Chàng lợi dụng ưu thế từ phía trên cao nhìn xuống. Vừa đảo mắt nhìn, đã thấy số bảy đang phóng tới, miệng cười nham hiểm:
- Họ Liễu kia, ngươi còn định chạy đi đâu?
Song chưởng hơi phân ra, một chưởng đánh vào ngực chàng, còn một chưởng nhằm vào bụng dưới chàng.
Đột nhiên Liễu Hạc Đình hét lớn một tiếng, thân hình chàng từ trên cao bất ngờ rơi ngược trở xuống.
Bọn Ô Y Thần Ma nhìn thấy cho rằng chân lực của chàng vẫn chua khôi phục hoàn toàn, nên mới bị rơi xuống. Tất cả bọn chúng nhất tề xông về phía chàng. Số bảy chân vừa chạm đất, đã vung tay ra điểm vào hai đại huyệt trước ngực chàng. Số ba mươi bảy cũng quát lớn một tiếng, bước lên tung ra hai chưởng nhằm vào hai vai chàng.
Trong tích tắc, chỉ thấy vô số chưởng phong tập trung vào Liễu Hạc Đình đánh tới. Nên biết rằng mỗi chưởng của bọn Ô Y Thần Ma lúc này đều là những tinh hoa võ công của bọn chúng. Bởi vì bọn chúng biết rõ ràng nếu như hôm nay để cho Liễu Hạc Đình thoát ra khỏi đây thì bọn chúng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình hai tay dang ra, vọt mình lên không hai vòng. Bọn Ô Y Thần Ma chỉ cảm thấy một trận gió mạnh thổi đến, khiến cho chúng không thể đứng vững, thối lui ra sau một bước. Cả bọn đều đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình và ngạc nhiên, cũng như sợ hãi trước khinh công của chàng.
Cũng trong thời gian đó, Liễu Hạc Đình quét mắt qua một lượt, đã nhìn thấy rõ chiêu thức tấn công của bọn Ô Y Thần Ma.
Ngoài số bảy vẫn sử dụng Thái Dương Chu Sa Thần Chưởng ra, võ công bọn còn lại sử dụng đều hoàn toàn là Ngũ hoa bát môn.
Trong đó có tên sử dụng Thiếu Lâm Quyền Pháp, có tên sử dụng đao pháp Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao đã thất truyền từ lâu trên giang hồ. Cũng có tên sử dụng Quan Đông Quyền Thuật hiếm thấy trong võ lâm.
Chỉ cần nhìn qua một lượt, đã có thể phá giải được tất cả chưởng pháp của bọn chúng.
Bỗng nhiên chàng "hừ" khẽ một tiếng, song chưởng từ trên đánh xuống vai trái hai tên Ô Y Thần Ma đứng gần nhất. Nhưng đợi đến lúc bọn chúng né người tránh sang một bên, song chưởng của chàng đã đổi phương hướng, điểm trúng vào đại huyệt Kiên TỈnh bên vai phải của chúng. Khuỷu tay thúc mạnh ra sau, chàng đã điểm trúng vào đại huyệt Tương Đài của tên Thần Ma đang tấn công từ phía sau đến. Đồng thời hai chân chàng liên tục đá ra hai cước, chặn đường quyền pháp của hai gã đang tấn công đến.
Chỉ nghe ba tiếng "bịch, bịch, bịch", tiếp theo là ba tiếng thét vang lên, cùng ba bóng người ngã xuống.
Chỉ một chiêu, với năm thức tấn công năm hướng, chàng đã hạ được ba địch thủ võ công không hề yếu kém. Chàng ra chiêu nhanh lẹ, chiêu thức lại kỳ dị, chính xác khiến cho bọn Ô Y Thần Ma đều kinh hồn.
Gã hán tử số ba mươi bảy quát lớn một tiếng, thối lui ra sau ba bước, cho tay vào trong người.
Trong khi đó, song chưởng của số bảy vẫn múa liên tục, đồng thời miệng quát lớn:
- Điểm điểm ngưng tập, hóa tước vi ưng.
Trong lúc này, đột nhiên gã lại nói ra tám chữ kỳ lạ, không rõ ràng y nghĩa này. Liễu Hạc Đình trong lòng chợt chột dạ, nghĩ thầm:
"Phải chăng bọn Ô Y Thần Ma này cũng luyện trận pháp liên thủ đối địch gì đây!" Lúc này toàn thân chàng đã rơi xuống đất. Lướt mắt nhìn một lượt, chỉ thấy bọn Ô Y Thần Ma vốn tản ra bốn phía, quả nhiên đều tập trung vào giữa sau tiếng quát của số bảy.
Hiện giờ trong phòng ngoài số ba mươi bảy cùng ba tên nằm trên đất, bọn Ô Y Thần Ma chẳng qua chỉ còn lại bốn tên mà thôi. Nhưng lúc này bọn chúng không nhắm về hướng Liễu Hạc Đình tấn công, mà mỗi tên đều đưa hai tay lên trước ngực, mắt nhìn thẳng, chân chầm chậm di chuyển ngang người số bảy. Quả nhiên bọn chúng đang biến hóa trận thức.
Liễu Hạc Đình đột nhiên lướt xéo lên phía trên, đến sát bên cạnh số bảy. Cùng lúc tay phải chàng tung ra tuyệt chiêu Bách Hoa Bạn Liễu, trong khi tay trái vạch nửa vòng rồi từ từ đẩy mạnh về trước.
Một chiêu hai thức này của chàng, hữu chưởng biến hóa kỳ ảo, chưởng phong ào ào trông rất kinh người. Ngược lại, tả chưởng chậm chạp, chưởng phong bình thường, xem ra chẳng có gì đặc sắc.
Trong khi thân hình ba tên Ô Y Thần Ma kia còn chưa kịp tiến lên, Liễu Hạc Đình đã tung tả chưởng chụp xuống đầu số bảy.
Tên số bảy nhìn thấy, liền đưa tả chưởng ra vạch một đường sáng đỏ, phong tỏa chiêu Bách Hoa Bạn Liễu của Liễu Hạc Đình. Tay phải gã cũng biến từ chưởng sang chỉ, nhanh như chớp điểm thẳng vào mắt chàng.
Cao thủ xuất chiêu chỉ cần một chiêu là có thể biết ngay cao thấp. Số bảy quả là không phải hạng tầm thường. Rõ ràng nhìn thấy hữu chưởng của Liễu Hạc Đình ào ạt tấn công đến, nhưng gã nhận ra chỉ lực của chàng mới quan trọng. Cho nên gã cũng tập trung toàn bộ công lực vào tay trái, bắt lấy cổ tay trái của Liễu Hạc Đình đang từ từ tấn công đến trước. Đây gọi là tấn công để phòng thủ, lấy nhanh đánh chậm, mượn chiêu thức này để chiếm tiên cơ.
Chiêu thức bên tay trái Liễu Hạc Đình chính là công lực tuyệt học Bàn Cô Phủ, chấn động khắp giang hồ năm xưa.
Có thể nói, tuyệt chiêu này là tinh hoa của tất cả võ công trong thiên hạ, uy lực thật kinh người, biến hóa vô cùng kỳ dị. Vì thế số bảy làm sao có thể hóa giải nổi.
Chỉ nghe Liễu Hạc Đình lại hét lớn một tiếng, bất ngờ chàng thu hữu chưởng về.
Trong khi đó, một luồng gió mạnh theo tay trái chàng bắn về phía trước, xuyên thẳng qua chưởng phong của số bảy. Chỉ nghe số bảy "hự" lên một tiếng khô khốc. Tên số bảy lập tức cảm thấy ngực mình nóng như lửa cháy, kinh mạch toàn thân đều bị tê liệt. Tiếp theo là gã ngã đùng ra đất. Hai bàn tay đỏ như lửa của hắn, trong phút chốc đã trở lại bình thường.
Nên biết Liễu Hạc Đình nhìn thấy tình thế vừa rồi, chàng đã hiểu rõ tên số bảy chính là tên quan trọng nhất trong đám Ô Y Thần Ma. Bởi htế chàng tập trung toàn lực hạ gục tên này trước. Đây gọi là giết tướng để uy hiếp ba quân.
Võ công tên số bảy tuy cao, nhưng so với Liễu Hạc Đình quả là còn thua kém xa.
Mọi diễn biến vừa rồi chỉ xảy ra trong tích tắc. Liễu Hạc Đình sau khi thu chiêu về, chàng không thèm nhìn số ba mươi bảy một cái, liền lập tức xoay người lại, ba tên Ô Y Thần Ma kia quả nhiên đang bổ nhào về phía chàng như ba con hổ điên.
Ba tên này tuy võ công không mấy lợi hại. Nhưng vì trong lòng đang giận dữ nên bọn chúng dồn hết toàn lực, liên thủ lại với nhau xuất chiêu cho nên uy lực cũng thập phần kinh người.
Liễu Hạc Đình liền thối lui ra sau ba bước, tránh né những thế công kích của chúng.
Nào ngờ chân chàng vừa lui ra sau, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng gió rít từ phía sau.
Tuy trước sau đều có địch, trong lòng chàng vẫn không hoảng loạn, chàng đưa tay ra sau quơ một vòng, ám khí của gã đại hán tóc đỏ đang phóng đến liền nằm gọn trong tay chàng.
Hai mày Liễu Hạc Đình hơi chau lại thủ chưởng của chàng liền xuyên thẳng vào chưởng pháp của ba tên Ô Y Thần Ma. Mới nhìn giống như chàng tự đưa đầu vào chỗ chết, nhưng kỳ thực ra thì vô cùng tuyệt diệu, khiến cho bọn chúng không dám phát ra ám khí nữa.
Lúc này cả ba tên đều cùng xuất thủ, uy lực tuy mạnh nhưng không sao phối hợp được.
Đây cũng chính là điều đại kỵ trong khi liên thủ chống địch.
Liễu Hạc Đình ngầm cười thầm, vì chàng biết chắc phần thắng đã nằm trong tay mình.
Hai tay gã đại hán tóc đỏ đều có cầm mấy viên đạn hoàn. Ánh mắt gã nhìn Liễu Hạc Đình như muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Tuy gã không thể ra tay, nhưng tuyệt đối không bao giờ bỏ qua cơ hội nế có thể. Lúc này nhìn thấy đồng đảng của mình đang mãnh liệt tấn công Liễu Hạc Đình, tinh thần gã phấn chấn hẳn lên, miệng hét lớn:
- Hạ tên tiểu tử này trước, sau đó cho hắn cùng tên Tây Môn Tiếu Âu kia nếm cùng mùi vị.
Gã vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình đột nhiên cười một tràng dài. Toàn thân chàng co lại, hai tay đưa chệch sang một bên, nắm lấy chân phải gã đại hán bên trái, đá vào bụng dưới gã trước mặt. Đồng thời tay chàng cũng chụp lấy hữu quyền của gã đại hán trước mặt, đánh thẳng vào mặt gã đại hán bên phải. Sau đó chàng xoay nhẹ người lướt ra sau gã đại hán trước mặt, song quyền đánh thẳng.
Không thèm đưa mắt nhìn ba tên Ô Y Thần Ma ra sao, chàng nhanh như chớp lướt đến trước mặt gã đại hán tóc đỏ. Tên đại hán tóc đỏ số ba mươi bảy liền quát lớn một tiếng, mười mấy viên đạn hoàn trong tay y, cùng lúc đánh thẳng về phía trước.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình lại lắc người một cái, đã vòng ra phía sau lưng hắn ta. Số ba mươi bảy còn chưa kịp xoay người lại, đã cảm thấy khuỷu tay tê buốt. Rồi một tiếng "ầm" tiếp theo sau toàn thân gã đổ nhào xuống trước mặt Liễu Hạc Đình. Trong khi vòng ra sau lưng gã, Liễu Hạc Đình đã điểm vào Huyết Hải đại huyệt bên dưới khuỷu tay gã.
Cùng thời gian đó, ba tên Ô Y Thần Ma phía bên kia cũng diễn ra khá sôi nổi. Chân của tên đại hán bên trái đá trúng vào Thử Hề huyệt ở bụng dưới của gã đại hán đối diện.
Hữu quyền của gã đại hán đối diện đánh trúng giữa mặt gã đại hán bên phải. Tả chưởng của hắn đánh trúng giữa ngực bên trái.
Còn gã đại hán trước mặt bị Liễu Hạc Đình đấm thẳng từ phía sau, toàn thân ngã nhào về phía trước. Đúng lúc tả quyền của gã đánh thẳng vào yết hầu gã đại hán bên trái, trong khi ngũ chi bên phải bóp nát hữu quyền của gã đại hán đối diện. Đồng thời trong khi đó ngực gã cũng trúng một quyền của đối phương.
Sau một hồi đánh nhằm lẫn nhau, cả ba tên đều đồng thét lên một tiếng, thân hình lảo đảo muốn ngã xuống đất.
Trong khi số ba mươi bảy bên kia ngã xuống, thì ba gã đại hán bên này cũng đổ xuống theo.
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn một vòng. Bọn Ô Y Thần Ma hùng hổ vừa rồi, lúc này đều đã nằm dài dưới đất.
Liễu Hạc Đình trầm ngâm hồi lâu, sau đó chàng bước đến trước số bảy, cúi người xuống.
Tay trái chàng nắm lấy áo gã, tay phải kéo mảnh vải che mặt xuống. Mảnh vải che mặt gã số bảy vừa được kéo xuống, trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi thất kinh, gần như không nhịn được muốn kêu lớn lên.
Diện mạo của tên số bảy này, không ngờ giống y như tên số ba mươi bảy vừa rồi.
Không có lông mày, không có mũi, không có hai môi, cái gì cũng không có mà chỉ là một khối thịt đỏ hồng, cùng ba cái lỗ đen mà thôi. Đó là hai mắt và miệng.
Liễu Hạc Đình đưa tay quẹt mồ hôi trên trán. Sau đó chàng đi kéo tất cả khăn che mặt của bọn Ô Y Thần Ma đều chỉ là một khối thịt đỏ ngòm đáng sợ.
Thoạt nhìn, gương mặt của bọn Ô Y Thần Ma đều giống nhau như đúc, trông giống như bóng của một người biến hóa ra, lại giống như một đàn ác quỷ từ trong địa ngục ra.
Ánh đèn mờ ảo, trong gian phòng âm u, cảnh tượng ghê rợn này khiến cho Liễu Hạc Đình cứ ngỡ rằng mình đang đứng trong địa ngục. Nếu không phải vừa rồi chàng nghe được tiếng nói cười của bọn chúng, thì lúc này chàng không thể nào tin rằng, trên đời này lại có những con người giống như bọn Ô Y Thần Ma này.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, càng khiến cho cảnh tượng ghê sợ càng lạnh lùng hơn.
Đột nhiên, trong tiếng gió, Liễu Hạc Đình phảng phất nghe thấy tiếng gọi:
- Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ... Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ...
Tiếng gọi thứ nhất còn nghe có vẻ yếu ớt, nhưng đến tiếng thứ hai thì đã lớn và rõ ràng hơn. Hiển nhiên tiếng gọi này phát ra từ tiếng của một người, với tốc độ nhanh đang từ xa đến gần.
Liễu Hạc Đình tron glòng ngạc nhiên:
"Người này là ai? Tại sao lại gọi ta có vẻ gấp vậy?" Nên biết, người này bất luận là bạn hay thù, lúc này cũng không nên gọi chàng như vậy.
Nếu là kẻ địch thì y phải im lặng âm thầm ám toán chàng. Còn nếu như là bạn, tại sào huyệt kẻ địch, mà gọi lớn như vậy, há chẳng phải làm kinh động bọn chúng hay sao?
Liễu Hạc Đình liền nhanh lẹ lướt đến bên khe hở cửa. Bên ngoài là một đường hầm tối om. Cánh cửa vừa rồi lúc này đã được đóng chặt. Chàng do dự hồi lâu, không biết có nên trả lời lại người này hay không. Đột nhiên nghe "cạch" một tiếng. Một tia sáng trắng từ trên cao chiếu xuống rọi thẳng vào bên trong.
Liễu Hạc Đình liền ngầm vận chân khí áp sát mình vào sau cửa. Nhìn ra từ khe cửa, chàng thấy cánh cửa dẫn vào đường hầm lúc này đã từ từ hé mở.
Tiếp theo, từ phía trên có tiếng quát vọng xuống:
- Người ở bên dưới, bất luận là thù hay bạn cũng đều mau lên gặp mặt ta!
Giọng nói uy nghiêm, âm thanh vang vang, giống như mệnh lệnh của vua truyền ra cho quần thần, nào giống với người giang hồ xông vào sào huyệt địch, trong khi chưa biết rõ tình hình của địch.
Vừa nghe thấy tiếng gọi kia, trong lòng Liễu Hạc Đình chợt nghĩ ngay đến một người:
"Nhất định là y, ngoài y ra không một ai có giọng nói hào khí như thế cả." Chỉ nghe "ầm" một tiếng, cánh cửa dẫn vào đường hầm bị người kia đá tung ra. Từ phía bên dưới nhìn lên, chỉ thấy chân người kia mang hài cỡ lớn, quần dài rộng ống. Hai chân người kia hơi dang ra, đứng bên mép lối vào đường hầm. Tuy không nhìn thấy người ở phía trên, nhưng chàng cũng có thể đoán ra được nngười này nhất định có một thân hình cao lớn.
Liễu Hạc Đình đảo mắt một vòng vừa định lên tiếng, nào ngờ người kia đã cất giọng quát:
- Liễu Hạc Đình, Liễu lão đệ của ta. Nếu như bị bọn gian tà các ngươi giam giữ ở đây thì các ngươi mau thả ra ngay, nếu không... hừ hừ...
Đến lúc này Liễu Hạc Đình mới biết rõ người này là ai. Trong lòng chàng không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng như cảm kích. Buồn cười vì nếu ở đây không có kẻ địch, dựa vào võ công của người này chỉ có bại mà không có thắng. Nhưng ngữ khí ngược lại nghe có vẻ chỉ cần giơ tay lên, y liền có thể chế phục kẻ địch được ngay.
Nhưng chàng và người này chỉ mới gặp mặt một lần. Thế mà y dám chịu mạo hiểm tánh mạng đến đây cứu chàng. Điều này khiến chàng bội phần cảm kích.
Nghĩ đến đây, Liễu Hạc Đình liền cất giọng gọi lớn:
- Tâu Môn lão trượng... Tâu Môn tiền bối...
Lách nhẹ người qua cửa, chàng liền vọt ra ngoài. Đúng lúc ấy, bên trong đường hầm cũng có một người xông vào.
Bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều kêu lên mừng vui, vịn lấy vai đối phương một hồi lâu, nhưng vẫn không thốt thành lời.
Cách biệt một khoảng thời gian, Thường Bại Quốc Thủ Tây Môn Âu tính cách vẫn như trước đây, nhưng diện mạo có vẻ tiều tụy đi rất nhiều. Liễu Hạc Đình vừa nhìn thấy, đã vội vọt miệng hỏi:
- Tâu Môn tiền bối, tại sao tiền bối biết tại hạ ở nơi đây?
Tây Môn Âu lắc mạnh vai Liễu Hạc Đình hai cái, đột nhiên cười lớn nói:
- Uẩn khúc bên trong chuyện này rất dài dòng, đợi ta...
Đột nhiên lão ngưng cười, khẽ nói:
- Không phải lão đệ bị giam giữ tại đây sao? Còn bọn chúng đâu?
Liễu Hạc Đình ngầm cười thầm:
"Ở đây nếu như có địch, bị tiếng cười vừa rồi của lão, chẳng phải đã làm kinh động đến chúng sao. Vậy cần gì phải nói khẽ như thế!" Thế nhưng chính điều này càng làm cho lão nhân hào sảng này trở nên đáng yêu hơn.
Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:
- Đã giải quyết rồi!
Tây Môn Âu cười ha ha nói:
- Tuyệt! Tuyệt! Lão phu cũng nghĩ bọn chúng không thể nào giam giữ được lão đệ.
Giọng nói của lão rất sảng khoái giống như đây là điều tất nhiên. Lão đâu biết rằng Liễu Hạc Đình đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm, mới có thể thoát khỏi tay của bọn Ô Y Thần Ma.
Tây Môn Âu lại cười lớn:
- Liễu lão đệ, ta và lão đệ chia tay một thời gian chưa được bao lâu. Nhưng trong khoảng thời gian này, ta đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện. Ái nữ của ta, từ lúc sau khi tạm biệt lão đệ, nó cũng đã âm thầm lén bỏ trốn rời khỏi ta. Nó để lại cho ta một mảnh giấy, nói rằng phải đi tìm một kiếm khách có đeo mặt nạ, có võ công cao nhất trong võ lâm.
Tây Môn Âu cười nhạt, nói tiếp:
- Lão phu ta chỉ có một đứa con gái này, vậy mà nó không từ biệt đã vội bỏ đi, trong lòng ta đương nhiên vô cùng khó chịu. Nhưng việc này cũng không thể trách nó, mà chỉ trách lão phu. Ai! Võ công của lão phu quá kém, nên không thể truyền kiếm thuật lại cho nó, nhưng lại muốn nó trở thành tuyệt đại kiếm thủ trong võ lâm.
Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng, nói:
- Việc này cũng bởi tại hạ, tại hạ không nên nói với cô ấy...
Tây Môn Âu mỉm cười, xua tay, cắt ngang giọng chàng:
- Yến nhi tuy tuổi đã không còn nhỏ, nhưng xử sự việc đời còn giống như một đứa trẻ.
Bây giờ nó một mình phiêu bạt giang hồ, lão phu đương nhiên là không yên tâm chút nào.
Lão phu vốn định đi tìm kiếm thử, nhưng hôm đó đã hứa với lão đệ, nên đanh mang theo hai thiếu nữ bị trúng mê dược trở về vùng Giang Nam, để tìm lai lịch của loại mê dược này.
Đồng thời thuận tiện cũng có thể dò la tin tức của Yến nhi.
Giọng nói lão từ từ chậm rãi, nhưng lão đâu biết rằng Liễu Hạc Đình đang nôn nóng vạn phần. Bọn Ô Y Thần Ma chàng vẫn chưa phát hiện ra, sự tình Phi Hạc Sơn Trang càng không biết ra sao. Chàng không nhịn được ho khẽ hai tiếng, vụt miệng hỏi:
- Lai lịch của loại mê dược kia, tiền bối đã tìm ra được chưa?
Tây Môn Âu ngửa mặt lên cười lớn:
- Trên đời nàyhá có chuyện lão phu không tìm ra đáp án sao?
Đột nhiên hai tay lão vỗ mạnh gọi lớn:
- Tâu Môn Diệp, Tâu Môn Phong, hai ngươi cũng xuống đây đi. Liễu công tử quả nhiên ở dưới này.
Liễu Hạc Đình hai mày chau lại, bụng nghĩ thầm:
"Tâu Môn Diệp cùng Tâu Môn Phong này là ai? Lẽ nào họ cũng biết mình sao?" Trong lòng vẫn còn ngạc nhiên, Liễu Hạc Đình nghe thấy phía trên có tiếng nhỏ nhẹ, dịu dàng đáp:
- Phụ thân! Con sẽ xuống ngay.
Liễu Hạc Đình chợt hiểu:
"Hóa ra lão ta đã tìm được ái nữ rồi sao?" Đột nhiên từ trên cao nhảy xuống hai thiếu nữ mặc thanh y. Cả hai đều hướng về Liễu Hạc Đình thi lễ.
Tây Môn Âu cười ha ha nói:
- Hai ái nữ này của lão, lão đệ chắc nhận ra chứ?
Liễu Hạc Đình cũng hành lễ đáp lại. Quan sát hai thiếu nữ một lượt, chàng liền bật cười nói:
- Hóa ra là các ngươi!
Hướng ánh mắt về phía Tây Môn Âu, chàng cười khen ngợi nói:
- Tiền bối quả nhiên đã tìm ra được thuốc giải. Chúc mừng tiền bối thu nhận được hai ái nữ.
Hóa ra hai thiếu nữ kia chính là a hoàn của Nam Hoang công tử đã bị trúng mê dược.
Tây Môn Âu vuốt râu cười nói:
- Vì để tìm ra thuốc giải, trên đường đi lão đã thử qua hơn bảy trăm lại thảo dược, mới phát hiện ra loại mê dược này có thần phần chủ yếu là hoa cây Anh túc, có xuất xứ từ Tây Thổ Thiên Trúc. Ngoài ra còn có thêm Kim Tiền Thảo, Tiên Nhơn Linh, Vô Tử Hoa... tất cả bảy loại trộn thành. Nếu dùng ít thì không nguy hại đến võ công, nhưng mà trở nên nghiện.
Liễu Hạc Đình đã cảm thấy hứng thú về vấn đề này, không khỏi vọt miệng hỏi:
- Nếu sau khi nghiện phải làm thế nào?
Tây Môn Âu thở dài một tiếng:
- Sau khi đã nghiện, nếu như lúc đến cơn nghiện mà không có thuốc, sự đau khổ sẽ khiến người ta dễ nghe lời. Lúc đó nếu kêu hắn ta cắt mũi mình để đổi lấy một viên mê dược để dùng, hắn ta nhất định sẽ cam tâm tình nguyện làm ngay.
Giọng lão vừa hơi dừng lại, đã thấy Liễu Hạc Đình đang cúi đầu trầm tư, hai mày chau lại, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, như đang suy nghĩ một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Một hồi lâu sau, Liễu Hạc Đình đột nhiên ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:
- Nếu như có người cho ai đó dùng loại mê dược này. Đợi sau khi người kia nghiện, bèn dùng thuốc này làm áp lực. Người nghiên căn bản không có cách gì phản kháng lại sao?
Tây Môn Âu gật đầu nói:
- Đúng là như vậy!
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng nói:
- Nếu là như vậy thì những việc này đã có chút manh mối. Chỉ cần ra công chút nữa là có thể điều tra ra chân tướng của việc này.
Chợt chàng nhớ đến một chuyện liền đổi giọng hỏi Tâu Môn Diệp và Tâu Môn Phong:
- Đêm đó kẻ hạ độc hai người, hai người có nhìn thấy kẻ đó hay không?
Tâu Môn Diệp lắc đầu, cúi xuống đáp:
- Không hề nhìn thấy!
Tâu Môn Phong trầm tư giây lát, nói:
- Trong lúc mơ hồ nô tỳ chỉ thấy một bóng người lướt ra ngoài. Lúc đó ánh sáng yếu ớt, nên không nhìn thấy rõ chi tiết. Nhưng nô tì có thể nhận ra được vóc dáng người kia không to lớn.
Liễu Hạc Đình vừa nghe vừa gật đầu.
Tâu Môn Diệp ngước mắt nhìn Tây Môn Âu, Tây Môn Âu thở ra một tiếng nói:
- Có gì cứ nói thẳng ra đi!
Tâu Môn Diệp cúi đầu, chậm rãi nói:
- Đêm đó, bọn nô tỳ quả thật vô cùng mệt mỏi, nên đã đi ngủ rất sớm. Độ khoảng vào canh ba, vị cô nương đi cùng với công tử đột nhiên nhảy từ cửa sổ vào bên trong.
Dừng lại lấy hơi, rồi Tâu Môn Diệp nói tiếp:
- Lúc ấy nô tỳ vừa chợt tỉnh giấc, nhìn thấy vị cô nương kia trong tay cầm hai cái bát từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Nhưng không hề phát ra một tiếng động nhỏ, thậm chí ngay cả tiếng bát khua cũng không hề có. Khi ấy trong phòng không một ánh đèn, nhưng ánh sáng trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào, vẫn có thể nhìn thấy được vị cô nương kia đang mỉm cười. Sau đó vị cô nương gọi bọn nô tỳ dậy, nói rằng sợ bọn nô tỳ đói, cho nên cô ta mang thức ăn vào cho bọn nô tỳ dùng.
Nói đến đây, Tâu Môn Diệp khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Lúc ấy trong lòng bọn nô tỳ vô cùng cảm kích, liền lập tức uống hết hai bát canh nóng ngay.
Liễu Hạc Đình hai mày chau lại, sắc mặt chợt thay đổI:
- Sau khi uống xong, phải chăng liền...
Trong lòng chàng vừa phẫn nộ lại vừa đau khổ. Giọng nói chàng đã trở nên run run.
Tâu Môn Diệp thở dài một tiếng:
- Sau khi uống loại thuốc này, không nhất định sẽ lập tức phát tác ngay.
Sắc mặt Liễu Hạc Đình mỗi lúc một khó nhìn hơn. Tây Môn Âu lại thở dài:
- Sự thật tuy như thế, nhưng đêm đó bọn họ còn ăn những món khác... Ai! Vị cô nương đi cùng với lão đệ trông có vẻ thùy mị, dịu dàng nhưng không biết lai lịch thế nào. Nếu cũng giống như lão đệ là đệ tử danh môn chánh phái, thế thì việc này bên trong còn có uẩn khúc khác.
Liễu Hạc Đình cúi đầu nghĩ ngợi thật lâu, từ từ nói:
- Hiện giờ nàng đã là thê tử của tại hạ.
Tây Môn Âu đưa tay vuốt râu, mặt chợt biến sắc, vọt miệng hỏi lại:
- Thật vậy không?
Liễu Hạc Đình hạ giọng nói:
- Nhưng bọn tại hạ gặp nhau chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, cho đến tận bây giờ... Ai!
Đầu vẫn không ngẩng lên, chàng liền đem tất cả mọi chuyện thuật lại đầy đủ.
Tây Môn Âu sắc mặt cũng chợt trở nên nghiêm trọng dị thường, lão hết sức tập trung lắng nghe Liễu Hạc Đình kể:
- Coí một hôm bọn tại hạ đi ngang qua một ngôi miếu hoang. Tại hạ nhìn thấy nàng đột nhiên chạy vào bên trong miếu, quỳ xuống trước hương án, vì tại hạ mà cầu nguyện. Lúc ấy trong lòng tại hạ thập phần cảm kích.
Nghe đến đây, sắc mặt vốn nghiêm trọng của lão đột nhiên biến đổi. Lão không nhịn được liền vọt miệng cắt ngang lời chàng:
- Miếu hoang... miếu hoang...
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên nhìn lão ta, trong khi lão ta nhìn lại chàng với vẻ nghiêm trọng.
Cả hai nhìn nhau như thế thật lâu. Chỉ thấy sắc mặt Tây Môn Âu vừa kinh ngạc phẫn nộ, lại vừa tỏ ra tiếc rẻ, chậm rãi nói:
- Có một lần lão đệ đã hỏi về Tây Môn Tiếu Âu, phải chăng hắn cũng có liên quan đến chuyện này? Lão đệ có thể nói ra việc này được không?
Liễu Hạc Đình khẽ gật đầu nhè nhẹ, cho tay vào trong người. Khi những ngón tay chạm vào hciếc bình ngọc kia... Chàng đột nhiên nhớ đến thanh y thiếu nữ đã trao cho chàng chiếc bình này. Lúc này trong đầu chàng dường như đã nghĩ ra được điều gì.
Thế rồi chàng đứng ngẩn người ra trầm ngâm thật lâu. Trong khi đó Tây Môn Âu vô cùng sốt ruột chờ câu trả lời của chàng. Còn Tâu Môn Diệp cùng Tâu Môn Phong đứng im lặng cúi đầu, không dám mở miệng nói một lời.
Trong bóng đêm thanh vắng, chỉ nghe phía sau cửa gian phòng có tiếng rên rỉ đau khổ.
Nhưng tiếng rên kia mỗi lúc một rõ hơn.
Tây Môn Âu chau mày hỏi:
- Trong gian phòng này còn có người sao?
Lúc này Liễu Hạc Đình cũng nghe thấy những tiếng rên kia. Chàng biết rõ thủ pháp điểm huyệt của mình tuyệt đối không làm cho người khác đau đớn. Vậy tại sao bọn chúng lại phát ra những tiếng rên rỉ đau khổ như thế?
Nghĩ đến đây, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, liền xô cửa bước nhanh vào trong.
Tây Môn Âu cũng bước vào theo. Ánh mắt sắc bén của lão nhìn một lượt, miệng liền lên tiếng nói:
- Quả nhiên là bọn Ô Y Thần Ma!
Dưới ánh đèn mờ ảo, những tiếng rên rỉ thê luơng cùng với sự âm u của gian phòng, bất chợt khiến cho Tây Môn Âu cảm thấy ớn lạnh.
Liễu Hạc Đình bước nhanh đến bên số bảy. Chỉ thấy toàn thân gã tuy không thể động đậy, nhưng y phục thì không ngừng run lên từng hồi, trông giống như đang có muôn ngàn con rắn đang bò bên trong y phục của gã vậy. Gương mặt đỏ au xấu xí của gã, lúc này lại hiện lên vẻ đau khổ tột cùng. Hai mắt gã lờ đờ như không trông thấy gì.
Liễu Hạc Đình đứng ngạc nhiên nhìn gã hồi lâu. Sau đó chàng cúi người xuống vỗ lene người số bảy ba cái giải huyệt cho gã, trầm giọng nói:
- Các ngươi tại sao...
Chàng chưa kịp dứt câu, chỉ thấy số bảy sau khi được giải huyệt, y lập tức run rẩy co người lại như con tôm bị bỏ vào nồi nước sôi.
Sau một trận vật vã dữ dội, gã cho bàn tay run lẩy bẩy vào trong người lấy ra một chiếc hộp ngọc nhỏ màu đen. Ánh mắt mờ đục của gã lập tức sáng rỡ, tay trái cầm chặt chiếc hộp, trong khi tay phải run rẩy mở nắp.
Liễu Hạc Đình nhìn xung quanh một lượt, tất cả bọn Ô Y Thần Ma đang rên rỉ đau đớn.
Trong lòng chàng kinh ngạc và nghi ngờ lẫn lộn. Chàng không thể nào đoán ra được bên trong chiếc hộp thật ra đựng thứ gì, tại sao giống như bùa chú thần kỳ, có thể khiến cho số bảy thần tình thay đổi nhanh như vậy.
Chỉ thấy số bảy vẫn chưa mở được nắp hộp. Tây Môn Âu đang đứng quan sát nãy giờ liền lướt đến, đoạt lấy chiếc hộp trong tay gã.
Số bảy lại kêu một tiếng thảm thiết, bất ngờ từ dưới đất bật dậy bổ nhào về phía Tây Môn Âu. Sự nôn nóng và giận dữ trong mắt y tựa như Tây Môn Âu đang đoạt đi tánh mạng của gã vậy.
Liễu Hạc Đình hơi đưa tay lên, nhẹ nhàng điểm trúng huyệt Huyết Hải của gã. Số bảy lại ngã phịch xuống đất.
Liễu Hạc Đình chỉ thấy sự nôn nóng, phẫn nộ trong mắt gã lúc này đã biến thành tuyệt vọng, cầu xin nhìn Liễu Hạc Đình. Tuy toàn thân gã không cử động được, nhưng miệng thì có thể nói được:
- Cầu... cầu xin... ngươi... chỉ cần... một viên... một viên...
Tiếng van xin của gã giống như một người đang bị khát giữa sa mạc.
Liễu Hạc Đình hai mày nhíu lại, giọng ngạc nhiên hỏi:
- Thật ra đây là chuyện gì?
Chàng vừa dứt lời, Tây Môn Âu đã đưa bàn tay có cầm chiếc hộp ngọc, đến trước mặt Liễu Hạc Đình chậm rãi nói:
- Lão đệ có biết đây là gì không?
Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn vào tay lão, chỉ thấy bên trong chiếc hộp đã được mở nắp có sáu bảy viên thuốc đen, tỏa ra mùi thơm mê hồn khó tả.
Mùi thơm kia hòa vào trong gió đưa đến mũi số bảy. Ánh mắt gã lập tức sáng lên, gương mặt bắt đầu co giật. Nếu không phải toàn thân không thể cử động được, nhất định hắn ta sẽ bổ về phía lão giật chiếc hộp bất chấp cả sĩ diện. Nhưng trong lúc này gã chỉ có thể van xin mà thôi:
- Cầu... cần xin... ngươi... chỉ cần... một viên... một viên...
Liễu Hạc Đình hơi nghĩ ngợi, cất giọng hỏi:
- Chẳng lẽ loại mê dược vừa rồi tiền bối nói, chính là những thứ này sao?
Tây Môn Âu gật đầu nói:
- Đúng thế...
Lão thở dài một tiếng, lại nói:
- Lúc nãy vừa bước vào nơi đây, nhìn thấy cảnh tượng này, ta đã đoán ra được những tên này đều đã nghiện mê dược. Những khi lên cơn nghiện, xương thịt bọn chúng đều cảm thấy đau nhức. Bởi hế bọn chúng mới phát ra những tiếng rên.
Tây Môn Âu vừa dứt lời, Liễu Hạc Đình không khỏi vô cùng kinh ngạc hỏi:
- Một viên thuốc nhỏ như thế, lại có mê lực lớn vậy sao?
Tây Môn Âu gật đầu:
- Viên thuốc tuy nhỏ, nhưng tất cả bọn chúng đều không tiếc vinh dự, thanh danh, địa vị, tiền đồ, thậm chí cả tính mạng để được đổi lấy nó.
Liễu Hạc Đình nhìn không chớp mắt vào những viên thuốc trong tay Tây Môn Âu, mà trong lòng không khỏi vừa cảm khái, bi ai. Chàng từ từ đưa tay ra cầm lấy chiếc hộp, rồi chìa đến trước mặt số bảy trầm giọng hỏi:
- Ngươi có phải là truyền nhân của bang hội Thái Dương Quyền không?
Trong mắt số bảy lộ vẻ kinh nạc và sợ hãi, giống như độc xà bị người bóp chặt lấy đầu vậy. Nhưng thần trí của gã lúc này đều tập trung hết vào chiếc hộp trong tay Liễu Hạc Đình.
Giọng gã run run đáp:
- Đúng vậy... Tiểu nhân... Chính là Trương Thất.
Tây Môn Âu liền vọt miệng nói:
- A! Không ngờ người này chính là Chấn Thiên Thiết Chưởng Trương Thất.
Nên biết rằng, Chấn Thiên Thiết Chưởng Trương Thất vốn rất nổi danh trên giang hồ.
Ngay cả Tây Môn Âu cũng không thể nào ngờ rằng y lại rơi vào tình cảnh thê thảm như thế.
Liễu Hạc Đình hơi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên chàng lướt đến trước gã đại hán số ba mươi bảy, cúi người xuống.
Ánh mắt của gã cũng nhìn Liễu Hạc Đình với ý van xin, cầu khẩn. Cuối cùng gã cũng cất giọng run run nói:
- Van xin... ngươi... chỉ cần một viên...
Liễu Hạc Đình ngầm than thầm một tiếng, nhưng sắc mặt vẫn thản nhiên hạ giọng hỏi:
- Nhập Vân Long Kim Tứ trong Quan Ngoại Ngũ Long, có phải là do ngươi giết không?
Ánh mắt số ba mươi bảy không khỏi kinh ngạc, nhưng cuối cùng gã cũng gật đầu đáp:
- Đúng... vậy...
Giọng chàng chợt run lên, quát:
- Ngươi là ai? Thật ra ngươi là ai?
Ánh mắt gã đầy vẻ sợ hãi, giọng khẽ run run đáp:
- Tiểu nhân... cũng là một trong Quan Ngọai Ngũ Long... Liệt Hỏa Long Quản Nhị...
Chính là tiểu nhân.
Liễu Hạc Đình chợt giật bắn người. Hóa ra câu nói trước lúc chết của Kim Tứ chính là:
"Thật không ngờ người giết ta chính là huynh đệ của ta!" Hai mày Liễu Hạc Đình nhíu lại, trong lòng không khỏi than thầm. Người này chỉ vì những viên thuốc trong chiếc hộp nhỏ mà nhẫn tâm giết chết huynh đệ của mình. Trong lòng không biết nên giận dữ hay là bi ai. Thế rồi chàng cũng không muốn nhìn ánh mắt van lơn, cầu khẩn của Liệt Hỏa Long Quản Nhị.