Trừ những lúc đầu óc không tỉnh táo, Phó Thần chưa từng điên cuồng như thế bao giờ. Vậy mà chủ công của hắn còn điên hơn, dám làm chuyện này ngay trong xe ngựa mà chẳng thèm kiêng nể. Nếu bị người khác đồn ra ngoài thì sẽ thành trò cười khắp Tấn quốc.
Hắn không những không ngăn cản, còn thông đồng làm bậy.
Hắn cũng.....điên luôn với y rồi.
Trong đầu hắn lại bỗng nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau, cái vị điện hạ như con sói con ấy đã trưởng thành rồi, là một lang vương rất biết cách chiếm đoạt. Một khi y đã nhắm trúng con mồi thì kiên quyết không tha.
Thiệu Hoa Trì muốn làm thế này suốt nãy giờ. Lúc Mục Quân Ngưng bổ nhào vào lòng Phó Thần, y đã muốn đè nam nhân này ra, hôn đến trời đất quay cuồng, để tuyên bố với toàn thiên hạ, Phó Thần thuộc về y.
Kinh nghiệm của Thiệu Hoa Trì ít ỏi đến tội nghiệp, có mấy lần hôn thì đều là hôn Phó Thần, số lượng chẳng vượt quá năm đầu ngón tay, mà thậm chí còn toàn là do y cưỡng ép nữa chứ. Y không biết làm sao để biểu đạt tình cảm trong lòng, khiến cho môi Phó Thần như bị chó gặm, bong tróc cả da thịt. Thật sự không nhịn được nữa, hắn đành dùng sức đẩy Thiệu Hoa Trì một chút.
Khoảnh khắc Phó Thần phản kháng, sắc mặt Thiệu Hoa Trì trắng bệch.
Y bị cự tuyệt nhiều lần quá, hình thành phản xạ có điều kiện.
Bị đẩy ra cũng chẳng trách được, y vốn muốn cho Phó Thần thêm thời gian. Chỉ cần chậm rãi thuyết phục, rồi sau này không chừng Phó Thần sẽ nhận ra y chẳng hề thua kém nữ nhân. Y tự an ủi mình thế.
Phó Thần thẳng lưng ngồi nghiêm chỉnh trở lại. Tư thế ban nãy của bọn họ khó chịu quá, lưng còn đè vào ghế ngồi, đau ê ẩm.
Phó Thần lau sạch máu trên môi. Cắn rõ ác, đúng là tính sói khó thuần, dám xem hắn là miếng thịt tươi.
Thò tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm nhẵn của Thiệu Hoa Trì, Phó Thần uất ức mà cũng phải nhịn. Ai bảo điện hạ nhà hắn lúc này trông đáng yêu quá cơ chứ.
Thân thể hắn còn chưa bình phục sau khi giả chết, động tác cứng đờ, không dùng sức nổi, chỉ ôm Thiệu Hoa Trì đến bên mình thôi mà đã mệt bở hơi tai. Thiệu Hoa Trì thì ngồi ngây người, không phát hiện ra mình đã bị kéo qua kéo lại.
Cuộn tròn thu lu một đống đằng kia, chẳng biết lại miên man nghĩ tận đâu rồi, còn chút nào khôn khéo thường ngày nữa. Phó Thần bỗng nhiên ghé sát vào tai y, nhân lúc y bị mình dụ dỗ mê mẩn, khẽ chạm môi lên, "Để ta dạy ngài làm thế nào cho đúng."
Y còn chưa hiểu ý Phó Thần đã bị chặn miệng, cạy mở hàm răng, môi lưỡi quấn quýt.
Thiệu Hoa Trì vụng về quá mức, khiến Phó Thần đau lòng tận xương tủy. Hắn có thể thấy rõ Thiệu Hoa Trì đang bất an, dù không biểu đạt ra bằng lời vẫn cảm nhận được. Đến khi Thiệu Hoa Trì bình tĩnh hơn một chút, hắn mới đảo chủ thành khách, dạy y thế nào mới là hôn thật sự.
Thiệu Hoa Trì lén lút hé mắt, muốn nhìn thử xem Phó Thần có miễn cưỡng chút nào không, lại thấy Phó Thần vẫn đang nhắm mắt. Hơn nữa, lúc phát hiện y phân tâm, một bàn tay che phủ mí mắt y, nhấn chìm trong bóng tối, chỉ có cảm giác trên môi vô cùng rõ ràng.
Phó Thần rời khỏi môi y một chút, ɭϊếʍƈ sợi chỉ bạc dính ướt, "Điện hạ, tập trung nào."
Mỗi lúc như thế này, chẳng hiểu sao cách xưng hô tôn kính kia lại bị Phó Thần sử dụng cực kỳ ái muội, khiến người ta không nhịn được mà suy nghĩ vẩn vơ.
Thiệu Hoa Trì chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu, mơ mơ màng màng, vụng về bắt chước động tác của Phó Thần mà đáp lại. Hơi thở ấm áp của hai người hun nóng cả bầu không khí.
Bình mật giấu trong lòng bị đánh nát, vị ngọt lịm chảy tràn.
Tiếng nước ướt át của miệng lưỡi giao triền vang vọng trong xe ngựa. Phó Thần như một chén xuân dược thượng hạng, khiến Thiệu Hoa Trì càng lúc càng si mê, chỉ hận không để đắm chìm trong đó.
Phát hiện ra nơi nào đó của y hơi có dấu hiệu ngẩng đầu, Phó Thần nghĩ giờ phải làm sao hạ nhiệt cho cả hai đây. Bọn họ vừa mới bày tỏ lòng mình chưa lâu, còn quá nhanh để tiến đến bước này.
Thiệu Hoa Trì cũng cảm giác mình không kiềm chế được, vội vàng lui lại mấy bước, suýt chút nữa thì lăn khỏi xe ngựa, thành trò cười cho thiên hạ
Ai nói thất điện hạ có tật? Không phải rất dồi dào tinh lực sao?
Phó Thần nén cười, kẻo điện hạ nhà hắn lại thẹn quá hóa giận mà chạy mất. Hắn sửa sang quần áo lộn xộn của Thiệu Hoa Trì, nghĩ bụng, chính y đến đây dụ dỗ mình, xong chính y lại ngại ngùng trước. Phó Thần thật không hiểu Thiệu Hoa Trì to gan hay chết nhát.
"Đợi đến thời điểm cũng không muộn. Hơn nữa ở đây không phù hợp." Phó Thần vuốt ve mái tóc Thiệu Hoa Trì, nhẹ giọng giải thích.
Thiệu Hoa Trì nghẹn họng trân trối, "Ý ngươi là sao...."
"Nghĩa trên mặt chữ."
"Ta....ta là nam nhân." Phó Thần không thể nào chấp nhận thân thể y, mà y thì không thể trở thành nữ giới, cũng không có sở thích giả gái, mâu thuẫn này cần nhiều thời gian mới giải quyết được.
"Sao còn băn khoăn chuyện này? Ta đâu có mù. Đặc thù của ngươi rất rõ, không cần nhắc nhở ta." Trên đời này hiếm có nam nhân nào hung hãn hơn ngươi, ta không thể lầm giới tính được.
Niềm vui bất ngờ ập đến, khiến Thiệu Hoa Trì được yêu mà sợ. Ý Phó Thần là y được phép tiến xa hơn nữa sao?
Thiệu Hoa Trì còn tưởng phải cho Phó Thần mấy năm để làm quen với bạn lữ là nam nhân, không ngờ Phó Thần lại nói như thể hắn sẵn sàng cân nhắc bước tiếp theo, không hề phản cảm như y nghĩ.
"Vậy...Vậy khi nào mới được?" Tim y đập như trống dồn, không kìm được mà liếc mắt nhìn thân thể Phó Thần. Dù được quần áo che kín, nhưng y đã từng có cơ hội đụng tay kiểm nghiệm, lúc ở di tích Mật Lai quốc trên sa mạc cũng thấy Phó Thần khỏa thân. Vừa tưởng tượng ra cảnh đó, mũi y đã nóng bừng.
Phó Thần làm như không chú ý đến ánh mắt đang quét dọc từ đầu đến chân mình, bẹo cái má non mềm của Thiệu Hoa Trì, đầu ngón tay còn có chút lưu luyến, "Cứ thuận theo tự nhiên, được không?"
"Phó Thần." Thiệu Hoa Trì quay đầu, dáng vẻ yếu đuối đã biến mất.
"?"
"Đừng đối xử tốt với ta quá." Ta rất tham lam, một khi nổi lòng tham sẽ không khống chế được mình.
Đám người Phùng Lận duy trì trật tự thành. Khi Thiệu Hoa Trì hợp tác với Phùng Lận, Từ Thanh, cộng thêm hổ phù, mỗi mệnh lệnh đều được thực thi nghiêm chỉnh. Dân chúng được đưa đi sơ tán. Vài người không muốn rời nhà của mình, lại không có hầm trú ẩn thì trốn lên mái ngói, nhìn quan binh đi lại trong thành. Lúc thấy Thiệu Hoa Trì cưỡi ngựa ngang qua, có đứa trẻ nọ hai mắt sáng lên, tuy bị người lớn lấy tay bịt miệng nhưng vẫn kích động reo vang, "Thụy vương điện hạ!"
Đối với hoàng thất, bọn họ có ngưỡng vọng, có kính sợ, nhưng không hề yêu mến. Chỉ riêng với vị này, họ có thể gọi một tiếng vương gia từ tận đáy lòng.
Đứa bé vừa reo lên đã bị mẹ bịt kín miệng, chỉ hận không thể khâu mồm thằng nhóc nghịch ngợm này lại. Quấy rầy Thụy vương vào thời điểm này, không sợ các quan binh lão gia trói đánh hay sao?
Thiệu Hoa Trì còn đang mơ mơ màng màng nghĩ về nụ hôn ban nãy cùng lời đồng ý thuận theo tự nhiên của Phó Thần, môi vẫn còn mỉm cười đầy nét xuân. Nghe tiếng gọi, y mới sực tỉnh một chút. Thái độ của y với dân chúng trước giờ luôn hiền hòa, hoàn toàn không đáng sợ như cái danh sát thần người ta đồn đại, chỉ nghiêm giọng căn dặn, "Trốn kỹ vào, đừng để người khác biết."
Đứa bé túm chặt tay mẹ, gật đầu lia lịa như thể sợ Thiệu Hoa Trì không nhìn thấy.
Thấy đoàn của Thụy vương đi xa rồi, người mẹ mới buông tay bịt miệng nó ra, "Thằng nhóc này, sao mà cứng đầu cứng cổ thế không biết!"
"Thế nhưng đó là Thụy vương điện hạ mà....!"
"May đó là Thụy vương điện hạ, chứ gặp phải người khác thì....." Vừa nhớ đến các vương gia khác, người mẹ lại rùng mình. Bọn họ đánh chết dân chúng ngay ngoài đường cũng chẳng ai dám trách.
Thằng bé chẳng cảm thấy mình sai chỗ nào, chỉ bĩu môi than thở, "Không phải Thụy vương thì con cũng đâu có gọi!"
Bọn họ chỉ tin tưởng một mình Thụy vương. Đó cũng là ls do vì sao lúc Phó Thần thay Thụy vương hạ lệnh dân chúng toàn thành đi lánh nạn, bách tính đều hết sức hợp tác, chứ không nghi ngờ hay phản đối.
Nhận được sự đền đáp như vậy, Thiệu Hoa Trì mới hoàn toàn thể nghiệm, thế nào gọi là nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền.
Một nhóm binh lính đứng dưới tường thành chờ Thiệu Hoa Trì. Từ Thanh phát hiện môi y hơi sưng, nghi ngờ một chút, sau lại thấy Phó Thần bước xuống xe ngựa, cặp môi như bị chà đạp thê thảm, lão trợn trừng cả hai mắt. Hai cái tên này một khi rơi vào bể tình thì chẳng biết kiềm chế là cái gì nữa.
Phó Thần là một thái giám, có thể cặp kè với ai được chứ? Hắn có vài thủ hạ nhan sắc nổi bật, nhưng nhìn qua thì chỉ giống như chủ tớ thông thường. Trái lại, điện hạ lại nổi danh là không gần nữ sắc, lại còn vì vị trắc phi mình yêu thương nhất bạc mệnh qua đời ở thành Bảo Tuyên mà đau lòng đến mức quyết sống cô quả suốt đời. Hai con người không thể hình dung nổi là có thể đến với nhau, lại có mối quan hệ như thế.
Lão vừa cảm thấy quái dị, vừa không tin vào mắt mình, nhưng mà đạo đức lên tiếng bảo lão đừng có nghĩ quá nhiều.
Bị ánh mắt từng trải của Từ Thanh soi từ đầu đến chân mà hai người kia chẳng thèm e ngại. Thiệu Hoa Trì được người mình thầm thương trộm nhớ hôn đến quay cuồng, giờ còn đang lâng lâng. Phó Thần thì không nhìn rõ sâu cạn, với ai cũng khách khí, khiếm tốn lễ độ. Hai người thản nhiên như ruồi, thi thoảng mắt qua mày lại một cái, rất nghiêm túc đàng hoàng, cứ như ai dám nghĩ nhiều, người đó đầu óc đen tối.
Cho đến khi Thiệu Hoa Trì hỏi thăm tình hình, Từ Thanh mới gạt nghi hoặc sang một bên, nghiêm giọng nói, "Ban nãy, Dự vương đã đến."
"Y đến làm gì? Tìm cách ra khỏi thành?" Thiệu Hoa Trì xuống ngựa, nhìn lướt qua Phó Thần đang bước tới. Ánh mắt hai người giao tiếp trong tích tắc, chỉ bọn họ mới hiểu được ý nhau. Vẻ mặt Thiệu Hoa Trì lạnh dần. Vị cửu đệ này của y không thèm che giấu tâm tư gì hết.
"Điện hạ liệu sự như thần." Đương nhiên y đến vì lý do đó.
Ban nãy, lúc ở trong cung, y đã chú ý đến Thiệu Tử Du một mình rời đi, không màng đến tranh đấu, rõ ràng có chuyện lớn hơn phải làm. Ngay thời khắc nhạy cảm như thế, ai chẳng muốn tranh giành chút lợi thế cho mình. Chứng tỏ, y và tam ca của y có mưu đồ bí mật nào đó.
Sau khi chiếu thu được công bố, Thiệu Tử Du không phải người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Kết cục đã quyết định rồi, y còn tranh giành cái gì nữa.
Chắc hẳn y muốn tạo ấn tượng tốt nhất với tân hoàng. Phải nói, ở kinh thành này, ngoài lão nhị đã tạo phản thì phe nổi bật nhất là cựu vương đảng. Ngay cả Thiệu Hoa Trì cũng từng là một thành viên trong đó.
"Cửu đệ của ta biết cách tận dụng thời cơ lắm." Thiệu Hoa Trì cười lạnh.
Nếu y là tân hoàng thì chuyện đầu tiên y làm sẽ là xử lý các phe phái, ai nổi bật nhất, xử kẻ đó trước. Người thuộc cửu vương đảng cảm thấy bất an, không ai hoảng hốt hơn Thiệu Tử Du.
Không có chiêu giết gà dọa khỉ, giúp tân hoàng lập uy nhanh hơn là ra tay hạ bệ các hoàng tử chống đối.
Cho nên Thiệu Hoa Trì sớm đoán, cử đệ muốn đi đầu hàng. Nói cách khác, cửu đệ từ lâu đã âm thầm liên hệ với lão tam. Bằng không, vì sao sau khi phụ hoàng tắt thở không lâu, y đã lập tức rời khỏi hoàng cung?
"Giờ y ở đâu?"
Từ Thanh hơi khom người, tỏ vẻ tôn kính Thiệu Hoa Trì, "Đã bị thần khuyên quay về."
Các tướng lãnh như Phùng Lận trông thấy động tác của Từ Thanh, lại nhớ tới ban nãy, Dự vương dẫn một nhóm phủ binh định xông ra ngoài thành, Từ Thanh đưa ra những lời cảnh báo nghiêm khắc, không thèm nể mặt. Bây giờ, đối với Thiệu Hoa Trì, tuy lão không nhiệt tình lắm nhưng cũng rất trang trọng. Cùng là vương gia mà được đối xử khác nhau như trời với đất.
Tiên đế có nhiều con cái như vậy, chỉ mỗi mình Thụy vương được Từ Thanh công nhận.
"Để y và người của y ra ngoài đi." Cặp mắt thoáng chút lạnh lẽo của Thiệu Hoa Trì nhìn về hướng Dự vương phủ.
"Điện hạ?" Từ Thanh kinh ngạc.
Thế chẳng phải phí công lão ngăn chặn mối nguy cho y sao?
"Để y ở trong thành, lỡ y hiệp lực với lão tam, nội ứng ngoại hợp thì chúng ta còn gặp nguy hơn. Nếu ta đã dám để tám vạn dân chúng giả mạo kia ở ngoài thành thì sợ gì thêm một Thiệu Tử Du." Rận nhiều không sợ ngứa.
Thiệu Hoa Trì cảm giác vẫn thiếu cái gì đó, bèn quay sang nhìn Phó Thần, thấy hắn làm khẩu hình với y: Theo, tìm.
Người ngoài sẽ chẳng biết họ đang nói gì, nhưng mức độ ăn ý giữa hai người đó đâu ai sánh được.
Thiệu Hoa Trì giải thích kế hoạch như sau. Theo, tức là phái người bám theo đoàn của Thiệu Tử Du. Nếu bọn họ thật sự liên hệ với Thiệu An thì có thể chứng thực được hai phe này hợp tác với nhau, đồng thời xác định luôn được vị trí của Thiệu An Lân. Tìm, tức là tìm cơ hội châm ngòi mâu thuẫn. Hình thực hợp tác tạm thời này chẳng có bao nhiêu lòng tin với nhau. Nhất là loại người như Thiệu Tử Du, y đương nhiên không cam lòng thần phục Thiệu An Lân. Y tranh cướp ngôi hoàng đế bao lâu, cớ gì lão tam biến mấy mấy năm liền lại được truyền ngôi. Cảm giác này còn ức chế hơn cả bị Thiệu Hoa Trì cản đường. Dù bây giờ có đi đầu thành thì cũng chỉ để giữ mạng thôi, muốn phá đám cũng chẳng khó khăn gì.
Thiệu Hoa Trì và Phó Thần ăn ý đến mức người khác cạn lời. Từ Thanh cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Thần lại được điện hạ tin cậy như thế. Chẳng qua chỉ làm khẩu hình hai chữ mà đã nhìn thấu kế hoạch của nhau, đưa ra quyết định chỉ trong tích tắc.
"Thần sẽ phái người thực hiện."Quân của Từ Thanh đông đúc, cũng có quyền điều binh cao nhất, muốn cài người vào đoàn của Dự vương cũng dễ dàng.
"Còn nữa, mạt tướng nhận được tin xấu. Kích quốc liên kết với Ấm Đột, Khương Vu, Cổ Bạch, Trăn quốc cùng ba tiểu quốc khác, đang tiến về phía biên cảnh của ta, nghe nói đã tới rất gần."
"Dự tính còn bao lâu nữa?"
"Nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày. Bão cát và địa hình khó lường, đại quân của chúng đến được biên cảnh cũng gặp nhiều trắc trở, khi ấy còn bảo toàn được tám phần binh lực đã là giỏi." Nếu không phải địa lý không cho phép thì với sự hùng cường của Tấn quốc và sự dũng mãnh thiện chiến của Tấn thái tổ năm xưa, các tiểu quốc kia đâu có được nhởn nhơ như thế. Kể cả có xâm chiếm được thì núi cao, hoàng đế xa, không thể thực sự thống trị.
"Ngươi nói ngoài Kích quốc ra, còn các nước nào nữa?"
"Chủ yếu là Ấm Đột, Khương Vu, Cổ Bạch, Trăn quốc. Trong bốn nước này, đáng lo nhất là Trăn quốc."
Khương Vu là đám người cứ có đánh nhau là kiểu gì cũng thò vào một chân, có mặt lần này cũng không lạ. Nhưng vì mấy năm trước chiến sự liên miên khiến dân chúng lầm than, không thể cầm đầu phát động chiến tranh nữa mà chỉ bám theo Kích quốc mà thôi. Hai quốc gia còn lại binh lực không mạnh, có lẽ là bị Kích quốc dụ dỗ. Chỉ có Trăn quốc là quốc gia lớn, hơn nữa luôn đứng ở vị trí trung lập, không ngờ Kích quốc có thể thuyết phục họ tham gia trận này.
Nhiều nước vây công cùng lúc, Tấn quốc lâm vào cảnh nguy nan.
Các tướng lĩnh mặt mày cau có. Dù bọn họ có ba đầu sáu tay cũng không có khả năng đối phó được với đại quân liên minh. Quân Tấn quốc đóng giữ cở biên cảnh cùng lắm chỉ đến hai mươi vạn, giữ được biên cương một tháng đã là hết sức rồi.
Không ngờ Thiệu Hoa Trì vừa nghe tên mấy nước trên, ngửa đầu cười lớn.
Thấy chúng tướng trợn mắt kinh ngạc, y giải thích, "Chớ trách chớ trách, chỉ là quá vui mừng thôi. Chư vị không cần lo lắng, đại quân liên minh này sẽ chẳng còn nổi một nửa đâu."
"Ý điện hạ là sao?"
Thiệu Hoa Trì mỉm cười với Phó Thần, thật là khéo làm sao! Mấy hoàng tử quân cờ mà Phó Thần thả ra ngày trước, chẳng biết có trở nên hữu dụng hay không, thế mà Kích quốc lại chọn đúng mấy nước này để hợp tác, có khác gì tạo cơ hội cho bọn họ không chứ?
Hai người mắt đi mày lại với nhau nhưng không ai suy nghĩ gì lệch lạc hết, bằng không mối quan hệ này đã sớm bị bêu rếu rồi. Chỉ có mỗi Từ Thanh thấy được xuân ý nhộn nhạo trong mắt điện hạ, dứt khoát quay đầu đi không thèm nhìn.
"Ấm Đột, Cổ Bạch và Trăn quốc không đáng lo, có người của ta ở đó." Lúc trước, Phó Thần cứu rất nhiều hoàng tử dưới thủy lao, cho bọn họ ăn cổ trùng. Trong mấy năm nay, trong số những người này, có kẻ chết có kẻ vươn lên cầm quyền. Dưới sự khống chế của Ô Nhân Đồ Nhã, bọn chúng sẽ ngăn cản liên quân Tấn công, gây ra vài lần "thương vong lớn", để đến lúc quân đội tới được biên cảnh thì đã rời rạc tan tác.
Ngoài ra, hắn cũng sẽ sai hoàng tử của các nước khác cản trở trong quá trình hành quân, cho nên bên nào tổn thất thảm trọng hơn còn chưa biết được. Hạt mầm gieo xuống mười năm trước, đến hôm nay mới vươn lên, chắn cho họ một cơn bão cát.
Còn bên trong nội bộ nước đáng lo nhất là Trăn Quốc, Phó Thần đã phái Túc Ngọc và Diệp Tân kiểm soát. Vài ngày trước, Phó Thần còn trao đổi thư tín với hai người họ. Phó Thần nói tình hình của Thanh Nhiễm. Túc Ngọc chúc Thanh Nhiễm tìm được hạnh phúc, ý nói sẽ không cản đường tình duyên của nàng. Còn Diệp Tân thì làm theo sắp xếp lúc trước của Phó Thần, giả vờ phản lại Trăn quốc, hợp tác với KÍch quốc, sau đó lén tuồn tin tức trao đổi của mình với Trăn quốc cho Phó Thần. Maysa năm nay, Diệp Tân càng lúc càn kiêng kị Phó Thần, còn thêm Túc Ngọc giám sát, gã không dám làm trái ý, ngoan ngoãn thực hiện nhiệm vụ của mật thám hai mang. Có lẽ Kích quốc không ngờ rằng, Phó Thần đã bắt đầu bố trí tất cả, từ trước khi trận chiến nổ ra tận sáu năm.
Phó Thần giao cho Diệp Tân một nhiệm vụ, thứ nhất là kìm chân Lý phái, thứ hai là chờ cơ hội đâm lén.
"Ngài....chẳng lẽ.....ngài...." Không thể nào!
Chúng tướng không dám tin. Thụy vương chẳng nói lời nào mà thực hiện một kế hoạch lớn như vậy, rốt cuộc y đã bằng cách nào?
"Không phải ta, mà là...." Thiệu Hoa Trì liếc mắt nhìn Phó Thần.
Sao một thái giám có thể liên kết với nhiều quốc gia, còn gây ảnh hưởng nhất định đến cục diện được? Người khác đều tưởng Thiệu Hoa Trì nói đùa, chỉ riêng Từ Thanh tin đó là sự thật. Điểm đáng sợ của tên thái giám này không thể thấy bằng mắt thường. Nếu nói có ai đó đủ khả năng đùa giỡn các nước trong lòng bàn tay, Từ Thanh nghĩ chắc chỉ có người này.
Thiệu Hoa Trì không giải thích rõ ràng, chúng tướng cũng không hiểu vì sao y lại tự tin liên quân các nước sẽ không gây trở ngại. Thiệu Hoa Trì biết, nếu nói ra thì sẽ khiến thế lực của Phó Thần bại lộ, cho nên bàn tiếp với Từ Thanh, "Bây giờ, ưu tiên bảo vệ kinh thành đã."
Ai nấy đều hiểu, nước xa không cứu được lửa gần. Bây giờ, điều quan trọng nhất là bảo vệ được trung tâm Tấn quốc, còn biên cương có mất thì chậm rãi đoạt lại sau.
Có lẽ ý định của Kích quốc là đốt lửa xung quanh, vây bọn họ trong cảnh tuyệt vọng.
"Phó Thần." Thiệu Hoa Trì vừa gọi, Phó Thần đã sai Thanh Tửu chuẩn bị đầy đủ bút mực.
Hai người viết hai lá thư cùng lúc, giao cho Từ Thanh, rồi giải thích nguyên nhân hành động.
Bọn họ gửi thư cho hai nơi, một là căn cứ của Ẩn vương, nơi Thiệu Hoa Trì tích góp thế lực ở Tây Bắc, một là núi Thái Thường của Phó Thần, nơi hắn nuôi nạn dân để tiến hành chế tạo vũ khí. Ngoài ra, ở đó còn lưu giữ kho thuốc nổ đánh cắp được của Ứng Hồng Loan.
Tuy Từ Thanh đã cẩn cư nhiều năm, nhưng vẫn có mạng lưới tình báo riêng. Nghe hai nơi mà Thiệu Hoa Trì nói, lão đã biết y định mượn sức của những thế lực đứng đầu Tây Bắc, "Ngài quen biết Ẩn vương sao?"
Thiệu Hoa Trì nhìn quanh, ngoài Phó Thần, Thanh Tửu cùng vài thân tín khác, nơi này còn có Từ Thanh và các tướng lĩnh theo lão nhiều năm, tất cả đều là người đáng tin cậy. Thân phận của y cũng không cần giấu nữa, đằng nào người ta cũng sẽ biết, "Ta chính là Ẩn vương."
Xung quanh yên lặng như tờ. Ẩn vương là thế lực lớn mạnh gần đây, lai lịch bí ẩn, tác phong quỷ quyệt, lại được dân chúng vô cùng tôn sùng. Bọn họ tuân theo ý dân, giết tham quan ô lại, tiêu diệt giặc cỏ, hết sức hùng mạnh nhưng lại một lòng bảo vệ bách tính. Không ai ngờ tất cả đều do Thiệu Hoa Trì tự tay lập nên. Hóa ra Thụy vương lăn lộn nhiều năm ở chiến trường Tây Bắc cũng có ý đồ riêng.
Càng nói càng cảm thấy, cán cân đang nghiêng dần về phía Thụy vương. An vương khó mà sánh nổi.
Thất vương đảng cùng vài vị tướng cùng lên thành cao để quan sát. Tám vạn người mà Lý phái đưa vào thành trước kia đang được quản trong các lều trại dưới chân thành. Lều đó lúc trước dùng làm chỗ ở cho dân chúng tu sửa tường thành, bây giờ không được gỡ bỏ mà dùng làm bình phong. Có nhiều người nấp trong bụi cỏ hoang ven đường, mặc quần áo màu vàng nhạt, như thể hòa cùng một thế với cảnh quan xung quanh.
Sau khi về tới kinh thành, Phó Thần nhờ Thiệu Hoa Trì chuẩn bị trước những bộ quần áo đặc biệt đó, bắt chước tắc kè hoa, ẩn mình trong tự nhiên để phòng thủ, chờ cơ hội phản kích.
Chiến thuật này được người đời sau gọi là kế ẩn thân, do nhà quân sự, nhà chính trị, nhà mưu lược, nhà thư pháp nổi danh thời Tấn, Bảo Tuyên vương phát minh ra.
Phó Thần đến bên cạnh Thiệu Hoa Trì, nói thầm vào tai y, "Ta đã sai Tiết Duệ đưa người trà trộn vào đó rồi."
"Chỉ có Phó Thần hiểu ta." Ánh mắt Thiệu Hoa Trì dịu dàng đến chảy nước. Y may mắn cỡ nào mới có được một người luôn đoán được ý mình như thế chứ.
Phó Thần đứng bên cạnh, y cảm thấy tự tin đến mức sẵn sàng đối đầu thiên địa.
Trong tám vạn người kia, có kẻ thật sự buông xuôi đầu hàng, nhưng cũng không ít người có tâm tư khác. Thiệu Hoa Trì đương nhiên không thể bỏ mặc cho chúng hợp tác với quân của lão Lã và Thiệu Hoa Dương đang tiến về kinh thành. Phó Thần đưa người mình xen lẫn trong đó, nếu có dấu hiệu làm phải thì giết.
Trong lúc người người phân chia công việc, Thiệu Hoa Trì lại thấy Phó Thần trầm ngâm, "Từ lúc ở trong cung, ngươi hình như đang đắn đo chuyện gì. Là về cuộc vây công lần này sao?"
Phó Thần không phủ nhận. Hắn đã quen với việc Thiệu Hoa Trì quan sát mình kỹ càng đến từng sợi lông tơ rồi, "Ta có một phỏng đoán nhưng chưa dám khẳng định." Tuy thật ra hắn đã chuẩn bị tương đối để ứng phó với phỏng đoán này rồi.
"Nói xem nào, không chừng có thể tạo bất ngờ thì sao, ha ha ha!" Từ Thanh cười sang sảng. Từ lúc lão nhắc Thiệu Hoa Trì cẩn thận với Phó Thần, cũng xem như lão thừa nhận năng lực của hắn.
Mọi người không sao hiểu nổi, Từ Thanh thế mà hình như rất coi trọng tên thám giám bên cạnh Thụy vương. Nghe nói thái giám này là phụ tá, nhưng võ tướng luôn kỳ thị nô tài. Chẳng qua họ nể mặt Từ Thanh mới không lộ rõ vẻ bất mãn.
Phó Thần làm như không thấy ánh mắt xung quanh. Từ lúc vào cung, thấy các đảng phái tranh chấp, hắn cũng đã xâu chuổi được các dữ kiện cơ bản rồi, "Giả sử cuộc vây công lần này chỉ là một màn kịch thì sao?"
Dứt lời, Phó Thần ngẩng nhìn Từ Thanh và Thiệu Hoa Trì, thấy họ không phản bác mới nói tiếp, "Không biết điện hạ có còn nhớ ta đã từng dặn ngài, dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng đụng tới An vương, chờ ta tỉnh lại rồi tính."
Thiệu Hoa Trì đương nhiên nhớ rõ, bởi vì trước đó y định sai người ám sát Thiệu An Lân trên đường về kinh, "Ngươi nghi ngờ, việc công thành chỉ là cái bẫy sao?"
Quả là một giả thiết quá mức hoang đường. Chẳng ai lại giành công sức bao năm như vậy để sắp xếp người trong thành, chỉ vì một cái bẫy. Tuy Từ Thanh không ủng hộ, nhưng cũng chưa lên tiếng phản đối.
"Hai vị chắc cũng nhớ, kẻ đứng sau An vương là ai?" Không nhiều người biết chuyện này, nhưng Từ Thanh lại là một trong số đó.
Là Phi Khanh! Không, chính xác hơn là hoàng đế Kích quốc. Ban đầu, Từ Thanh cũng không tin chuyện này. Đường đường là quốc quân tương lai, sao lại cấu kết với ngoại địch. Nhưng bằng chứng Thiệu Hoa Trì đưa ra quá rõ ràng. Người kế vị ngai vàng không chỉ cần tài năng đức độ, mà còn phải một lòng hướng về Tấn quốc, Từ Thanh thà rằng phò tá một vị vua tầm thường còn hơn giúp vua bán nước. Chưa kể, bây giờ trước mắt lão đã có một Thiệu Hoa Trì còn ưu tú hơn, được lòng dân hơn kẻ đã lánh mặt nhiều năm khỏi kinh thành là Thiệu An Lân, lão còn tâm trí nào mà ủng hộ tân đế nữa.
Các tướng lãnh khác tuy không rõ tình hình cụ thể, nhưng Từ Thanh đã cám chỉ vài lần, khiến bọn họ đoán được đôi chút. Ai nấy đều biết dựa vào tình hình chung để có phân tích của riêng mình. Bọn họ không hoài nghi vì biết rõ, nếu không chắc chắn thì Từ Thanh sẽ chẳng nói ra miệng.
"Nếu ta giả sử, cuộc khởi nghĩa của Duệ vương lần này chỉ để trải đường cho An vương thì sao?"
Tuy rằng giải thiết này rất điên rồ, nưng nếu xét theo chiều hướng đó thì cũng giải thích được nhiều chuyện. Vì sao đối phương lại nhất định phải phát động tấn công vào lúc này? Vì sao Thiệu An Lân cứ dùng dằng mãi không về kinh....Một loạt nghi vấn được đặt ra, khiến người ta căng thẳng.
Lời của Phó Thần khiến nhiều người tỉnh ngộ, nhưng điều mà họ căng thẳng không phải là nội dung, mà là thân phận Phó Thần.
"Ngươi là cái thá gì? Ở đây đến lượt ngươi lên tiếng à?" Một võ tướng không thể nhịn nổi việc bị nô tài dạy dỗ, quát lên.
"Phó Thần từng được ta phái đến Kích quốc nhiều năm, nắm rõ tình hình kẻ địch hơn ta nhiều. Việc tiêu diệt thích khách ám sát trong cung, tìm kiếm mật thám trà trộn trong thành, chống lại quân địch vây công đều do mật thám của hắn cung cấp tin tức." Thiệu Hoa Trì giải thích. Thấy những người khác xem thường Phó Thần, y nổi giận lôi đình, không sao kìm được, quát thêm một câu, "Mấy năm nay, hắn luôn nhẫn nhục chịu đựng, nếm mật nằm gai, còn suýt nữa mất mạng. Bổn vương coi hắn là huynh đệ chung hoạn nạn, hắn có thể toàn quyền thay thế bổn vương. Mong chư vị tôn trọng hắn."
Y định rút kiếm lập uy, nhưng Phó Thần ngăn cản.
Phó Thần lắc đầu, ánh mắt thản nhiên như thể người bị miệt thị không phải mình: Điện hạ, bình tĩnh đã. Đừng để mất lòng quân sĩ.
Khiến các tướng lãnh trở mặt chỉ vì một nô tài thì người khác sẽ nghĩ sao, bất mãn đến mức nào?
Thiệu Hoa Trì phẫn nộ: Chẳng lẽ ngươi cứ để mặc bọn họ đối xử với ngươi như thế?
Chỉ có y biết, Phó Thần đã làm bao điều vì Tấn quốc, không có Phó Thần thì Tấn quốc đã chẳng còn là Tấn quốc hôm nay, hoàng cung cũng không phải hoàng cung lúc này, đâu có chỗ cho đám người kia nhảy nhót. Có một ngày, y nhất định phải khiến người ta tâm phục khẩu phục Phó Thần.
Phó Thần cười ngọt như đường: Ngươi để ý đến ta là đủ rồi.
Với Phó Thần mà nói, danh dự phải do bản thân mình giành lấy, chứ không chờ ai ban phát cho.
Thiệu Hoa Trì đỏ mặt, không dám ngẩng lên đối diện với Phó Thần. Sao hắn không biết phân biệt nơi chốn gì thế? Lỡ người khác để ý thấy thì làm sao?
Phó Thần không nói ra miệng, nhưng y nhìn cũng hiểu. Y không biết từ lúc nào mà họ đã học được kỹ năng trao đổi với nhau chỉ bằng một ánh nhìn.
Thiệu Hoa Trì quay mặt đi, im lặng nhét kiếm vào vỏ.
Phó Thần nghĩ bụng, điện hạ nhà hắn đỏ mặt rồi, đáng yêu quá, khiến hắn.....muốn làm vài chuyện không thể nói ra.