uổi đêm cho tôi đôi mắt tối đen.
Tôi lại dùng nó để kiếm tìm ánh sáng.
Mã Đạt mở đôi mắt đen, lái chiếc taxi đang bị màn đêm đen kịt phủ kín của anh. Lúc này, anh đang yên lặng ngồi nghe một bài thơ của Cố Thành đang được đọc trên đài.
Mấy ngày hôm nay, trong đầu anh luôn bị ám ảnh bởi đôi mắt đen, đôi mắt trước khi chết của cái người đàn ông tên là Chu Tử Toàn kia.
Thần đang nhìn ngươi đấy.
Miệng anh lẩm bẩm câu nói đó, anh vẫn chưa tài nào hiểu được ý nghĩa của câu nói này, chẳng nhẽ đúng là có một vị thần linh lúc nào cũng ở trên cao kia giám sát anh mọi lúc mọi nơi. Không, câu nói này nhất định ẩn chứa điều gì, hoặc câu nói này vẫn còn dang dở, vẫn còn nhiều điều nữa đã vĩnh viễn nằm trong tim của người đã chết.
9 giờ tối, Mã Đạt lái xe đến tòa nhà nhỏ mà anh đã ngủ hai đêm ở đó.
Rốt cuộc cô ấy là ai?
Trong tay Mã Đạt nắm chặt chìa khóa căn phòng, anh vẫn mang nó theo người, anh muốn tự tay đưa trả chiếc chìa khóa này cho cô ta. Thực ra, anh hoàn toàn có thể lái xe đến bán đảo Hoa Viên, tìm cô trong căn biệt thự đó. Thế nhưng Mã Đạt không muốn như vậy, những gì anh biết là cô gái sống trong căn phòng nhỏ này chứ không phải là người phụ nữ quý phái sống trong bán đảo Hoa Viên kia cho dù họ là một.
Anh nhẹ nhàng đi lên đến tầng 3, dùng chìa khóa mở cửa căn phòng nhỏ.
Căn phòng đã được dọn dẹp. Chính xác. Mã Đạt vẫn còn nhớ rõ, lần cuối cùng lúc anh rời đi căn phòng rất bừa bộn, trên sàn nhà còn có vỏ lon coca. Nhưng bây giờ, căn phòng đã rất sạch sẽ, rõ ràng là nó đã được quét dọn.
Cô ấy đã về đây.
Mã Đạt lắc đầu, anh không tài nào lý giải nổi : căn phòng nhỏ bé này rốt cuộc có ý nghĩa gì với người phụ nữ sống ở bán đảo Hoa Viên đó chứ ? Anh nhất định phải tìm cho ra câu trả lời.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Chẳng có gì đặc biệt cả. Sau đó anh bạo gan mở tủ, bên trong có tất cả ba cái ngăn kéo, ngăn kéo thứ nhất để đầy những đồ lặt vặt thường dùng hằng ngày như kéo, pin, bút, giấy ăn v.v…, còn có cả cao dán và thuốc đỏ mà hôm nọ Mã Đạt đã dùng để sơ cứu vết thương cho cô.
Ngăn kéo thứ hai rất to, bên trong đều là sách, vì thế nó rất nặng, Mã Đạt kéo chiếc ngăn kéo ra. Anh phát hiện ra trong ngăn kéo là bộ truyện thám tử
Sherlock Holmes và vài cuốn của Agatha Christie. Ngoài ra, còn có sách của một số nhà văn anh chưa bao giờ nghe đến, trong đó có một quyển Vụ án mạng ở đường Tân Nguyệt, tác giả là Dung Nhan. Mã Đạt cầm cuốn Con chó của dòng họ Baskerville1 của Conan Doyle lật vài trang. Các trang sách trông khá cũ, có vẻ như thường xuyên được đọc.
Tiếp đó, Mã Đạt mở chiếc ngăn kéo thứ ba, một mùi rất đặc biệt xông thẳng vào mũi anh, trong tích tắc mùi hương đó suýt làm cho thần hồn anh điên đảo. Đó là một mùi đặc biệt có trên cơ thể người phụ nữ. Hóa ra ở trong ngăn kéo này là quần áo của cô, phần lớn là đồ lót, nhưng không nhiều, chỉ có vài cáo. Mã Đạt ngượng ngùng không dám nhìn nhiều, vội đóng chiếc ngăn kéo lại.
Đồ trong tủ chỉ có từng đấy. Mã Đạt lại mở tủ lạnh, vẫn giống lần trước, bên trong trống không. Sau đó, anh vào nhà vệ sinh. Tuy hơi nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Trước bồn rửa mặt có một cái gương, bên cạnh có một chiếc khăn mặt, bàn chải và kem đánh răng và một số đồ chăm sóc da.
Mã Đạt ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt nhìn vào chiếc máy tính, thứ duy nhất mà anh chưa hề động đến. Anh bật máy tính, bên trong chẳng có gì nhiều, không trò chơi cũng không cài đặt phần mềm nào thậm chí còn không vào được mạng. Anh mở phần “My documents”, ở bên trong có rất nhiều file dữ liệu. Anh mở một trong các file đó, nội dung là một cuốn tiểu thuyết. Mã Đạt không đọc mà đóng ngay lại rồi tắt máy.
Không tìm thấy bất kì vật có giá trị nào, Mã Đạt cảm thấy có đôi chút chán nản. Cơn buồn ngủ lại kéo đến khiến cho anh không cưỡng lại được phải đặt mình nằm xuống giường. Anh nghĩ mình chắc sắp chìm vào giấc ngủ rồi, toàn thân tê cứng, như rơi vào trong một vùng đầm lầy, vĩnh viễn không thể thoát ra được. Anh đã rơi vào trong đó, càng ngày càng sâu thêm, không thể ngoi lên được. Kết cục là bị sình lầy phủ kín đến tận đỉnh đầu.
Nhưng anh không hề ngủ.
Thời gian như đang tí tách rơi, từng giọt từng giọt rơi đều trong tim Mã Đạt. Anh nhắm nghiền mắt không mở, nằm trong căn phòng của một người con gái không quen biết, còn linh hồn anh thì đang ngao du giữa tỉnh và mê.
Mã Đạt đang đợi cô.
Không biết là bao nhiêu lâu sau, Mã Đạt hình như nghe thấy có một âm thanh đặc biệt, nhẹ nhàng chui vào trong tai anh. Một mùi không khí nhè nhẹ đang bay tới, trong phút chốc lấp đầy lồng ngực Mã Đạt. Ý thức của anh bắt đầu trở nên rõ ràng hơn.
Âm thanh đó càng ngày càng gần anh hơn, rồi nó dừng lại khi chỉ cách anh có dăm mét. Một bóng hình mảnh dẻ lướt qua đôi mắt đang nhắm chặt của anh.
Cô ấy đã đến.
Mã Đạt đoán không sai, quả nhiên cô ấy đã đến, giống như đến một cuộc hẹn. Anh không động đậy, vẫn giữ nguyên tư thế ngủ say, mặc dù tim anh đang ngày càng đập nhanh hơn. Mã Đạt có thể cảm thấy, cô đang nhìn anh như một người khách không mời mà đến. Mắt cô cách anh rất gần nhưng cô hình như không hề sợ hãi mà lại có một cảm giác khác.
Tim đập thình thịch, cô ấy đang đứng ngay trước mặt, cô ấy đã từng là vật đi săn của anh, tóm lấy cô ấy, không được để cô ấy chạy mất.
Mã Đạt bỗng nhiên mở mắt.
Anh nhìn thấy một khuôn mặt hoảng hốt, trông cô như con thú nhỏ bị kinh sợ, mắt mở to, chằm chằm nhìn anh vài giây, rồi quay người lại bỏ chạy.
Mã Đạt nhanh chóng đưa tay ra, tóm lấy cô. Nhưng anh đã tóm hụt. Cô đã chạy ra khỏi cửa. Mã Đạt bật dậy, chạy vội đuổi theo.
Nửa đêm, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vàng của hai người.
Mã Đạt gần như lăn xuống cầu thang, anh vừa đuổi vừa hét lớn: “Cô là ai? Đứng lại.”
Cô vẫn tiếp tục chạy về phía trước đến lúc ra khỏi tòa nhà. Dưới ánh trăng, mái tóc của cô như đám lông dài của con dã thú bay tứ tung, dáng cô lúc chạy trông như một chú nai bị kinh sợ đang tìm đường bỏ trốn khỏi khu rừng tậm. Thế nhưng, người đi săn nhanh nhẹn đã đến phía sau lưng cô. Cô chạy không thoát rồi.
Bọn họ chạy được vài chục mét ngoài đường, cuối cùng, Mã Đạt cũng đuổi kịp cô, với tay nắm lấy áo cô, con mồi đã bị tóm gọn.
Mã Đạt đẩy cô đến dưới một gốc cây ngô đồng bên đường. Trong đêm tối, mắt cô vẫn có gì đó đang bừng sáng lên. Mã Đạt đang run, thực ra, người đang sợ hãi nhất chính là người đi săn. Anh buông tay ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi xin lỗi.”
Cô há miệng thở dốc, nói: “Được rồi, anh đã bắt được tôi, tôi sẽ không bỏ chạy nữa đâu.”
Mã Đạt cũng thở hắt ra một hơi dài, anh gật đầu, rồi cùng cô quay về căn phòng nhỏ. Sau khi về đến phòng, Mã Đạt mới xem giờ, đã 12 rưỡi đêm.
Dưới ánh đèn, sắc mặt cô đã hồi phục lại như bình thường. Cô chỉnh lại quần áo và mái tóc, ánh mắt cũng đã dịu dàng hơn, nhẹ nhàng nói: “Anh không nên đến đây nữa.”
Mã Đạt gật đầu, nói: “Tôi có thể không đến nữa, nhưng, cô phải cho tôi biết, cô là ai?”
“Anh nghĩ rằng chuyện đó quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.” Anh nói nhấn giọng.
Cô cúi đầu, im lặng rất lâu, Mã Đạt ngồi yên nhfin cô, hy vọng cô có thể nói ra chân tướng.
“Không, tôi không thể nói. Anh hãy quên chuyện này đi. Nếu không anh sẽ gặp rắc rối, rất rắc rối. Anh hãy tin tôi đi.”
“Có phải có một âm mưu gì không?” Mã Đạt lại gần cô, bỗng nhiên nói rất to, “Có phải không? Tôi đã xem tin ở trên tivi, anh ta đã chết, người đó đã chết, cô nhất định đã nhìn thấy anh ta đúng không? Cô nói cho tôi biết cô và người đàn ông Chu Tử Toàn đó rốt cuộc có mối quan hệ thế nào?”
Cô không hề bị những lời nói đó làm cho lay động, cô nói: “Anh sợ sao? Giọng anh nói cứ run run. Anh đừng hỏi nữa cũng đừng để bị cuốn vào. Anh sẽ gặp nguy hiểm đấy, rất nguy hiểm.”
“Rất nguy hiểm? ý của cô là có người sẽ giết tôi?”
“Tôi không biết, nhưng, bây giờ đã có một người chết. Tôi nghĩ, có thể sẽ có người thứ hai, tôi mong người đó không phải là anh.”
Mã Đạt lắc đầu, xem ra cô không muốn tiết lộ bất cứ điều gì. Thế nên anh quyết định nói cho cô biết về việc anh đã nhìn thấy chiều tối hôm qua: “Tôi nghĩ, đây không phải là nhà chính của cô.”
“Tại sao?”
“Hôm qua, tôi đã nhìn thấy cô ở bán đảo Hoa Viên. Nhà chính của cô phải ở đó mới phải?” Mã Đạt quan sát thấy trong giây lát trên mặt cô có biểu hiện chút ngạc nhiên nhưng cô lập tức trở về như bình thường, Mã Đạt tiếp tục nói: “Đúng vậy, tôi cũng không thể nghĩ được là trên đời này lại có việc trùng hợp đến vậy, tôi lại lái xe chở khách đến ngay trước cửa nhà cô.”
Cô nhẹ nhàng thở dài: “Nếu anh đã biết tôi sống ở đâu rồi thì bây giờ anh đưa tôi về nhà được không, cứ coi như là tôi gọi xe anh.”
“Được.”
Mã Đạt cùng cô rời khỏi căn phòng nhỏ, đi ra ngoài đường lớn. Hai người vào trong xe, lúc vặn chìa khóa xe khởi động máy, Mã Đạt nói: “Mặc dù tôi không hề biết tên của cô nhưng tôi vẫn nói tên của tôi để cô biết. Tôi tên là Mã Đạt.”
“Cám ơn anh, Mã Đạt.”
“Cô cám ơn tôi về cái gì?”
Xe của Mã Đạt đã bắt đầu chuyển bánh trên con đường vào lúc nửa đêm.
“Có lẽ, đêm đó anh đã cứu mạng tôi.” Cô ngồi ở hàng ghế trước, nhẹ nhàng nói.
“Như thế có nghĩa là hung thủ định giết cả hai người? Nhưng chỉ giết có một.”
Cô cúi đầu: “Tôi không biết.”
Sau đó cả hai người đều không nói câu nào, hoàn toàn rơi vào im lặng. Mã Đạt nắm chặt vô lăng, đường đêm không có nhiều xe qua lại, anh đạp chân ga, phi như bay về phía bán đảo Hoa Viên.
Chỉ khoảng hai mươi phút sau, bọn họ đã về đến tòa biệt thự màu trắng ở bán đảo Hoa Viên. Trước khi xuống xe, cô đưa cho Mã Đạt một tờ 100 tệ và nói: “Anh không cần trả lại đâu.”
Nhưng Mã Đạt vẫn theo đúng số tiền hiển thị trên đồng hồ để trả lại tiền cô. Bỗng nhiên anh rút ra chiếc chìa khóa nói: “Đây là chìa khóa của cô, trả lại cô này.”
Cô nhận lấy chiếc chìa khóa, ra khỏi xe. Cô đứng bên ngoài nói với Mã Đạt: “Anh mau về đi.”
Mã Đạt gật đầu, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Anh tự nói với mình: Tôi sẽ còn quay trở lại.
Chú thích
1 : Con chó của dòng họ Baskerville . (tên tiếng Anh The Hound of the Baskervilles) là một tác phẩm trong bộ truyện Sherlock Holmes của Conan Doyle.