Đem người ôm ngang thắt lưng, mới vừa đi không được hai bước, người trong lòng bỗng nhiên mở to hai mắt, khuỷu tay trái hung hăng thụt vào ***g ngực Nhậm Cực.
Xương cốt một trận đau nhức, hai tay Nhậm Cực mất sức buông ra, Mạc Kỉ Hàn thừa cơ trở người, một tay đã để trên yết hầu của hắn, mắt giống như băng kiếm: “Khinh Thường ở đâu?“
Nhậm Cực cười cười như không có chuyện gì, cố nói vòng vo: “Trẫm thật sự là sơ suất, vẫn còn sử dụng lực đạo trước kia đối phó với ngươi người đã khôi phục hoàn toàn công lực.“
Mạc Kỉ Hàn không chút để ý, vẫn lặp lại: “Khinh Thường đâu?” Ngón tay mạnh mẽ thu lại, một trận âm thanh rất nhỏ do xương cốt vị xê dịch vang lên “Khanh khách”, “Nói mau!“
Hô hấp Nhậm Cực lập tức không thông, sắc mặt cũng dần dần xanh mét, nhưng tinh thần của hắn vẫn rất nhàn nhã, tuy rằng nói rất trầy trật, ngữ khí lại vẫn thoải mái, thậm chí còn nhếch miệng xả ra một nụ cười: “Trẫm nói không biết thì ngươi không tin, vậy ngươi muốn giết cứ giết, thế nhưng, ngươi đã khẳng định trẫm biết tôn phu nhân ở đâu, nếu giết trẫm rồi, ngươi làm thế nào cũng không thể điều tra ra.“
Nụ tươi cười kia đối với Mạc Kỉ Hàn phi thường chói mắt, rõ ràng là y đang nắm cổ Nhậm Cực, vì sao lại cảm thấy người bị kháp trụ cổ chính là y?
Nội tâm một trận buồn bực, lực trên tay không tránh khỏi lại tăng thêm vài phần, Nhậm Cực càng hô hấp khó khăn, sắc mặt cũng đã chuyển sang xanh tím, hai mắt lại thẳng tắp đối diện với Mạc Kỉ Hàn.
Cảm giác bị vây ở thế hạ phong càng ngày càng mãnh liệt, loại cảm giác thất bại vô lực này cơ hồ làm cho hai mắt y đỏ lên, từng trận màn mạc xẹt qua trong óc, trong nháy mắt, Mạc Kỉ Hàn quyết định bóp nát yết hầu Nhậm Cực. Thế nhưng khi tiếp xúc với tầm mắt Nhậm Cực, không biết sao, có một tia do dự không thể khắc chế.
Góc hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hô không lớn, sau đó mấy đường uy thế sắc bén kèm theo tiếng xé gió theo ba dường thượng trung hạ lao đến chỗ y, Mạc Kỉ Hàn nhìn thấy liền bỏ lỡ thời cơ, buộc phải nghiêng người lách qua một bên.
Mà Nhậm Cực trong nháy mắt sau đó toàn thân hung bạo truy đuổi theo, hai bàn tay năm ngón tay nhưng móng vuốt cấp bách tấn công Mạc Kỉ Hàn, Mạc Kỉ Hàn trong lòng nhảy dựng, theo bản năng nhìn đám ám khí đang gấp rút lao đến đến kia, chỉ thấy chúng hướng thẳng đến ba điểm trọng yếu của Nhậm Cực. Bên cạnh truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trịnh Hải: “Hoàng Thượng cẩn thận!“
Bất quá giữa đường quang tóe lửa kia, lại nghe thấy mấy tiếng kim loại va vào nhau “Leng keng” rơi xuống đất, tất cả mọi người không khỏi ngẩn ra, nhất là Mạc Kỉ Hàn, trừng mắt nhìn tay phải đang cầm kiếm của chính mình, biểu tình quỷ dị giống như cánh tay phải kia không phải của y.
Nhậm Cực sau đó phục hồi lại tinh thần lại, vươn tay muốn chạm vào hai má của Mạc Kỉ Hàn, không ngừng cười khẽ: “Mạc tướng quân, vốn tưởng ngươi sẽ hận không thể giết trẫm nhanh chóng, hiện tại xem ra, ngươi vẫn luyến tiếc trẫm sao? Chuyện này thật sự làm cho trẫm thụ sủng nhược kinh.“
(Có ai ngốc như anh ko hả??? Ám khí bay tới ko lo, chỉ lo đuổi theo sợ ng` ui chạy mất…(.”))
Mạc Kỉ Hàn cả người run rẩy, chán ghét nghiêng đầu thoát khỏi sự đụng chạm của Nhậm Cực, phẫn nộ quát: “Câm miệng!” Chợt nhìn thấy ngân quang phía bên phải, huy kiếm đỡ lấy hữu chưởng của Nhậm Cực, kiếm thế so với phía trước càng thêm sắc bén vài phần.
Nhậm Cực nghiêng thắt lưng lách sang một bên, hai cổ tay khẽ đảo xuất ra hai thanh đoản đao tiếp chiêu, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Mạc Kỉ Hàn, tươi cười nói: “Như thế nào, Mạc tướng quân quả thực giật mình? Trong Hoàng gia luôn không an ổn, muốn bảo toàn mệnh tất nhiên phải học một chút bản lĩnh.“
Hiển nhiên hai người lại muốn đánh tiếp, Trịnh Hải sốt ruột kéo Việt Ninh: “Việt thống lĩnh, ngươi tốt nhất nên nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đi.“
Việt Ninh vẫn đứng thẳng tắp bên cạnh: “Hoàng Thượng sớm đã có ý chỉ, phàm là chuyện có liên quan đến Mạc tướng quân, thì không được nhúng tay, vừa rồi ta chỉ tuân theo mệnh lệnh.“
Giọng Trịnh Hải lập tức cất cao thêm vài phần: “Cứ đứng như vậy nhìn sao? Hoàng Thượng có sơ xuất gì, ngươi có mấy cái đầu để chém hả?!” Ánh mắt mang theo ý cưỡng bức, nhìn đám ám vệ đi theo phía sau Việt Ninh.
Việt Ninh trầm giọng nói: “Đầu của ta vừa rồi đã muốn đem đi chém rồi.” Lại tiếp thêm một câu: “Trịnh công công không cần nhìn, bọn họ tuyệt đối không nghe lời ngài đâu.“
Trịnh Hải giận dữ, quát hỏi: “Việt thống lĩnh, mấy mũi ám khí kia là sao? Ta tìm ngươi để ra tay giải vây, ngươi lại xuất ám khí, vừa rồi nếu ngộ thương Hoàng Thượng, ngươi tính như thế nào!“
Việt Ninh sắc mặt ngay cả biến đổi cũng không biến, bình tĩnh đáp: “Trịnh công công còn không biết mục đích ta xuất ám khí sao? Tình hình vừa rồi ngươi cũng thấy, e rằng hiện tại trong lòng Hoàng Thượng…” Nói tới đây liền đình chỉ, không hề nói tiếp.
Trịnh Hải lập tức nghẹn lại, mặt thanh thần bạch thở hổn hển, lại không thể bắt bẻ hắn, đành phải đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng người bị bao vây giữa hai luồng ngân quang, ông ta quả thật muốn xông tới đem hai người kia tách ra, nhưng e rằng ông chưa kịp tiến tới chụp lấy thanh kiếm, đã bị kiếm khí tung hoành bên ngoài khiến cho thất linh bát lạc.
Buồn bực trong lòng Nhậm Cực được trút ra hết, niềm khoan khoái nói không nên lời, lúc đối chiến tâm lại như gương sáng, trong lúc tiến thối so với trước kia ngược lại thoải mái không ít, thấy Mạc Kỉ Hàn mặc dù một chiều xuất ra đều mạnh mẽ giống như muốn uy hiếp hắn, sau khi liên tục đỡ hết các chiêu nói một câu: “Mạc tướng quân, tâm tính ngươi hiện tại không thích hợp cùng trẫm giao thủ.“
Mạc Kỉ Hàn hiểu rõ bản thân mình giờ phút này trong lòng đang rất bối rối, chính mình thế nhưng không chút nghĩ ngợi đã đem toàn bộ ám khí vốn nhắm vào Nhậm Cực triệt hạ hết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ kinh mạch trị liệu trước kia vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, còn có chút không thể điều khiển sao?! Hoặc là, y có lẽ muốn lưu lại mệnh của Nhậm Cực, ít nhất hiện tại nên lưu lại, bởi vì y còn muốn hỏi nơi của Khinh Thường, mà Nhậm Cực, trước mắt là manh mối duy nhất.
Tuy rằng tự nhủ với chính mình như vậy, lại phát hiện lý do này thế nhưng ngay cả chính mình đều không thể thuyết phục, tương phản, một giọng nói trong đầu vang liên phản bác càng lúc càng lớn, liên tục lặp lại: không phải như vậy!
“Khanh” một tiếng đao kiếm tương giao, Mạc Kỉ Hàn một tiếng kêu rên sau đó trường kiếm rời khỏi tay, thanh đao của Nhậm Cực đã kề trên cổ y: “Mạc tướng quân, trẫm nói rồi ngươi hiện tại không thích hợp giao thủ.“
Trong Tẩm điện yên tĩnh không tiếng động, tiếng “Tích tháp” rất nhỏ vang lên, lần theo tiếng nhìn thấy, cổ tay Mạc Kỉ Hàn đã bị màu đỏ tươi làm ướt đẫm, máu tươi chậm rãi từng giọt rơi trên đá cẩm thạch trên mặt đất.
Nhậm Cực thu đao, khẽ thở dài: “Mạc tướng quân xúc động như thế, thật sự là hiếm có.” Tiện đà quay đầu phân phó Việt Ninh: “Nếu Mạc tướng quân đến đây, trẫm tất nhiên hảo hảo chiêu đãi, trước hết mời Mạc tướng quân lui bước thượng dược đi.“
Ngón tay Mạc Kỉ Hàn hơi hơi động, vừa tính sải bước đi, Việt Ninh trầm giọng trả lời: “Tuân chỉ.” Đồng thời xoay người, đuổi theo phía sau Mạc Kỉ Hàn, một lóng tay điểm lên huyệt đạo trên vai y.
Tiếng gió bên tai vang lên, Mạc Kỉ Hàn lập tức có dự cảm, nghiêng vai quẹo trái, thế nhưng bước chân còn chưa đứng vững thì huyệt ngủ đã bị tập kích, trong lòng vừa kêu không ổn trước mắt liền tối sầm, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Việt Ninh theo phản xạ tính đưa tay tiếp lấy, Nhậm Cực sớm đã giành trước đưa tay đem người kia ôm vào trong lòng: “Việt Ninh, ngươi cước bộ nhanh, đi lấy ‘Tử Tinh Cao’ đến đây.” Khi nói chuyện đã thay Mạc Kỉ Hàn điểm huyệt cầm máu, tay trái dùng sức xé cánh tay áo của long bào, cẩn thận buộc phía trên miệng vết thương kia.
Việt Ninh lên tiếng, cẩn thận hỏi: “Hoàng Thượng, muốn truyền Thái y không?“
Nhậm Cực cúi đầu nhìn máu tươi đang rơi xuống: “Không cần, thương tích của trẫm trẫm trong lòng hiểu rõ, nói bọn hắn đừng tới quấy rầy, trẫm muốn yên lặng một chút.” Cánh tay dùng sức, lại đem Mạc Kỉ Hàn ôm ngang người, đi về hướng tẩm cung.
Việt Ninh lĩnh chỉ, lôi kéo Trịnh Hải đi ra ngoài điện, Trịnh Hải vừa định kêu hắn buông tay, lại nghĩ tới lời nói vừa rồi của Nhậm Cực, không dám lỗ mãng, đành phải đem lời muốn nói nuốt vào trong, để Việt Ninh đem ông kéo ra ngoài điện.
Tới ngoài điện rồi Việt Ninh buông tay, thấp giọng nói: “Đắc tội.“
Trịnh Hải vốn trong lòng vẫn nghẹn giận, lúc này nghe được Việt Ninh giải thích, cổ hỏa kia lập tức bị tạt cho tắt ngầm, huy phất tay nói: “Thôi thôi, ta đi phân phó phía dưới chuẩn bị một chút, Việt thống lĩnh ngươi nhanh đi lấy dược đi.” Đều là mệnh nô tài, huống chi nô tài thật là khó a.
Khắp nơi mọi người đã tản đi sạch sẽ, thẳng đến lúc này, từ một cửa hông nơi gần với góc hành lang sau bụi hoa vừa hơi giật giật, một bóng người tinh tế nhỏ nhắn cúi xuống, từng bước một chậm rãi đi tới Thiên điện.
Đợi đến khi Việt Ninh đi đến, cả tẩm điện đã không thấy nửa thân ảnh, sau khi đem dược dâng cho Nhậm Cực, hắn cũng biết phép mà lui ra.
Trong viện Thiên điện, Mạc Ngôn đang nấu bánh tổ, xem ra đang rất vội vàng, hai má đỏ bừng lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nói: “Liễu tỷ tỷ, tỷ rốt cục đã về rồi? Sao lần này quét tước lại lâu như vậy chứ? Tỷ mau đến xem xem, bánh tổ này nấu vậy được chưa?“
Đợi một hồi, không thấy Liễu Oanh đi tới, không khỏi ngẩng đầu, lúc này vừa nhìn thấy nàng liền hoảng sợ: “Liễu tỷ tỷ, sắc mặt tỷ hảo khó coi, sao lại thế này? Hoàng Thượng phát giận sao?“
Liễu Oanh chậm rãi lắc đầu, Mạc Ngôn chạy đến nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Hay trong người tỷ không thoải mái? Muội đỡ tỷ đi nằm nha, giúp tỷ nấu bát thuốc nóng uống.” Lời còn chưa dứt, đau kêu một tiếng: “Ôi, Liễu tỷ tỷ, tỷ làm muội đau muốn chết.“
Liễu Oanh ngón tay gần như nắm chặt cánh tay Mạc Ngôn, sắc mặt tái nhợt giống như gặp quỷ: “Tiểu Mạc, tỷ nhìn thấy y.“
Mạc Ngôn nắm không được ý: “Liễu tỷ tỷ, tỷ nói ai a?“
Liễu Oanh hai mắt thẳng tắp trừng mắt nhìn nàng: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Mạc tướng quân.“
Im lặng bao trùm, sau đó Mạc Ngôn đột nhiên nhảy lên, kêu sợ hãi: “Tỷ nói cái gì?!“
Nàng nhảy như vậy, cánh tay đang bị nắm chặt lập tức càng đau, ai ai nói: “Liễu tỷ tỷ, trước tiên buông tay ra đã, tỷ xác định tỷ không hoa mắt chứ? Điều này sao có thể, Mạc tướng quân rõ ràng đã chạy thoát, tại sao lại còn quay về?“
Liễu Oanh lúc này mới chú ý tới chính mình vẫn nắm cánh tay của nàng, nhanh chóng buông ra: “Tỷ sao có thể hoa mắt, tỷ chính là từ đầu tới đuôi vẫn trốn ở bên hông cửa thấy rõ ràng, một chút ít cũng không sót.“
Nói xong trên cánh tay liền đau xót, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai là Mạc Ngôn đang cầm lấy nàng: “Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?!“
Nhậm Cực đem người cẩn thận đặt trên long sàng, hoàn toàn không có để ý sàng đan cùng long bào đang bị nhiễm bẩn bởi máu, tự mình bưng tới nước ấm ngồi ở mép giường, cởi hài tất của Mạc Kỉ Hàn cởi cả ngoại bào của y, cởi bỏ cả mảnh vải quấn sơ sài lúc nãy, kiểm tra cẩn thận miệng vết thương, quả thật chỉ là vết xướt trên cánh tay, tuy rằng miệng vết thương có hơi sâu, nhưng không bị thương đến huyết mạch kinh mạch liền nhẹ nhàng thở hắt ra.
Tuy rằng hắn đối với võ công của bản thân tuyệt đối tự tin, nhưng vẫn phải cẩn thận, hắn thật sự là —— không muốn lại làm y bị thương.
Cẩn thận tẩy sạch sau đó đắp dược, Nhậm Cực rốt cục khe khẽ thật chậm chạm vào dung nhan đã khiến hắn mong nhớ ngày đêm trong mấy tháng nay: “Đợi cho ngươi trở về cũng thật không phải dễ dàng.“