Đào Thuần Thuần bỏ mặc gã đại hán bên trái, quay sang phía gã đại hán bên phải đang bò dưới sàn "a" lên một tiếng, khẽ nói:
- Ngươi định bỏ chạy sao?
Gã đại hán chưa chết, tay chân run lẩy bẩy, định nhảy xuống sông đào tẩu.
Lúc này gã đã đến gần mạn thuyền, chỉ cần bò qua mạn thuyền là gã có thể phóng người xuống dòng sông. Nào ngờ gã chưa kịp thực hiện ý định thì mũi đã ngửi thấy mùi thơm, đồng thời bên tai nghe thấy một giọng nói dịu dàng:
- Ngươi Bỏ trốn tuy nhanh, nhưng vẫn không thoát khỏi ta.
Gã đại hán toàn thân run lên cầm cập, không dám cử động nhẹ. Gã trộm nhìn bàn chân Đào Thuần Thuần, cất giọng run sợ nói:
- Cô nương, tiểu nhân cầu xin cô nương tha mạng.
Đào Thuần Thuần liền nói:
- Tha mạng ngươi...
Nhếch mép mỉm cười, đột nhiên giọng nàng trở nên lạnh lùng và tàn khốc:
- Các ngươi đã làm lỡ chuyện quan trọng của ta. Cho dù có giết hết bọn người Thiết Ngư Bang các ngươi ta cũng chua hết hả giận.
Gã đại hán nằm phủ phục dưới đất, toàn thân vẫn không hề dám nhúc nhích. Bởi vì gã sợ chỉ cần động đậy là có thể mất mạng như chơi. Hít sâu vào một hơi, giọng gã run run nói:
- Trường Giang Thiết Ngư Bang vốn sống trên sông nước, nếu muốn dùng đến ngựa, tất nhiên là không tiện lợi bằng Giang Bắc Lạc Mã Bang.
Đào Thuần Thuần cười nhạt một tiếng, từ từ đưa tay lên, nói:
- Thật vậy sao?
Tay Đào Thuần Thuần vừa cử động, gã đại hán đã hồn phi phách tán, liền vội nói:
- Nhưng tiểu nhân có một cách, có thể giúp cô nương đến được Tô Châu chỉ trong một đêm mà thôi...
Đào Thuần Thuần vội dừng tay lại, trầm giọng nói:
- Vậy ngươi hãy mau nói ra xem...
Đến lúc này, gã đại hán mới dám nhổm người dậy, nhưng gã vẫn quỳ dưới đất nói:
- Sau khi tiểu nhân nói ra cách này, cô nương sẽ tha mạng tiểu nhân chứ?
Đào Thuần Thuần đột nhiên mỉm cười, giọng dịu dàng nói:
- Chỉ cần cách của ngươi nói ra có thể sử dụng được, ta chẳng những không giết ngươi, hơn nữa...
Nàng chợt mỉm cười, rồi im lặng.
Tinh thần gã đại hán đột nhiên phấn chấn hẳn lên. Ánh mắt gã nhìn Đào Thuần Thuần một cách ngây ngất. Dục niệm tự nhiên hiện ra trong đầu gã, sau câu nói của Đào Thuần Thuần.
Ánh mắt sắc lạnh, nhưng mặt Đào Thuần Thuần vẫn mỉm cười, giọng vẫn dịu dàng:
- Mau nói đi chứ!
Gã đại hán liền mạnh dạn nói:
- Tiểu nhân tuy thô lỗ, nhưng thuở thiếu niên đã đi hết khắp bắc nam, qua không biết bao nơi. Phía nam tiểu nhân đã đi đến tận Miêu Sơn. Phía bắc đã đi qua khỏi Ngoc Môn Quan đến tận Mông Cổ. Lúc đó tiểu nhân rất khỏe mạnh, cường trán và trên lộ trình cũng đã làm nên nhiều chuyện lẫy lừng ai cũng biết đến.
Trước mắt Đào Thuần Thuần không ngờ gã lại dám ba hoa như vậy.
Đào Thuần Thuần hai mày hơi nhíu lại, vẻ không mấy nhẫn nại. Gã đại hán ngước mắt lên thấy vậy, trong lòng chợt thất kinh, đổi giọng nói:
- Chắc cô nương cũng biết, khắp trong thiên hạ duy chỉ có người Mông Cổ giỏi về việc cưỡi ngựa nhất.
Đào Thuần Thuần hai mắt sáng lên, cười khẽ một tiếng. Tiếng cười này đương nhiên xuất phát từ tận đáy lòng nàng. Nếu ai có thể đưa nàng đến được Hổ Khưu nội trong đêm nay, nàng thậm chí không tiếc hy sinh cả bản thân mình.
Gã đại hán xảo quyệt nhìn ra nụ cười này của Đào Thuần Thuần. Gã cố ý ngừng lại trầm ngâm thật lâu, rồi đột nhiên đổi giọng nói:
- Có một số việc trong mắt mọi người tưởng chừng như không bao giờ thực hiện được.
Nhưng sau khi nói ra thực hiện lại vô cùng dễ. Thế nhưng làm thế nào học được cách làm đấy mới là việc khó. Người lao động chân tay bao giờ cũng thấp kém hơn những lao động trí óc. Nhưng trong mỗi hoàn cảnh sống không giống nhau, ngược lại sẽ thể nghiệm cũng không giống nhau.
Gã đại hán lại cố ý thở dài một tiếng, nói tiếp:
- Thí dụ trong khoảng thời gian tiểu nhân ở trong sa mạc tại Mông Cổ quả là muôn vàn gian khổ. Nhưng trong những chuỗi ngày gian khổ đó, những thứ tiểu nhân học được không chỉ là một phương pháp kỳ diệu này mà thôi.
Đào Thuần Thuần lập tức ngưng cười, dùng ánh mắt khinh tiện nhìn gã đại hán đang quỳ trước mặt. Sau đó nàng lại tươi cười khẽ nói:
- Ngươi vẫn còn quỳ đó làm gì?
Nàng đưa bàn tay ngọc ra đỡ gã đại hán đứng dậy, cười nói:
- Ta cũng biết cần phải học một vài điều mà nhiều người không biết đến... ta quả thật rất hâm mộ ngươi. Ngươi có được những học vấn này, so ra còn đáng tự hào hơn cả những kẻ có võ công tuyệt đỉnh hoặc ngọc ngà châu báu.
Đào Thuần Thuần mỉm cười, từ từ đưa tay lên phủi bụi cho gã đại hán tuy nguy muội nhưng lại rất xảo quyệt.
Thế rồi trên gương mặt xấu xí của gã đại hán vốn ngu muội như lợn, nhưng xảo quyệt như hồ ly liền chợt nở một nụ cười đắc ý. Thế nhưng miệng gã lại nói:
- Tiểu nhân làm sao dám đụng vào bàn tay ngọc của cô nương. Như thế thật là đắc tội, đắc tội!
Đào Thuần Thuần tươi cười, dùng đầu móng tay vạch nhẹ trên gò má gã, giọng dịu dàng bảo:
- Ngươi không cần phải nói những lời này, bình sinh ta thích nhất... thích nhất những người có kiến thức. Vừa rồi ta biết như vầy, ta... ta đã không đối xử với ngươi như vậy.
Nàng mỉm cười vẻ thẹn thùng, càng khiến nàng trở nên nhu mì hấp dẫn hơn. Gã đại hán gần như quên hết thủ đoạn độc ác vừa rồi của nàng. Gã gượng cười, thừa cơ chụp lấy bàn tay của nàng, nói:
- Bàn tay... của cô nương... thật là... trắng...
Giọng gã đã bắt đầu run lên. Nhưng gã run không phải vì sợ hãi, mà vì dục vọng đang dâng lên trên người gã.
Thế vậy mà Đào Thuần Thuần lại im lặng chấp nhận Một hồi lâu sau, Đào Thuần Thuần mới "á" lên một tiếng kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Ngươi xem, thuyền đã đến bờ, trên bờ còn có người...
Sắc mặt vốn đang ngây ngất của gã đại hán chợt biến sắc. Nhìn gã đại hán đang dắt ngựa đứng trên bờ, gã hỏi Đào Thuần Thuần với giọng lo lắng:
- Hắn ta có nhìn thấy không? Không xong rồi, nếu bị hắn ta nhìn thấy... phải trừ khử hắn ta thôi...
Hóa ra trong tính cách của gã, ngoài sự ngu muội của lợn và gian xảo của hồ ly, còn có thêm sự tàn bạo của sói và nhát gan của thỏ.
Đào Thuần Thuần chau hai mày lại, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn giết hắn ta sao?
Gã đại hán gật đầu liên tục, nói:
- Không thể không giết hắn ta... nếu để hắn nhìn thấy tử thi trên thuyền cùng với tiểu nhân và cô nương... thế thì sao được thế thì sao được!
Đào Thuần Thuần vẻ đồng tình nói:
- Thôi được, nếu như ngươi đã muốn giết hắn, ta cũng đành để ngươi giết mà thôi!
Nàng dường như tỏ ra rất nhân từ, ý muốn giết người chẳng qua là của gã mà thôi. Gã đại hán ngu xuẩn cho rằng nàng giết người vừa rồi cũng là ý của mình, liền mở miệng nói:
- Đúng thế, hãy nghe lời ta giết chết hắn đi.
Gã chưa dứt lời, thân hình Đào Thuần Thuần đã nhẹ nhàng lướt nhanh lên bờ. Trong bóng đêm, chỉ thấy tay nàng hơi đưa lên, tiếp đó là một tiếng kêu khẽ. Sau đó nàng quay trở lại, ném gã đại hán kia xuống sàn thuyền "ầm" một tiếng.
Thần thái nàng vẫn ung dung, giống như nàng vừa ra tay với một con thỏ chứ không phải với một con người.
Gã đại hán mặt mày rạng rỡ hẳn lên. Đào Thuần Thuần nói:
- Ta đã điểm huyệt đạo của hắn. Nếu như ngươi muốn giết hắn, tốt nhất là ngươi nên tự ra tay.
Gã đại hán liền hiện vẻ hung bạo lên trên mặt. Gã rút "xoạt" thanh đao đeo ở lưng ra, chỉ thẳng vào gã đại hán đang nằm yên bất động, nghiêm giọng quát:
- Nhìn này! Nhìn này!
Hai tiếng đao vang lên cùng với những tiếng "nghe này! nghe này!", lại hai tiếng đao nữa tiếp theo.
Bên bờ sông yên tĩnh lập tức phát ra mấy tiếng kêu thảm thiết. Gã hán tử nằm bất động trên sàn thuyền lập tức mất đi hai mắt cùng hai tai.
Đào Thuần Thuần nhắm hai mắt lại, tựa như không nỡ nhìn cảnh tượng tàn khốc này, miệng khẽ bảo:
- Thôi đủ rồi... Trong lòng ta... cảm thấy vô cùng khó chịu!
Thế rồi gã đại hán ngu xuẩn vung lưỡi đao đầy máu lên, miệng quát lớn:
- Bọn nô tỳ này không dạy chúng không được.
Giọng gã cất cao, ngực ưỡng về phía trước, thần thái như kẻ anh hùng đang làm một việc rất đáng được khen ngợi. Sau đó gã đưa ánh mắt nhìn Đào Thuần Thuần, nụ cười xảo quyệt trên mặt chợt biến thành tham lam. Hướng lưỡi đao xuống dưới, gã cười nham nhở:
- Nếu cô nương nói thôi thì tự nhiên sẽ thôi. Ta luôn luôn nghe theo lời của cô nương.
Đột nhiên gã bước đến bên cạnh Đào Thuần Thuần, nói khẽ vào tai nàng. Hai gò má Đào Thuần Thuần ủng hồng lên, cười khúc khích, khẽ lắc đầu nói:
- Ngươi thật là hư...ta hỏi ngươi thật ra ngươi có tốt với ta không chứ?
Gã đại hán mở to hai mắt, cố ý để lộ những bắp thịt trên người. Sau đó ưỡn ngực, giọng khẽ nói:
- Tất nhiên ta rất tốt với cô nương. Tốt đến mức không nói được thành lời.
Gã đại hán khẽ ho mấy tiếng, chậm rãi nói tiếp:
- Cô nương muốn đến Hổ Khưu, có việc gì nghiêm trọng vậy sao?
Đào Thuần Thuần ngước mắt nhìn trời, trên mặt không khỏi lộ vẻ khẩn trương, nhưng miệng vẫn chậm rãi đáp:
- Việc này nói ra rất dài, sau này ta sẽ nói kỹ càng lại cho ngươi nghe.
Gã đại hán nhướng mày, vọt miệng nói:
- Sau này...
Đào Thuần Thuần cười nhẹ:
- Sau này... nhất định cũng có một ngày!
Gã đại hán không giấu được vẻ vui mừng, liền hỏi lại ngay:
- Sau này chúng ta còn có thể gặp nhau sao?
Đào Thuần Thuần cười khúc khích:
- Đương nhiên rồi.
Gã đại hán vô cùng sung sướng, gần như muốn nhảy lên hò reo.
Đào Thuần Thuần đột nhiên ngưng cười, lạnh lùng nói:
- Ngươi tốt với ta, vậy tại sao không sớm nói cho ta biết? Không lẽ ngươi định lấy điều này để đổi ta sao?
Gã đại hán sững sờ ngạc nhiên. Đào Thuần Thuần đột nhiên lại cười nói:
- Kỳ thật ngươi không cần phải dùng bất cứ chuyện gì để đổi lấy ta, ta... ta...
Nàng khẽ ho mấy tiếng rồi cúi đầu im lặng.
Gã đại hán đứng bên cạnh nàng như chợt bừng tỉnh, sau mấy tiếng ho kia. Miệng gã lắp bắp nói:
- Ta sẽ nói... ta sẽ nói...
Đột nhiên giọng gã trở nên sang sảng:
- Nếu cô nương muốn đến được Hổ Khưu trong vòng nửa ngày, ngoài việc trên đường đi đổi ngựa ra, cô nương còn có thể dùng...
Đào Thuần Thuần liền vọt miệng hỏi:
- Dùng cách gì?
Gã đại hán đáp gọn:
- Phóng huyết!
Đào Thuần Thuần vô cùng ngạc nhiên:
- Phóng huyết...
Gã đại hán ưỡn ngực, cất cao giọng đáp:
- Không sai, chính là phóng huyết! Sau khi ngựa chạy cả trăm dặm, thế lực của ngựa từ từ yếu dần. Lúc đó cho dù có là thần tiên cũng không sao bảo nó hồi phục lại sức lực, nhưng...
Gã đắc ý cười mấy tiếng, chậm rãi nói từng tiếng:
- Duy chỉ có phóng huyết, người Mông Cổ mới đạt được mục đích, trong khi đuổi theo thú săn hoặc truy kích kẻ thù.
Đào Thuần Thuần không nhịn được, liền hỏi ngay:
- Thế nào gọi là phóng huyết? Và cách thúc ra sao?
Gã đại hán cười hì hì bước đến vịn lấy vai Đào Thuần Thuần, cười lớn nói:
- Khi ngựa chạy quá nhanh và quá lâu, máu trong người nó tự nhiên nóng lên. Nếu như lúc đó rạch một đường sau mông ngựa, cho máu nóng chảy ra ngoài một ít, ngựa lập tức hồi phục lại tốc độ ban đầu ngay. Phương pháp này nghe ra tuy có vẻ thần kỳ, nhưng kỳ thật vô cùng thực dụng. Chỉ có điều... ha ha, đối với ngựa có hơi tàn nhẫn đôi chút!
Đào Thuần Thuần khẽ gật đầu nhè nhẹ, giọng buồn buồn nói:
- Quả thật có hơi tàn nhẫn đôi chút. Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Đột nhiên Đào Thuần Thuần đưa tay lên lau nhẹ trán gã đại hán. Gã đại hán mỉm cười vẻ đắc ý.
Đào Thuần Thuần cũng mỉm cười nói:
- Ngươi vui sướng lắm sao?
Tay nàng từ từ di chuyển xuống dưới, đồng thời năm ngón tay hơi co lại.
Gã đại hán cười lớn:
- Có cô nương ở cùng...
Tay gã vòng ra sau lưng nàng:
- Đương nhiên ta rất vui sướng...
Gã chưa kịp dứt câu, Đào Thuần Thuần đã nhanh tay điểm vào ba đại huyệt Nghinh Hương, Tứ Bạch cùng Hạ Thương của gã.
Gã đại hán hai mắt mở to, trong mắt gã hiện lên vẻ sợ hãi, kinh hoàng.
Đào Thuần Thuần cười nhạt, lạnh lùng nói:
- Bây giờ ngươi còn vui sướng không?
Gã đại hán toàn thân mềm nhũn từ từ ngã xuống.
Đào Thuần Thuần không giết hắn, chỉ mang hắn đặt kế bên gã hán tử mất hai tai cùng hai mắt đang rên rỉ, khẽ nói:
- Ta đã mang kẻ thù của ngươi đặt cạnh ngươi. Vừa rồi hắn đã đối xử với ngươi thế nào, bây giờ cũng có thể đối xử lại với hắn thế ấy!
Gã hán tử mặt mày đầy máu chợt ngưng rên rỉ đột nhiên phá lên cười mấy tiếng ghê rợn.
Tiếng cười của gã hán tử kia như xé tan màn đêm yên tĩnh. Đào Thuần Thuần nhẹ nhàng lướt lên bờ như một ngọn gió.
Thế rồi tiếng cười ghê rợn kia từ từ nhỏ dần, tiếng vó ngựa mỗi lúc một xa. Sau đó tất cả đều trở lại yên lặng. Trời lúc này đã càng về khuya.
Từ trong cánh rừng gần bờ sông đột nhiên có một bóng trắng bước ra. Bóng trắng từ từ bước đến bờ sông vương vãi đầy máu tươi nhìn một hồi, rồi sau đó cười nhạt một tiếng.
Gió sông thổi tung tà áo trắng của bóng trắng và làm những lá cây phát ra tiếng kêu sào sạt. Vậy mà thân hình gầy ốm của bóng trắng vẫn không hề nhúc nhích, giống như hai chân đã cắm sâu vào lòng đất vậy. Trong tiếng gió, dường như có tiếng động phát ra từ phía cánh rừng.
Bóng trắng quay phắt người lại. Dưới ánh trăng, bóng trăng kia không ai khác hơn chính là bạch y nhân có võ công siêu phàm, lai lịch thần bí và hành sự khiến cho mọi người không ai đoán được. hai mắt bạch y nhân giống như hai tia sáng quét về phía cánh rừng.
Chỉ nghe một chuỗi tiếng động tiếp theo sau đó. Trong cánh rừng quả nhiên bước ra một người. Người vừa bước ra là một thiếu nữ toàn thân mặc thanh y. Thần sắc của thanh y thiếu nữ dường như rất tiều tụy, nhưng ngược lại cử chỉ vô cùng nhanh nhẹn. Hai mắt thiếu nữ nhìn chăm chăm về phía bạch y nhân, như không hề sợ hãi trước ánh mắt sắc lạnh của y.
Thanh y thiếu nữ tiến về phía bạch y nhân, miệng mỉm cười, chậm rãi nói:
- Cuối cùng ta cũng đã tìm được ngươi!
Giọng thiếu nữ đầy vẻ vui mừng giống như người mẹ hiền tìm lại được đứa con bị thất lạc.
Bạch y nhân không khỏi bất ngờ ngạc nhiên, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai?
Thanh y thiếu nữ tuy bước đi rất chậm, nhưng lúc này cũng đã đến trước mặt bạch y nhân, miệng lẩm bẩm nói:
- Cuối cùng ta cũng đã tìm được ngươi...
Đột nhiên tay phải thiếu nữ đưa ra, ngón tay nàng như một mũi kiếm, điểm thẳng vào đại huyệt Nhũ Tuyền trước ngực của bạch y nhân.
Trong tích tắc, ánh mắt bạch y nhân không biết đã thay đổi bao nhiêu lần. Mãi đến khi tay của thanh y thiếu nữ chạm vào áo, bạch y nhân mới đưa tay lên chụp lấy cổ tay đối phương. Thanh y thiếu nữ ra tay cực kỳ nhanh lẹ, không ngờ bạch y nhân còn ra tay nhanh hơn. Chỉ đưa tay lên, bạch y nhân đã bắt gọn tay thiếu nữ.
Nào ngờ sắc mặt thiếu nữ không hề kinh ngạc hoặc sợ hãi, ngược lại còn có vẻ vui mừng là khác. Chỉ nghe bạch y nhân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai? Có thù hận gì với ta?
Thanh y thiếu nữ cười khúc khích, miệng vẫn lẩm bẩm nói:
- Quả nhiên là ngươi! Võ công của ngươi thực cao siêu. Chỉ với một chiêu Tề Mi Cử Áng rất bình thường mà ngươi đã dùng thần diệu như vậy. Thảo nào hắn đã khen ngợi ngươi như vậy.
Bạch y nhân không khỏi ngạc nhiên, lạnh lùng quát:
- Ai?
Thanh y thiếu nữ vẫn để yên tay mình nằm trong tay bạch y nhân như không hề chú ý đến. Ngược lại nàng còn mỉm cười nói:
- Tay của ngươi vừa thon lại vừa dài, nhưng ngón cái và ngón trỏ chai cứng, chắc có lẽ ngươi đã khổ công luyện kiếm rất nhiều. Thế nhưng... tại sao trên người ngươi lại không mang kiếm.
Thần thái tự nhiên và phán đoán sắc bén của thanh y thiếu nữ khiến cho hai mắt bạch y nhân không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên. Bạch y nhân liền buông tay thiếu nữ ra. Chỉ thấy thanh y thiếu nữ hơi mỉm cười, trả lời câu hỏi vừa rồi của y:
- Người khen ngợi ngươi có lẽ ngươi không biết, nhưng hắn đã cùng ngươi giao đấu qua một lần...
Thanh y thiếu nữ chưa kịp nói hết câu, bạch y nhân đã vọt miệng nói:
- Là Liễu Hạc Đình... hắn thật sự đã khen ngợi ta.
Thanh y thiếu nữ lại mỉm cười:
- Ngươi quả là thông minh, chỉ đoán một lần đã trúng ngay.
Bạch y nhân chậm rãi nói từng chữ:
- Những người thật sự cùng ta giao đấu, e rằng chỉ có mình hắn còn sống để khen ngợi ta.
Hai câu nói phát ra từ miệng của bạch y nhân càng trở nên lạnh như băng. Trong đêm khuya tĩnh lặng, bất luận là ai nghe được giọng nói lạnh lùng này cũng đều phải lạnh người.
Thế nhưng thanh y thiếu nữ vẫn cười tươi, khẽ thở dài một tiếng. Trong tiếng thở dài như có vẻ trách móc, hơi tiếc, nhưng tình cảm tràn đầy sự tán dương và hâm mộ.
Bạch y nhân đứng nhìn thiếu nữ ngạc nhiên, đột nhiên trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ ngươi không cho rằng thủ đoạn của ta quá ư tàn khốc hay sao?
Thanh y thiếu nữ hơi mỉm cười:
- Kẻ mạnh thì sống, kẻ yếu thì chết, đây vốn là chân lý ở đời mà! Những kẻ võ công bằng ngươi, nhưng cứ muốn tìm ngươi giao đấu, như vậy chết là đáng. Nếu ngược lại võ công ngươi không bằng họ, không phải ngươi cũng đã bị họ giết chết rồi sao? Ta cho rằng hai kẻ giao đấu, chỉ so sánh về võ công mà không cần chú ý đến cách thức ty tiện. Công bằng mà nói, kẻ mạnh giết kẻ yếu chẳng có chút gì xem là ác độc cả? Ngươi nói phải vậy không?
Bạch y nhân hai mắt chớp chớp, đột nhiên phát ra những tia nhìn thật kỳ dị. Tia nhìn của y giống như kẻ ly hương, bất chợt gặp được người thân tại xứ người. Cũng giống như một kẻ ẩn sĩ đột nhiên gặp được tri âm vậy.
Bạch y nhân nhìn chăm chăm thanh y thiếu nữ, hạ thấp giọng nói:
- Nếu như ta xử dự công bằng chắc rằng Liễu Hạc Đình cũng sẽ nói lại cho ngươi biết!
Thanh y thiếu nữ mỉm cười:
- Nếu như ngươi không xử sự công bằng, vậy tại sao hắn lại khen ngợi ngươi?
Cả hai cùng chăm chú nhìn nhau thật lâu. Ánh mắt lạnh như băng của bạch y nhân đột nhiên trở nên ấm áp. Nên biết rằng cả đời y chưa từng bao giờ có cảm tình tốt với một ai.
Những lời thanh y thiếu nữ vừa nói đã trúng ngay tâm lý của y.
Gió sông không ngừng thổi. Thanh y thiếu nữ đưa tay lên vuốt lại mấy sợi tóc rối.
Bạch y nhân không rời khỏi bàn tay của thiếu nữ, giọng chậm rãi nói:
- Tay phải của ngươi thật vững vàng, tay trái lúc nào cũng đều giống như đang nắm chặt chuôi kiếm. Xem ra đối với kiếm pháp, ngươi cũng đã rất khổ công luyện tập, phải thế không?
Lúc này giọng y trở nên lạnh lùng và ấm áp hơn, hoàn toàn không giống với thường ngày.
Thanh y thiếu nữ ngạc nhiên hồi lâu, đột nhiên buông một tiếng thở dài, giọng buồn buồn nói:
- Khổ công luyện tập! Ai! Nói thật cho ngươi biết, trong đời ta ngoài việc luyện kiếm ra ta đều chẳng làm gì cả, nhưng kiếm pháp của ta.
Bạch y nhân trầm giọng nói:
- Võ công của ngươi, ta chỉ dùng một chiêu là có thể thắng ngay.
Ngữ khí của y vừa không có thị uy, cũng không có uy hiếp hoặc kiêu ngạo. Ngược lại còn có vẻ thành khẩn giống như sư phụ giáo huấn đệ tử của mình vậy.
Hơn nữa thanh y thiếu nữ cũng không hề cảm thấy câu nói này của y có gì là khó nghe.
Thiếu nữ chỉ khẽ thở dài:
- Ta biết... Vừa rồi ta bất ngờ tấn công ngươi một chiêu và chuẩn bị tấn công tiếp ba chiêu nữa. Nhưng ngươi chỉ hơi đưa nhẹ tay lên là đã phá giải được tất cả.
Bạch y nhân gật đầu nhè nhẹ:
- Nếu nói như vậy, ngươi muốn tìm ta không phải là để giao đấu.
Thanh y thiếu nữ cũng gật đầu nhè nhẹ, nói:
- Ta đến tìm ngươi, thứ nhất là muốn thử võ công của ngươi xem có đúng như mọi người đã đồn đại không. Thứ hai ta... ta...
Cúi đầu nhìn xuống, thiếu nữ bỗng im bặt không nói gì.
Bạch y nhân từ từ đưa tay lên, dường như muốn vuốt lại mái tóc cho thiếu nữ.
Bỗng nhiên tay y ngưng lại, giọng chậm rãi nói:
- Có chuyện gì ngươi cứ việc nói ra!
Thanh y thiếu nữ ngước mắt lên nhìn thẳng bạch y nhân, từ từ nói:
- Ta muốn ngươi làm sư phụ, không biết ngươi có muốn nhận ta làm đệ tử không?
Bạch y nhân thật vô cùng bất ngờ. Hiển nhiên câu nói này hoàn toàn ngoài dự liệu của y. Im lặng thật lâu, y mới trầm ngâm ngạc nhiên:
- Bái ta làm sư phụ?
Thanh y thiếu nữ đứng thẳng người lên, nói:
- Không sai, bái ngươi làm sư phụ? Liễu Hạc Đình đã từng nói với ta, ngươi là thiên hạ đệ nhất kiếm thủ trong mắt của y. Cả đời ta học kiếm, thế nhưng mãi đến bây giờ kiếm pháp còn rất là bình thường. Nếu như không thể bái ngươi làm sư phụ, ta chỉ còn có một cách tìm một nơi hoang vắng... chết quách cho xong.
Những lời này thanh y thiếu nữ nói ra rất nghiêm túc không một chút do dự, hiển nhiên là nàng đã hạ quyết tâm.
Bạch y nhân tuy tính tình cô độc và kỳ lạ, nhưng vẫn không hiểu rằng trên thế gian này lại có thiếu nữ kỳ quái như vậy. Nên nhất thời y không biết phải trả lời sao!
Hai mắt thanh y thiếu nữ nhìn bạch y nhân thật lâu không chớp, giọng buồn buồn nói:
- Nếu như ngươi không chấp thuận yêu cầu của ta...
Thiếu nữ thở dài một tiếng, đột nhiên quay người lại phóng mình chạy đi. Bạch y nhân liền di chuyển toàn thân, miệng quát lớn:
- Khoan đã...
Tiếng quát chưa dứt, bạch y nhân đã đứng cản ngay trước mặt thiếu nữ. Thanh y thiếu nữ nở nụ cười vui sướng nói:
- Ngươi đã chấp nhận ta rồi sao?
Bạch y nhân đột nhiên buông một tiếng thở dài, nói:
- Ngươi sai rồi, thiên hạ bao la, những người kiếm pháp cao hơn ta không biết có bao nhiêu người. Cho dù có truyền hết kiếm pháp của ta cho ngươi cũng không thể nào xưng bá được. Kiếm pháp của ta tuy hiểm ác nhưng không chánh phái, tuy nhanh lẹ nhưng không thuần hậu. Sỏ dĩ ta thắng được người, chỉ vì ta hiểu rõ được sự chờ đợi, địch bất động ta cũng bất động, địch không xuất chiêu ta cũng không xuất chiêu mà thôi. Nếu luận về kiếm pháp, quả thật ta không chánh phái bằng Liễu Hạc Đình. Ngươi cũng là người am hiểu về kiếm thuật, chắc ngươi cũng hiểu ta không phải gạt ngươi chứ!
Một kẻ lạnh lùng và ít nói như bạch y nhân mà lúc này lại thốt ra những lời tự tận đáy lòng như thế, quả là việc đáng cho người ta ngạc nhiên.
Sắc mặt thanh y thiếu nữ có vẻ vui mừng, dịu giọng nói:
- Chỉ cần ngươi đồng ý, sau này ta tuyệt đối không bao giờ hối hận...
Thần sắc bạch y nhân cơ hồ rất ngạc nhiên, chậm rãi nói:
- Ta phiêu bạt giang hồ, tứ hải là nhà, có khi ngủ trong rừng sâu hang thẩm. Ngươi tuổi trẻ, lại là nữ nhân, làm thế nào...
Thanh y thiếu nữ liền vội cắt ngang:
- Nếu có được một người sư phụ giống như ngươi, cho dù có khổ cực một chút cũng chẳng hề gì, huống hồ từ lúc nghe những lời của Liễu Hạc Đình, sau khi rời khỏi phụ thân đi tìm ngươi, gần như khổ cực gì cũng trải qua!
Nói đến đây, nàng bỗng thở dài một tiếng, từ từ cúi đầu xuống. Ánh trăng chiếu lên mái tóc nàng bồng bềnh như đám mây.
Bạch y nhân không nhịn được nữa, khẽ đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc thiếu nữ.
Thanh y thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt dường như đã ngấn lệ, miệng vui mừng kêu lên:
- Ngươi đã đồng ý rồi phải không?
Bạch y nhân chăm chú nhìn bàn tay gầy ốm của mình thật lâu. Sau đó bàn tay y từ từ thả xuống, ánh mắt cũng từ từ hướng xuống, trầm giọng nói:
- Ta có thể đem võ công của mình toàn bộ truyền cho ngươi.
Để nói được câu này, y dường như đã phải dùng đến hết sức.
Thanh y thiếu nữ hai mắt sáng rỡi, chân gần như muốn nhảy khỏi mặt đất kêu lên sung sướng:
- Thật không?
Bạch y nhân im lặng hồi lâu, thanh y thiếu nữ sốt ruột hỏi lại lần nữa:
- Thật vậy không?
Trong ánh mắt hiền hòa của bạch y nhân, đột nhiên hiện lên tia nhìn châm biếm:
- Ngươi có biết, nếu là người khác hỏi ta câu này, ta tuyệt đối không để cho y hỏi lại lần thứ hai, bởi vì ta không bao giờ cho phép một ai hoài nghi câu nói của ta có phải là thật hay không.
Thanh y thiếu nữ lại cúi đầu xuống, nhưng trên mặt ngược lại lộ vẻ kính phục.
Nàng vẫn cúi đầu, giọng thật thấp:
- Ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, sư phụ.
Giọng nàng hơi dừng lại, rồi tiếp thêm hai chữ "sư phụ".
Bạch y nhân hạ giọng nói:
- Tuy ta có thể dạy ngươi võ công, nhưng không thể nhận ngươi làm đệ tử được!
Thanh y thiếu nữ ngước mắt lên nhìn, giọng ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Bạch y nhân trầm ngâm hồi lâu, giọng chậm rãi nói:
- Ở đời có một số việc không hề có lý do cho dù có lý do đi nữa cũng không cần phải giải thích. Nếu như ngươi muốn theo ta luyện kiếm, ta sẽ dạy kiếm cho ngươi. Như vậy ta và ngươi có thể xưng hô nhau như bằng hữu. Nếu như trên danh nghĩa sư phụ và đệ tử, sẽ sanh ra thêm nhiều điều bó buộc, làm vậy cả ngươi cùng ta không phải đều bất tiện hay sao?
Thanh y thiếu nữ tròn xoe hai mắt, ngạc nhiên, cuối cùng vỗ tay nói lớn:
- Tốt, bằng hữu, chúng ta cứ thỏa thuận như thế...
Thiếu nữ dường như đột nhiên nghĩ ra được điều gì, liền vội vàng nói tiếp:
- Hiện giờ ta và ngươi đã là bằng hữu, thế nhưng mặt thật của ngươi thế nào ta vẫn còn chưa biết.
Ánh mắt bạch y nhân chợt trở nên sắc lạnh, trầm giọng nói:
- Ngươi cần phải nhìn thấy sắc mặt thật của ta sao?
Thanh y thiếu nữ chớp chớp mắt, khẽ nói:
- Ngươi cứ việc yên tâm. Cho dù ngươi có thật xấu xí, thậm chí thiếu miệng đi nữa cũng đều chẳng hề gì. Ngươi cũng vẫn là bằng hữu tốt của ta. Bởi vì ta thích ngươi là thích nhân cách và võ công của ngươi. Còn những thứ khác ta đây không hề bận tâm đến.
Chỉ có người thẳng thắn và chân thật, nàng mới có thể nói ra những lời chân thật và thẳng thắn như vậy, với một nam nhân mới gặp lần đầu.
Ánh mắt sắc lạnh của bạch y nhân chợt trở nên hiền từ. Y chăm chú nhìn thanh y thiếu nữ thật lâu, rồi đột nhiên phá lên cười lớn.