Thần Đạo Đan Tôn

Chương 14: Chấp niệm kiếp trước

Lăng Hàn đem chuyện phụ tử, ông cháu Lăng Trọng Khoan đê tiện nói cho Lăng Đông Hành, ba đời người này hiển nhiên sẽ không giảng hoà, tất sẽ gây sóng gió, để Lăng Đông Hành có chuẩn bị.

- Ta biết rồi!

Lăng Đông Hành có vẻ cực kỳ tự tin, hắn và Lăng Trọng Khoan đã đối kháng mười mấy năm, nhưng Lăng Trọng Khoan vẫn chỉ có thể làm đại chấp sự, bị hắn ép tới gắt gao.

Năm đó hắn cũng từng là một đời thiên kiêu, quát tháo phong vân, nếu không phải linh căn bị hủy, người như Lăng Trọng Khoan lại tính là gì?

- Hừ, dám bắt nạt con trai của ta, ta không đánh cho hắn nằm trên giường một tháng, ta liền không phải họ Lăng!

Ánh mắt của hắn phát lạnh, mạnh mẽ nói.

Lão tử của ta cũng là người bao che khuyết điểm, hợp khẩu vị a!

Lăng Hàn lại cùng phụ thân tâm sự một lúc, mới rời khỏi.

Lăng Đông Hành thân là chủ nhân của một đại gia tộc, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải bận bịu, lại nói, hắn còn phải đi đánh lão chó già Lăng Trọng Khoan kia, dám nhân lúc hắn không có mặt bắt nạt con trai của mình.

Lăng Hàn không có hứng thú xem lão chó già kia bị Lăng Đông Hành hành hung, hắn trở lại phòng của mình, bắt đầu suy tư hướng đi kế tiếp.

Tu luyện không thể rời bỏ đan dược giúp đỡ, đời trước, sở dĩ hắn có thể ở trong hai trăm năm đạt đến Thiên Nhân Cảnh, chính vì bản thân hắn là thiên tài đan đạo. Có điều, không bột đố gột nên hồ, tuy hiện tại hắn nắm giữ hết thảy tri thức đan đạo, thế nhưng, cũng phải cho hắn vật liệu mới được.

Mà đan dược càng cao cấp, dược liệu cần liền càng đắt giá, nói thật, của cải Lăng gia ở trước mặt những vật liệu như vậy, chỉ có một chữ… nghèo!

Hắn phải làm chút gì đó, bằng không tốc độ tu luyện của hắn sẽ không đạt tới trình độ mong muốn.

Đơn giản, kiếm tiền.

Lăng Hàn tạm thời nghĩ đến hai biện pháp.

Thứ nhất bán ra công pháp, võ kỹ. Kiếp trước hắn không biết nhớ bao nhiêu bí thuật, tùy tiện cầm một quyển ra bán đấu giá, cũng có thể đổi tới một số của cải trên trời. Thế nhưng, chuyện này không thích hợp.


Bởi vì hiện tại Lăng Hàn quá yếu.

Nếu như hắn vẫn là Thiên Nhân Cảnh, vậy lấy ra một quyển công pháp Thiên Cấp, người khác tự nhiên không dám có bất luận ý đồ gì. Nhưng bây giờ thì sao, hắn chỉ có thể bị người nhìn chằm chằm, ép hắn giao ra càng nhiều công pháp nữa.

Muốn bán, cũng chỉ có thể lấy công pháp ở trình độ võ đạo gần như hắn hiện tại, hơn nữa võ kỹ bán ra, số lượng không thể nhiều.

Như vậy chỉ có biện pháp thứ hai, bán đan dược.

Đây là căn bản của hắn, hơn nữa, Đan Sư là nghề nghiệp rất được tôn kính, ai dám bất kính với Đan Sư, liền rất dễ khiến nhiều người phẫn nộ, dù là ai cũng phải nghĩ trước làm sau.

Vũ Quốc bây giờ, ít nhất tám phần mười Đan Sư ở trong tay Thiên Dược Các, còn lại hai phần mười là khách quý của các đại gia tộc, môn phái, đan dược luyện chế ra đều tiêu hóa ở trong thế lực, căn bản sẽ không tiêu thụ.

Cuối cùng có một ít Đan Sư là độc hành khách, không hiệu lực cho bất luận người nào, không tiền thì luyện chút đan dược bán lấy tiền, tự do tự tại.

Xem Thương Vân Trấn, đan dược cao cấp đều khống chế ở trong tay Thiên Dược Các, chỉ có thể đi mua, mà đan dược cấp thấp thì lại do Thiên Dược Các phân phát cho hai đại gia tộc trong thành tiến hành tiêu thụ, cũng coi như là ta ăn thịt, ngươi ăn canh, mọi người đều kiếm lời, dù sao hai đại gia tộc cũng là địa đầu xà.

Hai đại gia tộc này chính là Lăng gia cùng Trình gia, song phương đều có thể từ Thiên Dược Các lấy đến năm phần mười đan dược cấp thấp.

Nhưng coi như là hai đại gia tộc ăn canh, ở phương diện đan dược cũng kiếm được bồn mãn bát dật.

Đan dược là một ngành nghề lãi kếch sù, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Đan Sư lại thành khách quý của tất cả thế lực lớn. Nếu như trong gia tộc, tông môn không có Đan Sư của mình, vậy chi tiêu ở phương diện đan dược sẽ lớn khủng bố.

Đời này Lăng Hàn không muốn đem quá nhiều tinh lực đặt ở luyện đan, bởi vậy hắn chỉ muốn làm Đan Sư độc hành, không tiền liền luyện chút đan dược, đủ là được.

Liền định như thế, lấy đan nuôi võ.

Có điều, nếu Lăng Đông Hành trở về, Lăng Hàn tự do cũng bị hạn chế, nên gặp phụ thân xin đi học viện.

Đương nhiên không phải Hổ Dương Học Viện, mà là Thương Vân Học Viện.


Hổ Dương Học Viện là do Vũ Quốc Hoàng thất xây dựng, mà Thương Vân Học Viện lại do quốc gia xây dựng, chỉ là ở tài nguyên, hai người căn bản không so được, kém quá nhiều, có điều Lăng Đông Hành vẫn hi vọng Lăng Hàn có thể ở Thương Vân Học Viện một tiếng hót làm kinh người. Phụ thân mà, dù sao vẫn muốn nhìn con trai nổi tiếng, trở thành người có tiền đồ nhất.

Lăng Hàn đương nhiên sẽ không làm phụ thân thất vọng, không thể làm gì khác hơn là đi học viện, ngược lại cũng không có chuyện gì, liền đi mấy ngày, thỏa mãn khát vọng mong con hóa rồng của phụ thân, như vậy Lăng Đông Hành đương nhiên sẽ không quản hắn nữa.

Hơn nữa, hắn cũng muốn thực hiện tâm nguyện của tiền thân, tẩy đi thanh danh phế vật.

Hắn đi ra cửa, Lưu Vũ Đồng tự nhiên theo sau, cùng hắn đi tới Thương Vân Học Viện, có điều Lưu Vũ Đồng không tiện học chung với hắn, liền ở trong học viện đi một chút, lấy thực lực của nàng, cũng không sợ có người gặp sắc nảy lòng tham, gây bất lợi cho nàng.

Lăng Hàn lững thững mà đi, hắn cũng không phải muốn đi học, ngược lại đi tới học viện là được rồi. Hắn tới nơi này là bởi vì tôn kính cha mình, nhưng sẽ không đối với mỗi câu nói của Lăng Đông Hành đều mù quáng nghe theo.

Thời điểm đi tới Luyện Võ Trường, hắn không khỏi dẫm chân xuống, trong thân thể phát lên một luồng rung động mãnh liệt, để hắn không tự chủ được xoay người, đi đến Luyện Võ Trường.

Đây là chấp niệm tới từ kiếp trước.

Tiền thân tổng cộng có hai sự tình không bỏ xuống được, một đương nhiên là phụ thân, thứ hai, là một nữ nhân trong Thương Vân Học Viện, không tới đây thì thôi, vừa tới, cái chấp niệm kia lập tức trở nên bức thiết.

Tiền thân yêu thích một nữ tử, đối phương tên Trầm Tử Yên, là một học sinh của Thương Vân Học Viện, mà giữa hai người còn có gút mắc cực kỳ phức tạp.

Bảy năm trước, thời điểm Trầm Tử Yên chỉ là một tiểu cô nương mười tuổi, nàng liền thể hiện ra khuôn mặt đẹp kinh người, Lăng Đông Hành nhanh chân đến trước, thay Lăng Hàn lập xuống thông gia từ bé.

Bởi vì Lăng gia là một trong hai đại gia tộc trong thành, Lăng Hàn là con trai của Gia chủ, Thẩm gia tự nhiên không có ý kiến, rất hớn hở đáp ứng hôn sự này.

Nhưng năm Lăng Hàn mười hai tuổi, linh căn thức tỉnh, tiến hành kiểm tra, hắn là Ngũ Hành Tạp Linh Căn. Nếu chỉ như vậy, lấy thế lực của Lăng gia, Thẩm gia cũng không dám có ý kiến gì, vấn đề là, linh căn của Trầm Tử Yên lại là Địa Cấp thượng phẩm!

Không chỉ như thế, thiên phú của Trầm Tử Yên ở trên võ đạo cũng rất bất phàm, không có phụ lòng linh căn tốt như vậy, tu vi một đường bão tố, được cao tầng học viện coi là trân bảo, vẫn có ý nghĩ đưa nàng vào Hổ Dương Học Viện, chỉ có ở nơi đó, thiên phú của nàng mới có thể chân chính bày ra.

Trưởng thành theo tuổi tác, cũng theo cảnh giới của Trầm Tử Yên và Lăng Hàn chênh lệch càng lúc càng lớn, nàng rốt cục hướng về Lăng gia hối hôn.

Lăng Đông Hành đương nhiên không chịu đáp ứng, cái này chẳng những đánh mặt Lăng gia, còn thương tổn tâm của con trai, nhưng tiền thân lại đáp ứng, bởi vì hắn yêu thích nữ nhân này đến tận xương tủy.

Dù đã là người dưng, nhưng tiền thân vẫn yêu thích thiếu nữ kia, vẫn âm thầm lưu ý, nhìn kỹ đối phương.

Mãnh liệt đến mức, cho dù tiền thân đã chết, nhưng bản năng thân thể, vẫn ảnh hưởng đến Lăng Hàn hiện tại.

- Thế nào cũng phải loại bỏ cỗ chấp niệm này, bằng không sau này có thể sẽ trở thành tâm ma, ảnh hưởng đến tiến cảnh của ta.

Lăng Hàn nói thầm, đã từng là cường giả Thiên Nhân Cảnh, hắn tự nhiên rõ ràng tâm ma đáng sợ.

- Vậy thì đi gặp nàng một lần, gặp xong, từ đây nàng là nàng, ta là ta!

Lăng Hàn nói thầm, thật giống như đang đàm phán với tiền thân.