――― Mục đích xuyên qua: tìm cái chết, là vì để xuyên trở về!
Phi Phượng Cung vẫn vắng lạnh như cũ, chỉ đành đập muỗi bắt bướm giết thời gian, đối với trạng thái này tôi thực sự rất hài lòng, không ai đến quấy rầy tôi mới có thể thực hiện kế hoạch xuyên qua lại.
Mấy ngày nay vừa dưỡng thương vừa dò thăm tình huống của nơi này, coi như tôi đã nghĩ thông suốt, hoàng cung Phú Quý này không có duyên với tôi, tôi thoát thân sớm thì tốt hơn.
Chỉ là, theo kinh nghiệm của những truyện xuyên không và của tôi, yếu tố đầu tiên xuyên qua là: ngoài ý muốn. Dù sao không là tự sát, bị giết, bắn chết thì cũng là tai nạn xe cộ, nhảy núi, vân vân, càng kích thích càng ngoài ý muốn càng xuyên qua. Như vậy có thể thấy được, căn bản tôi đây muốn xuyên qua chính là liều mạng, làm không tốt coi như cùng Tử Thần đi uống trà chiều rồi.
Nhưng so với cuộc sống mốc meo ở chỗ này, tôi cảm thấy mình nên đi thử vận khí của bản thân tốt hơn, mười tám năm sau đó sẽ là một vị hảo hán...... Vì vậy tôi bắt đầu tìm chết.
Bọn cung nữ thái giám, bao gồm Như Nguyệt sớm đã bị tôi đuổi qua một bên, có bọn họ nhìn chằm chằm dĩ nhiên tôi không thể tìm cái chết, dạo này, tìm cái chết thật đúng là không dễ dàng, tôi cảm thán.
Nỗ lực thực hiện kế hoạch, bây giờ tôi có thể thử một số phương pháp: treo cổ, uống thuốc độc, cắt cổ, nhảy sông tự vẫn, nhảy lầu...... Chậc, phương pháp thật ít, tôi cau mày.
Chỉ là uống thuốc độc...... quên đi, mặc dù đây là phương thức đơn giản nhất nhưng lấy độc từ đâu đây, tôi không ngây thơ đến độ sai thái giám cung nữ đưa tới; về phần cắt cổ cũng không đùa giỡn được, tôi đã sớm tìm trong ngoài Phi Phượng Cung một lần, đừng nói là dao găm chủy thủ, ngay cả dao gọt trái cây cũng không tìm thấy, tôi cũng không thể dùng móng tay mà cắt cổ, thật không dễ theo đuổi rồi!
Ừ, đúng rồi, nữ nhân cổ đại rất thích nuốt vàng tự sát, cũng thích cầm cây trâm đâm vào cổ, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên tôi nhớ đến cây trâm trên đầu, nhất thời run lên, không được không được, loại chết kiểu này thế nào cũng cảm thấy quá đáng sợ, hơn nữa phí của trời, tôi không thưc hiện được, lão nhân gia tôi tương đối truyền thống, muốn chết cũng phải tìm cái chết thoải mái, nhảy lầu là cái chết quá thảm, không thể chết không toàn thây, mà thành tường cổ đại mặc dù cao, lục hóa làm cũng tốt, ngộ nhỡ tôi không chết mà gãy tay gãy chân thì thua thiệt lớn, phương pháp này tiếp tục bỏ qua.
Còn dư lại, chính là treo cổ và nhảy sông tự vẫn.
Tôi nhẹo đầu suy nghĩ một chút, nhảy sông tự vẫn, có thể dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt trắng tóc nâu của tôi, nhưng chết mà tinh thần còn bị kích thích, quyết định, vì chết có toàn thây, cộng thêm vẫn có thể không nhìn thấy mặt của Lão thái bà này, hôm nay bắt đầu thắt cổ tự vẫn!
Lụa trắng, lụa trắng!
Tôi nhảy xuống giường bắt đầu tìm dụng cụ cần thiết: ba thước lụa trắng!
Tìm, tôi tìm, tôi tìm một chút, chăn bị tôi lôi xuống đất, gối đầu vứt xuống viện, thảm ném tới khay trà, y phục vứt đầy đất đều là...... Đáng tiếc, vẫn không có lụa trắng.
”Thái hậu, trong cung có thích khách sao?” Tôi còn đang cảm thấy buồn bực vì cái gì cũng không tìm được thì Như Nguyệt bưng cơm trưa đi vào, thấy cảnh tượng như thế đột nhiên thất sắc.
Tôi quay đầu nhìn nàng cười cười, nhìn thân người phấn hồng dịu dàng nói: “Như Nguyệt, Phi Phượng Cung chúng ta sao lại không có lụa trắng.” Khiến tôi hao phí nhiều công sức cho việc xuyên qua.
”Thái hậu...... Thái hậu thứ tội, Thái hậu thứ tội, nô tỳ...... Nô tỳ...... không muốn chết.....” Cái gì thế này?? Nghe được tôi nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Như Nguyệt dịu dàng xinh đẹp nhất thời xanh trắng, bờ môi run rẩy, phịch một tiếng ở trước mặt tôi quỳ xuống, cơm trưa rớt xuống đất, khiến phòng tôi càng thêm nhếch nhác.
Như Nguyệt vẫn còn phát run, tôi nghiêng đầu không hiểu nhìn nàng, kỳ quái, rõ ràng là ta muốn tìm lụa trắng thắt cổ, nàng sao lại sợ đến thế? Tôi nhìn dữ tợn lắm sao?
”Như Nguyệt, nghe đây, không có việc gì mà động một chút là quỳ, ngươi đang rèn luyện cho cơ bắp chân độ mềm dẻo sao?” Tôi nâng eo đi tới, rất tốt bụng giải thích cho nàng, “Nói cho ta biết, lụa trắng ở đâu? Không tìm được ta treo cổ thể nào.” Nguy rồi, không cẩn thận bật thốt lên, tôi lập tức che miệng nhìn nàng cười khúc khích, gặp quỷ, làm sao tôi lại không cẩn thận mà nói ra, trong lòng tôi hối hận, nhìn nàng, hi vọng vừa rồi nàng không nghe thấy gì hết, 5555, nếu không kế hoạch xuyên qua lại thất bại ngay lúc đầu sao? Tôi không muốn!
”Thái hậu...... người làm sao có thể nói ra những lời này?” Quả nhiên, Như Nguyệt nghe thấy lời của tôi nói rồi, lúc này nàng không run lên cũng không rung động, sống lưng thẳng, người cũng tinh thần, nói chuyện cũng trung khí mười phần, đôi mắt như có lửa kia gắt gao nhìn tôi, giống như tôi chính là đứa bé bướng bỉnh, thiếu dạy dỗ.
Ai, tôi đây là Thái hậu, thật đúng là không có đất vị, tôi cảm thán.
”Hắc hắc, cái đó, ta cái gì cũng không nói, ngươi không nghe gì cả......” Tôi ha ha thương lượng.
”Thái hậu, Lão Nhân Gia rốt cuộc muốn gây ra bao nhiêu thị phi mới có thể tự mình hiểu thân phận của mình!” Như Nguyệt vẫn không nghe tôi, nổi giận đứng lên, hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, “Hễ có việc gì không vừa ý lại hạnh hạ mình, nhảy sông tự vận, treo cổ, sao người lại không dứt khoát một chút, trực tiếp uống thuốc độc tự vẫn cho đến chết, hoàng thượng không đến với người người không cam lòng sao? Hoàng thượng cưới hoàng hậu người cứ khổ sở như vậy sao? Thái hậu, người cũng đừng quên, người là Thái hậu, là mẫu nghi thiên hạ, coi như người tìm đến cái chết cũng sẽ không thay đổi được quyết tâm của hoàng thượng! Nếu quả thật sống như vậy không chịu được, sao trước kia người không chôn sống cùng tiên đế đi, tốt hơn là bây giờ người lại giày vò hạ nhân chúng thần.” Như Nguyệt dường như bộc phát, hoàn toàn quên mất thân phận tỳ nữ, hướng về phía tôi rống to.
Khiến tôi đây nước mắt lưng tròng, vô cùng buồn bã uất ức, tôi không phải là muốn tự sát hay sao? Điều này vẫn còn trong giai đoạn thực hiện, những thứ trước kia không liên quan đến tôi, Như Nguyệt ngươi trách lầm rồi, tôi muốn chống án tôi muốn kháng nghị......
”Như Nguyệt......” Tôi gọi nàng, nhưng Như Nguyệt không để ý tới tôi, hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, đầy lòng thâm thù đại hận chạy, chỉ bỏ lại một câu oán niệm sâu nặng: “Người muốn tìm đến cái chết thì tới nơi vắng vẻ mà chết, đừng liên lụy tới nô tỳ chúng thần phải chôn theo! Chỉ là nô tỳ khuyên người một câu: “Dù người chết trăm ngàn lần thì ngài ấy cũng không để ý tới người!” Nói xong, nàng liền chạy vội, còn nhìn tôi bằng đôi mắt căm phẫn và khinh bỉ.
Tôi rất vô tội, thật rất vô tội, nhìn phòng bừa bãi còn có mỹ nữ bỏ chạy, tôi cúi đầu nỗ lực suy nghĩ một chút lời Như Nguyệt nói, chợt bừng tỉnh hiểu ra: Tôi hiểu rồi, ý tứ của Như Nguyệt chính là không ngăn cản tôi tìm cái chết, chỉ cần tôi chết cách xa nàng một chút là được rồi......
Thiệt là, sợ bị tôi liên lụy thì nói sớm đi, tôi tìm cái chết là không sai, nhưng tôi không có xấu tính mà muốn liên lụy tới các ngươi, trong lòng tôi oán thầm, chỉ là cảm giác giống như có đồ gì quan trọng bị tôi bỏ quên.
Quan cái khỉ gió, bây giờ đối tôi mà nói bỏ quên cái gì cũng không quan trọng, mà là nhanh chóng tìm một nơi bí ẩn ―― tiếp tục tìm cái chết!
Vì vậy tôi vui mừng hấp ta hấp tấp cười khúc khích, lúc này không có ai ngăn cản tôi tiếp tục tự sát, ừ, chỉ là ở đâu mới đủ bí ẩn đây? Tôi nhìn chung quanh một chút, phát hiện Phi Phượng Cung đi ra ngoài có một khu rừng nhỏ, nơi đó hình như còn có một ngôi đình, dường như còn có một rãnh sông sâu...... Khụ khụ, giết người phóng hỏa...... Không đúng, là địa phương tự sát để xuyên không tốt.
Vì vậy tôi hiên ngang lẫm liệt bỏ kế hoạch ba thước lụa trắng, vội vàng chạy về phía khu rừng bí ẩn, đương đương đương, tự sát đi vậy......