Chỉ thấy thân hình Liễu Hạc Đình đang ở trên không bỗng nhiên né tráng sang một bên, trong khi tay chàng vẫn chụp về phía trước. Hắc Xuyên Vân đột nhiên cảm thấy vai mình đau buốt. Gã dùng hết toàn lực quát lớn:
- Ba!
Nhưng lúc này chân Liễu Hạc Đình đã chạm đất, đồng thời tay xách bổng Hắc Xuyên Vân lên cao, quát lớn:
- Ai dám buông tên?
Quả nhiên mấy trăm xạ thủ không có một ai dám buông tên.
Liễu Hạc Đình lại nói lớn:
- Bên trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Nếu như chưa được nói rõ thì bất cứ ai cũng không được manh động.
Quay sang mấy anh em họ Thích:
- Thích huynh, lúc này không phải là lúc để nói đùa. Vậy xin mời bốn vị hãy nói rõ, nơi đây thật ra là đâu? Các vị quan hệ gì với Ô Y Thần Ma hay không?
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Những chuyện trong giang hồ bọn lão phu không hề can dự đến, và càng chưa hề nghe qua cái gì gọi là Ô Y Thần Ma.
Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
- "Bọn họ hành sự kỳ dị, võ công lại cao siêu. Thế nhưng võ lâm hào khách ở đây không một ai biết danh tánh và lai lịch của bọn họ. Vậy xem ra những lời họ vừa nói đều là sự thật." Chỉ nghe Thích Nhị Khí cười lớn tiếp lời:
- Nơi đây chỉ do bọn lão phu tình cờ tìm thấy mà thôi. Nói thật nhé, chủ nhân nơi này là ai thật sự bọn lão phu cũng không biết.
Linh Thi Cốc Quỷ cười nhạt một tiếng:
- Những lời này tại sao vừa rồi không không nói sớm?
Ngũ Liễu Tiên Sinh Đào Như Minh tiếp lời nói:
- Nếu như các hạ nói sớm những lời này, há chẳng phải bớt đi được nhiều chuyện rồi sao?
Thích Tam Tề cười ha ha nói:
- Nếu bớt đi chuyện, bọn lão phu đâu còn gì để vui.
Trong lòng Liễu Hạc Đình vừa cảm thấy hơi giận, nhưng lại vừa cảm thấy tức cười.
Nhưng ngoài miệng chàng vẫn hỏi:
- Khi Thích huynh đến đây, nơi đây không một bóng người sao?
Thích Kỳ gật đầu nói:
- Khi bọn lão phu đến đây, nơi này hoàn toàn không có một bóng người. Nhưng những thức ăn đang trên lò phía bên trong động đủ cho mấy mươi người ăn. Mấy huynh đệ bọn lão cùng ăn nhưng cũng không hết. Sau đó bọn lão phu gặp được các hạ và lại đúng lúc gặp được bọn quỷ đói kia, nên mang thức ăn hâm lại đem ra phá tên tiểu tử kia. Chỉ có điều số thức ăn này do ai làm? Để cho ai ăn? Và những người kia tại sao không kịp ăn đã vội bỏ đi?
Tất cả những điều này bọn lão phu đều không biết.
Liễu Hạc Đình hai mày hơi nhíu lại. Trầm ngâm một hồi lâu, chàng mới cất giọng nói:
- Nơi đây chắc có lẽ là sào huyệt của bọn Ô Y Thần Ma, nhưng có thể bọn chúng nghe được tin gì đó nên đã sớm bỏ đi. Chân tướng của sự việc này chắc không cần nói các vị cũng đã hiểu, đâu cần tại hạ phải nhiều lời.
Nói dứt lời, Liễu Hạc Đình liền vội đặt Hắc Xuyên Vân xuống đất, đồng thời đưa tay giải huyệt đạo cho gã. Sau khi được giải huyệt, Hắc Xuyên Vân đứng yên. Liễu Hạc Đình cung quyền về hướng gã nói:
- Hắc đại hiệp, xin thứ lỗi cho tại hạ vô lễ, quả đây chỉ là chuyện bất đắc dĩ mà thôi.
Nếu như trong lòng Hắc đại hiệp vẫn còn không vui, vậy cứ việc ra tay trừng phạt, tại hạ quyết tuyệt đối không chống đỡ.
Hắc Xuyên Vân hai tay nắm chặt, mặt bừng bừng giận dữ quát lớn:
- Thật không?
Lướt nhanh về phía trước, Hắc Xuyên Vân đồng thời tung một chưởng về phía Liễu Hạc Đình. Chỉ thấy Liễu Hạc Đình vẫn đứng yên mỉm cười. Đột nhiên Hắc Xuyên Vân thở dài một tiếng, thâu chưởng về nói:
- Huynh đài quả là đại nhân đại nghĩa, chỉ do huynh đệ tại hạ quá lỗ mãng, chưa điều tra sự tình. Không biết ai đã để lộ tin tức, khiến cho bọn ác tặc đã tháo chạy.
Linh Thi Cốc Quỷ đứng ở phía xa cười khanh khách nói:
- Hắc huynh đừng vội quá tin người. Chỉ dựa vào vài câu của bọn họ, ai biết là thật hay giả?
Liễu Hạc Đình biến sắc mặt nói:
- Vậy như thế nào các hạ mới chịu tin?
Linh Thi Cốc Quỷ cười lạnh lùng nói:
- Muốn ta tin ngươi không phải là chuyện dễ. Thà rằng giết lầm một vạn người tốt, còn hơn để thoát một tên ác tặc.
Đột nhiên gã quát lớn:
- U Linh chư quỷ, các ngươi chưa chịu buông tên vậy còn đợi đến khi nào?
Tiếng quát của Linh Thi Cốc Quỷ vừa dứt, đột nhiên nghe thấy có nhiều tiếng "vụt, vụt".
Mấy trăm ngọn tên từ trên bốn phía vách núi đồng loạt bay về phía mấy anh em họ Thích, Đào Thuần Thuần và Liễu Hạc Đình. Lúc này Hắc Xuyên Vân đang đứng trước mặt Liễu Hạc Đình, thấy vậy liền thất kinh nói lớn:
- Cốc huynh, ngươi định làm gì?
Đột nhiên không biết từ đâu có ngọn gió mạnh thổi đến, cùng lúc mang theo một đám mây đen. Tất cả mấy trăm ngọn tên đang bay đến đều bị ngọn gió của đám mây đen cuốn bay dạt ra tứ phía.
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Chỉ có vài mũi tên làm sao tổn thương được mấy huynh đệ bọn ta.
Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần vốn rất lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao đám mây đen cùng ngọn gió kia từ đâu thổi đến như vậy. Định thần nhìn kỹ, hóa ra đấy là Đại Ngộc. Lúc này hai tay gã đang nắm chặt chiếc lều quạt mạnh liên tục. Chiếc lều vừa dày vừa nặng bị gã giơ cao quạt mạnh phát ra những tiếng kêu "vù, vù", thổi bay đi tất cả những mũi tên.
Hắc Xuyên Vân giận dữ quát lớn:
- Cốc Quỷ ngươi thật là giỏi, ngay cả ta, ngươi cũng tính bán rẻ.
Đưa mắt nhìn quanh, gã phát hiện chiếc cung Hoàng Phá Nguyệt làm rớt vừa rồi đang nằm bên cạnh chân y. Nhanh nhẹn cuối xuống nhặt chiếc cung lên cầm tay, Hắc Xuyên Vân lập tức lắp tên vào, cất giọng quát lớn:
- Ngươi cứ việc hạ lệnh nữa thử xem!
Đúng ngay lúc ấy Linh Thi Cốc Quỷ đã nhanh nhẹn ra tay khống chế Hoàng Phá Nguyệt và dùng gã làm bia chắn phía trước y.
Hắc Xuyên Vân vừa ngạc nhiên lại vừa kinh hãi, cổ tay lập tức mềm nhũn. Chỉ nghe Linh Thi Cốc Quỷ cười khanh khách nói:
- Ngươi dám ra tay sao?
Hắc Xuyên Vân ngẩng đầu lên quát lớn:
- Các huynh đệ Hoàng Linh Hắc Tiễn còn không mau bắn chết bọn U Linh quỷ vật!
Linh Thi Cốc Quỷ cười ác độc nói:
- Ai dám động thủ? Chẳng lẽ các ngươi không cần mạng sống của Hoàng lão nhị sao?
Linh Thi Cốc Quỷ vừa dứt lời, chỉ nghe "bưng" một tiếng, sau đó là tiếng gió rít lên từ trên đỉnh đầu rơi xuống.
Hóa ra Hắc Xuyên Vân võ công tuy không cao lắm, nhưng ngược lại tiễn pháp của gã vô cùng cao siêu. Mũi tên này tuy gã bắn thẳng lên không, nhưng khi quay đầu rơi xuống, lại nhằm thẳng đỉnh đầu Cốc Quỷ.
Mũi tên từ trên rơi xuống với uy thế kinh người. Linh Thi Cốc Quỷ thất kinh hồn pháp, lập tức xoay người sang bên trái. Chỉ nghe một tiếng "phập" vang lên, mũi tên cắm sâu xuống đất quá nửa. Linh Thi Cốc Quỷ toát cả mồ hôi lạnh, nhưng ngoài miệng vẫn cười nham hiểm:
- Chẳng lẽ ngươi thật sự không quan tâm đến tánh mạng lão nhị của ngươi hay sao?
Hắc Xuyên Vân quát lớn:
- Nếu hắn chết ngươi toàn mạng sao?
Linh Thi Cốc Quỷ cười khanh khách:
- Vậy ngươi thử xem!
Hắc Xuyên Vân "hừ" một tiếng, lập tức đưa tay lên lắp tên vào cung. Liễu Hạc Đình thấy vậy trong bụng không khỏi than thầm:
- "Bọn người giang hồ chỉ cần đạt được mục đích, mà bất chấp thủ đoạn. Nhất Quỷ Tam Thần và Hoàng Linh Hắc Tiễn vốn cùng đồng tâm mà đến, nhưng lúc này ngược lại trở mặt thành thù. Còn Hắc Xuyên Vân lúc này chỉ lo đả thương đối phương, thậm chí ngay cả sự sống chết của huynh đệ mình cũng không hề bận tâm đến." Chỉ thấy Hắc Xuyên Vân giương cung chuẩn bị buông tên. Linh Thi Cốc Quỷ ngược lại vẫn đứng cười khanh khách.
Tiếng cười của Linh Thi Cốc Quỷ càng lúc càng nghe chói tai. Tay cung của Hắc Xuyên Vân càng lúc càng cảm thấy yếu dần. Liễu Hạc Đình đưa mắt nhìn về phía Hắc Xuyên Vân, chỉ thấy tay gã từ từ phát run, hai hàm răng mỗi lúc một cắn chặt, các thớ thịt trên mặt nổi cao lên và mồ hôi không ngừng rớt xuống. Đột nhiên gã nơi lỏng tay, buông tên!
Liễu Hạc Đình ngầm buông tiếng thở dài, nhắm hai mắt lại. Chàng không muốn nhìn thảm kịch sắp sửa xảy ra. Chàng biết rằng Linh Thi Cốc Quỷ nhất định sẽ đưa Hoàng Phá Nguyệt ra làm bia đỡ lấy mũi tên của Hắc Xuyên Vân. Và ngay sau đó sẽ có cảnh máu chảy đầu rơi.
Nào ngờ mũi tên Hắc Xuyên Vân bắn ra bay đi chưa được ba thước đã không còn đủ lực rơi xuống đất. Tiếng cười của Linh Thi Cốc Quỷ càng lúc càng tỏ vẻ đắc ý hơn. Liễu Hạc Đình liền vội mở hai mắt ra, chỉ thấy Hắc Xuyên Vân thở dài một tiếng, đột nhiên ném mạnh cây cung xuống đất, lớn tiếng quát:
- Ta sẽ thí mạng cùng ngươi.
Nói đoạn, Hắc Xuyên Vân liền bổ nhào về phía Linh Thi Cốc Quỷ. Đúng ngay lúc đó có tiếng rít của những mũi tên đang xé gió lao tới.
Trong lòng Liễu Hạc Đình vô cùng sửng sốt, đột nhiên chàng nhanh tay rút cây sáo ra múa một vòng. Thân hình hơi lướt tới, tay Liễu Hạc Đình đã nắm được vạt áo của Hắc Xuyên Vân. Chỉ nghe mấy tiếng "keng keng" vang lên. Tất cả những mũi tên bắn đến đều bay ngược trở lại khi chạm phải vào cây sáo. Liễu Hạc Đình nhanh nhẹn quay về chỗ cũ, trầm giọng nói:
- Nếu giữ được rừng thì sợ gì không có củi đốt. Hắc huynh, người cần gì phải làm vậy?
Đưa mắt nhìn, Liễu Hạc Đình thấy vai và lưng Hắc Xuyên Vân đã thấm đỏ máu tươi.
Trong khoảng thời gian tích tắc vừa rồi không ngờ y đã bị trúng hai mũi tên. Liễu Hạc Đình hơi nhíu mày lại, rồi chàng nhanh nhẹn đưa tay ra nhổ lấy hai ngọn tên. Trong mắt Hắc Xuyên Vân vừa lộ vẻ đau đớn, lại vừa tỏ vẻ cảm kích Liễu Hạc Đình. Hắc Xuyên Vân cất giọng nói:
- Chỉ là vết thương ngoài da, huynh đài không cần phải bận tâm.
Liễu Hạc Đình mỉm cười, trong bụng thầm khen ngợi Hắc Xuyên Vân quả là không hổ là một hảo hán. Nên biết rằng Liễu Hạc Đình tuy phong lưu, ít câu nệ tiểu tiết, nhưng lại là người vô cùng trực tính. Nếu mũi tên vừa rồi Hắc Xuyên Vân thật sự không quan tâm đến sự sống chết của huynh đệ, có lẽ Hoàng Phá Nguyệt lúc này đã mất mạng rồi. Nghĩ đến đây, Liễu Hạc Đình liền dùng cây sáo điểm vào hai huyệt đạo Kiên Linh và Ngọc Khúc của Hắc Xuyên Vân, đồng thời mỉm cười nói:
- Bây giờ tiểu đệ điểm huyệt cầm máu cho Hắc huynh trước, sau đó...
Đột nhiên có tiếng quát lớn:
- Mau rút lui theo ta!
Tiếng quát kia vang lên như sấm nổ, từ trên không truyền xuống.
Liễu Hạc Đình quay đầu lại nhìn, hóa ra tiếng quát kia là của Đại Ngọc. Liễu Hạc Đình thuận tay cất cây sáo vào trong người, rồi đưa tay ra dìu lấy Hắc Xuyên Vân. Chỉ nghe những tiếng gió "vù vù", tấm lều mang theo gió từ từ lùi về phía hang động. Lúc này những mũi tên phía trên bắn xuống như mưa.
Linh Thi Cốc Quỷ cười nham hiểm nói:
- Cho dù các ngươi có ẩn nấp vào trong sơn động, nhưng chẳng lẽ các ngươi có thể ẩn nấp cả năm hay sao?
Đột nhiên gã vung tay quát lớn:
- Cung tên quý hiếm, các ngươi cứ đợi bọn chúng ló ra hãy bắn!
Liễu Hạc Đình cười nhạt định chế nhạo lại gã vài câu, nhưng lại thấy không đáng.
Chàng cũng chầm chậm thối lui về sau. Đột nhiên nghe thấy huynh đệ họ Thích la lớn:
- Tiểu Ngọc... Chiếc xe. Tiểu Ngọc và chiếc xe của bọn lão phu đâu?
Liễu Hạc Đình đưa mắt đảo một vòng, chỉ thấy trên tảng đá bày thức ăn vừa rồi, lúc này thức ăn vẫn còn. Chiếc lều đã bị xé toang để lộ ra một số bếp lò cùng nồi nấu ăn. Ngoài những thứ này ra, chiếc xe lừa cùng con chó nhỏ tên Tiểu Ngọc của mấy anh em họ Thích không biết đã biến đâu mất. Ngay cả Hạng Hoàng lúc vừa rồi được Đại Ngọc khiêng vào bây giờ cũng chẳng thấy.
Sau tiếng la của huynh đệ họ Thích, con chim anh vũ lại từ xa bay đến kêu lớn:
- Tiểu Ngọc... Chiếc xe...
Con anh vũ bay xà qua đầu Đào Như Minh. Vừa nhìn thấy những mũi tên bắn loạn xạ từ trên xuống, con chim lại kêu lớn:
- Tiểu Thúy đáng thương... Đừng đánh ta!
Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
- "Sự thông minh của lão cầm thú tuy thấp kém hơn so với con người, nhưng chúng vẫn có bản năng né tránh hiểm họa. Bởi thế Tiểu Ngọc và chiếc xe biến mất, việc này không có gì lạ. Thế nhưng còn vị Đông cung thái tử Hạng Hoàng đã say bất tỉnh nhơn sự, tại sao cũng mất dạng?" Chỉ thấy mấy anh em họ Thích vừa la lớn vừa thối lui vào bên trong hang động, ngược lại Liễu Hạc Đình vẫn lo lắng cho sự an nguy của Hạng Hoàng. Đột nhiên một bàn tay mềm mại nắm lấy cổ tay chàng. Mũi chàng lập tức ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, đồng thời một giọng nói ngọt ngào phát ra bên tai chàng:
- Chúng ta cũng nên vào thôi!
Liễu Hạc Đình lập tức tiến vào hang động. Cảm thấy cổ tay mình hơi âm ấm, chàng liền cúi đầu xuống nhìn chăm chăm vào cổ tay mình.
Đào Thuần Thuần mỉm cười, giọng thỏ thẻ nói:
- Các hạ đang lo lắng cho sự an nguy của Hạng Hoàng phải không?
Liễu Hạc Đình ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt nàng thật lâu, rồi mới gật đầu nhè nhẹ.
Đào Thuần Thuần lại mỉm cười nói:
- Vừa rồi khi hắn ta say mèm đã được Đại Ngọc khiêng bỏ lên xe.
Liễu Hạc Đình buông một tiếng thở dài, thấp giọng hỏi:
- Vậy chiếc xe đâu?
Đào Thuần Thuần đưa tay sửa lại mái tóc, mỉm cười nói:
- Chiếc xe lừa đã chạy vào trong hang động trước rồi, vì vậy người ta mới không cần các hạ lo lắng.
Liễu Hạc Đình hai má chợt đỏ bừng lên, trong lòng chàng cũng không biết cảm giác mình như thế nào. Đào Thuần Thuần xem có vẻ ngây thơ, thật thà nhưng khi gặp chuyện thật là bình tĩnh. Những chuyện xảy ra xung quanh, nàng quan sát không sót một việc.
Tiếng gió đã ngưng, Đại Ngọc cũng đã khom người bước vào trong hang động, đứng chắn trước mặt Liễu Hạc Đình. Liễu Hạc Đình ngạc nhiên một hồi, rồi mỉm cười bảo Đại Ngọc nhường đường. Hóa ra cho đến tận lúc này chàng vẫn còn đứng phía ngoài miệng hang, ngay cả Hắc Xuyên Vân đã đi vào trong hang ngồi xuống từ lúc nào chàng cũng không biết.
Khi vào bên trong, Liễu Hạc Đình nhìn thấy mấy anh em họ Thích đang đứng dựa lưng vào vách hang, miệng lẩm bẩm nói:
- Tiểu Ngọc...
Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng. Đến tận lúc này chàng mới biết bốn anh em họ Thích tuy thích chọc phá người khác, nhưng lại là những người dồi dào tình cảm. Bốn lão nhân tàn phế với đầu tóc bạc phơ đứng u sầu bên trong hang động, chỉ vì một con chó nhỏ cùng chiếc xe lừa mà thôi. Những người đa tình thường không có cách gì che đậy tình cảm bản thân. Bởi vì những người đa tình cố che giấu tình cảm bao giờ cũng khó khăn hơn những kẻ lạnh lùng tàn nhẫn.
Liễu Hạc Đình đi từ từ về phía mấy anh em họ Thích. Chàng định tìm cách nói vài câu an ủi bọn họ. Nhưng đúng lúc ấy có tiếng chuông trong trẻo vang lên.
Mấy anh em họ Thích lập tức mừng vui, mặt mày rạng rỡ. Chỉ nghe thấy tiếng "tang tang" tiếp theo là chiếc xe lừa từ từ chạy ra. Trên lưng con lừa là chú chó con đang sủa "oang oang", trông giống như chú ta đang điều khiển chiếc xe vậy. Lại những tiếng "oang oang" nữa vang lên, chú chó con lập tức nhảy xuống chạy đến nhảy vào lòng Thích Đại Cơ.
Bên trong hang động lập tức tràn đầy tiếng cười vui vẻ. Liễu Hạc Đình quay sang nhìn, chỉ thấy Đào Thuần Thuần mỉm cười nói:
- Người mà các hạ lo lắng không phải đang ở trên xe đó sao?
Liễu Hạc Đình cùng mỉm cười. Duy chỉ có một mình Hắc Xuyên Vân là không cười, đang ngồi xếp bằng trên đất. Những tiếng cười trong hang động này, dường như không hề lọt vào tai gã tiếng nào.
Hang động này không những sâu, hơn nữa càng vào trong càng rộng rãi hơn. Vào bên trong khoảng chừng mười trượng có một khúc quanh.
Chỉ nghe Đào Thuần Thuần cất giọng nói:
- Phía bên trong giống như còn có hang động khác. Các hạ có muốn vào bên trong xem thử không?
Liễu Hạc Đình cúi xuống nhìn Hắc Xuyên Vân một cái, sau đó lại nhìn về phía nàng, rồi quay sang nhìn ra phía ngoài cửa động. Chàng trong lòng không nỡ muốn nhìn thấy Hắc Xuyên Vân trong hoàn cảnh đau khổ như vậy. Đột nhiên chàng cảm thấy khâm phục mấy anh em họ Thích. Bởi vì tình cảm của họ thật vô cùng đơn giản và mộc mạc.
Trầm ngâm hồi lâu, Liễu Hạc Đình mới chợt nhớ mình còn chưa trả lời cho Đào Thuần Thuần. Đột nhiên có tiếng " vút vút" từ bên ngoài bay vào. Liễu Hạc Đình thất kinh quay người lại, vung chưởng về phía cửa động. Hai mũi tên bay vào bị chưởng phong của chàng đánh bạt sang hai bên vách hang động.
Tiếp theo là ba mũi tên khác lại bay vào. Liễu Hạc Đình lại vung chưởng lên, lần này ba mũi tên bay ngược trở ra bên ngoài.
Đột nhiên Liễu Hạc Đình nghe phía sau có tiếng bước chân. Hóa ra đó chính là Đại Ngọc, trên tay gã cầm một miếng vải lều đã bị xé. Bước nhanh về phía cửa hang động, Đại Ngọc liền dùng miếng vải lều che phủ cửa hang lại. Chỉ nghe những tiếng "phụp phụp", những mũi tên đã bắn trúng tấm vải lều. Bên trong động lúc này đã tối om. Sau khi che cửa hang xong, Đại Ngọc liền quay người bước trở vào trong.
Lại có những tiếng "phụp phụp" vang lên, giống như những hạt mưa đang đập vào miếng vải lều. Liễu Hạc Đình vừa định khen hắn ta đầu óc linh hoạt, thì đã nghe Đào Thuần Thuần buông tiếng thở dài nói:
- Làm như vậy không phải là cách hay. Không kịp rồi... Không kịp rồi...
Liễu Hạc Đình không khỏi ngạc nhiên:
- Cái gì không kịp?
Chàng vừa dứt lời, lại nghe thấy những tiếng "phụp phụp". Đào Thuần Thuần lắc đầu nhè nhẹ, thở dài nói:
- Trong động này vốn không có vật bắt lửa, nhưng nếu làm như vậy...
Liễu Hạc Đình chợt hiểu ra liền quay đầu lại nhìn. Chỉ trong tích tắc, miếng vải lều bên ngoài cửa hang đã bốc cháy đỏ rực. Chỉ nghe Linh Thi Cốc Quỷ ở bên ngoài cười khanh khách nói:
- Cháy lên, cháy lên, xem các ngươi còn chịu được bao lâu!
Liễu Hạc Đình hai mày hơi nhíu lại. Thế nhưng Thích Đại Cơ ngược lại cười lớn nói:
- Đốt đi, đốt đi, xem các ngươi đốt cháy đến bao giờ!
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng, đến tận lúc này mà bọn họ vẫn còn cười được. Nào ngờ Đào Thuần Thuần cũng mỉm cười nói:
- Hang động này không phải rất lớn lắm sao?
Thích Đại Cơ cười ha ha nói:
- Đúng thế, đúng thế. Đào cô nương quả nhiên là thông minh. Hang động này rất rộng lớn. Ha ha, cho dù bọn chúng có thiêu đốt cả năm cũng không cháy đến cuối hang. Dẫu sao bọn chúng cũng không dám xông vào, bọn ta cũng không cần nôn nóng xông ra.
Liễu Hạc Đình nhìn đám lửa bên ngoài miệng hang, trong bụng trách thầm:
- "Nếu huynh đệ các người sớm nói rõ sự tình, lúc này làm gì phiền phức như vậy." Lướt nhanh ánh mắt về phía Thích Đại Cơ, Liễu Hạc Đình thấy sắc mặt lão vô cùng rạng rỡ, nên không nỡ trách móc lão. Liễu Hạc Đình im lặng quay người bước đến trước mặt Hắc Xuyên Vân, cung kính hành lễ nói:
- Thương thế của Hắc huynh đã đỡ nhiều chưa? Chỉ đáng tiếc trên người tiểu đệ không có mang theo thuốc trị thương. Đợi thêm nửa canh giờ để cho vết thương Hắc huynh thôi chảy máu, tiểu đệ sẽ lập tức giải huyệt cho huynh đài. Bây giờ xin mời Hắc huynh vào bên trong tịnh dưỡng.
Liễu Hạc Đình từ từ cúi người xuống kiểm tra thử vết thương trên vai của gã.
Nào ngờ Hắc Xuyên Vân hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Thương thế của tại hạ nặng, nhẹ không cần các hạ phải bận tâm!
Câu nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng ngữ khí vô cùng lạnh lùng. Liễu Hạc Đình hơi ngạc nhiên, thối lui ra sau nửa bước. Chỉ thấy Hắc Xuyên Vân từ từ đứng thẳng người dậy, vẫn nói với vẻ lạnh lùng:
- Tại hạ đã bị các hạ khống chế, nên tất cả mọi việc phải đều nghe theo lệnh của các hạ.
Tại hạ lập tức đi ngay đây!
Đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình một cái, Hắc Xuyên Vân từ từ bước vào phía trong hang.
Liễu Hạc Đình đứng im lặng thật lâu. Chàng có thành ý đối xử với người khác, nhưng ngược lại bị người ta cho là ác ý. Trong lòng chàng cảm thấy vô cùng khó chịu, từ từ nhắm hai mắt lại, thở mạnh ra một hơi. Khi chàng mở mắt ra đã thấy Đào Thuần Thuần đứng bên cạnh từ lúc nào. Đào Thuần Thuần khẽ hỏi:
- Trong lòng các hạ cảm thấy rất khó chịu phải không?
Liễu Hạc Đình hơi nhếch miệng trả lời:
- Không sao... chỉ hơi một chút mà thôi!
Đào Thuần Thuần lại nói khẽ:
- Nếu các hạ đối xử với người khác tệ hơn một chút, như vậy không phải bớt đi được nhiều điều khó chịu sao?
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Chàng im lặng trầm tư thật lâu, nhưng không biết phải trả lời như thế nào.
Liễu Hạc Đình chỉ biết buông một tiếng thở dài nói:
- Chúng ta cũng nên vào sâu trong hang động đi!
Đưa mắt nhìn quanh, chàng mới phát hiện ở đây lúc này chỉ còn có hai người, những người khác đã vào sâu bên trong. Quay người vội bước đi, nhưng càng đi bước chân chàng càng chậm lại. Còn trong đầu chàng dường như cứ văng vẳng câu: "Nếu các hạ đối xử người khác tệ hơn một chút, như vậy không phải bớt đi được nhiều điều khó chịu hay sao?" Nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, nhưng chàng vẫn không cách nào chọn được câu trả lời. Thế rồi chàng dừng hẳn lại, quay đầu ra sau nói:
- Câu hỏi mà cô nương hỏi tại hạ, tại hạ không biết trả lời!
Vừa dứt lời, hai mắt chàng bỗng nhiên sáng lên:
- Có lẽ sau này tại hạ sẽ tìm ra được câu trả lời. Đến lúc ấy tại hạ sẽ nói cho cô nương biết.
Đào Thuần Thuần đưa tay lên sử lại mái tóc, dáng vẻ dường như cũng đang nghĩ ngợi điều gì đó. Tiến về phía trước hai bước, đột nhiên nàng cười nói:
- Kỳ thật ta cũng không biết đáp án của câu hỏi này!
Dừng bước lại, nàng từ từ ngước mắt nhìn lên nói:
- Trên thế gian này có rất nhiều người thiện, và có rất nhiều người ác, có rất nhiều người ác hướng thiện, cũng có rất nhiều người thiện trở thành ác. Có nhiều người thiện và ác như vậy, các hạ thử nói xem, bọn họ có phải cũng đi tìm đáp án của câu hỏi này?
Liễu Hạc Đình lại tiếp tục cất bước. Đi được vài bước, chàng mỉm cười quay đầu lại nói:
- Có một vài đáp án của một vài câu hỏi, không nhất định phải đích thân làm qua mới biết được. Chỉ cần nhìn gương của người khác cũng có thể biết. Cô nương nói đúng không?
Đào Thuần Thuần chỉ mỉm cười, không nói gì.
Lửa cháy càng lớn giọng cười của Linh Thi Cốc Quỷ càng rõ hơn. Hai bên vách ngoài miệng hang đã bị khói hun đen.
Liễu Hạc Đình vẫn tiếp tục tiến về trước, nhưng chốc chốc lại quay ra sau nhìn. Không biết chàng có ý muốn nhìn lửa cháy ngoài miệng hang, hay là vẻ kiều diễm của Đào Thuần Thuần.