Thần Đạo Đan Tôn

Chương 29: Tiếp ta một đao

- Ngươi phải cẩn thận, hắn là Luyện Thể tầng chín, hơn nữa còn được xưng đao si, phàm là thời điểm nói đến đao, hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Chu Tuyết Nghi nhắc nhở.

- Nếu như ngươi không có tu vi Luyện Thể tầng bảy trở lên, thì không nên gắng đón đỡ.

Lăng Hàn gật gù, cười nói:

- Chỉ cần tiếp một chiêu?

- Một chiêu!

Lí Hạo rất trang bức, một bộ ta là Đại Cao Thủ.

- Được, đến đây đi.

Lăng Hàn không có nói khoác, cũng không có khinh bỉ, chỉ là rất ung dung gật gù.

Lí Hạo chuyển bước, đi tới trước mặt Lăng Hàn, tay phải để trên chuôi đao, nhưng không có rút ra. Hắn chân trái trước, chân phải sau, người hơi nghiêng, biểu hiện cực kỳ chăm chú.

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, tên này thật sự rất khá, mơ hồ có một loại phong thái của đao khách.

Lí Hạo đột nhiên rút đao, một vệt hàn quang xẹt qua, chém về phía Lăng Hàn.

Keng!

Một tiếng nhuệ hưởng, đốm lửa bắn ra bốn phía, chỉ thấy Lăng Hàn đúng lúc rút kiếm, tước ở trên thân đao. Có điều là, trường kiếm cũng không có ngạnh kháng với đao, mà là một đường từ mũi đao lướt đến chuôi đao, lấy phương thức như thế hóa giải đao thế trầm trọng.

Kiếm đi nhẹ nhàng!

Một đao của Lí Hạo bị hóa giải.

Bốn người Chu Tuyết Nghi đều kinh ngạc, Lăng Hàn ở đòn đánh này, biểu hiện ra trình độ là Luyện Thể tầng bảy, lấy phương thức như thế hóa giải một đòn toàn lực của Lí Hạo, thể hiện ra kiếm thuật siêu cao.

- Ngươi qua ải.

Lí Hạo gật gù, trên mặt vẫn là biểu tình tự mãn.

Nhưng Lăng Hàn gảy gảy trường kiếm nói:

- Ngươi cũng tiếp ta một chiêu kiếm!

- Ha ha, ngươi là thử ta sao?

Lí Hạo cười to, Lăng Hàn có thể tiếp hắn một đao, không có nghĩa là có thể cùng hắn chiến hoà nhau, đây hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

- Coi như thế đi.

Lăng Hàn cười nói.


- Có dám không?

- Vậy thì phóng ngựa đến đi!

Lí Hạo tràn đầy tự tin nói, vừa nãy sau khi giao chiến một đòn, hắn có thể khẳng định cảnh giới của Lăng Hàn chỉ là Luyện Thể tầng bảy, mặc dù mọi người đều là Luyện Thể hậu kỳ, nhưng chênh lệch hai tầng vẫn tương đối rõ ràng.

Lăng Hàn vung vẩy trường kiếm trong tay, đột nhiên đâm ra, đánh thẳng tới gáy Lí Hạo.

Lí Hạo tự nhiên không sợ, múa đao chống đỡ, keng một tiếng, trường kiếm đứng ở trước cổ họng của hắn, chỉ kém chút xíu.

- Ngươi thua rồi.

Lăng Hàn thu kiếm.

- Ta rõ ràng chặn được rồi…

Lí Hạo vừa mở miệng, chỉ thấy Lăng Hàn rung trường kiếm lên, một vệt hàn quang màu trắng bay nhanh mà ra.

- Kiếm khí!

Năm người Lưu Đông đồng thời kinh ngạc thốt lên.

Sắc mặt của Lí Hạo không khỏi buồn bã, hắn tự nhiên biết uy lực của kiếm khí, gật đầu nói:

- Ta thua!

Vừa nãy chỉ cần Lăng Hàn đánh ra kiếm khí, hiện tại hắn đã là một bộ thi thể.

Đám người Lưu Đông càng sợ đến gần chết, Lăng Hàn có thể chặn một đao của Lí Hạo, đã để bọn họ cảm thấy rất đáng gờm, nhưng tên này còn hình thành kiếm khí, thực sự là khó mà tin nổi.

Chiến ý của Lí Hạo lại lên, nói:

- Chúng ta lại luận bàn một hồi!

Hắn chưa từng giao thủ với người tu ra kiếm khí, này là vô cùng hiếm thấy.

- Được!

Lăng Hàn gật đầu đáp ứng, hắn đối với Lí Hạo cũng có chút tâm ý bồi dưỡng, cảm thấy tiểu tử này có khả năng đi lên con đường đao khách. Nói xong, tay phải hắn rung lên, trường kiếm tái xuất.

Lí Hạo tự nhiên toàn lực ứng phó, vội vã múa đao chém liền, muốn dựa vào đao thế trầm trọng đánh bay Lăng Hàn, lấy công thành thủ.

Leng keng leng keng, hai người ác chiến, lúc này Lí Hạo không có bị "thuấn sát", nhưng mà ăn không ít vị đắng, bởi vì Lăng Hàn triển khai kiếm khí, tạo ra rất nhiều vết thương ở trên người hắn.

Sau mấy chục chiêu, Lí Hạo quả đoán chịu thua, đánh tiếp nữa, chỉ là chảy máu cũng có thể chảy chết hắn.

- Kiếm khí thực sự là lợi hại!


Hắn có chút ủ rũ, lại có chút hưng phấn nói. Nếu hắn cũng có thể tu ra đao khí, tình hình liền khác nhau rất lớn.

- Không cần nhụt chí, ngươi đã rất tốt.

Lăng Hàn đúng trọng tâm nói.

Đừng nhìn hắn hai đời gộp lại, cũng không có tốn bao nhiêu thời gian ở trên Kiếm đạo, nhưng hắn là người thông minh tuyệt đỉnh cỡ nào? Đặc biệt còn từng đạt đến Thiên Nhân Cảnh, hắn luyện kiếm một ngày, bằng người Luyện Thể Cảnh luyện trên một năm, thậm chí đến mấy năm!

Lí Hạo mới bao lớn, có thể so tài nghệ với hắn sao?

Năm người Chu Tuyết Nghi đều vừa mừng vừa sợ, sợ vì Lí Hạo chính là đệ nhất cao thủ trong bọn họ, còn không phải là đối thủ của Lăng Hàn. Vui chính là, có cao thủ như vậy giúp đỡ, bọn họ đạt được Thanh Linh Quả, độ khả thi tự nhiên tăng nhiều.

Bảy người xuất phát, hướng về vị trí của Thanh Linh Quả.

- Nguyên lai Lăng huynh là truyền nhân của Thương Vân Trấn Lăng gia, thực kỳ quái, thiên tài như Lăng huynh, chúng ta nên sớm nghe nói qua mới phải.

Dọc theo đường đi, Lăng Hàn trở thành tiêu điểm cho năm người quan tâm, tự nhiên gặp phải vấn đề của bọn họ oanh tạc.

Này rất bình thường, bởi vì tiền thân không biết mình nắm giữ Linh Căn Thần Cấp, càng không biết Ngũ Hành Thiên Cực Công, nếu có thể danh chấn tứ phương đó mới gọi kỳ quái.

Lăng Hàn chỉ nói trước đây mình khá khiêm tốn, liền đem vấn đề này để qua một bên.

Mặc dù năm người Chu Tuyết Nghi cũng rất có hứng thú với Lưu Vũ Đồng, nhưng nàng lạnh như băng, vẫn không nói gì, mà Lăng Hàn cũng không có ý giới thiệu thêm, nên chỉ đành âm thầm hiếu kỳ ở trong lòng.

Sau gần một tiếng, bọn họ đi tới địa phương hoàn cảnh rất ẩm ướt, phía trước xuất hiện một hang núi, còn chưa đi vào đã nghe mùi thối buồn nôn, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một cây thực vật dài chừng thước, không có cành là, phảng phất như cây mía, nhưng trên thân cây lại có từng tái từng trái cây, không nhiều không ít, vừa vặn bảy quả.

- Đến gần chút nữa, liền bị độc chướng ảnh hưởng, nhất định phải nín thở mới có thể tiến lên.

- Con Chướng Vân Thú kia rất giảo hoạt, chắc chắn sẽ không thoát ly khu vực độc chướng.

- Chúng ta cần dẫn con Chướng Vân Thú kia ra, chỉ cần có thể ngăn trở nó mấy hơi, liền có thể hái sạch quả cây.

- Lưu cô nương và Tuyết Nghi phụ trách hái Thanh Linh Quả, chúng ta chặn Chướng Vân Thú, không có vấn đề chứ?

Lời này chủ yếu là nói với Lăng Hàn.

Người hái quả hai bên mỗi bên một người, miễn cho bị ai đoạt liền chạy.

Lăng Hàn cười gật đầu, nếu như bọn họ biết Lưu Vũ Đồng là tu vi gì, phỏng chừng sẽ không đề nghị như vậy.

- Chúng ta trước tiên dẫn Chướng Vân Thú ra, khai chiến ở trong động, chúng ta căn bản không cách phát huy ưu thế nhân số.

Chu Sướng nói.

- Ừm!

Năm nam sinh đều lấy ra binh khí, gõ vào nhau, phát sinh thanh âm huyên náo.

Chỉ một hồi, một sinh linh giống như lợn rừng từ trong động chạy ra, cả người mọc đầy khí nang, không ngừng phun ra sương mù màu xám, hai cái răng nanh to dài đột xuất ở ngoài môi, như hai đoản mâu, rất có lực áp bách.

Đây chính là Chướng Vân Thú, ở trong yêu thú Luyện Thể cấp, nó tuyệt đối là tồn tại hàng đầu.

Chướng Vân Thú xuất hiện ở cửa động, nhưng không có xuất kích, chỉ là hướng về năm người nhếch miệng gầm nhẹ, khí nang phun ra khói xám, thật giống như mây đen tự hình thành ở trên người nó.

- Tiến lên!

Chu Sướng hét lớn một tiếng, nhảy ra trước tiên, Lưu Đông, Trần Bằng Cử, Lí Hạo theo sát phía sau, bốn người đồng thời vung vẩy binh khí, công qua Chướng Vân Thú.

Lăng Hàn không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn.

Bốn đánh một, tuy bọn người Lí Hạo chiếm ưu thế nhân số, nhưng ở dưới khí độc tập kích, sức chiến đấu của bọn họ căn bản không có cách nào phát huy được, chỉ chốc lát liền rơi vào lại phong.

Bọn họ không khỏi sốt sắng, nói đồng thời động thủ, sao Lăng Hàn lại khoanh tay đứng nhìn?

Xoạt, đúng lúc này, Lăng Hàn xuất kiếm, nhanh như lưu quang.