- Ngươi thật là ngông cuồng, chẳng lẽ ba huynh đệ Kinh Sở Tam Tiên ta lại sợ ngươi sao, ha ha...
Nói đoạn y lại phá lên cười. Nhưng khi ngước mắt lên nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của bạch y nhân, y không sao còn cười được nữa.
Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên nhìn thấyhai người họ càng lúc càng gần nhau, trong lòng vô cùng khẩn trương. Vừa rồi tuy lão đã kéo được Mai Tam Tư ra khỏi nguy hiểm.
Nhưng lúc này lào không có cách gì để giải cứu cho Ngân Tiên Bạch Chấn. Điều khó khăn nhất của lão là cả hai đều là khách. Tuy bạch y nhân ngạo mạn vô lễ, nhưng Ngân Tiên Bạch Chấn lại gây sự trước, hơn nữa còn ngầm ám toán người ta, phạm vào điều đại kỵ của võ lâm. Tất cả quần hào có mặt trong gian chánh sảnh đều bàng quan đứng nhìn, không tỏ thái độ ủng hộ ai.
Nhưng trong tình cảnh này nếu như Biên Ngạo Thiên cũng không để ý tới, sau này truyền ra ngoài, thiên hạ sẽ cho rằng lão ta sợ bạch y nhân. Suy đi nghĩ lại nhiều lần nhưng lão cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào cho thỏa đáng. Ngân Tiên Bạch Chấn gượng cười một tiếng, chân liên tiếp thối lui ra sau ba bước, trong tay đã cầm một ngọn roi bạc dài ba thước, thường được đeo bên mình. Đột nhiên tay Bạch Chấn vung lên, ngọn roi lập tức xé gió quất về phía bạch y nhân như một con giao long. Nên biết rằng Ngân Tiên Bạch Chấn tính tình tuy kiêu ngạo, nhưng phải thừa nhận rằng y sử dụng roi vô cùng tinh xảo và uy mãnh.
Ngọn roi bạc trong tay Bạch Chấn vừa thi triển. Đồ Lương cùng Phí Chân đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai cùng phân ra hai hướng vây lấy bạch y nhân vào giữa.
Trong mắt bạch y nhân đã hiện lên những tia sát khí, bước chân y càng nặng nề chậm chạp hơn. Ngân Tiên Bạch Chấn lại gượng cười tiếp mấy tiếng.
Đúng ngay lúc này, đột nhiên một tiếng "keng" vang lên. Đầu ngọn roi trong tay Bạch Chấn liền bị đánh văng xuống đất. Bạch Chấn không khỏi thất sắc, đảo mắt sang nhìn. Chỉ thấy Liễu Hạc Đình từ trong đám quần hào bước ra. Tất cả quần hào đều nhìn thấy Liễu Hạc Đình tay không đánh văng ngọn roi của Bạch Chấn, trong lòng vô cùng khâm phục.
Một số người vốn không biết võ công chàng cao thấp thế nào, lúc này đã có thái độ hoàn toàn khác với chàng.
Bạch y nhân lập tức dừng bước, giọng lạnh lùng nói:
- Việc này hoàn toàn không liên quan đến ngươi, ngươi ra tay làm gì?
Bạch Chấn hứ một tiếng, tiếp lời:
- Đúng vậy! Đúng vậy! Việc này không hề liên quan đến huynh đài. Tốt nhất huynh đài nên vào động phòng đi!
Liễu Hạc Đình nhìn Bạch Chấn với ánh mắt sắc lạnh, ngược lại hành lễ bạch y nhân nói:
- Hôm nay các hạ đến đây, quả thật tại hạ vô cùng vui sướng. Tại hạ không thể nào để thất lễ cùng các hạ.
Bạch y nhân chậm rãi nói:
- Nếu các hạ không phải đối xử với mọi người như vậy, tại hạ đã không cất công đến đây.
Liễu Hạc Đình miệng hơi mỉm cười, nói:
- Tại hạ ra tay không phải vì...
Bạch y nhân tiếp lời:
- Tại hạ biết các hạ ra tay như vậy tuyệt đối không phải vì hạng ngông cuồng kia.
Chẳng qua vì không muốn tại hạ ra tay tại đây mà thôi!
Liễu Hạc Đình càng cười tươi hơn, gật đầu nói:
- Bình sanh tại hạ ghét nhất những hạng người ngông cuồng, ngạo mạn. Huống hồ sự việc ngày hôm nay tại hạ không có lý gì để khuyên giải người ta. Hơn nữa, dẫu sao người ta vẫn là khách mời.
Ngừng lại giây lát, Liễu Hạc Đình nói tiếp:
- Tư chất các hạ cao hơn tại hạ, nhưng tại hạ có lời muốn khuyên cùng các hạ, hành sự...
Bạch y nhân không đợi chàng nói hết câu, vội tiếp lời:
- Hành sự không nên quá ác độc, không nên vì những chuyện nhỏ nhặt mà giết người.
Những lời mà các hạ muốn khuyên, có phải là hai câu này không?
Chỉ thấy Liễu Hạc Đình mỉm cười đáp:
- Quả là tại hạ có ý này.
Bạch y nhân hai mắt nhìn thẳng vào Liễu Hạc Đình, nói:
- Nếu như hôm nay tại hạ nhất định ra tay thì sao?
Nụ cười trên miệng Liễu Hạc Đình lập tức biến mất, chàng chậm rãi nói:
- Nếu như các hạ hôm nay muốn động thủ tại đây...
Đột nhiên chàng xoay người hướng về phía Ngân Tiên Bạch Chấn nói:
- Hoặc giả nếu như các hạ cũng có ý không phục, vậy thì xin hai vị cứ tìm Liễu Hạc Đình này.
Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên liền cất giọng xen vào:
- Hôm nay tuy là ngày vui của Liễu hiền điệt. Nhưng lão phu lại là chủ nhân ở đây.
Nếu như thật sự có người muốn gây sự ở đây, vậy tốt nhất hãy tìm lão phu.
Mai Tam Tư vừa rồi bị sư phụ kéo ra sang một bên. Lúc này gã liền tiến lên phía trước liên tiếp vỗ vào ngực mình, lớn tiếng quát:
- Nếu như ai muốn tìm sư phụ ta tính chuyện, trước tiên hãy nếm thử thiết chưởng này đã.
Nói đoạn, gã nắm chặt hai tay lại nghe "rắc rắc". Quả là ngoại môn công phu của gã đã đạt được bảy phần hỏa hầu.
Quần hào có mặt tại đây vốn đều là hảo bằng hữu của Biên Ngạo Thiên. Lúc này mọi người thấy lão ra mặt đều lập tức rời chỗ đứng dậy. Gian chánh sảnh vốn yên lặng, nhưng lúc này đã trở nên hỗn loạn.
Ngân Tiên Bạch Chấn gượng cười mấy tiếng, rồi nói:
- Hôm nay huynh đệ bọn tại hạ đến đây mục đích là để chúc mừng Biên lão gia. Nếu như Biên lão gia đã ra mặt, vậy huynh đệ tại hạ còn gì để nói.
Hai tay xoay một vòng, gã lập tức thu roi về giắt vào bên mình, rồi xoay người trở về chỗ ngồi. Sau đó gã rót rượu uống cạn, miệng gượng cười nói:
- Tại hạ đã làm cản trở cuộc vui của các vị, theo lý phải phạt trước một chung.
Đồ Lương cùng Phí Chân lại đưa mắt nhìn nhau, trong mắt họ đều biểu lộ sự bất mãn với vị huynh đệ của mình.
Liễu Hạc Đình mỉm cười, ánh mắt từ từ quay sang bạch y nhân. Tuy chàng chưa nói ra nửa lời, nhưng trong mắt đã biểu lộ đầy đủ. Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên cất tiếng cười ha ha, lớn tiếng nói:
- Chuyện lớn hóa giải thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa giải thành không. Rất tốt, rất tốt, các vị mau ngồi xuống để Biên mỗ này kính chư vị một chung.
Tiếng nói vừa dứt thì thấy bạch y nhân lại dừng bước trước Bạch Chấn. Bạch Chấn đột nhiên mặt mày trắng bệch, ánh mắt cố nhìn vào đĩa thịt gà ở trên bàn. Gã giơ đũa ra gắp một miếng thịt gà, nhưng vì trong lòng hoảng loạn, nên gắp mãi vẫn không được. Bạch y nhân đã đứng bên cạnh gã. Đột nhiên bạch y nhân đưa tay ra tát cho gã liên tiếp bảy cái tát, chỉ nghe "bốp bốp bốp..." liên tiếp bảy tiếng.
Mọi việc xảy ra rất nhanh, giống như là cùng xảy ra một lúc.
Bảy cái cát này đánh nhanh như chớp. Ngân Tiên Bạch Chấn bị đánh ngẩn cả người ra.
Gã vừa định quát lớn một tiếng, nhổm người đứng dậy, thế nhưng bạch y nhân đã xoay người bỏ đi, cơ hô như bảy tát tai vừa rồi không phải y ra tay vậy.
Đồ Lương và Phí Chân lập tức lướt người về phía trước năn cản bạch y nhân lại, đồng thời miệng quát lớn:
- Bằng hữu, ngươi làm vậy...
Chưa dứt lời, đã thấy bạch y nhân vẫn cất bước tiến tới về phía trước và lướt qua khoảng cách giữa Đồ Lương cùng Phí Chân, mà không hề chạm nhẹ vào vạt áo họ. Trong khi Ngân Tiên Bạch Chấn hét lớn một tiếng, phóng người đuổi theo và gần như đâm sầm vào Đồ Lương cùng Phí Chân.
Bạch y nhân vẫn ung dung bước đi. Đồ Lương và Phí Chân ngược lại không khỏi thất kinh. Đồ Lương cất giọng quát khẽ:
- Nhị đệ, hãy bình tĩnh một chút!
Trong khi Phí Chân quay người đi, chỉ thấy bạch y nhân đã ung dung bước ra đến bên ngoài gian chánh sảnh. Phí Chân đột nhiên hướng về phía Biên Ngạo Thiên hành lễ nói:
- Biên lão gia, nhị ca của tại hạ đã nhẫn nhịn quay về chỗ ngồi, vì lẽ gì...
Dừng lại giây lát, y cười nhạt nói tiếp:
- Hiện giờ nhị ca tại hạ bị người ta làm nhục, như vậy, theo như lời Biên lão gia nói vừa rồi, huynh đệ tại hạ quả thật không biết Biên lão gia xử lý sao đây? Xin Biên lão gia bảo huynh đệ tại hạ phải làm sao?
Bạch Chấn đưa tay đẩy Đồ Lương ra bước nhanh về phía trước quát lớn:
- Lão tam...
Gã chưa kịp nói dứt câu, Phí Chân đã cướp lời:
- Nhị ca, huynh đừng nên vội nóng giận. Dẫu sao hôm nay chúng ta cũng đang ở chỗ Biên lão gia. Biên lão gia nhất định không để chúng ta phải thiệt thòi trước các bằng hữu võ lâm đồng đạo đâu.
Những lời nói này quả là chẳng khác gì lưỡi gươm sắc bén, cắt vào từng thớ thịt của Biên Ngạo Thiên.
Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên sắc mặt chợt đỏ bừng, đột nhiên lão quát lớn:
- Đứng lại!
Lúc này bạch y nhân đã ra đến hành lang. Đột nhiên y dừng bước, cất giọng lạnh lùng hỏi trong khi đầu không thèm ngoảnh lại:
- Chuyện gì?
Lời nói của y vô cùng ngắn gọn, không hề dư thừa một chữ nào.
Biên Ngạo Thiên đưa tay vuốt râu, tiến về phía trước, trầm giọng nói:
- Nơi đây tuy không phải là hang hùm miệng sói, nhưng các hạ không thể muốn đến là đến, muốn đi là đi. Chẳng lẽ các hạ thật sự không xem lão phu ra gì sao?
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng, tay trái hơi giơ lên, từ từ xoay đầu lại nói:
- Nếu như ta muốn đi, đâu có lý mang theo kiếm của người khác phải không?
Hơi dừng lại, bạch y nhân lại nói tiếp:
- Nhưng nếu ta thật sự muốn đi, trên đời này không ai có thể ngăn ta lại được.
Dứt lời, bạch y nhân lại tiếp tục tiến bước ra phía ngoài, giống như không màng đến một ai và bất cứ chuyện gì.
Biên Ngạo Thiên cả đời ngang dọc khắp giang hồ, nhưng chưa từng gặp qua một nhân vật nào như vậy cả. Chỉ nghe thấy một tiếng quát lớn, Mai Tam Tư đã phóng người tới, quát lớn:
- Cả gan cho tên cuồng tử, không ngờ ngươi dám vô lễ với sư phụ ta!
Liên tục mấy quyền lập tức tấn công vào sau lưng bạch y nhân.
Mấy quyền Mai Tam Tư vừa đánh ra uy mãnh kinh người, nhưng bạch y nhân chỉ hơi giơ chân thì tất cả đều đánh vào khoảng không. Thậm chí cả vạt áo của bạch y nhân cũng không hề bị chạm vào.
Mai Tam tư vô cùng ngạc nhiên, lại cất tiếng quát lớn:
- Tên cuồng tử, ngươi mau quay đầu lại để ta đánh ba quyền. Nếu bỏ chạy như vậy còn gì là hảo hán?
Đột nhiên có người kéo áo gã lại, khiến cho gã mất tự chủ thối lui liên tiếp ra sau ba bước.
Bạch y nhân hai mắt phát ra những tia giận dữ, từ từ xoay người lại. Y không ngờ người đang đứng trước mặt y lại là Liễu Hạc Đình.
Cả hai người mặt đối diện, toàn thân đứng thẳng, ánh sáng từ những ngọn đèn rọi lên gương mặt anh tuấn cùng đôi mày kiếm của Liễu Hạc Đình. Ngược lại ánh đèn chiếu lên chiếc mặt nạ của bạch y nhân càng làm nó xấu xí và gớm ghiếc hơn.
Cả hai cùng nhìn nhau chăm chăm không chớp, như muốn nhìn thấu tận tim gan của đối phương để tìm ra nhược điểm. Từ đó càng khiến cho mình chàng chiếm được ưu thế.
Xung quanh lần nữa lại trở nên im lặng. Đột nhiên "keng" một tiếng, thanh kiếm trong tay bạch y nhân đã hướng xuống dưới chạm phải mặt đất.
Âm thanh này làm cho bọn quần hào thất kinh hồn vía. Chỉ nghe bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Tại hạ thấy các hạ vốn là thiếu niên anh hùng, võ công lại không tệ nên đã kính nhường các hạ, chẳng lẽ các hạ không biết điều này sao?
Liễu Hạc Đình trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ tại hạ đây không kính nhường các hạ sao?
Hai mắt bạch y nhân hơi sáng lên:
- Cả đời tại hạ hành sự, những kẻ nào cản trở tại hạ đều phải chết. Các hạ đã năm lần bảy lượt cản trở ta. Chẳng lẽ nào các hạ cho rằng ta không dám giết các hạ sao?
Liễu Hạc Đình cười lớn nói:
- Không sai, võ công của các hạ cao hơn tại hạ. Nếu như các hạ muốn giết tại hạ việc này không hề khó. Nhưng với người võ lâm, các hạ chỉ là kẻ "thất phu chi dũng", đâu thể xem là hành vi của bậc đại trượng phu.
Hơi dừng giây lát, chàng lại nói tiếp:
- Nếu như người ta xúc phạm mình, mình liền giết họ. Còn giả dụ như mình xúc phạm người khác, chẳng lẽ nào mình lại không đáng bị người khác giết sao?
Bạch y nhân bỗng nhiên ngửa mặt lên cười một tràng dài, tiếng cười không ngớt phát ra từ phía sau chiếc mặt nạ xấu xí, khiến cho người nghe có cảm giác như đó không phải là tiếng cười.
Tiếng cười kia như nước sông Trường Giang cuồn cuộn sóng. Ban đầu nghe như tiếng chim kêu, vượn hú. Sau đó lớn dần như tiếng chuông đồng đang gào thét. Tất cả bằng hữu quần hào đều cảm thấy tim mình đập nhanh và gần như muốn đưa tay lên bịt tai lại.
Liễu Hạc Đình cất cao giọng nói:
- Ở đây tất cả mọi người đều biết võ công của các hạ rất cao cường, các hạ hà tất còn phải dùng đến "tiếu pháp"!
Giọng chàng chậm rãi, nói từng chữ một rõ ràng.
Bạch y nhân vẫn không ngớt cười nói:
- Kẻ mạnh lúc nào cũng có lý, kẻ yếu bao giờ cũng chịu thiệt thòi, đây là chân lý không đổi từ ngàn xưa đến nay, bộ các hạ không biết sao? Võ công của ta cao hơn bọn các ngươi chỉ vì tài trí, dũng khí, nghị lực của ta đều hơn các ngươi, tự nhiên có quyền không để các ngươi xúc phạm đến ta. Nếu như có người tài trí, dũng khí, nghị lực đều hơn ta thì y cũng có quyền bắt ta không được xúc phạm y. Chân lý này không phải rất rõ ràng lắm sao?
Liễu Hạc Đình đứng ngớ người ra, chàng nghĩ không ra nên dùng những lời gì để phản bác lại.
Chỉ nghe bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Bình sanh ta chỉ hận bọn ngu si kém trí và ngông cuồng ngạo mạn. Bọn người này một khi rơi vào tay ta...
Bạch y nhân chưa dứt lời, Liễu Hạc Đình chợt nghĩ ra điều gì vội cắt ngang:
- Trên đời này tuy có hai hạng người thông minh và ngu dốt. Nhưng hạng người thông minh lại có mấy loại. Có người giỏi về võ, lại có người giỏi về văn. Các hạ dựa vào tài trí thông minh cùng võ công cao siêu của mình mà so sánh với người trong thiên hạ, thì quả là không đúng. Thậm chí càng không thể so sánh nghị lực với người trong thiên hạ.
Bạch y nhân ngưng cười, giọng lạnh lùng nói:
- Nếu như có ai hơn tại hạ, tại hạ sẽ cung kính người đó mười phần.
Liễu Hạc Đình nói:
- Có lẽ xưa nay những người chết dưới kiếm các hạ không một ai có điểm nào hơn các hạ sao?
Bạch y nhân lạnh lùng cười nói:
- Đúng vậy! Tại hạ chưa bao giờ giết qua những người có điểm nào hơn mình. Những người giống như các hạ, tại hạ đây cũng động lòng mến tiếc tài trí. Thậm chí cho dù đó là những hạng vạn ác chi đồ, tại hạ cũng chừa cho một con đường sống, về điểm này các hạ không phải biết rất rõ hay sao!
Trong lời nói của bạch y nhân tuy mang đầy vẻ ngụy biện, nhưng người nghe lại khó mà phản bác lại.
Nào ngờ Liễu Hạc Đình cười lớn nói:
- Sự ngụy biện của các hạ quả là cao minh, tại hạ vô cùng khâm phục.
Bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Bình sanh tại hạ chưa từng nói dối một chữ, huống hồ là đối với các hạ.
Liễu Hạc Đình cười nói:
- Nhưng người ta vừa mạo phạm các hạ, các hạ liền lập tức giết chết ngay. Thế thì làm sao các hạ biết được bọn họ không có điểm nào hơn các hạ. Chẳng lẽ nào bọn họ có bao tài trí, dũng khí đều đem ra treo trước mặt cho các hạ biết hay sao?
Tuy không ai nhìn thấy sắc mặt lúc này của bạch y nhân, nhưng dáng vẻ y dường như rất đang ngạc nhiên. Bạch y nhân lạnh lùng nói:
- Lời nói cử chỉ và thái độ đều biểu hiện rõ sự tài trí thông minh của một người. Dưới ánh kiếm của tại hạ cũng phản ánh chính xác sự dũng khí của bọn họ.
Liễu Hạc Đình trầm giọng nói:
- Nếu như là người đại trí nhưng họ lại giả ngu, như thế các hạ làm sao biết được?
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng:
- Nếu là những nhân vật này, ta không xúc phạm họ, họ lại há xúc phạm ta sao? Còn họ không xúc phạm ta, ta đâu có lý gì đả thương họ. Đạo lý này không phải rất rõ ràng sao?
Lần này kẻ ngạc nhiên là Liễu Hạc Đình. Trầm ngâm một hồi lâu, chàng mới cất giọng nói:
- Trong võ lâm vốn lấy võ làm đầu. Các hạ võ công đã cao, những thứ khác có nói hay không cũng vậy thôi, hà tất phải vì...
Bạch y nhân giọng lạnh như băng:
- Nếu các hạ thật sự có thể dùng lý trí để làm cho ta phục, hôm nay ta sẽ cho gã họ Bạch kia đánh trả lại bảy cái tát, sau đó lập tức đi ngay. Nếu không các hạ có thể dùng đến võ công để cho ta phục. Như thế ta đây không còn gì để...
(thiếu một đoạn trang 179 tới 183 - cuốn 5)... bước vội ra ngoài.
Liễu Hạc Đình bỗng nhiên quay người đi, lạnh lùng nói:
- Các hạ hà tất phải nóng giận như thế!
Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên nghiêm giọng quát:
- Lẽ nào lại để cho y đến đi tự tại như vậy? Hôm nay cho dù thế nào đi nữa lão phu cũng quyết thí mạng một phen.
Liễu Hạc Đình than thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng lại cười nói:
- Các vị cứ việc ở đây ăn uống, để tại hạ ra ngoài cùng y giao đấu cho.
Ngừng lại giây lát, chàng lại nói tiếp:
- Nếu như có ai đó ra tay giúp sức cho tại hạ, như vậy tức là có lỗi với tại hạ.
Nói rồi ung dung bước ra ngoài.
Vừa rồi chàng đã suy nghĩ, biết rằng bọn quần hào ở đây không có ai là địch thủ của bạch y nhân, trừ khi lấy đông thắng ít. Nhưng như vậy là điều đại kỵ của võ lâm. Nếu để cho Biên Ngạo Thiên xuất thủ, tình hình sẽ trở nên hỗn loạn. Vì thế chàng mới ngăn cản tất cả mọi người.
Lúc này ánh mắt chàng nhìn theo chiếc bóng của bạch y nhân bước ra khỏi hành lang.
Chàng biết rõ hôm nay mình cùng giao tranh với bạch y nhân, trong tay không nắm tới nửa phần thắng. Chợt chàng nghĩ đến Đào Thuần Thuần đang ngồi chời đợi chàng trong phòng hoa chúc. Nếu như hôm nay chàng bước ra bên ngoài, có thể nàng sẽ ngồi như thế chờ đợi chàng suốt đời.
Từ trong tận đáy lòng, chàng cảm thấy vô cùng xốn xang, nhưng hiện tại chàng còn cách lựa chọn nào khác. Điều duy nhất khiến cho chàng cảm thấy đau khổ là không cách gì gặp mặt Đào Thuần Thuần lần cuối cùng. Hiện giờ mỗi bước đi của chàng đều chứa đầy tâm sự.
Thế nhưng ngoài bản thân chàng ra, không có ai hiểu được điều gì cả.
Trong phòng hoa chúc, Đào Thuần Thuần đầu đội mũ phụng, bên trên có trùm một mảnh vải đỏ. Trong lòng nàng bây giờ vô cùng hạnh phúc, toàn thân ngồi im không hề nhúc nhích.
Nơi đây không hề nghe thấy tiếng ồn ào cười nói từ phía gian chánh sảnh. Bên tai nàng chỉ nghe những lời căn dặn đạo lý tam tòng tứ đức của hai vị hồng nương. Nàng chăm chú nghe họ nói mà không có ý buồn chán. Chốc chốc cả ba lại vui cười đắc ý. Sự huyên náo bên trong phòng hoa chúc này cùng gian chán sảnh phía trước hoàn toàn là hai thế giới khác nhau. Gian chánh sảnh phía trước xảy ra chuyện gì bọn họ đều hoàn toàn không biết. Bọn họ chỉ nhẫn nại chờ đợi tân lang tiếp đãi khách khứa xong sau đó quay về phòng hoa chúc.
Một vị hồng nương bước đến dùng kéo cắt bớt tim hai ngọn nên long phụng đang cháy cao, sau đó không nhịn được quay đầu lại nói:
- Tân lang làm gì giờ này vẫn chưa trở lại phòng hoa chúc kìa?
Vị hồng nương thứ hai che miệng cười khúc khích, nói:
- Ngươi xem ngươi kia, tân nương còn chưa sốt ruột, ngươi sốt ruột làm gì kia chứ.
Vị hồng nương vừa giậm chân một cái, nhưng dường như nhớ đến thân phận của mình lúc này, nên chỉ liếc nhìn vị hồng nương thứ hai một cái rồi khẽ nói:
- Ta chỉ sợ tân lang bị bọn họ chuốc say mà thôi, ngươi cần gì phải nói những lời như vậy.
Vị hồng nương thứ hai trộm nhìn Đào Thuần Thuần một cái, đổi giọng nói:
- Nói thật, tân lang sau khi đã động phòng hoa chúc, vốn không nên quay trở ra kính rượu mọi người. Chỉ vì bọn họ đều là đại anh hùng, đại hào kiệt, nên những việc làm cũng không giống với những người khác. Ngươi không cần phải sợ tân lang uống say. Bởi vì những người võ công cao siêu không những uống rượu không say, hơn nữa họ còn có thể uống ở bên trên, rồi đẩy rượu ra bên dưới chân.
Lại không biết thời gian trải qua bao lâu, tim ngọn nến đã được cắt đi mấy lần, nhưng tân lang vẫn không thấy quay trở lại. Đào Thuần Thuần tuy vẫn ngồi yên bất động, trong lòng ngược lại không khỏi ngầm sốt ruột, cả hai vị hồng nương chốc chốc lại đưa mắt nhìn nhau, như ngầm hỏi tân lang tại sao vẫn chưa đến, chẳng lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?
Nhưng vì thân phận của họ là hồng nương, tự nhiên không thể đem những chuyện này ra hỏi. Bên ngoài phòng hoa chúc bên trong trang viện, từng cơn gió đêm thôi qua, đột nhiên có mấy bóng đen từ trên cao rơi xuống.
Trong lòng Liễu Hạc Đình tuy nặng trĩu, nhưng bước chân vẫn nhẹ nhàng đi theo bạch y nhân ra khỏi hành lang.
Vạn Thắng Kim Đao trong lòng vô cùng bực dọc, trừng mắt nhìn Mai Tam Tư nói:
- Tấc cả đều tại ngươi gây ra cả.
Mai Tam Tư đứng ngẩn người ra, không hiểu tại sao sư phụ lại mắng mình câu này.
Trong lòng gã cảm thấy không vui, định truy đuổi theo bạch y nhân. Đột nhiên vạt sau của áo gã bị giật ngược, gã lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy đứa bé gái tên Hạ Nguyên không biết đã đứng ở phía sau tự lúc nào. Hạ Nguyên khẽ cất giọng nói:
- Mai đại ca, mau qua đây, muội có mấy lời muốn nói cùng với đại ca.
Mai Tam Tư cho dù có đang nộ khí xung thiên, nhưng vừa nhìn thấy Hạ Nguyên gã liền cúi đầu xuống thật thấp. Hạ Nguyên liền nói khẽ vào tai gã:
- Người mặc y phục trắng làm nhục đại ca vừa rồi, đại ca có muốn đuổi hắn ta đi không?
Mai Tam Tư nhíu mày nói lớn:
- Đương nhiên là muốn, chẳng lẽ muội có cách...
Hạ Nguyên đưa tay lên ra hiệu, cướp lời gã:
- Nói khẽ một chút! Đương nhiên là muội có cách.
Mai Tam Tư liền vội thấp giọng hỏi ngay:
- Cách gì? Mau nói ra cho Mai đại ca nghe thử xem?
Tuy Mai tam Tư đã cố gắng nói thật nhỏ nhưng vẫn oang oang khắp phòng. Quần hùng đều tập trung ánh mắt về phía họ. Hai mắt tròn xoe của Hạ Nguyên chớp chớp, thấp giọng nói:
- Đợi một lát đại ca đuổi theo y ra ngoài, chỉ cần hỏi y hai câu, bảo đảm y lập tức cúi đầu bỏ đi ngay.
Hai mắt Mai Tam Tư chợt sáng lên, gã không nhịn được hỏi:
- Là hai câu gì?
Hạ Nguyên đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, sau đó kéo người Mai Tam Tư thấp xuống nói khẽ vào tai y vài câu.
Sắc mặt Mai Tam Tư quả nhiên hiện lên vẻ vui mừng.