- Chú em nói như thế là nghĩa lý gì?
- Ý của tại hạ nói, năm xưa ai đã dự trận vây đánh cha của tại hạ chí chết, người đó tức là kẻ thù ngày nay của tại hạ.
Âu Dương Siêu càng nói lại càng thiếu lễ phép, lại còn múa cờ múa sáo tỏ vẻ không tôn kính nữa.
Kính Nghiêu thấy vậy thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Hà... Điều này cũng không thể trách dược bạn nhỏ, nhưng...
- Nhưng những người trong võ lâm mà tự cho mình là danh môn chính phái chẳng qua chỉ có cái vỏ bên ngoài thôi, sự thật thì họ đeo mặt nạ hiệp nghĩa mà bụng thì chứa đầy gian trá.
- Có phải bạn nhỏ coi bổn bang cũng như vậy không?
Kính Nghiêu không thể nào giả ngơ giả điếc nữa, mà hỏi trắng ra như vậy, rồi lại khẩn khoản nói tiếp.
- Có điều gì thì bạn nhỏ cứ nói trắng ra đi.
Âu Dương Siêu cười nhạt một tiếng rồi đáp:
- Muốn biết rõ thực hư ra sao thì thể nào chẳng có ngày cháy nhà ra mặt chuột.
- Bạn nhỏ nói như vậy nghĩa là bây giờ bạn nhỏ cũng không tin cẩn bổn bang nữa phải không?
- Có thể lắm.
- Bạn đã thay lòng đổi dạ ư?
- Không phải tôi thay lòng đổi dạ mà sự thật việc nó thay đổi.
- Cái Bang chúng tôi tuy là những kẻ đói rách hạ lưu và còn khá nhiều kẻ trộm cắp nữa, nhưng xưa nay ở trên giang hồ chưa bị ai chê trách chúng tôi là người không biết đạo nghĩa.
- Đạo nghĩa nào?
Âu Dương Siêu nói như vậy vẻ mặt lạnh lùng và vênh váo không thèm nhìn Kính Nghiêu, rồi cất cờ và sáo ngọc vào túi, liền quay người đi luôn, vừa đi vừa cười nhạt luôn mồm.
- Bạn nhỏ đi đâu thế?
Kính Nghiêu là bang chủ của Cái Bang và cũng là người có tên tuổi hạng nhất trong võ lâm, có bao giờ bị ai khinh rẻ và coi thường như thế này đâu, nhưng dù sao y cũng là người tiền bối trong võ lâm và có tiếng là tốt nhịn. Vì vậy mặt tuy đỏ bừng mà vẫn gọi với hỏi Âu Dương Siêu như thế.
Âu Dương Siêu đã quá tin lời của Nhất Thống Giáo Chủ, chàng nghe thấy Kính Nghiêu hỏi như vậy, nên ngừng bước quay lại trầm giọng hỏi:
- Cái gì? Bang chủ định giữ Âu Dương Siêu này lại ư?
- Sao bỗng dưng bạn nhỏ lại nói như thế?
- Nếu không phải thì thôi, tại hạ còn có việc cần phải đi làm ngay, không tiện tiếp bang chủ được.
Kính Nghiêu tức giận đến mặt biến sắc, chân tay run lẩy bẩy không nói được nên lời, chỉ xua tay một cái rồi nói rằng:
- Thôi được Bạn cứ đi đi...
Âu Dương Siêu hậm hực, lườm y một cái, rồi lớn bước đi luôn.
- Đứng lại.
Cái Môn Bát Kiệt cùng nhảy ra một lúc, đồng thanh quát lớn như trên.
Kính Nghiêu vội quát bảo chúng rằng:
- Các ngươi không được vô lễ như thế.
Cái Môn Bát Kiệt đều vâng lời, rồi người đứng đầu của bọn chúng là Hạ Bách Xuyên khẽ nói:
- Thưa bang chủ. Thằng nhỏ này quá...
Bách Xuyên chưa nói dứt lời thì Âu Dương Siêu đã ngừng bước, quay người lại giơ song chưởng lên, lấy thế và hỏi:
- Ngươi định theo đường lối của bảy đại môn phái các người, xông lên vây đánh ta một lúc phải không?
Cái Môn Bát Kiệt đều tức giận khôn tả, ai nấy cũng trợn tròn xoe đôi mắt lên nhìn bang chủ Thư Kính Nghiêu để xem Thư Kính Nghiêu đối xử ra sao và ra lệnh như thế nào, ngờ đâu Kính Nghêu chỉ gượng cười đáp:
- Bạn nhỏ kia, Cùng Gia Bang chúng tôi không bao giờ lại hèn đến thế đâu.
- Hừ!
Âu Dương Siêu dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng như vậy, rồi trợn ngược lông mày lên, chỉ những đống máu ở dưới đất, những xác người của bảy đại môn phái mà nói tiếp:
- Các người nên rõ, lối đi của bảy đại môn phái gồ ghề khó đi lắm, và lá cờ báu lẫn cây sáo ngọc, xưa nay không biết phân biệt với địch và cũng chẳng cần hiểu môn phái gì hết.
Cái Môn Bát Kiệt thấy chàng nói ngông cuồng như thế, không sao chịu nhịn được, liền vái chào Kính Nghiêu một lạy rồi hậm hực hỏi:
- Thưa bang chủ, chẳng hay bang chủ có nghe thấy lời nói của y không?
Kính Nghiêu khó xử hết sức, nên vẫn trả lời mấy người môn hạ rằng:
- Các người không nên trách cứ chú ấy, vì y chưa trả được thù cho cha mẹ, tuổi lại còn nhỏ, khí huyết đang cường.
Lời nói của ông ta là muốn dùng để an ủi Bát Kiệt của bổn bang thôi, không ngờ Âu Dương Siêu lại hiểu lầm là ông ta nhạo báng mình, vội trả lời rằng:
- Ông bạn kia, đừng có thị mình già mà giở trò già bắt nạt trẻ đấy nhé.
Kính Nghiêu nghe thấy chàng nói như thế, không sao chịu nhịn được nữa, liền nổi giận hỏi lại:
- Chú kia, mỗ đã hết sức chịu nhịn rồi, sao chú lại ăn nói một cách quá trớn như thế.
Âu Dương Siêu cũng không chịu lép vế, ưỡn ngực đáp:
- Có phải đâu mỗ đi kiếm các người, mà chính các người đôi ba phen kiếm mỗ đấy chứ.
- Lần này mỗ tới đây là muốn báo cho chú hay một việc đấy thôi, chứ có phải là tới đây để làm gì đâu.
- Từ nay trở đi, tại hạ không nghe lời nói của người nào hết.
- Như vậy chú hơi quá...
- Phụ lòng tốt của đại bang chủ phải không? Hà hà...
Kính Nghiêu tức giận đến mặt biến sắc, rồi phất tay áo một cái, ra hiệu cho mấy tên bộ hạ rồi mới trả lời cho Âu Dương Siêu tiếp:
- Thôi được lần này coi như họ Thư này đa sự.
Cái Môn Bát Kiệt vì qui luật của bổn bang thâm nghiêm, và bang chủ lại quá oai nghi, nên chúng oán giận mà không dám nói ra, bây giờ chúng thấy bang chủ tức giận như vậy, mà Âu Dương Siêu lại trả lời một cách bướng bỉnh vô tình như thế, nên họ ra hiệu với nhau, rồi cùng nhảy xổ lên.
Hạc Bách Xuyên chống gậy trúc xuống đất một cái, rồi giận dữ quát hỏi:
- Tiểu tử kia, ngươi không biết trời cao đất rộng là gì cả. Cùng Gia Bang này có phải là bang phái tầm thường để cho ngươi khinh thị như thế đâu?
Âu Dương Siêu vẫn vênh váo đáp:
- Cái Bang là sài lang hay là hổ?
- Tuy không phải sài lang hay là hổ, nhưng chúng ta đều là những đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất.
- Chưa chắc.
- Nếu vậy ngươi thử tiếp võ của lão phu xem sao.
Lão ăn mày già vừa nói xong, đã múa cây gậy trúc, nhắm chín nơi yếu huyệt trên mặt Âu Dương Siêu mà điểm tới.
Chắc quý vị còn nhớ Cùng Gia Bang tức Cái Bang, xưa nay vẫn có một môn Tế Điên Trượng Pháp rất độc đáo và cũng là một tuyệt kỳ độc nhất vô song của giang hồ.
Võ công của Cái Bang rất đặc biệt, thể thức thiên biến vạn hóa và thế nào cũng bao hàm huyền cơ, thức nào cũng có thể giết chết được kẻ địch. Bát Kiệt của Cái Bang là những tay cao thủ hạng nhất của môn phái ấy, người nào người ấy đều có hơn hai mươi năm hỏa hầu. Vì thế, võ nghệ của họ mới càng lợi hại và ác độc thêm. Khi đối dịch, họ chỉ nhằm đại huyệt của đối phương mà tấn công thôi, thật là kinh hiểm khôn tả.
Âu Dương Siêu thị mình tài cao gan lớn, thấy Bách Xuyên múa gậy trúc xông tới liền lớn tiếng cười và hỏi lại:
- Ngươi tự tin tài ba của ngươi đã xứng đáng đấu với ta chưa?
Nói xong chàng bất chấp bóng trượng của đối phương nặng như một khoảng núi mà xông lên, đưa tay trái ra chộp lấy cổ tay của đối thủ. Chàng ra tay nhanh khôn tả, chỉ thoáng cái đã gần đụng với tay của đối thủ rồi. Bách Xuyên thấy thế trượng của mình chưa làm gì nổi kẻ địch, trái lại tay của mình sắp bị địch kìm chế, y hoảng sợ vô cùng, nếu không mau rút lui thì tay sẽ bị bắt và gậy sẽ bị rời chứ không sai.
Y liền thất thanh kêu ủa một tiếng, rồi nhảy lui về phía sau bảy bước, chỉ sai một ly là bị đối phương chộp trúng, nên y hãi sợ đến mặt biến sắc luôn luôn.
Kính Nghiêu thấy vậy cười nhạt một tiếng, còn bảy người trong nhóm Bát Kiệt thấy đại ca của mình bị thất bại như vậy cũng ngạc nhiên vô cùng, theo sự ước đoán của chúng, thì Bách Xuyên có hèn thế đâu, ít nhất cũng đấu được hơn trăm hiệp.
Ngờ đâu bây giờ chưa đấu dược một hiệp đã bị Âu Dương Siêu đẩy lui như vậy, nên cả bảy cùng đồng thanh quát lớn, đẩy chiếc gây trúc hóa thành một cái rừng cây ở bốn hướng tám phương bay tới.
Âu Dương Siêu thấy vậy cười nhạt nói tiếp:
- Đấy, ta nói có sai đâu. Các ngươi cũng không hơn gì người của bảy môn phái mà.
Nói xong, chàng liền giở thế Dã Chiến Bát Phương ra, chưởng phong của chàng như một luồng gió mạnh nổi lên, người chàng xoay tròn như con quay mà nhằm bảy kiệt tấn công ngang một thế.
Bách Xuyên lần thứ hai múa gậy xông ra và quát lớn:
- Ngày hôm nay nếu chúng ta không hủy được tên ngông cuồng này đi, thì Cùng Gia Bang không mong gì xuất đầu lộ diện nữa.
Âu Dương Siêu một thời tấn công bốn chưởng, khiến Bát Kiệt của Cái Bang chân tay cuống quít muốn thâu gậy lại cũng không được. Âu Dương Siêu vừa tấn công vừa la lớn:
- Nghe nói trượng pháp của Cùng Gia Bang thiên hạ vô địch, không ngờ lại tầm thường đến thế này.
Nói xong, chàng rú lên một tiếng thật dài, tiếp theo đó đã nghe thấy có tiếng kêu ối chà vọng lên.
Thì ra lão Ngũ của Bát Kiệt đã bị chàng hất bắn bằng cây gậy trúc lên cao mười trượng vội nhảy ra ngoài vòng chiến và thất thanh kêu la như thế.
Âu Dương Siêu thấy vậy càng hăng hái thêm, tiếp tục đánh sang trái năm chưởng sang phải sáu chưởng, tấn công về phía trước ba thế, đánh lui về phía sau bơn thức. thế công của chàng như điện chớp.
Tiếp theo đó, lại có mấy chiếc gậy của Cái Bang bị đánh rớt, chỉ trong nháy mất đã có năm người rút lui.
- Hãy dừng tay lại.
Kính Nghiêu thấy Bát Kiệt của bổn bang địch không nổi Âu Dương Siêu, nếu đấu tiếp thể nào cũng có người bị đổ máu hoặc chết chóc chứ không sai, cho nên y nhảy lại chống đỡ chưởng của Âu Dương Siêu, mồm thì quát lớn như trên.
Âu Dương Siêu thấy Kính Nghiêu nhảy vào tủm tỉm cười và hỏi:
- Chẳng hay bang chủ, mặt lúc đỏ lúc nhợt, là tại sao?
- Chú em, chúng ta là hai nhà không nên gây gổ với nhau.
Âu Dương Siêu vẫn bướng. hỏi lại:
- Tại sao?
- Chúng ta không có ân oán gì với nhau cả, hà tất phải mang phiền phức vào người như thế - Bang chủ bảo mỗ tự mang phiền phức vào người ư?
- Cả hai bên đều không nên như thế hết.
- Hà hà...
Âu Dương Siêu cười như điên như cuồng mấy tiếng. rồi lớn tiếng nói tiếp:
- Bang chủ, mỗ hỏi bang chủ câu này. Vừa rồi lúc Bát Kiệt quí thủ hạ, mới liên tay tấn công mỗ, tại sao bang chủ lại không ra mặt ngăn cản ngay. Nếu mỗ không may, hay là người khác địch không nổi mà bị giết chết dưới tám cây gậy trúc thì sao?
- Chỉ vì đôi bên ăn nói quá khích một chút và ra tay lại nhanh vô cùng.
- Hừ! Ăn nói quá khích. Ra tay nhanh vô cùng. Tại sao đến khi Bát Kiệt bị hại rồi...
- Bạn nhỏ định nói Thư mỗ có ý gì thế?
- Đứa trẻ lên ba cũng biết ý định của bang chủ rồi, khỏi cần phải hỏi như thế làm chi, Bang chủ mới ra mặt ngăn cản. Như vậy không cần nói rõ cũng biết bang chủ định tâm như thế nào rồi.
- Âu Dương Siêu, ngươi coi thường Thanh Sam Tú Sĩ này quá.
- Thưa bang chủ, xin bang chủ cũng chớ cơi thường Âu Dương Siêu tôi.
Cái Bang oai trấn thiên hạ, người trong võ lâm ít ai dám gây thù oán với đại môn phái này. Kính Nghiêu ở trên giang hồ rất có oai nghi, nói một lời nặng như chai cái đỉnh, các nhân vật của Hắc, Bạch hai đạo đều tôn trọng y như là một lão tiền bối vậy. Đừng nói là y chưa bao giờ bị ai dám cãi lại nửa lời, ngay cả bạn của y cũng chưa bao giờ bị ai dám uy hiếp như thế.
Kính Nghêu tức giận quá hóa cười. Tiếng cười như tiếng hạc kêu ở lưng chừng trời vậy.
Âu Dương Siêu trợn ngược đôi lông mày lên hỏi tiếp:
- Bang chủ kêu như thế là để gọi người hay là định rõ đá làm cho hổ hoảng sợ chăng?
- Không phải thế.
Kính Nghiêu cười xong, trả lời như vậy, rồi thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Chú em, Cái Bang do tay Thư mỗ điều khiển vẫn tự tin không bao giờ đi sai một bước nào hết. Không nói dối gì chú em, đã có người đến gây hận và chế giễu mỗ bảo chú em mới là người thứ nhất trên thiên hạ mà mỗ cũng không thèm đếm xỉa tới.
- Nếu vậy ngày hôm nay tha hồ đủ thì giờ để bang chủ dứt khoát.
- Không, không có gì là dứt khoát cả.
Kính Nghiêu trả lời như vậy, rồi vẻ mặt rất rầu rĩ, và cảm khái nói tiếp:
- Mỗ tự biết hiện giờ chú em đang nóng lòng sốt ruột, người hay cáu kỉnh, vì nể mặt tình giao hảo xưa kia với Thần Kiếm Trấn Bát Bang, Thư mỗ coi chuyện ngày hôm nay như là xong rồi.
- Việc của gia phụ đến bây giờ vẫn chưa biết ai phải ai trái, nên tại hạ vẫn còn thắc mắc không hiểu.
- Thế ra chú em còn nghi ngờ cả sự giao hảo giữa mỗ với cha của chú hay sao?
- Người trên giang hồ đa số là xảo trá, lòng người hiểm ác nhưng bây giờ Âu Dương Siêu này không phải là Âu Dương Siêu lúc mới ra đời như trước nữa.
- Chả lẽ chú em bị ai xúc xiểm, và họ đã dèm pha gì đến bổn bang, phải không?
- Việc này...
- Không sao, chú cứ nói rõ đi.
- Chưa tới lúc.
- Tại sao lại chưa tới lúc?
- Rồi thể nào cũng có một ngày bang chủ sẽ biết rõ.
- Được, có thức đêm mới biết đêm dài, có ở với nhau lâu ngày mới biết rõ lòng người.
Quả đất tròn, thể nào cũng có ngày gặp nhau. Được, câu chuyện ngày hôm nay mỗ đã biết phần nào rồi.
- Bang chủ muốn gì cũng được, hiện giờ tại hạ đang còn ở đây.
- Chú khinh Cái Bang không có người hay sao?
Kính Nghiêu chưa kịp trả lời Hắc Bạch Nhị Đồng của Cái Bang cùng nhảy ra trả lời như trên và đã tấn công tới tấp liền.
Âu Dương Siêu đang mãi cãi vả với Kính Nghiêu không ngờ lại có người xông lại tấn công lén như thế chàng chưa kịp nhìn kỹ mặt Nhị Đồng đã thấy hai luồng có mạnh tấn công át tới, hoảng sợ vô cùng, vội lui về phía sau tránh né.
Dù chàng nhanh đến đâu, nhưng vì sự xảy ra đội ngột, trong lúc Song Đồng tức giận nên ra tay nhanh như gió, chỉ nghe thấy một tiếng kêu soạt áo của chàng đã bị mảnh trúc tay của Bạch Đồng rạch rách một dường áo dài hơn trúc.
Âu Dương Siêu tức giận khôn tả, vỗ tay một cái, không mắng chửi Nhị Đồng trái lại, lại quát bảo Kính Nghiêu rằng:
- Có phải đánh lén, giết hại ngầm là lệ luật của Cùng Gia Bang đấy không?
Hắc Bạch Nhị Đồng thấy thế công đó đánh rách được áo địch, chúng không trì hoãn gì hết, xông lại tấn công tiếp.
- Tiểu tử ngươi cũng vô lý.
Âu Dương Siêu bị đánh rách áo đã tức giận khôn tả, bây giờ còn thấy hai kẻ địch xông lại tấn công tiếp, liền giơ hữu chưởng ra quét ngang và tả chưởng thì đẩy mạnh ra một cái.
Kính Nghiêu thấy vậy liền quát lớn:
- Tiểu Hắc, Tiểu Bạch có ngừng tay lại không?
Nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe kêu bùng một tiếng. Tiếp theo đó có tiếng kêu ối chà và hai tiếng thét lớn, Nhị Đồng đã bị chưởng lực của Âu Dương Siêu đánh bay ra ngoài xa hơn trượng.
Kính Nghiêu thấy vậy. vội kêu la:
- Nguy tai!
Rồi ông ta vội nhảy lại tay trái chộp Hắc Đồng. Tay phải bắt Bạch Đồng ra tay nhanh khôn tả, đủ thấy võ công của ông ta cao tuyệt như thế. Âu Dương Siêu thấy thế cũng phải khen ngợi thầm.
Kính Nghiêu thấy Nhị Đồng mặt nhợt nhạt, mép rỉ máu tươi, ông ta vẫn oai phong lẫm lẫm nói với Âu Dương Siêu rằng:
- Âu Dương Siêu lần này lão chịu nhịn đấy, thôi di.
Nói xong ông ta quay đầu lại ra hiệu cho Bát Kiệt rồi cả chín người quay mình đi luôn.