Thâm Cung Tù - Quyển 1

Chương 16: Tương hướng – Hướng về nhau

Tương hướng – Hướng về nhau

Tất cả mọi người bị lời nói của Trịnh công công làm cho hoảng sợ, không kịp nhìn kỹ liền nhanh chóng đi đến quỳ xuống, đồng loạt phủ trên mặt đất cung kính nói: “Hoàng Thượng.”

Một đôi hài mây bằng gấm vàng kim thêu năm móng vuốt kim long xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, một đoạn vạt áo buông xuống cũng màu vàng kim sáng bóng, chỉ như vậy thôi cũng có thể cảm thấy khí thế trầm lãnh bức nhân của hắn, mọi người lại càng sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi xuống càng thấp.

Sắc mặt Nhậm Cực rất âm trầm, quả thực có thể dùng đến từ “đáng sợ” để hình dung, đối với mọi người đang quỳ lạy tỏ ra hờ hững, bước thẳng đi đến bên cạnh giường, liếc mắt nhìn Mạc Kỉ Hàn bởi vì phát sốt mà hai gò má đỏ bừng.

Hắn không lên tiếng, tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất đương nhiên cũng không dám đứng lên, nơm nớp lo sợ quỳ gối tại chỗ chờ Nhậm Cực hạ tiếng, động cũng không dám động, đến khi hắn hỏi: “Sao như vậy?”

Trịnh công công quỳ gối đi đến vài bước, dừng lại trước mặt Nhậm Cực, nói: “Mạc tướng quân từ đầu đến giờ không chịu lên tiếng, vừa mới hôn mê bất tỉnh, lại còn phát sốt, nô tài đang định đi thỉnh Đỗ thái y đến đây.”

Nhậm Cực vén chăn lên, Mạc Kỉ Hàn mặc trung y nhìn không thấy rõ thương tích, hắn tất nhiên không có kiên nhẫn cởi áo, tay kéo hai cái đem trung y xé ra, cổ tay cùng các đốt ngón tay đã sưng đỏ hiện ra rõ ràng trước mắt, chỗ máu tồn lại tím bầm, nhìn thoáng qua rất đáng sợ.

Mạc Kỉ Hàn ngất xỉu hai hàng lông mày nhíu chặt, hô hấp vừa mỏng vừa gấp, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, sắc mặt phiếm hồng đầy mồ hôi lạnh, làm cho gương mặt vốn gầy càng thêm tiều tụy.

Nhậm Cực cầm lấy tay y, gương mặt bình tĩnh sờ trên các đốt ngón tay, lập tức vặn xoay cổ tay nắn lại các đốt ngón tay, “Khách khách” hai tiếng vang nhỏ sau đó các đốt ngón tay trở lại vị trí cũ, Mạc Kỉ Hàn hô hấp một chút, răng nanh nháy mắt đâm vào môi dưới, một giọt máu tràn ra, nhưng mà cho dù đang hôn mê, y thủy chung cũng không hừ một tiếng.

Đem các đốt ngón tay trở lại vị trí cũ, sắc mặt Nhậm Cực càng kém hơn, không nói một lời nào mà đi thẳng ra ngoài, ngay lúc hắn đột nhiên bước ra ngoài, đám người quỳ trên mặt đất lại bị dọa nhảy dựng lên, thở cũng không dám thở mạnh, đợi cho hắn đi thật xa, Trịnh công công mới có chút phấn chấn, lau lau mồ hôi lạnh: “Các ngươi nhớ trông coi y cẩn thận cho ta, ta đi thỉnh thái y.”

Khi Đổng Trinh phi đi vào tẩm cung chỉ thấy Nhậm Cực thần sắc âm trầm, nàng lập tức cảm thấy bất an, lo sợ đi đến trước mặt hắn phục người xuống: “Nô tì bái kiến Hoàng Thượng.”

Một lát sau, Nhậm Cực mới nâng cánh tay nàng đem nàng nâng dậy: “Ái phi hãy bình thân.”

Đổng Trinh phi lúc này mới có chút buông lỏng, xem ra không phải việc lật bài tử của nàng bị bại lộ, nhìn sắc mặt Nhậm Cực, nàng kiềm chế sự tò mò muốn hỏi, nương theo tay Nhậm Cực đứng lên, chỉ nói đơn giản: “Hoàng Thượng, nhìn sắc mặt người rất kém, có phải đang mệt hay không? Có muốn nô tì thay người thư thư gân cốt hay không?”


Nhậm Cực không nói, lập tức nắm thắt lưng của nàng, thuận thế đem nàng ném lên giường, Đổng Trinh phi chưa kịp bình ổn kêu một tiếng sợ hãi, sau đó trên người bị đè lên, Nhậm Cực đã ép sát lên, tháo đai lưng của nàng nói: “Vậy ngươi thay trẫm thư thư gân cốt thì tốt hơn.”

Ánh mắt Trịnh công công nhìn những ngón tay của Đỗ thái y nâng cổ tay của Mạc Kỉ Hàn và thấy ông ta cứ nhíu chặt hàng lông mi bạc phơ, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đỗ thái y, ông cũng đã bắt mạch hơn một canh giờ rồi, tình hình rốt cuộc là như thế nào?”

Đỗ thái y không nói câu nào, nâng ánh mắt lên tiếp tục bắt mạch, lại hơn nửa ngày mới thu hồi tay lắc đầu thở dài: “Hỏng hết rồi, tình hình còn tệ hơn so với trước đây.”

Trịnh công công cả kinh: “Nói sao? Ta trên đường đi đều thỉnh đại phu giỏi nhất chẩn trị cho y, sao càng ngày càng tệ được chứ?”

“Đây chính là vấn đề làm mọi chuyện tệ hơn đó, ta hỏi ông, mỗi lần đổi đại phu, đơn thuốc bọn hắn dùng có phải các vị thuốc đều có chút thay đổi?”

Trịnh công công gật gật đầu, Đỗ thái y bộ dạng giống như quả quyết đúng như vậy: “Những đại phu đó đều là đại phu giỏi, vị thuốc dùng cũng là những vị thuốc tốt, thế nhưng do đổi thường xuyên, y trên căn bản sự thay đổi đột ngột dược tính, vốn căn bản sẽ khá hơn, nhưng nội lực đều bị dược tính làm mất đi toàn bộ.”

Trịnh công công nhất thời cảm giác đầu như bị đánh một cái thật mạnh, trước khi Nhậm Cực còn chưa lên tiếng, ai cũng không dám để cho Mạc Kỉ Hàn đi tìm cái chết, thế nhưng hắn cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể nói: “Đỗ thái y, mong ông cố gắng hết sức, ông muốn thứ gì cứ nói với ta, mặc kệ cái đó là cái gì ta đều toàn tâm toàn lực tìm giúp ông.”

Đỗ thái y vuốt râu, những nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm, thở dài: “Thầy thuốc dù sao cũng không phải là thần tiên, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức làm việc của mình mà thôi.”

Thương tích trên cổ tay Mạc Kỉ Hàn đắp thuốc vài ngày sau thì có chuyển biến rất tốt đẹp, nhưng cơn sốt lúc cao lúc thấp thì vẫn chưa đẩy lùi được, Đỗ thái y khí thế mạnh mẽ dồn hết sức giám sát những người trông nom làm sao cho y uống hết thuốc, ngay cả lễ mừng năm mới cố hết sức đến mức cũng không về nhà. Thế mà đợi đến lúc Mạc Kỉ Hàn rốt cục có thể miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, năm nay, cũng đã trôi qua hơn một nửa.

Dịp tết, trong cung ngoại trừ treo những tấm lụa đỏ cùng đèn ***g đỏ thẫm, ngược lại so với gia đình người bình thường thì càng quạnh quẽ hơn rất nhiều, ngọn nến đỏ đang cháy trong Mạc Kỉ Hàn lại càng hết sức chói mắt, y lại rơi vào ***g cũi, những chuyện tốt đẹp càng lúc càng xa không thể với tới, không biết nàng bây giờ có khỏe mạnh hay không, cũng không biết Tử Câm ra sao rồi.

Trong lòng lo âu, trằn trọc khó ngủ, Mạc Kỉ Hàn quyết định đi đến cửa sổ ngồi dựa vào đó, hôm nay chính là ngày mười lăm Nguyên tiêu (đêm rằm tháng giêng), ngoài cửa sổ một đám mây dày đặc che kín vầng trăng, Mạc Kỉ Hàn thuận tay đem lư hương đốt huân hương ném ra ngoài, gió lạnh của đêm đông thổi thẳng vào phòng, bông tuyết hất vào càng nhiều hơn, nhanh chóng thổi tan mùi hương trong phòng làm y mê man. Hừm… lại vang lên từng đợt bước chân của cấm vệ tuần tra, hiện giờ cấm vệ tuần tra càng nghiêm mật hơn, gần như không có khoảng trống, đem “Chiêu Đức điện” này vây quanh dày đặc chặt chẽ, nếu muốn đi ra ngoài, thiết nghĩ còn khó hơn lên trời.

Tiểu cung nữ trực đêm canh giữ ở bên ngoài bị hành động ném lư hương của y làm cho kinh động, vội vàng mở cửa tiến vào, nhìn thấy y ngồi bên cửa sổ, xoay đầu lại nhìn với thần sắc âm trầm, lại nhanh chóng đi ra ngoài, đem cửa đóng lại.

Gió lạnh cùng bông tuyết theo làn gió tiến vào càng lúc càng nhiều không làm giảm đi nỗi đau khổ thất vọng cùng sự lo lắng không nguôi trong y, y đứng lên, đứng ở cạnh cửa, phát hiện cái bóng ngoài cửa sổ thế nhưng lại nhiều hơn hai người, hẳn là do tiểu cung nữ kia gọi đến, không tránh khỏi càng thêm hờn dỗi, cảm thụ gió lạnh đập vào mặt, nếu là có thể hóa thân thành cơn gió này, thì thật tốt làm sao.

Y còn đang chìm vào suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động, tiếp theo cửa lại bị mở ra, một người không nên xuất hiện ngay lúc này lại cố tình xuất hiện trước mắt y —— Nhậm Cực.

Nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn vì ngạc nhiên mà trợn to hai mắt, thân thể cứng ngắt, bên trong sự đề phòng lại toát ra một chút sợ hãi làm cho Nhậm Cực rất hưởng thụ, khoanh tay đi đến giữa phòng rồi dừng lại, trên môi mang theo một tia cười mỏng, nói: “Sao vậy? Ngày hội Nguyên tiêu, trẫm có lòng tốt đến thăm, biểu tình của Mạc tướng quân như vầy, phải chăng đang tưởng niệm đến vị phu nhân không thể đoàn tụ kia?”

Thế nhưng trong đáy mắt lại không hề có một chút ý cười, càng băng lạnh hơn so với cơn gió đêm đang thổi vào phòng, Mạc Kỉ Hàn nghe hắn nhắc tới Khinh Thường, trong lòng không ngừng chấn động, trong mắt sự tức giận càng kích động hơn, đem toàn bộ nỗi sợ hãi kia che kín đi: “Nhậm Cực, ngươi dám động đến nàng!”


Nhậm Cực nghe vậy lại cười, lần này là thật lòng cười, cười đến mức vừa ngoan vừa tuyệt (cười đến vô cùng tàn nhẫn): “Tôn phu nhân hiện tại vẫn đang sống ở Phù Ly đón năm mới. Nếu nói đến chuyện dám hay không, Mạc Kỉ Hàn, ngươi có thể thử một lần, xem ta có dám hay không!”

Thế nhưng dù cho biểu tình của hắn như vậy mọi chuyện trong đầu hắn vẫn không thể điều khiển được, mặc kệ bản thân đang làm cái gì thì sẽ lơ đãng nhớ đến, buổi tối ngày hôm đó khi đột nhiên chạy đến nối lại cổ tay cho y.

Hắn khi đó vốn đem việc này hoàn toàn quên đi, khi vừa đi ngủ lại lướt qua trong đầu, nghĩ Trịnh công công chậm chạp nên chưa báo cáo, dựa theo tính tình quật cường của nam nhân kia thì dù cho có chết cũng sẽ không tự nguyện cầu xin tha, hắn ra tay mạnh bao nhiêu hắn đương nhiên biết, tuy rằng không đến mức đau chết đi, nhưng e rằng đã nửa chết nửa sống, nhiều lắm cũng chỉ chống cự đến sáng mai mà thôi.

Nghĩ đến y phải chịu sự thống khổ, trong lòng là niềm khoái cảm của sự báo thù, ước gì y đã đau lại càng đau thêm hơn nữa, nhưng tưởng tượng đến việc ngày mai không chừng y sẽ thành một cỗ thi thể, vừa giống như không cam tâm, hơn nữa sâu bên trong sự không cam tâm đó, còn có một cái gì đó mà ngay cả bản thân chính hắn cũng không thể tả được, khuấy nhiễu hắn đến tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng càng nghĩ càng không phát giác được rằng lúc đó giết Mạc Kỉ Hàn là cách tốt nhất, lúc đó lại thay y nối lại các đốt ngón tay. Nhưng tự lần đó trở đi, trong đầu hắn hình bóng Mạc Kỉ Hàn xuất hiện càng lúc càng nhiều, hôm nay là mười lăm Nguyên tiêu, vốn nên tạo không khí vô cùng náo nhiệt cho mọi người trong cung, nhưng hết lần này đến lần khác mọi hứng thú đều mất hết, sau một lúc liền hô mệt muốn nghỉ ngơi, ngay cả thị tẩm cũng không truyền, lại trực tiếp đi đến nơi này.

Mặt Mạc Kỉ Hàn không dễ dàng gì mới dưỡng được một chút huyết sắc thoáng cái mất sạch, quả thật, y bây giờ có tư cách gì để nói với Nhậm Cực chuyện dám hay không dám, ngược lại càng thêm liên lụy Khinh Thường, trong mắt lập tức toát ra vẻ thống khổ vô lực.

Nhậm Cực đi đến từng bước, phiền muộn trong lòng sau khi nhìn thấy y đã không hề giảm bớt một chút nào, ngược lại càng bốc lên hơn, vì thế nên nói: “Xem ra tướng quân cùng phu nhân kiêm điệp tình thâm (giống như chim liền cánh cây liền cành), thật sự là làm cho người ta hâm mộ, bất quá……”

Tầm mắt chậm rãi đánh giá Mạc Kỉ Hàn từ trên xuống dưới vài lần, lại nói tiếp: “…bất quá, Mạc tướng quân rõ ràng hình như rất trúc trắc, trẫm quả thật lấy làm kỳ quái, Mạc tướng quân, nghe nói ngươi cùng tôn phu nhân lập gia đình đã gần năm năm, chẳng lẽ không có với nhau một đứa con thừa tự sao?”

Chỉ một câu thôi, lại làm cho Mạc Kỉ Hàn gần như không thể chịu nổi, Nhậm Cực cơ hồ là hưởng thụ khi nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của y, kinh sợ phẫn hận cảm thấy nhục nhã sợ hãi làm cho toàn thân y phát run: “Nhậm Cực!”

“Sao vậy…. hay trẫm nói đúng?” Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy sự phiền muộn trong lòng của chính mình đột nhiên trở thành hư không, dồn ép tiến về phía trước: “Nói như thế… vậy trẫm chẳng lẽ không phải rất may mắn sao?”

Lời còn chưa dứt, một chưởng xuất ra ép bông tuyết tát vào mặt.

Hết chương 16

Ôi!!! Tình yêu xuất hiện rồi kia…. anh còn chưa nhận ra tình cảm của mình thì anh sẽ hối hận đó….(.!)

Tất cả mọi người bị lời nói của Trịnh công công làm cho hoảng sợ, không kịp nhìn kỹ liền nhanh chóng đi đến quỳ xuống, đồng loạt phủ trên mặt đất cung kính nói: “Hoàng Thượng.”

Một đôi hài mây bằng gấm vàng kim thêu năm móng vuốt kim long xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, một đoạn vạt áo buông xuống cũng màu vàng kim sáng bóng, chỉ như vậy thôi cũng có thể cảm thấy khí thế trầm lãnh bức nhân của hắn, mọi người lại càng sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên, cúi xuống càng thấp.

Sắc mặt Nhậm Cực rất âm trầm, quả thực có thể dùng đến từ “đáng sợ” để hình dung, đối với mọi người đang quỳ lạy tỏ ra hờ hững, bước thẳng đi đến bên cạnh giường, liếc mắt nhìn Mạc Kỉ Hàn bởi vì phát sốt mà hai gò má đỏ bừng.


Hắn không lên tiếng, tất cả mọi người đang quỳ trên mặt đất đương nhiên cũng không dám đứng lên, nơm nớp lo sợ quỳ gối tại chỗ chờ Nhậm Cực hạ tiếng, động cũng không dám động, đến khi hắn hỏi: “Sao như vậy?”

Trịnh công công quỳ gối đi đến vài bước, dừng lại trước mặt Nhậm Cực, nói: “Mạc tướng quân từ đầu đến giờ không chịu lên tiếng, vừa mới hôn mê bất tỉnh, lại còn phát sốt, nô tài đang định đi thỉnh Đỗ thái y đến đây.”

Nhậm Cực vén chăn lên, Mạc Kỉ Hàn mặc trung y nhìn không thấy rõ thương tích, hắn tất nhiên không có kiên nhẫn cởi áo, tay kéo hai cái đem trung y xé ra, cổ tay cùng các đốt ngón tay đã sưng đỏ hiện ra rõ ràng trước mắt, chỗ máu tồn lại tím bầm, nhìn thoáng qua rất đáng sợ.

Mạc Kỉ Hàn ngất xỉu hai hàng lông mày nhíu chặt, hô hấp vừa mỏng vừa gấp, răng nanh gắt gao cắn môi dưới, sắc mặt phiếm hồng đầy mồ hôi lạnh, làm cho gương mặt vốn gầy càng thêm tiều tụy.

Nhậm Cực cầm lấy tay y, gương mặt bình tĩnh sờ trên các đốt ngón tay, lập tức vặn xoay cổ tay nắn lại các đốt ngón tay, “Khách khách” hai tiếng vang nhỏ sau đó các đốt ngón tay trở lại vị trí cũ, Mạc Kỉ Hàn hô hấp một chút, răng nanh nháy mắt đâm vào môi dưới, một giọt máu tràn ra, nhưng mà cho dù đang hôn mê, y thủy chung cũng không hừ một tiếng.

Đem các đốt ngón tay trở lại vị trí cũ, sắc mặt Nhậm Cực càng kém hơn, không nói một lời nào mà đi thẳng ra ngoài, ngay lúc hắn đột nhiên bước ra ngoài, đám người quỳ trên mặt đất lại bị dọa nhảy dựng lên, thở cũng không dám thở mạnh, đợi cho hắn đi thật xa, Trịnh công công mới có chút phấn chấn, lau lau mồ hôi lạnh: “Các ngươi nhớ trông coi y cẩn thận cho ta, ta đi thỉnh thái y.”

Khi Đổng Trinh phi đi vào tẩm cung chỉ thấy Nhậm Cực thần sắc âm trầm, nàng lập tức cảm thấy bất an, lo sợ đi đến trước mặt hắn phục người xuống: “Nô tì bái kiến Hoàng Thượng.”

Một lát sau, Nhậm Cực mới nâng cánh tay nàng đem nàng nâng dậy: “Ái phi hãy bình thân.”

Đổng Trinh phi lúc này mới có chút buông lỏng, xem ra không phải việc lật bài tử của nàng bị bại lộ, nhìn sắc mặt Nhậm Cực, nàng kiềm chế sự tò mò muốn hỏi, nương theo tay Nhậm Cực đứng lên, chỉ nói đơn giản: “Hoàng Thượng, nhìn sắc mặt người rất kém, có phải đang mệt hay không? Có muốn nô tì thay người thư thư gân cốt hay không?”

Nhậm Cực không nói, lập tức nắm thắt lưng của nàng, thuận thế đem nàng ném lên giường, Đổng Trinh phi chưa kịp bình ổn kêu một tiếng sợ hãi, sau đó trên người bị đè lên, Nhậm Cực đã ép sát lên, tháo đai lưng của nàng nói: “Vậy ngươi thay trẫm thư thư gân cốt thì tốt hơn.”

Ánh mắt Trịnh công công nhìn những ngón tay của Đỗ thái y nâng cổ tay của Mạc Kỉ Hàn và thấy ông ta cứ nhíu chặt hàng lông mi bạc phơ, cuối cùng nhịn không được hỏi: “Đỗ thái y, ông cũng đã bắt mạch hơn một canh giờ rồi, tình hình rốt cuộc là như thế nào?”

Đỗ thái y không nói câu nào, nâng ánh mắt lên tiếp tục bắt mạch, lại hơn nửa ngày mới thu hồi tay lắc đầu thở dài: “Hỏng hết rồi, tình hình còn tệ hơn so với trước đây.”

Trịnh công công cả kinh: “Nói sao? Ta trên đường đi đều thỉnh đại phu giỏi nhất chẩn trị cho y, sao càng ngày càng tệ được chứ?”

“Đây chính là vấn đề làm mọi chuyện tệ hơn đó, ta hỏi ông, mỗi lần đổi đại phu, đơn thuốc bọn hắn dùng có phải các vị thuốc đều có chút thay đổi?”

Trịnh công công gật gật đầu, Đỗ thái y bộ dạng giống như quả quyết đúng như vậy: “Những đại phu đó đều là đại phu giỏi, vị thuốc dùng cũng là những vị thuốc tốt, thế nhưng do đổi thường xuyên, y trên căn bản sự thay đổi đột ngột dược tính, vốn căn bản sẽ khá hơn, nhưng nội lực đều bị dược tính làm mất đi toàn bộ.”

Trịnh công công nhất thời cảm giác đầu như bị đánh một cái thật mạnh, trước khi Nhậm Cực còn chưa lên tiếng, ai cũng không dám để cho Mạc Kỉ Hàn đi tìm cái chết, thế nhưng hắn cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể nói: “Đỗ thái y, mong ông cố gắng hết sức, ông muốn thứ gì cứ nói với ta, mặc kệ cái đó là cái gì ta đều toàn tâm toàn lực tìm giúp ông.”


Đỗ thái y vuốt râu, những nếp nhăn trên mặt càng sâu thêm, thở dài: “Thầy thuốc dù sao cũng không phải là thần tiên, ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức làm việc của mình mà thôi.”

Thương tích trên cổ tay Mạc Kỉ Hàn đắp thuốc vài ngày sau thì có chuyển biến rất tốt đẹp, nhưng cơn sốt lúc cao lúc thấp thì vẫn chưa đẩy lùi được, Đỗ thái y khí thế mạnh mẽ dồn hết sức giám sát những người trông nom làm sao cho y uống hết thuốc, ngay cả lễ mừng năm mới cố hết sức đến mức cũng không về nhà. Thế mà đợi đến lúc Mạc Kỉ Hàn rốt cục có thể miễn cưỡng từ trên giường đứng lên, năm nay, cũng đã trôi qua hơn một nửa.

Dịp tết, trong cung ngoại trừ treo những tấm lụa đỏ cùng đèn ***g đỏ thẫm, ngược lại so với gia đình người bình thường thì càng quạnh quẽ hơn rất nhiều, ngọn nến đỏ đang cháy trong Mạc Kỉ Hàn lại càng hết sức chói mắt, y lại rơi vào ***g cũi, những chuyện tốt đẹp càng lúc càng xa không thể với tới, không biết nàng bây giờ có khỏe mạnh hay không, cũng không biết Tử Câm ra sao rồi.

Trong lòng lo âu, trằn trọc khó ngủ, Mạc Kỉ Hàn quyết định đi đến cửa sổ ngồi dựa vào đó, hôm nay chính là ngày mười lăm Nguyên tiêu (đêm rằm tháng giêng), ngoài cửa sổ một đám mây dày đặc che kín vầng trăng, Mạc Kỉ Hàn thuận tay đem lư hương đốt huân hương ném ra ngoài, gió lạnh của đêm đông thổi thẳng vào phòng, bông tuyết hất vào càng nhiều hơn, nhanh chóng thổi tan mùi hương trong phòng làm y mê man. Hừm… lại vang lên từng đợt bước chân của cấm vệ tuần tra, hiện giờ cấm vệ tuần tra càng nghiêm mật hơn, gần như không có khoảng trống, đem “Chiêu Đức điện” này vây quanh dày đặc chặt chẽ, nếu muốn đi ra ngoài, thiết nghĩ còn khó hơn lên trời.

Tiểu cung nữ trực đêm canh giữ ở bên ngoài bị hành động ném lư hương của y làm cho kinh động, vội vàng mở cửa tiến vào, nhìn thấy y ngồi bên cửa sổ, xoay đầu lại nhìn với thần sắc âm trầm, lại nhanh chóng đi ra ngoài, đem cửa đóng lại.

Gió lạnh cùng bông tuyết theo làn gió tiến vào càng lúc càng nhiều không làm giảm đi nỗi đau khổ thất vọng cùng sự lo lắng không nguôi trong y, y đứng lên, đứng ở cạnh cửa, phát hiện cái bóng ngoài cửa sổ thế nhưng lại nhiều hơn hai người, hẳn là do tiểu cung nữ kia gọi đến, không tránh khỏi càng thêm hờn dỗi, cảm thụ gió lạnh đập vào mặt, nếu là có thể hóa thân thành cơn gió này, thì thật tốt làm sao.

Y còn đang chìm vào suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động, tiếp theo cửa lại bị mở ra, một người không nên xuất hiện ngay lúc này lại cố tình xuất hiện trước mắt y —— Nhậm Cực.

Nhìn thấy Mạc Kỉ Hàn vì ngạc nhiên mà trợn to hai mắt, thân thể cứng ngắt, bên trong sự đề phòng lại toát ra một chút sợ hãi làm cho Nhậm Cực rất hưởng thụ, khoanh tay đi đến giữa phòng rồi dừng lại, trên môi mang theo một tia cười mỏng, nói: “Sao vậy? Ngày hội Nguyên tiêu, trẫm có lòng tốt đến thăm, biểu tình của Mạc tướng quân như vầy, phải chăng đang tưởng niệm đến vị phu nhân không thể đoàn tụ kia?”

Thế nhưng trong đáy mắt lại không hề có một chút ý cười, càng băng lạnh hơn so với cơn gió đêm đang thổi vào phòng, Mạc Kỉ Hàn nghe hắn nhắc tới Khinh Thường, trong lòng không ngừng chấn động, trong mắt sự tức giận càng kích động hơn, đem toàn bộ nỗi sợ hãi kia che kín đi: “Nhậm Cực, ngươi dám động đến nàng!”

Nhậm Cực nghe vậy lại cười, lần này là thật lòng cười, cười đến mức vừa ngoan vừa tuyệt (cười đến vô cùng tàn nhẫn): “Tôn phu nhân hiện tại vẫn đang sống ở Phù Ly đón năm mới. Nếu nói đến chuyện dám hay không, Mạc Kỉ Hàn, ngươi có thể thử một lần, xem ta có dám hay không!”

Thế nhưng dù cho biểu tình của hắn như vậy mọi chuyện trong đầu hắn vẫn không thể điều khiển được, mặc kệ bản thân đang làm cái gì thì sẽ lơ đãng nhớ đến, buổi tối ngày hôm đó khi đột nhiên chạy đến nối lại cổ tay cho y.

Hắn khi đó vốn đem việc này hoàn toàn quên đi, khi vừa đi ngủ lại lướt qua trong đầu, nghĩ Trịnh công công chậm chạp nên chưa báo cáo, dựa theo tính tình quật cường của nam nhân kia thì dù cho có chết cũng sẽ không tự nguyện cầu xin tha, hắn ra tay mạnh bao nhiêu hắn đương nhiên biết, tuy rằng không đến mức đau chết đi, nhưng e rằng đã nửa chết nửa sống, nhiều lắm cũng chỉ chống cự đến sáng mai mà thôi.

Nghĩ đến y phải chịu sự thống khổ, trong lòng là niềm khoái cảm của sự báo thù, ước gì y đã đau lại càng đau thêm hơn nữa, nhưng tưởng tượng đến việc ngày mai không chừng y sẽ thành một cỗ thi thể, vừa giống như không cam tâm, hơn nữa sâu bên trong sự không cam tâm đó, còn có một cái gì đó mà ngay cả bản thân chính hắn cũng không thể tả được, khuấy nhiễu hắn đến tâm phiền ý loạn.

Cuối cùng càng nghĩ càng không phát giác được rằng lúc đó giết Mạc Kỉ Hàn là cách tốt nhất, lúc đó lại thay y nối lại các đốt ngón tay. Nhưng tự lần đó trở đi, trong đầu hắn hình bóng Mạc Kỉ Hàn xuất hiện càng lúc càng nhiều, hôm nay là mười lăm Nguyên tiêu, vốn nên tạo không khí vô cùng náo nhiệt cho mọi người trong cung, nhưng hết lần này đến lần khác mọi hứng thú đều mất hết, sau một lúc liền hô mệt muốn nghỉ ngơi, ngay cả thị tẩm cũng không truyền, lại trực tiếp đi đến nơi này.

Mặt Mạc Kỉ Hàn không dễ dàng gì mới dưỡng được một chút huyết sắc thoáng cái mất sạch, quả thật, y bây giờ có tư cách gì để nói với Nhậm Cực chuyện dám hay không dám, ngược lại càng thêm liên lụy Khinh Thường, trong mắt lập tức toát ra vẻ thống khổ vô lực.

Nhậm Cực đi đến từng bước, phiền muộn trong lòng sau khi nhìn thấy y đã không hề giảm bớt một chút nào, ngược lại càng bốc lên hơn, vì thế nên nói: “Xem ra tướng quân cùng phu nhân kiêm điệp tình thâm (giống như chim liền cánh cây liền cành), thật sự là làm cho người ta hâm mộ, bất quá……”


Tầm mắt chậm rãi đánh giá Mạc Kỉ Hàn từ trên xuống dưới vài lần, lại nói tiếp: “…bất quá, Mạc tướng quân rõ ràng hình như rất trúc trắc, trẫm quả thật lấy làm kỳ quái, Mạc tướng quân, nghe nói ngươi cùng tôn phu nhân lập gia đình đã gần năm năm, chẳng lẽ không có với nhau một đứa con thừa tự sao?”

Chỉ một câu thôi, lại làm cho Mạc Kỉ Hàn gần như không thể chịu nổi, Nhậm Cực cơ hồ là hưởng thụ khi nhìn thấy vẻ mặt biến hóa của y, kinh sợ phẫn hận cảm thấy nhục nhã sợ hãi làm cho toàn thân y phát run: “Nhậm Cực!”

“Sao vậy…. hay trẫm nói đúng?” Nhậm Cực đột nhiên cảm thấy sự phiền muộn trong lòng của chính mình đột nhiên trở thành hư không, dồn ép tiến về phía trước: “Nói như thế… vậy trẫm chẳng lẽ không phải rất may mắn sao?”

Lời còn chưa dứt, một chưởng xuất ra ép bông tuyết tát vào mặt.