Thái Hoàn Khúc

Hồi 17

Liễu Hạc Đình nhanh như chớp đưa tay ra chụp lấy cổ tay Phong Nhi.

Phong Nhi dũ mạnh tay nhưng không sao thoát ra khỏi tay Liễu Hạc Đình. Đột nhiên y thị ngồi bẹp xuống đất, miệng kêu to:

- Cứu mạng! Cứu mạng! Cướp! Cướp!

Trong lòng Liễu Hạc Đình vừa ngạc nhiên lại vừa vô cùng tức giận. Gã tiểu nhị thấy cảnh tượng kỳ lạ không khỏi đứng ngẩn người ra nhìn. Liễu Hạc Đình lúc này mỗi tay giữ chặt một thiếu nữ nhưng chàng không biết nên xử lý sao đây?

Đột nhiên từ phía bên ngoài có giọng một lão nhân quát lớn:

- Thanh thiên bạch nhật như vầy mà lại bắt nạt phụ nữ. Bằng hữu, hành động có thể xem là của bậc đại trượng phu sao?...

Liễu Hạc Đình không còn cách nào, đành buông cả hai ra. Nào ngờ vừa mới được thoát thân, Diệp Nhi cùng Phong Nhi lập tức chạy ra ngoài kêu lớn. Liễu Hạc Đình thấy tình hình hoàn toàn bất lợi cho mình, nên định phóng theo truy đuổi bọn họ.

Nào ngờ giọng lão nhân kia giận dữ quát:

- Bằng hữu chẳng lẽ định còn chưa chịu buông tha họ sao?

"Vù vù" hai tiếng, lão nhân kìa đã tung ra hai quyền về phía Liễu Hạc Đình. Quyền pháp của lão mạnh mẽ khôn cùng, Liễu Hạc Đình chỉ có thể né tránh mà không trả đòn.

Đào Thuần Thuần này giờ vẫn đừng tựa cửa sổ xem tình hình thế nào. Lúc này nàng mới lướt qua cửa sổ, đồng thời miệng nói lớn:

- Ta ra ngoài truy đuổi bọn họ.

Liễu Hạc Đình định thận, liên tiếp né tránh những đòn tấn công của lão nhân, cùng lúc chàng cất giọng nói lớn:

- Lão tiền bối đã hiểu lầm rồi, có thể nào dừng tay lại nghe tại hạ giải thích không?

Không ngờ lão nhân kia chẳng thèm để ý đến lời chàng, ngược lại còn quát lớn:

- Những loại người như ngươi võ công càng cao càng tai hại hco giang hồ. Lão phu hôm nay cần phải dạy cho ngươi một bài học. Dứt lời lão nhân tung tiếp mấy quyền.

Trong lòng Liễu Hạc Đình cũng đã có chút nổi giận, cho rằng lão nhân kia tính khí thật hồ đồ, nhưng chàng lại nghĩ dẫu sao lão ta cũng hành động vì chính nghĩa, nên chàng tự nhắc mình không được đánh trả lại mà chỉ liên tục né tránh. Quyền phong của lão nhân tuy thấy dũng mãnh, nhưng quyền pháp ngược lại không mấy cao minh. Đặc biệt trong chiêu thức có rất nhiều sơ hở. Trong giang hồ có thể xem là một cao thủ, nhưng nếu là đối thủ của chàng thì quả là còn kém xa.

Lão nhân vừa tung quyền vừa quát mắng Liễu Hạc Đình thậm tệ.

Gần như lão ta đã dùng hết tất cả những lời trên thế gian này để mắng chàng, giống như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống chàng. Liễu Hạc Đình trong lòng vừa giận lại vừa tức cười. Lão nhân này quả là dễ bị người khác kích động như vậy. Tiếp thêm vài chiêu Liễu Hạc Đình liền lướt ra sau tránh xa hơn cả trượng. Chàng còn đang định dùng lời để giải thích, nào ngờ nghe thấy từ phía sau có tiếng gió rít.

Chỉ nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng dứt khoát:

- Phụ thân, hãy để tên tặc đồ này cho Yến Nhi.

Liễu Hạc Đình hơi bước tránh ngang sang bên né tránh thế kiếm. Đưa mắt lên nhìn, Liễu Hạc Đình thấy một thiếu nữ mình mặc thanh y, tay cầm trường kiếm liên tiếp tấn công ba thế kiếm. Mỗi chiêu thức thiếu nữ kia tung ra đều nhắm vào những yếu huyệt trên người chàng, giống y như thiếu nữ này có oán thù sâu nặng với chàng vậy.

Lão nhân kia lúc này đã dừng tay lại, đứng bên ngoài quát:

- Yến Nhi, tên tiểu tử này chỉ lo tránh né, ngươi chỉ cần sử dụng hết kiếm pháp là được.

Thiếu nữ kia đáp lại một tiếng, thanh kiếm trong tay lập tức biến chiêu. Chỉ trong tích tắc, khắp toàn thân chàng đều là kiếm quang. Liễu Hạc Đình lúc này trong lòng không khỏi vô cùng ngạc nhiên. Chàng thấy lão nhân kia võ công không cao, nên cho rằng kiếm pháp của thiếu nữ cũng chỉ vậy mà thôi. Không ngờ lúc này thiếu nữ thi triển kiếm pháp, không ngờ chiêu thức huyền ảo không lường, quả là trong giang hồ khó thấy. Trong đầu chàng chỉ mới lướt qua những suy nghĩ này, kiếm quang của thiếu nữ đã tấn công chàng bảy kiếm.

Bảy thế kiếm này liên tiếp nhau phủ kín toàn thân Liễu Hạc Đình như một bức màn vô hình.

Liễu Hạc Đình tuy có thể né tránh những thế kiếm của thiếu nữ, nhưng hoàn toàn không thong dong như vừa rồi. Né tránh thêm vài chiêu, chàng nghe thấy toàn thân đều có tiếng gió rít. Lúc này trong lòng chàng đã có chút khẩn trương, nếu như không ra tay đánh trả thì không biết đến bao giờ cục diện mới thay đổi.

Lão nhân giận dữ đứng một bên quan sát. Chỉ thấy tên tiểu tử kia tuy vẫn chưa ra tay đánh trả, thế nhưng thân pháp nhanh nhẹn và uyển chuyển khôn cùng. Trong lòng lão nhân vừa tức giận vừa ngạc nhiên, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh dị. Mắt lão nhân đổi quanh một vòng, đột nhiên miệng quát lớn:

- Các ngươi xem gì chứ?

Hóa ra lúc này bên ngoài cửa sổ đà có nhiều người tụ tập đứng xem. Bọn lữ khách này nghe thấy những tiếng la hét ồn ào nên đổ đến xem thử. Nghe thấy lão nhân kia quát, một số trong bọn họ không muốn gây ra chuyện phiền phức nên nhún vai bỏ đi.

Trong phút chốc, thanh y thiếu nữ đã tung ra liên tiếp mấy mươi thế kiếm, nhưng ngay cả vạt áo của đối phương cũng không hề chạm được. Liễu Hạc Đình không còn kiên nhẫn được nữa, chàng chỉ muốn xuất chiêu để đối phương kinh hãi bỏ chạy. Nào ngờ thiếu nữ này hoàn toàn không giống với lão nhân kia. Sau khi tung ra mấy mươi chiêu, kiếm pháp của thiếu nữ đột ngột thay đổi chiêu thức. Từ những thế kiếm linh hoạt nhanh nhẹn chuyển sang mạnh mẽ hùng hậu, trông giống như một kiếm thủ có mấy mươi năm công lực, chứ hoàn toàn không giống như một thiếu nữ yểu điệu.

Kiếm pháp vừa biến đổi, tình thế trận chiến cũng hoàn toàn thay đổi. Thanh y thiếu nữ biết rằng nếu như đối phương vẫn không chịu đánh trả, chỉ trong vòng mười chiêu nữa đối phương nhất định sẽ bại dưới kiếm của mình. Nghĩ vậy thiếu nữ liền nhếch mép mỉm cười.

Nào ngờ đúng ngay lúc thiếu nữ hơi xao lãng, đột nhiên thiếu nữ thấy đối phương phất mạnh tay áo thẳng về phía mũi kiếm mình. Thiếu nữ lập tức thay đổi chiêu thức đâm thẳng vào hai vai Liễu Hạc Đình. Nhưng cũng đúng ngay lúc ấy, thiếu nữ cảm thấy tay mình bỗng nhiên tê cứng, thanh kiếm trong tay lập tức phát ra một tiếng kêu khô khốc.

Thiếu nữ kia thất kinh liền rút nhanh tay về. Chỉ thấy thanh kiếm trong tay thiếu nữ lúc này chỉ còn một đoạn.

Lão nhân kia nhìn thấy ái nữ của mình đã sắp thắng, bỗng nhiên chàng thiếu niên phất mạnh tay áo, cùng lúc bắn mạnh vào một ngón tay. Thanh kiếm trong tay ái nữ lão lập tức biến thành hai đoạn. Lão nhân nhìn thấy rõ toàn bộ diễn biến, không khỏi vọt miệng thốt lên:

- Bàn Cổ Phủ!

Liễu Hạc Đình vốn không muốn cùng hai cha con họ giao thủ, chàng không muốn để lộ thân phận của mình. Nhưng thật không ngờ lão nhân kia lại nhìn ra được lai lịch chiêu thức của chàng. Trong lòng Liễu Hạc Đình còn đang chưa hết ngạc nhiên, đã thấy lão nhân kia bước đến trước mặt mình trầm giọng nói:

- Bạn Liễu Tiên Sinh là gi của ngươi?

Liễu Hạc Đình trầm ngâm giây lát, cuối cùng chàng cũng đáp:

- Gia sư!

Lão nhân kia hai mày hơi chau lại, thần sắc chợt thay đổi. Đột nhiên lão liên tiếp thối lui ra sau ba bước, ngửa mặt lên trời thở dài. Chỉ nghe lão lại cất giọng thở dài nói:

- Ông trời ơi là ông trời! Chẳng lẽ nào ông không có mắt sao chứ? Cả đời của Bạn Liễu Tiên Sinh hành động quang minh chính đại, không ngờ lại thu nhận một đồ đệ như vậy?

Liễu Hạc Đình ngầm thở dài. Chàng biết lão nhân kia đã hiểu lầm mình và bản thân cũng không thể chỉ với hai ba câu là giải thích được rõ ràng chuyện này, chàng chỉ cung tay hành lễ, đồng thời miệng nói lớn:

- Vãn bối tự biết mình thô lỗ bất tài, nhưng tuyệt đối không phải hạng người xấu xa như tiền bối tưởng tượng. Sự việc vừa rồi hoàn toàn là do ngộ nhận...

Lão nhân không để chàng nói hết, liền nhướng mày quát lớn:

- Giữa thanh thiên bạch nhật bắt nạt phụ nữ, chính mắt lão phu nhìn thấy còn là ngộ nhận sao?

Lão nhân vừa dứt lời, đột nhiên có một bóng người từ ngoài vọt vào.

Liễu Hạc Đình hết sức vui mừng:

- Thuần Thuần, có bắt được bọn họ không?

Đào Thuần Thuần mỉm cười, chậm rãi nói:

- Những sự việc chính mắt nhìn thấy có lúc cũng chưa hẳn là đúng.

Lão nhân hơi bất ngờ ngạc nhiên, rồi ngửa mặt cười lớn. Vừa cười lão nhân vừa nói:

- Những việc chính mắt nhìn thấy cũng không đúng, ha ha... Lão phu ngang dọc giang hồ mấy chục năm, đến nay vẫn chaư từng nghe qua những lời này.

Đào Thuần Thuần đưa tay vuốt lại mái tóc, nói:

- Tào Tháo lỡ đạp mạ non, y pháp tự xử. Vương Mãng kính trọng kẻ sĩ, thiên hạ ai ai cũng biết những chuyện này. Nếu lúc đó chính mắt nhìn thấy, cho rằng việc làm kia là thiện há chẳng sai lầm lắm sao?

Lão nhân lại không khỏi vô cùng ngạc nhiên.

Đào Thuần Thuần chậm rãi nói tiếp:

- Quan Công trong Tam Quốc trả lại tặng bào, qua ngũ quan, chém lục tướng. Nếu như lúc đó lão tiền bối cũng chính mắt thấy, há chẳng nói rằng ông ta bất nghĩa với Tào Tháo sao?

Tây Thi của nước Việt đã hiến mình cho Ngô Phù Sai, néu lúc ấy lão tiền bối cũng chính mắt nhìn thấy, chắc cũng cho rằng bà ta bất trung chăng?... Còn rất nhiều việc giống như vậy, vãn bối có nói ra cả ngày cũng không hết. Nhất thời nhìn thấy chưa hẳn đã hoàn toàn là sự thật. Vãn bối nói thế lão tiền bối thấy thế nào?

Lão nhân đứng đờ người ra như trượng gỗ. Lão cảm thấy những lời Đào Thuần Thuần vừa nói khiến cho người ta không biết phải đáp lại như thế nào. Ngẩn người một hồi lâu, lão nhân đột nhiên nói lớn:

- Những chuyện này làm thế nào có thể đem so sánh với những chuyện vừa rồi. Cho dù ngươi có nói gì đi nữa, cũng khó mà khiến...

Đào Thuần Thuần gật đầu nhè nhẹ, hai tay đưa lên vỗ nhẹ một tiếng. Từ bên ngoài cổng bước vào bốn tên tiểu nhị, trên tay có khiêng hai thiếu nữ. Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:

- Hai thiếu nữ này đã phát điên, cho nên bọn vãn bối mới khống chế họ, vì sợ rằng bọn họ sẽ sinh ra chuyện. Như vậy có gì không đúng sao?

Lão nhân liền bước tới trước mặt hai thiếu nữ dường như đã bị điểm huyệt, cúi đầu xuống nhìn một hồi, lão nhân lật mi hai thiếu nữ lên nhìn, sau đó đưa tay ra bắt mạch xem thử. Đột nhiên lão nhân đứng thẳng người lên, bước tới trước mặt Liễu Hạc Đình thi lễ nói:

- Lão phu thật hồ đồ, xin các hạ bỏ qua cho.

Liễu Hạc Đình thấy lão nhân làm vậy, biết lão ta là người thẳng thắn, nên liền vội đáp lễ. Nào ngờ lão nhân sau khi hành lễ song liền xoay người bỏ đi vào trong tiền sảnh. Vừa bước đi lão nhân vừa quay đầu lại nói:

- Mau khiêng hai cô nương kia vào trong, lão phu còn phải xem kỹ lại đã!

Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần nhìn nhau mỉm cười, rồi cùng nhau sánh bước vào trong. Thanh y thiếu nữ vẫn còn đứng ngẩn người ra ngạc nhiên. Lúc này nàng mới lướt đến bên cạnh, vỗ vai Liễu Hạc Đình một cái. Liễu Hạc Đình liền quay người sang, trong lòng còn chưa hết ngạc nhiên, đã nghe thiếu nữ cất giọng nói:

- Vừa rồi nếu như kiếm của ta không phải dùng "Tả Hữu Phân Hoa" mà là "Đảo Thái Thất Tinh", sau đó dùng "Trừu Triệt Liên Hoàn" đâm vào đại huyệt Thiên Linh của các hạ.

Tất nhiên lúc đó các hạ phải tự thủ trước như vậy kiếm của ta không bị các hạ bẻ gãy.

Liễu Hạc Đình còn trong ngạc nhiên không biết vì sao thiếu nữ kia vỗ vai mình, lúc nàynghe nàng nói vậy mới biết rằng thiếu nữ bị thua nhưng vẫn không phục, chàng liền mỉm cười nói:

- Tại hạ sử dụng tả chưởng, chứ không phải hữu chưởng.

Thanh y thiếu nữ buông tay xuống, trong mắt tỏ ra đầy thất vọng, nhưng miệng vẫn nói:

- Thế thì ta sẽ dùng thân pháp "Thúc Xích Thành Thốn" lướt đến bên trái các hạ, đồng thời chém một kiếm vào chân các hạ. Nếu như các hạ lách mình né tránh, ta sẽ lập tức trở kiếm đâm vào huyệt Dũng Tuyền. Còn nếu các hạ xoay người lui về phía sau, ta sẽ tung ra chiêu thức Thất Nguyệt Phi Hoa điểm vào ba đại huyệt Ưng Song, Nhũ Cân và Kỳ Môn bên tay trái của các hạ.

Liễu Hạc Đình hơi nhíu hai mày, trong bụng nghĩ thầm:

- Thiếu nữ này tại sao lại ra chiêu hiểm ác như vậy chứ?

Nhưng ngoài miệng chàng lại nói:

- Tại hạ không tránh né sang bên, cũng không thối lui ra sau. Khi chân cô nương vừa di chuyển, tay phải tại hạ sẽ chụp lấy cổ tay phải cô nương trước, tiếp đó sẽ dùng khuỷu tay trái thúc vào Phán Thủy huyệt của cô nương. Cho dù cô nương có tránh được tay phải của tại hạ, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn bị bẻ gãy như thường.

Thanh y thiếu nữ đứng ngẩn người ra một hồi, như vẫn còn đang ngạc nhiên.

Liễu Hạc Đình mỉm cười, rồi xoay mình bước vào trong tiền sảnh. Đi được vài bước, Liễu Hạc Đình không nhịn được liền quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy thanh y thiếu nữ vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, đầu hơi cúi xuống. Dưới ánh nắng ban mai, Liễu Hạc Đình thấy rõ hai giọt lệ long lanh trên mắt nàng. Đột nhiên chàng cảm thấy không nỡ, định dừng bước an ủi thiếu nữ vài câu, đột nhiên nghe thiếu nữ lẩm bẩm như tự nói với mình:

- Cái gì mình cũng không thèm học, cái gì cũng không muốn, chỉ lo chuyên tâm một lòng luyện kiếm pháp. Nào ngờ mình đã khổ luyện hơn mười năm, nhưng bây giờ lại làm trò hề trước mặt người khác.

Hai tay buông thõng, đoạn kiếm trong tay thiếu nữ lập tức rơi xuống đất đánh một tiếng "keng". Liễu Hạc Đình chợt hiểu: "Hèn chi kiếm pháp của cô ta tinh thuần đến vậy, hóa ra là thế. "Rồi chàng lại nghĩ tiếp: "Cô ta đã luyện kiếm pháp nhiều năm như vậy, bây giờ lại dễ dàng bại dưới tay mình, trong lòng đương nhiên là khó chịu." Nghĩ vậy chàng liền cất giọng nói:

- Cô nương không cần phải buồn bã. Nếu luận về kiếm pháp, theo như tại hạ thấy trong võ lâm cô nương quả là một địch thủ hiếm thấy.

Thanh y thiếu nữ cúi đầu im lặng thật lâu. Sau đó đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

- Đúng vậy, tuy các hạ thắng ta, nhưng lại không phải bằng kiếm.

Đột nhiên thiếu nữ lướt đến bên cạnh, nắm lấy tay Liễu Hạc Đình nói:

- Các hạ nói thật cho ta biết xem, trong số những nhân vật mà các hạ đã từng gặp, có ai kiếm pháp cao hơn ta không?

Liễu Hạc Đình bị thiếu nữ nắm lấy tay, trong lòng chàng vừa cảm thấy bất an lại vừa cảm thấy tức cười, nghĩ thầm: "Hóa ra thiếu nữ này là một kiếm sĩ, ngoài kiếm ra cô ta chẳng hiểu chuyện đời là gì cả." Tuy chàng muốn an ủi thiếu nữ, nhưng lại không muốn dùng những lời lẽ không chân thật trả lời. Trầm ngâm im lặng hồi lâu, cuối cùng chàng cũng lên tiếng:

- Không giấu gì cô nương, hôm qua tại hạ gặp phải một người, chỉ với một kiếm người kia đã đánh bại tại hạ. Nếu đem kiếm pháp so sánh, người kia quả là cao hơn cô nương một bậc. Nhưng cô nương vẫn còn trẻ, vẫn còn thời gian dài để luyện tập.

Thanh y thiếu nữ liền chau mày, cắt ngang giọng chàng:

- Người đó chỉ sử dụng một kiếm đã đánh bại các hạ sao? Thật vậy không?

Liễu Hạc Đình gật đầu nhè nhẹ, đáp:

- Đúng như vậy!

Thanh y thiếu nữ sắc mặt buồn bã, từ từ buông tay Liễu Hạc Đình ra, chậm rãi bước đến bên cạnh lão nhân kia kêu lên:

- Phụ thân....

Chưa nói hết câu, nước mắt đã lăn dài trên hai má thiếu nữ.

Lão nhân kia đang khom người xuống quan sát Phong Nhi và Diệp Nhi đang được đặt trên ghế. Một lát lão kề tai nghe nhịp tim của hai người, một hồi lại lật hai bàn tay của họ ra xem. Đột nhiên lão nhân dùng tay bóp miệng hai thiếu nữ há ra, rồi lấy từ trong người ra một chiếc hộp bằng bạc nhỏ, sau đó quấn nước bọt của họ bỏ vào trong hộp. Còn đối với những lời ái nữ của lão, ngược lại lão ta dường như không hề nghe thấy.

Liễu Hạc Đình chăm chú nhìn hai cha con họ, trong bụng nghĩ thầm: "Hai cha con họ tâm tính hoàn toàn giống như nhau!" Chàng vừa cảm thấy tiếc cho họ, vừa cảm thấy tức cười.

Đưa mắt nhìn sang, chàng thấy Đào Thuần Thuần đang chăm chú nhìn không chớp mắt. Bất giác chàng đưa tay chỉ về phía sau lưng hai cha con lão nhân, giọng thất thanh nói:

- Nàng xem họ...

Đột nhiên chàng cảm thấy không nên bàn luận sau lưng người khác, nên liền lập tức im lặng rút tay về. Bất giác tay chàng chạm phải những sợi tóc phía trước, chàng mới sực nhớ tóc mình hai hôm nay vẫn chưa được tắm chải. Đột nhiên Đào Thuần Thuần bước đến cạnh chàng, thấp giọng hỏi:

- Thơm không?

Liễu Hạc Đình im lặng hồi lâu mới lãnh hội được câu nói của Đào Thuần Thuần. Có yêu mới đố kỵ, không đố kỵ tức là vô tình. Liễu Hạc Đình mỉm cười, cầm lấy mấy sợi tóc của Đào Thuần Thuần đưa lên mũi ngửi, lại mỉm cười nói:

- Rất thơm! Rất thơm!

Nào ngờ Đào Thuần Thuần đột nhiên "hứ" một tiếng đẩy tay chàng ra, rồi bước thẳng vào trong tiền sảnh, mà không thèm nhìn lại cái nào. Liễu Hạc Đình không khỏi ngạc nhiên, than thầm: "Lòng dạ nàng tại sao lại hẹp hòi như vậy chứ!" Rồi chàng nghĩ tiếp: "Nếu như nàng không có tình cảm với mình, chắc rằng sẽ không làm như vậy. Bây giờ nàng đã có cảm tình với mình, mình phải cảm kích chứ không được trách móc." Chỉ trong giây lát trong lòng chàng cứ nhẩm đi nhẩm lại có hai câu: "Nếu như vô tình thì không như vậy. Còn nếu hữu tình thì không nên trách nàng..." Thở dài một tiếng, rồi chàng cũng cất bước tiến vào trong tiền sảnh. Đột nhiên lão nhân kia đứng thẳng người lên, thở dài một tiếng, lắc đầu nói:

- Lợi hại! Lợi hại!

Liễu Hạc Đình liền vội dừng bước, ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì lợi hại?

Lão nhân đưa tay ra chỉ thiếu nữ trên ghế, trầm giọng nói:

- Các hạ gặp hai thiếu nữ này ở đâu?

Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày đáp:

- Hai vị cô nương này cùng đến với tại hạ từ Nghi Sơn, nhưng không biết tại sao đột nhiên phát điên lên như vậy...

Hai mắt lão nhân sắc lạnh, nghiêm giọng nói tiếp:

- Bọn họ và các hạ cùng một đường đến đây. Đêm qua bọn họ bị trúng kịch độc, tại sao các hạ lại không biết? Phải chăng các hạ đã hạ độc bọn họ?

Liễu Hạc Đình nhíu hai mày lại, mặt biến sắc nói:

- Đêm qua bị trúng độc? Lão tiền bối, chẳng lẽ sự phát điên của họ không phải tự nhiên, mà do người khác hạ độc được sao? Hơn nữa lại là đêm qua hay sao?

Lão nhân dán chặt mắt vàomặt Liễu Hạc Đình, giống như muốn xem câu nói của chàng có gì hư dối không. Im lặng nhìn chàng hồi lâu, lão nhân mới từ từ nói:

- Không những bọn họ bị trúng kịch độc, hơn nữa chất độc kia còn làm cho họ hoàn toàn mất hết bản tính. May mắn là khi bọn họ lên cơn có người bên cạnh khống chế, nếu không chẳng biết bọn họ sẽ còn gây ra những chuyện tày trời gì nữa!

Liễu Hạc Đình càng nghe càng biến sắc. Chàng cúi đầu im lặng thật lâu, sau đó lẩm bẩm nói:

- Đêm qua bị trúng độc? Tại sao tại hạ không hề hay biết gì? Tại sao tại hạ..." Đột nhiên chàng ngẩng đầu lên nói lớn:

- Lão tiền bối đã biết được dược tính, phải chăng cũng biết phương pháp giải cứu?

Lão nhân buông tiếng thở dài:

- Năm xưa lão phu hành hiệp khắp thiên hạ, đối với tất cả mê dược và độc dược trong giang hồ, lão phu đây đều có cách chữa trị cả. Nhưng còn loại độc dược này, cả đời lão phu chưa từng gặp qua!

Liễu Hạc Đình ngạc nhiên hồi lâu, rồi ngồi "bịch" lên ghế mà trong lòng rối bời. Lát sau chàng từ từ nói:

- Loại độc dược này tuy đáng sợ, nhưng người hạ độc lại càng đáng sợ hơn. Hai cô nương này hôm qua ở cạnh phòng ngủ tại hạ. Cả đêm qua tại hạ không hề chợp mắt chút nào, nhưng khi bọn họ bị hạ độc tại sao tại hạ lại không hay biết tí gì, chẳng lẽ nào...

Đảo mắt nhìn quanh một vòng, chàng lại nói tiếp:

- Chẳng lẽ nào trong khách sạn này...

Lão nhân liền vội tiếp lời:

- Loại độc dược này trong thiên hạ khó mà gặp thấy. Chỉ e rằng loại mê hồn dược Võ Thiên Mi năm xưa cũng chưa lợi hại bằng loại độc dược này...

Dừng lại giây lát, đột nhiên lão nhân nhìn thấy hai giọt lệ còn đọng lại trên hai má ái nữ, liền ngạc nhiên hỏi:

- Yến nhi, con khóc gì vậy?

Thanh y thiếu nữ đưa tay ra lau nước mắt, miệng trả lời:

- Phụ thân, kiếm pháp của hài nhi... kiếm pháp của hài nhi...

Chỉ nói được bấy nhiêu, thiếu nữ liền phủ phục lên bàn khóc lớn.

Hai mày lão nhân hơi chau lại, lão đưa tay ra vuốt nhẹ tóc thiếu nữ:

- Yến nhi, con đau lòng vì kiếm pháp không bằng người ta phải không?

Thanh y thiếu nữ đang nằm gục đầu trên bàn, vừa khóc vừa gật đầu nhè nhẹ. Lão nhân thở dài một tiếng, rồi lại nói tiếp:

- Nếu luyện đến kiếm pháp vô địch việc này nói thì dễ chứ làm thì vô cùng khó. Từ xưa đến nay, có mấy người dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất kiếm chứ? Vì vậy con cứ tiếp tục luyện tập, sợ gì không thể thắng được người khác?

Liễu Hạc Đình nhìn thấy tình cảnh như vậy không khỏi thở dài, liền xen lời vào:

- Vừa rồi tại hạ cũng đã khuyên qua lệnh ái, nhưng mà...

Lão nhân gượng cười nói:

- Lão đệ không biết đâu, nó mê kiếm pháp đến như vậy, quả thật chuyện này phải trách lão phu.

Từ từ đưa mắt nhìn về phương xa, lão nhân lại thở dài nói tiếp:

- Năm xưa lão phu tự phụ mình thông minh tuyệt đỉnh, đối với bất cứ những chuyện ly kỳ gì trên đời, lão phu cũng đều muốn xem qua và học một ít. Trong thời gian mấy mươi năm, quả thật lão phu đã học được rất nhiều. Nhưng những học vấn ở đời thì vô cùng vô tận, mà trí lực con người ngược lại có bạn. Về võ công lão phu học được rất nhiều loại, nhưng chẳng có môn nào tinh thâm cả. Thế cho nên khi giao đấu, kẻ bị bại bao giờ cũng là lão phu.

Vì nguyên nhân này nên người trong giang hồ tặng cho lão phu biệt hiệu Thường Bại Cao Thủ.

Hơi dừng lại giây lát, đột nhiên trong mắt lão lộ vẻ giận dữ, nghiến răng:

- Đừng nói chi đến người ngoài, ngay cả gia huynh của lão phu cũng thường châm biếm trêu chọc lão phu. Lúc đó trong lòng lão phu vô cùng tức giận, nhưng không nghĩ ra được cách gì hay cả. Cho dù lão có muốn khổ công luyện tập đi nữa, nhưng tuổi tác đã cao đâu thể làm được việc này nữa.

Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn, chỉ thấy hai tay lão nhân nắm chặt, răng nghiến chặt nghe ken két. Liễu Hạc Đình thấy vậy trong bụng nghĩ thầm:

"Theo như lời lão nói thì thuở niên thiếu lão ta có thể xem như là một thần đồng, nên có phần kiêu ngạo tự phụ. Nào ngờ sở học của lão tuy rộng nhiều nhưng không tinh luyện một môn nào cả. Đến lúc hối hận thì tuổi đã về chiều, cho dù có muốn làm nhưng không đủ sức." Nghĩ đến đây, chàng không khỏi liên tưởng đến mình và tự nhủ với lòng từ nay về sau phải hết sức cảnh giác khi hành sự.

Chỉ thấy lão nhân từ từ buông hai tay ra, mắt nhìn xuống, thở dài nói:

- Khi đã về già lão rất hối hận những sai lầm trong đời mình. Vì không muốn Yến nhi dẫm lên vết xe đổ của lão, nên ngay từ bé lão phu đã bắt Yến nhi chuyên tâm luyện tập kiếm thuật mà thôi. Thậm chí ngay cả những việc của nữ nhi lão phu cũng không cho nó học.

Không ngờ sau đó Yến nhi lại mê kiếm thuật đến cuồng si như vậy!

Nghe đến đây, trong lòng Liễu Hạc Đình không khỏi nghĩ thầm:

"Hóa ra thiếu nữ này trở thành một kiếm sĩ, nguyên nhân là do như vậy." Đưa mắt lên nhìn, chỉ thấy lão nhân đưa tay vuốt mấy sợi tóc, cúi đầu im lặng. Sự oai phong khảng khái vừa rồi của lão, lúc này đã đi đâu mất hết. Trong khi thanh y thiếu nữ vẫn gục đầu trên bàn nức nở khóc, cảnh tượng càng nhìn càng thê lương hơn.

Trong lúc này, Liễu Hạc Đình cũng cảm thấy lòng mình man mác buồn khôn tả...

Nào ngờ lão nhân im lặng một hồi lâu, đột nhiên ngửa mặt lên cười lớn nói:

- Tây Môn Âu ơi Tây Môn Âu! Cả đời ngươi không có gì tài ba cả, duy chỉ có một chữ "hào" có thể xưng là bất bại. Nhưng tại sao hôm nay ngươi cũng học theo thói thường tình của nữ nhi?

Bước nhanh đến giữa tiền sảnh lão cất giọng nói lớn:

- Tiểu nhị, mau mang rượu ra!

Ba chữ Tây Môn Âu vừa nghe qua tai, Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi chấn động.

Đột nhiên chàng lướt nhanh đến trước lão nhân, vọt miệng hỏi:

- Ba chữ Tây Môn Âu có phải là lại danh của lão tiền bối không?

Lão nhân cười lớn nói:

- Không sai! Thường Bại Quốc Thủ Tây Môn Âu chính là lão phu.

Liễu Hạc Đình hơi trầm ngâm giây ít rồi hỏi:

- Có một Tây Môn Tiếu Âu, không biết có liên hệ gì với lão tiền bối hay không?

Hai mắt Tây Môn Âu chợt sáng lên, lão nhìn chăm chăm vào người Liễu Hạc Đình từ từ nói:

- "Tây Môn Tiếu Âu", bốn chữ này chính là tên hài nhi gia huynh của lão phu.

Đột nhiên lão ngửa mặt lên cười lớn:

- Cái gọi là "Tiếu Âu" chính là Tiếu Tây Môn Âu vậy. Gia huynh của lão cười lão vẫn chưa đủ, còn muốn hài nhi của mình cũng cười lão phu. Tây Môn Âu ơi Tây Môn Âu!

Ngươi quả thật đáng cười như vậy sao?

Âm thanh từ từ yếu dần, giọng lão đồng thời cũng có vẻ rất đau khổ. Đột nhiên lão cất giọng gọi lớn:

- Mang rượu ra! Mang rượu ra!

Trong lòng có điều phiền muộn, lão dường như muốn dùng rượu để giải sầu.