Thần Đạo Đan Tôn

Chương 168: Liêu Âm Thối của Hổ Nữu

Lăng Hàn ngoài tầm tay với, mắt thấy cú đấm của nam tử mặc áo xanh muốn đánh tới trên người Hổ Nữu, thân hình của tiểu nha đầu lại lóe lên quỷ dị, liền xuất hiện ở sau lưng nam tử mặc áo xanh, hai tay hóa thành móng vuốt, xoạt xoạt xoạt...

Oành oành oành, tiếng oanh kích dày đặc truyền đến, nam tử mặc áo xanh vì mình bất cẩn mà trả giá lần thứ hai. Trên lưng hắn không ngừng bị oanh kích, quần áo như hóa thành hồ điệp bay lượn, mang theo rất nhiều vết máu.

Ai có thể nghĩ tới, một tiểu nha đầu năm, sáu tuổi lại có thực lực như vậy?

Có điều, Tụ Nguyên Cảnh và Dũng Tuyền Cảnh chênh lệch quá lớn, tuy nhìn nam tử mặc áo xanh rất thảm, nhưng hắn đã dùng nguyên lực bảo vệ thân thể, nên không có bị thương quá nặng, xương cốt, nội tạng đều hoàn hảo không chút tổn hại.

Dù như vậy, cũng làm cho hắn giận dữ và xấu hổ gào thét. Đường đường Dũng Tuyền tầng hai, lại bị một tiểu nha đầu tổn thương thảm như vậy.

- Chết cho ta!

Hắn trở tay một quyền, đánh về phía Hổ Nữu.

Thân hình của Hổ Nữu hơi động, vòng tới trước ngực nam tử mặc áo xanh, oành! Cú đấm này không có dừng đúng lúc, lại đánh vào trên người mình, đau đến sắc mặt hắn đen lên, nước mắt không ngừng chảy ra.

Tu vi của Lăng Hàn rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn cao minh như cũ, chỉ nhìn một hồi liền yên tâm, tiểu nha đầu tuyệt đối không thành vấn đề.

- A, cút cho ta!

Nam tử mặc áo xanh lại oanh một quyền, đánh về ngực của mình, nhưng Hổ Nữu lại như một con khỉ, chỉ chớp mắt, lại treo ở trên bắp đùi của hắn.

Lúc này, nam tử mặc áo xanh đã khôn ra, cú đấm này dừng lại đúng lúc. Lại ăn phải Liêu Âm Thối của Hổ Nữu, bị đá vào quả đào yếu đuối.

Coi như Dũng Tuyền Cảnh thì lại làm sao, trên người vẫn có rất nhiều kẽ hở, tỷ như mắt, đan điền, còn có mệnh căn của nam nhân. Ăn một cước này, nam tử mặc áo xanh dùng hai tay che hạ bộ, chân loạng chà loạng choạng, gương mặt nín đến đỏ chót, hàm răng cắn chặt, có thể rõ ràng nhìn thấy gân xanh hằn lên, nhưng nửa câu cũng không nói ra được.

Tất cả nam nhân ở đây đều không nhịn được kẹp chặt hai chân, mồ hôi lạnh chảy ròng.

Hổ Nữu vọt trở về, treo ở trên người Lăng Hàn, quay đầu lại cho nam tử mặc áo xanh một cái mặt quỷ, bộ dáng thiên chân vô tà.

Đùng, nam tử mặc áo xanh quỳ một chân trên đất, thân thể co lại, hiển nhiên một cước kia, làm hắn bị thương rất nặng.

Ai có thể nghĩ tới, đường đường một tên cường giả Dũng Tuyền Cảnh, lại thua một tiểu nha đầu khuất nhục như vậy? Đúng, chiêu thức như vậy ai dùng cũng bị khịt mũi coi thường, nhưng đặt ở trên người Hổ Nữu, lại là chuyện đương nhiên.

Ngươi một đại nam nhân bắt nạt một tiểu nha đầu, bị đá bể trứng là đáng đời. Hơn nữa, ngươi là Dũng Tuyền Cảnh, người ta chỉ là hài tử năm, sáu tuổi, mất mặt chỉ có thể là ngươi.

- Khá lắm!


Lăng Hàn cho Hổ Nữu một ngón tay cái.

- Sau này ai muốn bắt nạt ngươi, ngươi liền đá bạo bọn họ, xảy ra chuyện gì, ta gánh cho ngươi!

- Nữu rõ ràng!

Hổ Nữu cười thật to, cười rất ngọt ngào.

Móa, còn giáo dục hài tử như vậy, không sợ dạy hư, dưỡng ra một nữ lưu manh sao?

- Ngươi, ngươi xông đại họa, chúng ta là người của Ngô gia! Ngô gia, nghe nói qua chưa, một trong Bát Đại Hào Môn!

Hai người khác của Ngô gia run rẩy nói, bọn họ chỉ là Tụ Nguyên Cảnh mà thôi.

Đừng tưởng rằng Bát Đại Hào Môn thì mỗi người đều là cao thủ, ai cũng có thiên phú cao.

- Vậy các ngươi cũng ở lại đây đi!

Lăng Hàn ra tay, công tới hai người này.

Hắn ở Tụ Nguyên tầng bốn liền có thể đối đầu Tụ Nguyên tầng chín như Thích Vĩnh Dạ, bây giờ thực lực tiêu thăng đến tầng bảy, hai người này tính là cái gì? Chỉ một chiêu, hai người đều bị bắt, Hổ Nữu lại ra tay, hành hung hai người một trận.

Người của Khương gia đều đổ mồ hôi lạnh, kia là người của Ngô gia a, hiện tại lại đánh như chó chết, lần này xong đời, ai cũng đừng nghĩ sống. Ngay cả đại cô nhị cô cũng quên khóc, vội vã vọt lên, muốn hạn chế hai kẻ điên Lăng Hàn và Hổ Nữu.

Lăng Hàn đương nhiên sẽ không dây dưa với hai tiện phụ này, nên lui về phía sau vài bước, ngược lại đã đánh thoải mái rồi.

- Các ngươi chết chắc rồi!

Nam tử mặc áo xanh lấy lại một hơi, trên mặt vừa thẹn vừa giận. Đường đường Dũng Tuyền Cảnh, vốn phải dễ dàng bắt tất cả mọi người nơi này, kết quả lại bị một tiểu nha đầu đánh đổ, sỉ nhục này là vĩnh viễn không có cách nào rửa sạch.

- Ngươi không nói lời nào, không ai nghĩ ngươi câm!

Lăng Hàn đạp tới một cước, cáchhhh, hàm răng của người kia rơi mất một nửa, đau đến hắn kêu thảm thiết, lần này thực sự là trên dưới đều tổn thương.

Người Khương gia đều dùng ánh mắt nhìn người điên nhìn Lăng Hàn. Trong suy nghĩ của bọn hắn, Lăng Hàn tuyệt đối không có bối cảnh vượt qua Bát Đại Gia Tộc, nhưng lại đánh người của Ngô gia tơi bời, cái này không phải cụ ông thắt cổ, sống thiếu kiên nhẫn sao?


Ngay cả Kim Vô Cực cũng rét run, vì hắn biết, Lăng Hàn và hắn đều đến từ Đại Nguyên thành, nhiều nhất chỉ là nhận thức mấy Đan sư Huyền Cấp hạ phẩm mà thôi.

Gặp rắc rối, lần này thật đúng là xông đại họa rồi!

- Chúng ta không quen biết ngươi!

Đại cô cùng nhị cô vội run giọng nói, sau đó nhìn về phía Khương phụ nói.

- Khương Bá Tâm, chúng ta và ngươi nhất đao lưỡng tán, từ nay về sau, các ngươi là các ngươi, chúng ta là chúng ta! Họa này là các ngươi xông, không nên liên lụy đến chúng ta!

Khương phụ Khương mẫu, còn có Khương Phi Yên, Kim Vô Cực đều giận dữ. Rõ ràng là hai đôi mẹ con này lỗ mãng chạy đi tìm Nguyên Sơ đại sư, còn nhục mạ người ta là lão cẩu, nhưng hiện tại ngược lại tốt, nói chuyện này không có quan hệ gì tới bọn họ?

Nào có người không biết xấu hổ như vậy!

- Các ngươi một cái cũng đừng nghĩ thoát thân!

Nam tử mặc áo xanh tàn bạo nói. Hiện tại hắn chỉ cảm thấy hạ thân mất cảm giác, cũng không biết có bị phế hay không. Nếu như bị phế thật, hắn phải giết tất cả mọi người ở nơi này để giải hận.

- Ồ, ngươi còn dám mở miệng?

Lăng Hàn kinh ngạc, nhấc chân lên.

- Không!

Nam tử mặc áo xanh hoảng hốt. Thiếu niên này quả thực là người điên, biết rõ hắn là người của Ngô gia cũng dám xuống tay, hơn nữa tàn nhẫn đòi mạng, hắn thực đã sợ. Ai bảo hiện tại hắn bị thương nặng, căn bản không phát huy ra sức chiến đấu vốn có chứ?

Nhưng hắn thề, nhất định phải lột da lóc thịt Lăng Hàn!

- Trong lòng ngươi không thành thật nha!

Lăng Hàn thong thả nói, Hổ Nữu lập tức nhe răng, bộc lộ bộ mặt hung ác.

Nam tử mặc áo xanh run rẩy, so với Lăng Hàn, kỳ thực hắn càng sợ Hổ Nữu hơn, tiểu nha đầu này quả thực là yêu thú. Nhân loại còn có thể giảng đạo lý, uy hiếp, dụ dỗ, nhưng yêu thú… Bất luận nói cái gì cũng vô dụng.

- Ngươi chết tâm đó đi, coi như ta đánh ngươi gần chết, chờ sau đó đại nhân nhà ngươi cũng chỉ có thể nói ta đánh tốt!

Lăng Hàn từ tốn nói.

Nói láo!

Trong lòng nam tử mặc áo xanh khinh bỉ nói. Ngay cả người của Khương gia cũng âm thầm lắc đầu, đây căn bản là chuyện không thể nào! Trừ khi, Lăng Hàn là con riêng của Vũ Hoàng, như vậy quả thật có khả năng để Ngô gia cúi đầu.

- Tử Phong, vẫn chưa giải quyết sự tình sao?

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng nói già nua.

---------------