Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 274

Lúc này, không một vị chủ soái nào có sức hấp dẫn và khả năng kêu gọi hơn Thiệu Hoa Trì. Dù y không có chức tước cao quý, không có gia tộc vinh quang chống đỡ, chỉ còn cái phong hào vương gia trống rỗng, nhưng bản thân y đã đủ để người khác tôn kính.


Tiên đế phế bỏ chức vụ và ưu đãi dành cho Thiệu Hoa Trì, xem như lời cảnh báo cuối cùng, nhưng không đoán được những chuyện tiếp theo.
Mệnh lệnh có thể khống chế con người, nhưng không thể kiểm soát lòng người. Mỗi một sinh mệnh vây quanh Thiệu Hoa Trì đều bện lại thành một sợi cáp lớn.


Bọn họ vững tin, quân ta đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Thiệu Hoa Trì sai La Hằng mang một tấm lụa trắng lớn. Không ai biết y định làm gì, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm.


Thiệu Hoa Trì thoáng liếc quan Phó Thần một cái. Phó Thần nhắm mắt, hàng mi khẽ run. Hai người tâm ý tương thông đến mức chẳng cần một lời thừa thãi.
Y rút Thần Quang kiếm bên hông, rạch một đường lên lòng bàn tay mình, dùng máu viết một bức huyết thư lớn, ghi bốn chữ "Thề quyết trung thành."


Trước Thiệu Hoa Trì, chưa một người mang dòng máu hoàng tộc nào lại sẵn sàng sẽ chia vinh nhục cùng quân sĩ. Nhiều người lính nước mắt ròng ròng. Được đứng dưới cờ của vị tướng như thế, ai nỡ đào làm kẻ đào ngũ?


Bức huyết thư của Thiệu Hoa Trì gây chấn động mạnh mẽ như vậy là bởi thân phận của y cùng những đánh giá về phẩm chất của y đã khắc sâu trong lòng dân chúng. Khi đất nước nguy nan, không tướng lãnh nào có thể cổ vũ tinh thần chiến đấu của toàn dân hơn y.


Cảm xúc lúc này càng khiến lòng sùng bái đối với Thiệu Hoa Trì dâng cao. Vành mắt y ửng đỏ, dõng dạc nói, "Kẻ địch nhân lúc phụ hoàng quy tiên mà tấn công, quá sức tàn ác. Lần này Tấn quốc không tránh được họa thù trong giặc ngoài. Thiệu Hoa Trì ta chỉ có một cái thân xác này, chết chẳng có gì luyến tiếc. Hôm nay, ta nguyện cùng các vị đồng lòng kháng địch, chết không lùi bước!"


Hai mươi tiếng hô "Chết không lùi bước" liên tục vang lên, văng vẳng kéo dài, như vọng vào tai từng người sống trong kinh thành, khí thế hừng hực như hồng thủy.


Lão Lã dẫn quân đến gần gần Loan kinh, đưa mắt nhìn tường thành phía xa. Ở đó có một mảnh đất đầy kín lều trại, nhưng không một bóng người, tựa như đã bị càn quét sạch sẽ.


Lão được tin tình báo từ nhánh quân bên kia của "Thiệu Hoa Dương", nói phía đó cũng đang chuẩn bị áp sát, khiến quân Tấn không thể chống trả, lệnh cho lão xung phong đi đầu.


Những lời lẽ trong mật hàm đầy đủ sức thuyết phục, nhưng không hiểu sao lão vẫn cảm thấy một nỗi lo khó nói thành lời. Cảm giác mọi chuyện diễn ra quá thuận lợi, quá tốt đẹp, chứ như đã có ai đó nghĩ cách giải quyết hết giùm mình. Cái tình cảnh được sắp xếp đâu ra đấy, suy xét chu toàn, mà lại như bị tính kế thế này, sao lại quen thế nhỉ. Lão chợt nhớ tới một người: Lý Ngộ.


Nhưng Lý Ngộ đã chết rồi!
Ngực lão dồn trống thình thịch, y như hồi sát cánh cùng Lý Ngộ, gài bẫy Thất Sát. Càng yên lặng, càng khiến người ta bất an. Lúc Lý Ngộ giúp lão tính kế người ta cũng mang đến cảm giác này, nhưng giờ đổi lại là lão bị tính kế.


Lão vừa lo lắng, nhưng vừa sợ làm lỡ kế hoạch,
Đây là cơ hội tốt nhất để tấn công, vì Tấn quốc còn đang mải khóc tang hoàng đế.
Bọn họ nhắm vào lúc này là để kẻ địch không kịp chuẩn bị.


Nhìn Loan Kinh tiêu điều xơ xác thế kia, chẳng còn chút huy hoàng của thời Tấn Thái tổ, lão nên an tâm mới đúng, vậy mà chẳng hiểu sao càng lúc càng lo sợ thế này.
Thiên hạ giờ đã là của Lý hoàng bệ hạ, có gì mà phải sợ chứ?


Dù có xảy ra chuyện gì bất ngờ thì cùng lắm là Tấn quốc giãy chết thôi.
Hơn nữa, dù đối phương có chuẩn bị gì hay không thì đợt tấn công ngày hôm nay nhất định phải tiến hành. Bệ hạ đã đợi rất lâu rồi.


Lão không ngừng nhắc nhở bản thân rằng cái nhân vật khiến bọn họ phải kiêng nể kia đã không gây được sóng gió nữa. Bọn họ có thể nghi ngờ tình báo, nhưng không thể nghi ngờ ông trời.


Lão quay đầu, nhìn từng hàng ngũ sau lưng. Đó chính là binh lính Kích quốc của họ, ai nấy đều phát ra khí thế tựa mãnh hổ.


Còn ở phía lều trại đằng kia, một nhóm người nấp trong bụi cỏ, gương mặt nghiêm trang, nắm chặt binh khí. Thanh Tửu cũng ở trong số đó để chuẩn bị phát lệnh. Khi tiếng kèn vang lên, đội quân du kích đang "tàng hình" sẽ bất ngờ tấn công kẻ địch. Được thưởng bao nhiêu thì còn tùy vào số đầu người mà bọn họ có thể lấy.


Bộ binh phân làm hai nhánh, bên phải và bên trái. Một vạn tinh binh trốn trong các lều trại, chuẩn bị đột kích.


Khi lão Lã nhìn thấy một đoàn quân nghìn nghịt xuất hiện trong đám cỏ hoang cao hơn đầu người, lão ngây ra một lúc. Cuối cùng lão cũng biết cảm giác bất an kia từ đâu mà đến. Rõ ràng lúc trước, cỏ mọc ngoài thành không um tùm như thế này.


Làm gì có chuyện cây cối bỗng dưng xum xuê chỉ trong vài ngày ngắn ngủ. Thiệu Hoa Trì đã sai người chặt cây, cắt cỏ mang về, dựng bối cảnh giả để kế "tàng hình" của Phó Thần đạt hiệu quả tốt đa. Tiếng kèn trận vang lên. Lão Lã còn chưa kịp bày binh bố trận thì đã bị tấn công ồ ạt.


Lúc kẻ địch xông đến từ bốn phương tám hướng, lão mới kinh hoàng nhận ra, Tấn quốc đã biết đến kế hoạch của bọn họ từ trước, thậm chí còn chuẩn bị ứng phó chu toàn. Tấn Thành đế chết, tân đế chưa lên ngôi, thế mà bọn chúng còn có tâm trí để quản chuyện ngoài thành hay sao?


Rốt cuộc là kẻ nào? Họ tiến hành rất cẩn thận, không khiến ai nghi ngờ. Đám tướng lãnh Tấn quốc chẳng phải luôn chìm đắm trong cảnh thái bình giả tạo sao? Có lẽ chẳng ai có đủ hiểu biết về Lý phái bọn họ hơn Thiệu Hoa Trì.


Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng lão cảm thấy sĩ khí binh lính kia hừng hực không thể ngăn cản, giống y như Thiệu Hoa Trì được tôn là Sát Thần năm xưa. Dù thương tích đầy mình nhưng vẫn không ngừng chém giết, càng giết càng hăng.


Mà lão không hề biết, đội quân hùng mạnh này chỉ có một vạn lính là người Tấn quốc thật sự thôi. Đám người đang ra sức chiến đấu kia phần đông không phải người Tấn quốc đâu.
Nhưng mà bây giờ, ai có thời gian quan sát phân tích gì nữa chứ.


Trên tường thành, từng ống pháo nhắm thẳng vào trận địa mà oanh tạc. Trống trận vang trời, giữa mảnh đất hoang xuất hiện những hố đen sâu hoắm.


Dân chúng trong thành đã tìm nơi sơ tán, nghe được tiếng pháo nổ, không cảm thấy sợ hãi. Có lẽ Thiệu Hoa Trì đã sai binh lính báo trước để trấn an lòng dân. Y biết thế nào gọi là động viên tiền chiến. Mà kể cả y không nghĩ tới thì Phó Thần sẽ sẽ sắp xếp thay y, không bỏ lỡ cơ hội nào để khiến dân chúng ca ngợi Thiệu Hoa Trì.


Quả nhiên, nghe tiếng vang lớn và âm thanh cháy nổ ì ầm, dân chúng trốn trên nóc nhà đều ló đầu nhìn ra tường thành. Bức tường kia dường như đã là thành lũy vững chắc nhất bảo vệ bọn họ, và người đứng trên đó chỉ huy là Thiệu Hoa Trì. Sự tồn tại của y như thần như thánh, không một vương gia nào được dân chúng yêu mến, tôn kính hơn y.


Dù bọn họ chẳng nhìn thấy cảnh tượng ngoài chiến trận, cũng không thấy Thiệu Hoa Trì đứng trên thành cao, nhưng nghe tiếng nổ trời long đất lở, tiếng binh lính hô hào xung phong, tiếng pháo ầm ầm nổ, người nào người nấy mắt rưng rưng lệ. Có dân chúng lập bài vị Thiệu Hoa Trì để thờ cúng trong nhà, miệng không ngừng lẩm bẩm, tay chắp trước ngực, lặng lẽ cầu khấn.


Những mũi tên bọc dầu cháy bắn đi như sao rơi. Theo hiệu lệnh của Thiệu Hoa Trì, quân lính thả đá lớn từ trên tường thành xuống. Chẳng biết những tảng đá này có thiết kế gì đặc biệt, chỉ cần rơi xuống đất là kích hoạt địa lôi chôn dưới chân thành, khiến binh lính Kích quốc nổ banh xác.


Lão Lã bị quân lính Tấn quốc chém đứt một chân, ngã khỏi yên ngựa. Còn chưa kịp ngồi dậy, một nhát đao sắc bén đã ngang trời bổ đến, vạch sắc bạc sáng loáng trên không. Lão lăn sang bên, suýt chút nữa là không thở nổi, khó khăn lắm nhớ tránh được nhát chém chí mạng này. Lão ngẩng đầu nhìn lính bộ binh kia, cảm thấy rất quen thuộc nhưng trong lòng không dám thừa nhận. Hai người giao chiến một hồi, lão Lã trúng thêm vài chiêu, không còn sức lực. Lão ngước gương mặt đầm đìa máu, nhìn tên lính đang chém giết đỏ mắt kia, kinh hoảng.


Lúc ấy, lão mới sực tỉnh, vung kiếm đâm vào điểm yếu của đối phương. Tên lính không kịp phản ứng, từ từ ngã xuống.
Hóa ra đó từng là thủ hạ của lão!
Bây giờ, lão ngợ ngợ nhận ra, mọi chuyện không xong rồi, rút lui mới là thượng sách.


Nhưng chiến cuộc lã rơi vào tình thế này, còn chạy sao được nữa? Mà chạy thì được gì? Kích quốc sẽ tha cho họ sao?


Lần trước, lão dẫn quân tấn công kinh thành là để thăm dò thực hư, không cho rằng Thiệu Hoa Trì đủ khả năng đẩy lui bọn họ, càng không nghĩ dưới trướng y lại có những võ tướng tài ba, đoán ra được mưu kế họ tính toán bấy lâu. Với thế lực đã cài cắm trong kinh thành nhiều năm cùng sự giúp đỡ của Tam vương, thì lý nào lại không thu phục nổi một con hổ giấy đã bị cách chức, tước mất hổ phù như Thiệu Hoa Trì.


Lão không hề nghĩ tới, Tử Vi tinh mất đi sự trợ giúp của Thất Sát mà còn chưa chịu thua, thậm chí còn bày ra mưu kế to gan lớn mật nhường này để chống trả. Người khác dù có nghĩ đến cũng không có cam đảm để được an cả ngã về không như y. Ai ngu dại mà thu kẻ địch làm quân lính cơ chứ?


Chiến đấu hồi lâu, thân thể lão Lã đã kiệt quệ, nhưng cũng chẳng sánh được với nỗi tuyệt vọng trong lòng. Lão ngẩng đầu nhìn Thiệu Hoa Trì sừng sững trên thành cao, vô thức lẩm bẩm, "Điên rồi! Tên này điên rồi!"


Bất chợt, cổ họng lão ngẹn đắng, vì chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, đứng ngay cạnh vị chủ soái kia.
Lý Ngộ....?
Không thể nào.
Cùng lúc này, sau lưng lão là gương mặt người đến ngây thơ vô tội của Thanh Tửu.