Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 90

Nếu để hoàng tử xảy ra chuyên thì đám người bọn họ cũng xong đời.


Bàng Dự bây giờ mới hối hận sao lúc đó mình lại nghe lệnh Thiệu Hoa Trì đi bắt nghi phạm. Dù là có hiềm nghi đi nữa thì mình hắn đi là được rồi, việc gì thất hoàng tử phải lấy thân mạo hiểm. Vụ này chẳng những không lập được công mà còn có khả năng hủy cả sự nghiệp.


Tuy nói như vậy nhưng nghĩ lại, dù trước kia người ta nhận xét về thất hoàng tử không tốt nhưng tiếp xúc rồi lại phát hiện, người này chí thành chí tín, chuyện gì cũng muốn tự mình làm. So với nhị hoàng tử ương ngạnh, đại hoàng tử luôn ra vẻ cao quý, một người có thể nỗ lực vì bách tính như thất hoàng tử thật hiếm thấy.


Lúc này Bàng Dự không biết nên tung hô Thiệu Hoa Trì vĩ đại hay quá mức ngờ ngệch, nhưng dù sao hắn cũng ít nhiều thay đổi ấn tượng về vị thất hoàng tử này.


Hắn đương nhiên không biết, lúc Phó Thần phân tích các vị đại thần, hắn đã quy vị Bàng phủ doãn này vào loại bo bo giữ mình, cũng rất hiểu quy tắc chốn quan trường, không về phe ai. Có thể chiếm được hảo cảm của một vị đại thần như vậy thì tương lai sẽ được trợ lực không ít.


Những người hắn phái đi không có cách nào ngăn cản Thiệu Hoa Trì đã lẫn vào mất hút trong đám người. Bàng Dự chỉ có thể hô, "Còn không mau gọi thủy long sư mau mau tới đây, các người cũng hỗ trợ dập lửa đi!"


Bàng Dự mắng đám người này xong, dứt khoát tự thân ra trận, không ngờ lại bị một người giữ lấy bả vai. Hắn ngước mắt nhìn lên, lại thấy một mỹ nam tử khiến người ta bất chợt hít thở không thông, chỉ liếc quanh một chút đã khiến người ta thần hồn điên đảo. Trong mắt y tản mát chút u buồn nhàn nhạt, ẩn dưới hàng vi mỏng như cánh ve, tựa hồ bất cứ ai cũng không thể lọt vào mắt. Dáng vẻ biếng nhác mê người ấy có thể khiến bất cứ ai khuynh đảo.


"Bàng đại nhân, ta sẽ đưa điện hạ ra." Nam tử lơ đãng thoáng nhìn, khiến cho người ta chỉ mong dâng hiến mọi thứ tốt đẹp nhất thể gian ra cho y.


Bàng Dự lần đầu trông thấy vẻ đẹp phi giới tính nhường này, bất chợt ngẩn ra. Lúc hắn kịp phản ứng thì nam nhân kia đã xông vào túy tiên lâu. Biểu hiện của y khi nói chuyện khiến hắn không thể đoán ra thân phận, cách nói năng cũng vô cùng khách khí, "Ấy, đợi đã, ngươi là ai?"


Người kia đương nhiên không trả lời câu hỏi của Bàng Dự.


Lúc này, Bàng Dự mới sai một số binh lính đến chặn cửa thành để ngăn người chạy trốn, những người khác đều đi dập lửa. Xong xuôi rồi, hắn chỉ còn biết cầu thần linh, "Thất điện hạ, bách tính tuy rằng quan trọng nhưng ngài cũng không thể không màng tới tính mạng bản thân!"


Đám người vừa mới chạy thoát ra khỏi của tử, nghe tiếng Bàng Dự gào to. Thất hoàng tử tới cứu bách tính bọn họ ư?


Có những người chợt nhớ đến mấy thương binh đến giờ vẫn còn chưa rời khỏi thành. Sự tồn tại của bọn họ như một cách tuyên truyền tốt nhất. Bách tính truyền tai nhau câu chuyện, giờ lại nghe thất hoàng tử xông vào lửa đỏ. Có người lập tức muốn cắn răng xông vào theo, lại bị Bàng Dự ngăn lại. Bọn họ sự tự phái người vào cứu thất điện hạ.


Nhưng sau vụ việc lần làn, ấn tượng của người dân về thất điện hạ lại một lần nữa thay đổi. Đa số mọi người đều quên những lời đồn đại yêu ma quỷ quái liên quan tới y.


Bàng Dự làm quan nhiều năm, đương nhiên biết rõ nghệ thuật nói chuyện. Hắn hỗ trợ thất hoàng tử lần này cũng chỉ là thuận tay, tiếc gì một câu nói. Nhưng đối với thất hoàng tử, điều này không nhỏ chút nào.


Còn về phần mỹ nam tử chạy vào tìm Thiệu Hoa Trì kia, Bàng Dự nghĩ mãi cũng không ra y rốt cuộc là ai.
......
Mấy tháng trước, Cảnh Dật nhận được thư do ân nhân của gia đình mình, Vanh Hiến tiên sinh tự tay viết. Y không chút do dự, chạy thẳng tới Lật Từng thư viện tìm lão.


"Tiên sinh, có chuyện gì mà mặt mày u sầu như vậy? Suốt vài thập niên chưa thầy mặt Vanh Hiến tiên sinh, đến khi gặp lại thì thấy vi trí giả nổi tiếng khắp gần xa này đã già đi nhiều.


"Ngươi biết ta được Lệ phi nương nương nhờ cậy, giúp đỡ thất điện hạ hơn mười năm nay. Gần đây, điện hạ ngày càng có ý chí tiến thủ, được giao cho một ít công sự, cũng được thánh thượng tán dương." Lạc Học Chân than nhẹ một tiếng, trên nét mặt vẫn mang vẻ u sầu.


"Đây chẳng phải chuyện tốt hay sao? Vì sao ngài lại lo lắng?"


"Điều này phải nói đến hành động của điện hạ. Mấy ngày gần đây, điện hạ vô cùng sủng tín một vị thái giám. Lúc đầu nghe điện hạ miêu tả, ta cho rằng người này mưu trí vô song, thiếu niên anh tài, tuy hành động khác người nhưng chẳng qua cũng chỉ là tâm tính bồng bột của người trẻ tuổi. Dù thân là thái giám cũng không sao hết, chỉ cần tôi luyện một thời gian nhất đinh sẽ thành châu ngọc. Có hắn bên cạnh điện hạ, ta cũng dễ dàng hoàn thành lời hứa với Lệ phi nương nương. Nhưng vị thái giám này lại ngầm duy trì một thế lực khác, cũng bị điện hạ phát hiện ra. Kể từ đó, người này không còn là người có thể dùng nữa rồi. Ta đề nghị giết hắn để đoạn tuyệt hậu hoạn. Nhưng điện hạ lại cố tình giữ hắn bên mình. Một kẻ tâm tư khó lường như thế, làm sao ta có thể an tâm?"


"Theo những lời ngài nói trong thư thì người này chỉ là một tiểu thái giám, có lẽ có hiểu lầm gì chăng?" Một tiểu thái giám thì sao gây được sóng to gió lớn.


"Ngươi vẫn không hiểu rõ đâu. Người này tên là Phó Thần, tuy tuổi còn nhỏ nhưng là một nhân vật rất khó đoán. Hiện giờ hắn đã là thái giám chính tam phẩm. Từ khi Tấn triều khai quốc đến nay, lần đầu tiên có người trẻ tuổi như thế mà lên được chức quản sự. Chỉ thế thôi đã có thể thấy rõ, kẻ này tâm cơ thủ đoạn, thứ gì cũng không ít, mà càng hiếm có hơn chính là tài nắm bắt nhân tâm. Nếu giết ngay từ lúc đầu thì không quá khó khăn, nhưng hiện nay hắn đã đủ lông đủ cánh, trong ngoài cung đều có lực lượng bố trí, mà những lực lượng này phần lớn đều do điện hạ xây dựng. Giờ có muốn động vào hắn cũng muộn mất rồi." Lạc Học Chân nhớ tới thái độ của điện hạ khi bảo vệ kẻ kia. Đó tuyệt đối không phải là tình cảm dành cho một thuộc hạ, Đây mới là điểm lão đau đầu nhất. Nếu khi đó, lão cố tình ra tay giết người này thì xem như quay lưng phản bội điện hạ. Giờ là thời điểm mấu chốt để tranh ngôi đoạt vị, lão chỉ có thể nhẫn nại, âm thầm chờ thời cơ khác.


"Không thể giết, cũng không thể động." Nhưng nếu chỉ là vậy, Vanh Hiến tiên sinh cũng đâu cần lo lắng đến thế, "Còn nguyên nhân gì khác chăng?"


"Điện hạ tuy đã ưng thuận hôn ước cùng công chúa Bàn Nhạc tộc, nhưng ai ai cũng biết vị công chúa kia cả đời không thể sinh con. Vì thế, thánh thượng đưa tới vài nữ nhân, điện hạ chỉ bất đắc dĩ chọn một người. Tuy nhiên gần đây, ta hỏi thăm cung nữ bên cạnh điền thị, được biết một tin tức kinh người, điện hạ vẫn chưa một lần chạm vào nàng ta."


"Thất hoàng tử bị hủy dung nhan từ nhỏ, có lẽ ngay từ đầu đã bài xích nữ nhân. Ngài hướng dẫn cẩn thận, y nhất định có thể hiểu được, quan hệ nam nữ là hợp với đạo trời."


"Ban đầu ta cũng nghĩ giống như ngươi, cho đến một ngày ta sai tai mắt trong cung vẽ lại một bức họa của Điền thị. Nếu không xét đến giới tính, nàng ta có thần thái rất giống với thái giám họ Phó kia ! Lại thêm chuyện điện hạ nhất quyết muốn bảo vệ thái giám đó, phải chăng... Phải chăng y có tâm tư lệch lạc với một thái giám !" Đây đúng là nỗi sỉ nhục, Lạc Học Chân khó mà mở miệng nói ra.


"Điện hạ có tự biết không?" Cảnh Dật cũng kinh ngạc. Y không thể nào tin được phỏng đoán của Vanh Hiến tiên sinh. Thường này, trong những lá thư tiên sinh gửi, lúc nào cũng nói điện hạ nhẫn nhục chịu đựng, tuyệt đối không phải một nam nhân có lòng dạ đàn bà. Một thiên chi kiêu tử như thế sao có thể có tâm tư với một nô tài.... Chỉ riêng thân phận thiên hoàng quý trụ của y đã không thể cho phép chuyện này xảy ra.


"Chắc hẳn vẫn chưa ý thức được. Chính vì chưa ý thức được nên mới tiện cho ta sắp xếp bước đầu." Một nam nhân bình thường rơi vào hoàn cảnh như thế, sao có thể nhận ra mình đang vượt quá giới hạn với một người cùng giới tính.


"Vậy ngài sai ta tới là mong ta làm chuyện gì?" Hít sâu một hơi, Cảnh Dật hỏi lại.


"Điều khiến điện hạ cảm thấy mang ơn thái giám kia chính là vì hắn đã giúp đỡ ngài trong những thời điểm khó khăn nhất. Điện hạ chính là người như vậy, ngoài cứng trong mềm, yêu ghét phân minh,chỉ cần có người thật lòng tốt với ngài, ngài sẽ toàn tâm toàn ý đối với người đó. Con người nào phải cây cỏ, nếu có kẻ làm được nhiều điều, còn làm tốt hơn tên thái giám kia, điện hạ sao có thể không động tâm? Cảnh Dật, ta biết chuyện này rất khó xử đối với ngươi, nhưng bên cạnh ta, chỉ có mình ngươi có khả năng khiến nam nữ đều khuynh đảo, cũng chỉ có mình ngươi mới khiến ta an lòng. Nếu như điện hạ muốn ái mộ một nam nhân, thì người đó phải là người để ngài tín nhiệm, dốc lòng dốc sức làm việc cho ngài, mọi phương diện đều phải vượt xa thái giám đó." Lão đương nhiên không thể tùy tiện tìm một người về làm công việc này. Vị thái giám kia quả thật không ai phủ nhận được hắn rất ưu tú. Muốn chiếm được trái tim điện hạ thì cần một người có thể át đi mọi hào quang của hắn.


"Vậy chuyện tử tự...."
"Tới lúc đó ta sẽ tự nghĩ biện pháp. Cảnh Dật, ngươi có nguyện dốc sức hỗ trợ ta?"
Cảnh Dật cũng không phải người bình thường. Nghe vậy, y chỉ hơi cau mày. Hành động như vậy quả thật làm khó y.


Nhưng thời điểm đặc biệt, cần làm những chuyện đặc biệt, y tự biết rõ nặng nhẹ ra sao. Hồi lâu sau, y hành đại lễ khấu bái, "Tại hạ đã quen biết tiên sinh nhiều năm, lúc nào cũng mong có thể phò trợ tiên sinh ít nhiều, nhưng bỉ nhân tài học còn nông, vốn tưởng kiếp này không có cách nào ra sức vì ngài. Hiện giờ ngài đã không chê, tại hạ nguyện dốc hết khả năng, không phụ lời nhờ cậy."


......
Hầu hết cột gỗ đã cháy thành than đen, xung quanh đều là lửa bốc ngùn ngụt, chỉ cần một bước xảy chân là làm mồi trong biển lửa.
Thiệu Hoa Trì vẫn còn chút lý trí. Y không kêu tên Phó Thần để tránh người khác nghe thấy. Y chạy thẳng đến nhã gian tầng hai nhưng ở đó không một bóng người.


Nỗi sợ hãi to lớn khiến y gần như không thể chống đỡ được bản thân. Y phải dốc hết lòng kiên định mới có thể chạy khắp những nơi mình tới được. Những người khác la hét kinh hoảng lao ra ngoài, chỉ có mình y như ruồi bọ mất đầu mà lật tung từng gian phòng khách. Áo quần, tóc tai bị thiêu đốt, tro bụi bám đầy người, khiến y trông vô cùng chật vật, dơ bẩn.


Không có, nơi nào cũng không có !
Hơi ẩm trên người dần dần bốc hết. Y đứng trên đầu hành lang, lần đầu tiên bất lực nhìn quanh. Phó Thần, xin ngươi, mau ra đây.....
Dù nhắm mắt mở mắt, đều nhìn thấy mỗi tiếng nói nụ cười của người kia mô hồ hiện ra.


Lúc y còn là một kẻ ngốc, biết rõ y nghe không hiểu, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác mang bánh điểm tâm tới, đút cho y ăn....
"Đây là đào hoa cao, ta sai người bỏ thêm chút nguyên liệu để giữ ấm, điện hạ nếm thử xem?"
Khi tìm thấy thi thể mẫu phi ở hồ Dịch Đình, hắn đã ôm chặt lấy y....


"Nương nương nhất định hy vọng ngài sống tốt!"
Lúc y bị rắn độc cắn, người kia chẳng chút do dự, cúi xuống hút máu độc trên tay...
"Phó Thần, tránh ra ! Ngươi có biết làm thế bản thân ngươi cũng có thể trúng độc không."
"Đây là cách nhanh nhất." Phó Thần vẫn không nghe lời như trước.


"Vì sao?" Y ngây ngốc nhìn Phó Thần.
"Ta sẽ không để điện hạ gặp chuyện không may."
Phó Thần, thực ra ta cũng chỉ mong ngươi sống, ngươi sống là được !
Nước mắt rơi xuống, Thiệu Hoa Trì mới ngỡ ngàng đưa tay lên chạm vào.


Y run rẩy che mắt, tựa như một góc yếu đuối nào đó trong tim không cách nào kìm nén được. Nước mắt vẫn qua kẽ tay lăn dài, y lại càng hung hăng gạt bỏ.


Hít sâu một hơi, nghẹn ngào nuốt trôi xuống. Phó Thần là một kẻ yêu nghiệt cỡ nào? Sao có thể dễ dàng chết đi như vậy ! Hắn nhất định...nhất định vẫn còn sống !
Thiệu Hoa Trì không muốn từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm, "Ngươi ở đâu?" "Mau lên tiếng trả lời ta !"


"Trả lời ta đi !!! Ngươi nghe thấy không !" "Ngươi đừng làm ta sợ, bước ra đi được không, sau này mọi chuyện ta đều nghe theo ngươi... được không?"
Giọng của y, Phó Thần nhất định không thể không nhận ra. Nhưng dù kêu khản cổ vẫn chẳng một ai đáp lời. Thiệu Hoa Trì ngày càng tuyệt vọng.


Sức lửa càng lúc càng khó khống chế. Một thanh xà nhà đã bị đốt cháy đen, lung lay sắp đổ, suýt chút nữa rơi xuống đầu Thiệu Hoa Trì.
Một bóng đen bỗng nhiên bổ nhào về phía Thiệu Hoa Trì, ôm y lăn sang một bên, rời khỏi nơi nguy hiểm nhất.


Xà ngang đã gãy, hai bên mái nhà cũng không chịu nổi trọng lượng, đồng loạt rơi xuống. Những kẻ còn đang chen lấn bên dưới hét lên chói tai.
Thiệu Hoa Trì đã chẳng còn chú ý được gì nữa. Y bò dậy, mắt nhìn chằm chằm những dãy nhà đã bị nuốt chửng trong lửa dữ, chỉ còn sót lại vài phòng.


Y hoàn toàn chẳng hề chú ý đến vị mỹ nam tử tuyệt đẹp đến không màng giới tính. Cảnh Dật nhìn sắc mặt lãnh tĩnh của Thiệu Hoa Trì. Lúc này đây, gương mặt y đã vặn vẹo điên cuồng, mọi suy nghĩ bình thường đã bị che lấp hết, trong đầu chỉ còn lại một chấp niệm, cứu người ra !


Cảnh Dật nghiêm mặt. Y không thể nào bỏ mặc Thiệu Hoa Trì lao vào tìm chết.
"Đã vậy, thứ cho tại hạ thất lễ." Thái độ hết sức nho nhã, lễ phép, trái ngược với sự quyết đoán trong đôi mắt.
Thiệu Hoa Trì còn đang mải tìm người thương, hoàn toàn không để ý, phía sau bị tập kích bất ngờ.


Lúc y kịp phản ứng, chỉ kịp trông thấy một gương mặt tuấn mỹ xa lạ, mắt không kịp lộ vẻ sửng sốt cùng phẫn nộ đã ngã xuống.
Lúc này, Phó Thần nhìn người đang tới gần trong bóng tối. Kẻ đó vô thanh vô thức, tựa một hồn ma.


Kẻ tiếp cận Phó Thần chính là người Lý Biến Thiên cho là "mật thám" nước khác. Tuy không có chứng cớ xác thực, nhưng loại công sự nguy hiểm này, giao cho loại người đó là an tâm nhất.


Cho dù là việc nhỏ như tìm người, Lý Biến Thiên cũng không hề lộ ra chút sơ hở nào, tận lức bảo toàn người của mình.
Cũng từ điểm này có thể thấy, tuy Lý Biến Thiên muốn truy tìm Phó Thần nhưng cũng không quá coi trọng, chỉ thuận tay làm mà thôi.


Vị "mật thám" này sau khi những người khác hộ tống chủ công rời đi rồi thì cùng các tử sĩ khác vâng mệnh tìm kiếm ba nơi mà Lý Biến Thiên chỉ đạo. Được Lý Biến Thiên giao cho trọng trách, hắn cảm thấy lần này nếu có thể lập công trở về, nhất định sẽ lấy được sự tín nhiệm của Lý Biến Thiên.


Nghĩ đến đây, hắn càng đắc chí cười, tiến lại gần Phó Thần.
Phải mau chóng bắt được người !
Công lao này sẽ là của hắn !
Trên mặt còn đầy hưng phấn, biểu cảm lại tĩnh lặng.


Phó Thần kéo Thanh Nhiễm sang một bên, hắt độc phấn vào kẻ nọ. Đó chính là thứ Lương Thành Văng đưa cho hắn trước lúc đi, hầu hết đã dùng với đám người Thẩm Bân lúc ra khỏi quan tài. Đây là chỗ bột thuốc cuối dùng, chỉ đủ dùng cho một người duy nhất, cũng may hoàn cảnh này vừa hợp.


Thanh Nhiễm biết thời cơ ngàn năm không thể để lỡ, liền rút thanh chủy thủ ra. Trong lúc đối phương còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm thϊế͙p͙, ;ập tức cắm vào cổ tên "mật thám".
Hai người không hề có dàn xếp từ trước, toàn bộ đều nhờ vài lần hợp tác cùng nhau mà ngầm ăn ý.


Kẻ kia đã không còn giãy dụa, ngã gục xuống sàn gác xép.
Hai người không hẹn mà cùng thở phào.


Có kẻ đuổi theo cũng không có gì lạ. Hắn không dám coi thường Lý Biến Thiên, chỉ có thể tận dụng mọi khả năng để kéo dài thời gian, tùy cơ ứng biến. Nếu ứng phó không nổi thì chỉ có thể liều mạng, cốt sao cuối cùng hội hợp được với Thiệu Hoa Trì là an toàn.


Nếu thấy hắn không trở về, chẳng biết điện hạ sẽ bố trí thành cái dạng gì. Chỉ mong y ngàn lần đừng có xúc động.


Phó Thần nhìn quanh trái phải, tìm thấy một thanh sắt, trong đầu lại hình dung bản đồ không gian ba chiều của Túy Tiên Lâu. Buổi sáng nay có một trân mưa, lúc đi ngang qua hỏa kế của quán trọ, hắn còn nghe nói nóc phòng hình như có chỗ dột. Xét lượng mưa ngày hôm nay cùng với thời gian Túy Tiên lâu xây dựng tới giờ đã qua bao lần cải tạo, có ba chỗ đã từng bị tu sửa nhiều lần.


Chính nơi đó, là nơi có kết cấu mỏng manh nhất trong tòa nhà này !
Khói mù ngày càn dày đặc, che lấp cả tầm nhìn.
Thấy cả hai đã không còn đường thoát, Thanh Nhiễm quỳ xuống, khấu đầu.


"Công tử, Thanh Nhiễm vô dụng ! Ngài đi trước đi, dù ta có phải liều mạng cũng không để ngài gặp chuyện chẳng lành !" Ánh lửa chiếu vào đôi mắt nàng rực cháy, đẹp làm sao.
Phó Thần lắc lắc đầu, lúc này có an ủi thế nào đi chăng nữa cũng chỉ làm lãng phí thời gian, "Đưa chủy thủ cho ta."


Nhận lấy chủy thủ, hắn cắt một nhát thật sâu vào cánh tay. Lưỡi dao sắc xẻ đứt da thịt, máy tươi đầm đìa tuôn chảy.
"Công tử !"


"Ta không sao!" Phó Thần lấy một tấm khăn để cầm máu, là do Mục Quân Ngưng tự tay thêu. Nàng thêu tổng cộng mấy chục cái, cứ như sợ hắn không đủ dùng, đặt ở trong rương. Từ khi trùng sinh đến thế giới này, hắn từng chứng kiến một Tiểu Ương hết lòng chung thủy, một Mai cô cô không tiếc hy sinh thân mình, dù mất cả đời cũng muốn báo thù, một Mục Quân Ngưng luôn chôn những điều tàn ác trong cuộc sống xuống đáy lòng để ngày ngày tươi cười độ lượng, một Thanh Nhiễm không biến tình yêu trong lòng thành lời nói mà xem nó như động lực, dùng cả sinh mệnh bảo vệ hắn, chỉ vì không muốn phụ lời nhờ cậy của Túc Ngọc.


Hắn thấy được ánh sáng chói mắt mà ấm áp từ những nữ nhân của thời đại này.


Hắn lấy tâm áo đã nhuộm đẫm máu tươi, đưa cho Thanh Nhiễm, không để nàng ngăn cản, "Che lên, mau ! Nếu ngươi không muốn máu ta chảy lãng phí. Ta còn không đến mức cần một nữ nhân che chở ! Tiếp theo phải ngoan ngoãn đi theo ta, tin tưởng ta !"


"Vâng !" Ánh mắt Thanh nhiễm tràn đầy lệ quang. Đây là lần đầu tiên nàng nghe mệnh lệnh mà lại cảm thấy xúc động.
Sư phụ, ta rốt cuộc đã hiểu vì sao ngài lúc nào cũng không yên lòng về ta. Tại ta không biết nhìn người, ngài xem, ánh mắt của ngài thật chuẩn.


Hai người tránh những nơi đang bùng lửa, không bao lâu, Phó Thần đã tìm được nơi mình cần. Hắn nắm lấy thanh sắt, liên tục đâm lên trên.
Chỉ mới đâm vài cái, dường như đã có người đứng sẵn bên trên, phát hiện ra nơi này có điểm khác thường, lập tức đâm từ trên xuống.


Kẻ đó đang phá hư nóc nhà ! Phó Thần kéo Thanh Nhiễm, "Chúng ta mau lui về phía sau!"
Chỉ một lát sau, chỗ hắn vừa mới đâm phá liền sụp đổ, tro bụi, vụn gỗ cùng mái ngói thi nhau sụp xuống.
Có kẻ vẫn đứng trên mái nhà ôm cây đợi thỏ !
Đây là điều duy nhất Phó Thần có thể nghĩ đến.


Bao vây toàn diện ! Đó chính là thủ đoạn của Lý Biến Thiên.


Thậm chí ngay cả vụ hỏa hoạn này cũng có thể là kiệt tác của đối phương. Ngọn lửa này không chỉ ngăn Phó Thần chạy thoát mà còn thuận lý thành chương giúp Lý Biến Thiên né tránh được quan binh truy bắt, an toàn rời đi. Những người chạy trốn đều yểm hộ cho hắn, đây cũng là điểm thông minh mà tàn nhẫn của Lý Biến Thiên.


Hắn có thể đối phó với một hướng truy đuổi, nhưng không có nghĩa có thể ứng phó toàn bộ.
Phía dưới, cách tầng và mái nhà đều có kẻ an bài. Nam nhân kia muốn giết hắn thật sao!


Phó Thần tỉnh dậy, mơ mơ hồ hồ hé mắt nhìn ra. Ánh dương bên ngoài cửa sổ chiếu vào người hắn. Nắng đầu đông tựa như đèn trong tủ lạnh, chỉ có tác dụng chiếu sáng mà thôi.
Thân thể hắn cuộn lại, đang nằm trong xe ngựa.


Xe ngựa rất nhỏ hẹp, chỉ có một mình hắn. Trước khi hôn mê, hắn nhớ rõ mình chỉ kịp dùng hết sức lực, đẩy Thanh Nhiễm khỏi nóc nhà, trước khi tử sĩ kia lại gần.


Ở đó có giăng một tấm bạt, Thanh Nhiễm ngã xuống sẽ giảm bớt trọng lực vài phần, cùng lắm chỉ gãy xương chứ không nguy hiểm đến tính mạng. Đã giao cơ hội chạy trốn cho Thanh Nhiễm, Phó Thần không nghĩ mình có thể sống sót được.
Vậy mà hắn không chết.


Đối phương không định giết hắn, ấy là bởi cho rằng hắn không phải người nằm trong quan tài hôm ấy.
Ít nhất là hắn chưa rơi vào hoàn cảnh quá tồi tệ.


Phó Thần sờ soạng khắp người, không thấy có thứ gì bị lấy đi, lại cười khổ. Trên người hắn chỉ có mỗi gói phấn độc đó là hữu dụng, hắn đã dùng hết để bảo mệnh trong căn gác xép đó rồi. Giờ bọn người này có muốn lục soát cũng chẳng lục được gì.


Bây giờ là giờ nào? Ngày này là ngày nào rồi?
Bọn họ làm sao ra khỏi thành?
Dù có nhiều nghi vấn, nhưng dẫu hỏi cũng chắc chắn không ai trả lời.


Đối phương thậm chí còn chẳng thèm để hắn vào mắt, không có bất cứ dây dợ nào trói buộc. Nếu họ muốn lấy mạng hắn thì ra tay lúc hắn đang hôn mê là dễ dàng nhất rồi.
Lúc này, bỗng truyền đến một tiếng chim hót quen thuộc. Vanh tai Phó Thần khẽ run.
Tê tước !


Âm thanh kia đã nghe một lần là cả đời khó quên. Nếu không gặp phải lũ chim này thì hắn đâu có phải rơi vào đường cùng mà phản kích, cho nên hắn căm thù bọn chúng đến tận xương tận tủy.
Phó Thần chờ đợi hồi lâu mà vẫn chưa nghe tiếng thứ hai, chẳng lẽ nghe nhầm ?


Hắn đưa tay ôm đầu, còn chưa tỉnh táo hẳn.Phó Thần xuống xe ngựa, bên dưới là nền đất phủ cỏ khô. Chỗ này ở ven bờ sống, cả đám người mang bộ dạng nhàn nhã. Người bắc giá nướng thịt, người đến chỗ nước cạn dùng xiên đâm cá, tuy thời tiết này chẳng thể thu hoạch được bao nhiêu. Lý Biến Thiên vẫn đang mỉm cười nhìn mấy hộ vệ hăng hái nấu ăn. Có lẽ chính ở điểm ôn hòa, thân thiện này mới khiến nhiều người toàn tâm toàn ý theo hắn đến vậy.


Mặt sông gợn sóng lấp lánh, ánh mặt trời rực rỡ dát vàng khắp nơi, như tô thêm vài tia sức sống cho cảnh thiên nhiên hoang tàn.
Nhưng cảnh tượng đẹp như tranh vẽ ấy lại khiến lòng hắn lạnh lẽo thấu xương.
Vậy là... hắn đã rời khỏi Loan Kinh, thậm chí còn cách rất xa rồi.


Những người này làm cách nào bình yên vô sự ra khỏi thành? Còn hắn, đã hôn mê ....vài ngày rồi sao?