Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 268

Mảnh giấy bay xuống, lặng lẽ tĩnh mịch, tựa như cõi lòng nàng.


Cách đây vài ngày, nàng nhận được mật hàm của Phó Thần gửi thông qua Cát Khải. Trong đó liệt kê vô vàn tội lỗi của tam tử An vương, rồi hỏi nàng: Nếu kẻ này kế vị, Tấn quốc sẽ lâm nguy, cơ nghiệp nong sông bị hủy trong chốc lát. Mong nương nương lấy bá tĩnh làm trọng, đừng để nước nhà rơi vào cảnh lầm than.


Vậy mà chỉ mấy ngày sau, Thiệu An Lân cũng gửi một lá thu tương tự, muốn nàng lấy mạng Thiệu Hoa Trì.
Không nghi ngờ gì, tam vương đảng của nhi tử và thất vương đảng đã tranh đấu ác liệt, không đội trời chung.


Nếu có tai mắt trong cung lợi hại như vậy thì hẳn Thiệu An Lân cũng biết, nàng từng vài lần bất đắc dĩ hợp tác với Thiệu Hoa Trì. Tuy hai người mâu thuẫn gay gắt vì Phó Thần, nhưng lúc cần hiệp lực thì vẫn có thể gạt bỏ thù riêng. Khi thực hiện ý đồ riêng của mình, họ cũng thường tiện tay hỗ trợ đối phương một chút.


Có thể nói hai người vừa là địch vừa là bạn. Thiệu Hoa Trì có thể thoát được nhiều lần ám sát cũng phải kể đến công nàng.
Nàng không phủ nhận, dù hai người ghét nhau đến mấy, ở góc độ nào đó, Thiệu Hoa Trì xem như tương đối tin tưởng nàng.


Thực ra, chính bởi vị thất điện hạ này chịu tin tưởng người khác đôi phần, không giống như các hoàng tử còn lại, nên Phó Thần mới quyết định đứng về phe y.
Lòng nàng rối bời, đau đớn nhức buốt tận xương.


Một bên là thư tình báo liệt kê vô số tội ác của nhi tử nàng, một bên là đứa con nàng đã chứng kiến nó trải qua bao buồn vui, đau khổ mà trưởng thành.


Nàng không nói cho bất cứ ai, thật ra sau lần bị thích khách ám sát nhiều năm trước, nàng đã phát hiện mật thám khi đó liên quan đến nhi tử của mình. Có khả năng chúng thuộc cùng một phe với tam tử. Những chứng cớ Phó Thần đưa ra lúc này chẳng qua chỉ góp phần phá tan ảo tưởng của nàng mà thôi.


Nhi tử nàng phản quốc.
Vậy An Lân có biết Phó Thần nắm rõ hành vi của mình trong lòng bàn tay không?
Chắc không. Nếu biết thì Phó Thần đã chẳng sống được tới giờ.


Mục Quân Ngưng nghe giọng mình nức nở, "Dựa vào đâu ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi mà không giúp nhi tử của mình? Ta chẳng cần làm gì cũng có thể được tôn làm thái hậu, nhân vô số vinh sủng. Tấn quốc tồn vong thì liên quan gì đến ta.....Liên quan gì đến ta......Liên quan gì đến ta?"


Thanh âm mỗi lúc một yếu ớt.
"Phó Thần, ngươi thật tàn nhẫn. Ngươi nỡ vô tình với ta như thế....." Phơi bày mọi sự thực trước mắt ta, rồi bắt ta lựa chọn.
Một bên là nhi tử, một bên là quốc gia.
Tay nàng run lẩy bẩy, nhìn viên thuốc kia.


Thực ra, dù những lời viết trên giấy có phải ý của nhi tử nàng hay không cũng chẳng cần chứng thực. Nàng biết rõ phận mình chỉ là một quân cờ trong cái thế cục này. Có lẽ đây là lần cuối nàng được chọn lựa.
Nước cờ này, dù nàng không muốn đi cũng sẽ có kẻ ép nàng đi.


Nàng dường như hít thở không thông, chậm rãi bỏ viên thuốc vào miệng.
Ống tay áo lướt nhẹ trên không, vẽ đường cong ưu nhã. Nàng giống như cánh chuồn chuồn mỏng dính, rách tả tơi, run rẩy trên chiếc lá, chờ giọt sương cuối cùng.


Phi Khanh cưỡi trên yên ngựa, dẫn đầu đoàn binh thật dài, hành quân trong chiều tà.
Thiệu An Lân nắm dây cương song hành bên cạnh, ánh mắt âm u, bỗng liên cất tiếng hỏi, "Vài ngày trước ngươi vừa gửi thư đến Loan kinh, tình hình thế nào?"
Y vẫn luôn cảm thấy bất an, mà không biết nguyên nhân do đâu.


Tối qua, y vừa tính cho mẫu phi một quẻ, có dấu hiệu đại hung, y càng đứng ngồi không yên. Hôm nay, trời vừa hửng sáng, y đã chỉnh đống quân đội, mau chóng lên đường về kinh gặp mẫu phi.
"Bặt vô âm tín." Phi Khanh lạnh nhạt đáp.


Chính vì không có hồi âm nên mới dám khẳng định, kinh thành đã rơi vào tình cảnh bị quản chế. Chắc Tấn Thành đế đã chết như mong đợi của họ, còn hai mươi vạn đại quân cũng đang trên đường đến.


Tính đi tính lại, quân thủ thành không đến sáu vạn, điều thêm binh lính từ Vệ Thành đến thì nhiều lắm cũng chỉ được mười vạn. Hai mươi vạn đại quân là đủ vây kín bọn họ lẫn cả kinh thành, huống chi bây giờ y còn đưa thêm mười vạn đại quân nữa đến.


Phong thư gửi cho Mục Quân Ngưng, chẳng biết đã đến nơi chưa.
Thiệu An Lân là đệ tử của y, được y chỉ bảo hơn mười năm, gần như mọi năng lực đều thừa kế từ y cả. Cho nên Phi Khanh muốn giả nét chữ của Thiệu An Lân để viết thư cho Mục Quân Ngưng, dễ như trở bàn tay.


Một lát sau, y lại nhận được tin tức, cho biết Tấn Thành đế đã băng hà. "An vương điện hạ, xem ra chúng ta phải đẩy nhanh tốc độ rồi."
Sau khi đưa Phó Thần đến nơi, Lương Sách vỗ vỗ bả vai hắn, tặng một câu như thể tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên, "Cẩn thận nhé, vị kia sắp đến rồi."


Lời này có nửa câu đầu là lo lắng, nửa câu sau âm thầm ám chỉ Phó Thần, đừng vội chọn phe.
Khi tân hoàng đến thì bọn họ chỉ có một lựa chọn duy nhất là tận trung với tân hoàng.


Vị kia ý nói An vương đang trên đường về kinh, nhắc nhở Phó Thần rằng, đến tình cảnh này rồi, ai cũng biết nên chọn phe nào. Một tên nô tài nhỏ bé như hắn, tốt nhất cứ thờ ơ bàng quan thôi, ai làm chủ tử cũng không ảnh hưởng gì đến họ. Hắn biết tiểu thái giám này khác những người khác. Ngay cả vị thống lĩnh Ngự Lâm quân của bọn họ cũng thường xuyên khen ngợi, đầu óc Phó Thần vượt xa người thường.


Hắn chỉ lo Phó Thần quá khôn mà hóa dại, tự mình hại mình.
Thấy Phó Thần không nói gì, Lương Sách cũng biết mình khuyên nhiều cũng vô ích. Chẳng biết vị thất điện hạ này có ma lực gì mà Phó Thần phải kiên quyết đến thế.


Dưỡng Tâm Điện lúc này chia làm hai phe, một phe do thập nhất hoàng tử cầm đầu. Bọn họ đưa một vị thái y rất tài giỏi ở Thái Y viện tới. Người này y thuật cao siêu, lời nói cũng ý nghĩa sâu xa, ám chỉ đan dược mà Tấn Thành đế dùng có vấn đề, còn cố tình nhắc tới Quan Tinh Lâu. Khi ấy, mọi người đều bất giác quay sang nhìn Thiệu Hoa Trì.


Âm thầm hình thành cáo buộc, Thiệu Hoa Trì động chân động tay vào đan dược của hoàng đế.


Cách đây một thời gian, những người có tai mắt trong kinh thành đều biết, Thiệu Hoa Trì từng dẫn quân đến Quan Tinh lâu, chẳng biết để làm gì mà sau đó đốt trụi toàn bộ. Sự việc gây xôn xao lớn, nhiều dân chúng chứng kiến.


Cũng phải đến lúc ấy, người ta mới biết thế lực của Thiệu Hoa Trì ở kinh thành lớn mạnh bao nhiêu, khiến người ta nhìn y chằm chằm, Tấn Thành đế cũng thu hồi mọi ân sủng.
Thiệu Hoa Trì lại trở thành kẻ tình nghi mang tội giết vua.


Thập nhất, thập tứ cùng các tiểu hoàng tử cứ vin vào cớ ấy mà cáo buộc y. Giờ vẫn chưa thể gọi họ là vương gia được, bởi đa số bọn họ còn chưa được Tấn Thành đế phong tước, quá nửa vẫn còn là hoàng tử. Mà hai người vốn thuộc phe Thiệu Hoa Dương là lão bát Thiệu Gia Mâu, thập nhị Thiệu Tân Ngô lại bất ngờ đứng về phía Thiệu Hoa Trì, khiến người ngoài ngỡ ngàng. Mặt khác, những hoàng tử ngày xưa phụ thuộc vào lão nhị, giờ lại đứng thế trung lập, thậm chí cách đây mấy ngày còn giúp đỡ Thiệu Hoa Trì, ví dụ như lão lục Thiệu Cẩn Đàm, lão tứ người từng chịu ơn của Thiệu Hoa Trì. Như vậy, giữa hai phe đối địch, lợi thế rõ ràng nghiêng về phía Thiệu Hoa Trì.


Không biết từ lúc nào, bên cạnh Thiệu Hoa Trì đã sở hữu lực lượng đồ sộ như thế. Trừ lão tam sắp kế vị, lão cửu vừa bỏ đi, lão nhị đang âm mưu công thành, đa số hoàng tử trưởng thành đều đứng về phía y.
Sự thật quá mức kinh hãi. Thiệu Hoa Trì đã làm cách nào vậy?


Y đã gây dựng tất cả những thế lực này mà không một ai hay biết, quả nhiên chó cắn là chó không sủa bao giờ.
"Ta nói, lão thất, vì sao huynh lại chắn của đại điện, chẳng lẽ không dám để thái y vào kiểm tra thực hư?" Thập Nhất cùng một vài đại thần khác thuộc tam vương đảng xôn xao lên tiếng.


"Thụy vương điện hạ không phải có gì khuất tất trong lòng đấy chứ? Nếu không thì xin tránh ra!"
"Chẳng qua chỉ là kiểm tra một chút, nếu mọi thứ bình thường thì chúng ta đâu thể vu khống ngài?"


Bên ngoài Dưỡng Tâm điện, Ngự Lâm quân đứng chắn thành hàng, không cho người của Thái Y viện lại gần nửa bước. Chỉ có thống lĩnh Ngự Lâm Quân và người nắm giữ hổ phù là Từ Thanh mới có quyền sai lính rời đi, các hoàng tử khác có quát nạt đến mấy cũng chỉ có thế.


Thiệu Hoa Trì nở nụ cười, cái nhếch môi quyến rũ đến hồn xiêu phách lạc. Y đã trưởng thành, phơi bày toàn bộ dáng vẻ phong hoa tuyệt đại, khí thế bừng bừng, nhưng không thèm che giấu, cũng không chút nhún nhường, "Các ngươi không có chứng cớ, bản điện sao có thể để các ngươi vào kiểm tra? Long thể của phụ hoàng, há có thể cho đám hạ thần tùy ý đụng chạm?"


Y biết chắc chắn, nếu để đám thái y này vào, chúng sẽ động tay chân một chút, rồi cái chết của phụ hoàng sẽ đổ lên đầu y. Bây giờ, y tuyệt đối không được cho Ngự Lâm quân rút đi, nếu không thì oan không cách nào rửa sạch.
"Chẳng lẽ lời của thái y còn không đủ?"


Đây là dương mưu của lão tam, y tuyết đối không lùi bước, "Chỉ bằng lời phiến diện của thái y sao? Các ngươi có thánh chỉ không?"
"Thánh chỉ? Ngươi đùa đấy à?" Thiệu An Lân đang trên đường về, còn chưa đăng cơ, lấy đâu ra thánh chỉ.


"Tiên đế từng thu hồi chức vụ của ngươi, phải chăng ngươi ghi hận trong lòng nên mới bày trò cản trở?" Một văn thần bỗng nhiên lên tiếng. Gã chờ cơ hội từ nãy đến giờ, chuẩn bị đâm Thiệu Hoa Trì một nhát chí mạng.


Chuyện này tất cả mọi người đều biết. Nếu nói Thiệu Hoa Trì vì bị tước đi ân sủng mà hãm hại hoàng đế cũng không phải không có lý.


Thiệu Hoa Trì biến sắc. Miệng lưỡi của đám người này đúng là có thể đổi trắng thay đen, nghe đến là có lý lẽ, có bằng chứng. Nếu nói chúng không chuẩn bị từ trước thì ai tin? Chúng muốn hạ gục y triệt để. Chỉ cần y nao núng một chút, chúng sẽ tóm lấy cơ hội này, đánh y đến không ngóc đầu lên được.


Thiệu Hoa Trì siết chặt bàn tay. Lúc này, không được phép phạm sai lầm, nhất định phải đứng vững.
Y quay đầu nhìn về phía An Trung Hải. Gương mặt già nua của An Trung Hải khẽ run, hiểu ý Thiệu Hoa Trì, nhưng vẫn còn do dự.


Chiếu thu Ứng Thiệu chỉ có thể chiêu cáo thiên hạ trong tình huống bất đắc dĩ. Nhưng bây giờ, Thiệu Hoa Trì đang dần bị đẩy vào đường cùng, nếu tiếp tục như thế thì có khi y thật sự phải gánh tội giết vua. Nhưng lão tận mắt chứng kiến, Tấn Thành đế trân trọng thất tử ra sao, là tình phuj tử hiếm hoi trong hoàng tộc. Lão chỉ là một thái giám, cho dù là tổng quản cũng chẳng có quyền phát ngôn. Đám quý nhân ấy đâu coi nô tài như lão là người.


Lão quay nhìn Dưỡng Tâm điện, cúi thật thấp đầu, lặng lẽ lấy chiếu thư Ứng Thiệu ra khỏi ống tay áo.
Trông thấy chiếu thư này, đám quan viên mới nhận ra có điều gì không ổn. Không ngờ chiếu thư Ứng Thiệu lại bị công bố bây giờ.


Nội dung trong đó là, phải đối xử tốt với thất hoàng tử, đảm bảo y sống thọ chết tại nhà, phủ Thụy Thân vương đời đời phồn vinh.


Mọi người đồng loạt quỳ xuống, trong lòng mỗi người một ý, không nghĩ gió lại đổi chiều. Nếu Thụy thân vương đã biết điều này thì sao y có thể hãm hại hoàng đế được. Nếu y làm gì đế vương thì An Trung Hải sẽ hủy chiếu thu này, không bao giờ công bố.


Thiệu Hoa Trì quỳ trên mặt đất, khóe môi nhếch lên.
Kế hoạch thành công rồi.
Nếu không được công bố thì chiếu thư Ứng Thiệu chẳng khác gì tờ giấy vứt đi.


Không thể để Thiệu An Lân biết nội dung chiếu thu này được. Với tính cách của y, chắc chắn sẽ giết An Trung Hải trước, sau đó đến những người có liên quan. Giờ Thiệu Hoa Trì đã ép An Trung Hải công bố trước khi Thiệu An Lân quay về, như thế ít nhất là ngoài mặt, Thiệu An Lân không thể động đến mình.


Ở đây có cả các quan văn và sử quan. Nếu Thiệu Hoa Trì bị định tội, dù y từng mang thanh danh tốt đi nữa, thì từ nay về sau, Tấn quốc chẳng còn chỗ dung thân cho y. Giờ gió đã đổi chiều.


Không ai ngờ được, đến nước này mà Thiệu Hoa Trì vẫn cứu vãn được tình hình. Nhưng bọn họ không thể dễ dàng bỏ qua cho y thế được.


Một chiêu không hiệu quả, không thể khám nghiệm tử thi, vậy thì nhắm vào việc hạ lệnh cho Ngự Lâm quân. Có người vin vào cớ Từ Thanh sai lính vây chặt Dưỡng Tâm điện, muốn gỡ hòa một phen.


"Vậy vì sao lại ngăn chúng ta vào? Hình như Thụy vương điện hạ có âm mưu gì đó. Phải chăng ngài thừa nhận đã cấu kết vứ Từ Thanh tướng quân, làm chuyện không thể cho ai biết?"


Đám quan văn đều là cao thủ hùng biện, so về tài sử dụng mồm mép thì không mấy ai có thể so sánh. Nhưng khi nóng vội chúng cũng lộ sơ hở, và Thiệu Hoa Trì dễ dàng nhắm ngay vào đó.


Lúc này, Từ Thanh đương nhiên còn phải trấn thủ tường thành, đang yên đang lành bị người ta tạt cho gáo nước bẩn. Không chứng cớ gì, sao có thể để chúng bôi nhọ được.
Thiệu Hoa Trì chính là muốn đối phương nóng vội mà sơ hở như thế.


"Từ tướng quân là người có nhân phẩm ra sao, ta không cần thừa lời. Một tướng lãnh thiết cốt tranh tranh như thế mà bị kẻ khác vu hãm, ta tin rằng ngàn vạn bách tính Tấn quốc sẽ không đồng ý." Lời Thiệu Hoa Trì nói ra đầy ngạo khí lẫm liệt, chấn động tâm can.


Đám văn thần cũng nhận ra mình hớ miệng. Nói ai thì nói, chỉ riêng vị Từ Thanh này, đến cả hoàng đế mà lão còn không nể mặt, sao có thể khom lưng trước một vương gia nhỏ bé. Dù họ biết Từ Thanh đối xử đặc biệt với Thiệu Hoa Trì, nhưng không có chứng cớ mà tùy tiện bôi nhọ danh tướng, các sử quan chắc chắn không ủng hộ.


Bọn họ nóng vội quá, đi nhầm một nước cờ.


Mà lúc này, Thiệu An Lân lẫn Thiệu Tử Du đều không có mặt. Hai người mạnh nhất, cầm đầu phe phái không ở hiện trường để cứu vãn tình hình, chỉ dựa vào đám tạp quân thì không xứng là đối thủ của Thiệu Hoa Trì. Muốn định tội cho y còn khó hơn lên trời.


Chỉ một câu nói của Thiệu Hoa Trì đã có thể tạm thời khiến tình hình lắng dịu. Thất vương đảng sau lưng y cũng nắm lấy cơ hội, lên tiếng phản kích, làm cho tam vương đảng tức đến hộc máu. Có một vài quan văn vốn thuộc tam vương đảng mà chẳng hiểu sao lúc này lại bỗng nhiên nhảy sang phe thất vương, không thể tin nổi.


Các quan viên đó thuộc phái bảo hoàng của Tấn Thành đế. Phó Thần đã phái Thanh Thủy, Diệp Huệ Ly dùng mỹ nhân kế, đảo loạn nội trạch, nhằm khống chế bọn họ. Trừ vũ khí sắc đẹp ra, họ còn trúng cổ trùng của Ô Nhân Đồ Nhã nữa, không muốn nghe lệnh cũng phải nghe.


Kết hợp với ép buộc, đe dọa, các quan viên lần lượt phản bội, đứng về phía thất vương.
Trong lúc hỗn loạn nhất, tân hoàng còn chưa đăng cơ, điều gì cũng có thể xảy ra được.
Trong trận lốc xoáy tranh đoạt quyền lực, ai chẳng muốn giành lợi ích về mình.


Thái y muốn xông vào, Ngự Lâm quân ngăn cản, giằng co hồi lâu.


Văn thần hai phe thì liên tục khắc khẩu. Các võ tướng lúc này đều ở ngoài thành, Theo cách Thiệu Hoa Trì nói thì, khi chống địch thì phải hướng vũ khí ra ngoài, chớ dại mà chỉa vào người mình. Dù những người này đối đầu với y, nhưng vẫn là người Tấn quốc. Chính vì ý chí của y như thế mới có thể lay động được Từ Thanh.


Phó Thần nheo mắt nhìn tình cảnh, xâu chuỗi những điểm đáng ngờ.
Nếu người Tấn quốc cắn xé lẫn nhau, Lý hoàng mới là kẻ thực sự được lợi sau chuyện này. Hắn không những chiếm được lãnh thổ mà còn cả nhân tâm.


Đầu óc Phó Thần căng như dây đàn. May sao đối phương không biết bọn họ sâu cạn thế nào, mà hắn thì đã tính đến đủ mọi tình huống.


Phó Thần vừa xuất hiện trong tầm mắt, ánh mắt ngạo mạn đầy vẻ mỉa mai, tự cao tự đại của Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nhận ra điều gì đó, lập tức nhìn sang. Quả nhiên, y trông thấy nam nhân mà y ngày nhớ đên mong đang đứng đằng xa, nhẹ nhàng nở nụ cười với mình.


Thiệu Hoa Trì hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, rồi lại ngẩng lên. Lúc thấy Phó Thần lần nữa, y mới mở to mắt như thể xác định xem hắn có phải ảo giác hay không. Ánh mắt từng chút từng chút tìm kiếm từng đường nét mà y đã rất quen thuộc trên người Phó Thần, như thể tô vẽ từng tấc da thịt trên khuôn mặt nam nhân y chờ đợi suốt ba ngày ba đêm.


Chỉ cần Phó Thần xuất hiện, y sẽ có phản ứng khác thường. Người không quen sẽ không nhận ra, nhưng người nào biết thì có thể thấy rõ, Thiệu Hoa Trì đang không yên lòng.
Đôi môi y run khẽ, dù chỉ thoáng qua, nhưng vẫn không thoát được mắt Phó Thần.


Thiệu Hoa Trì vô cùng kích động. Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì y đã nhào đến, ôm hắn thật chặt. Nỗi nhớ da diết như tằm ăn dâu, sắp cắn mòn cả thân thể lẫn lý trí y rồi.
Y quá mức mê muội vì nam nhân tên gọi Phó Thần này.


Phó Thần càng lộ rõ ý cười. Mỗi cử chỉ của Thiệu Hoa Trì cứ như sợi lông vũ mỏng tang rơi xuống đáy hồ trong tim hắn, dấy từng đợt sóng nhỏ.
Vì nghề nghiệp của mình, hắn kỵ nhất là mất bình tĩnh, nhưng hôm nay, lý trí hắn không ngăn nổi cảm xúc này nữa.


Trong tình cảnh giằng co quyết liệt mà Thiệu Hoa Trì lại phân tâm. Trước khi bị người khác phát hiện, y gắng hết sức mà nhìn đi nơi khác. Y không muốn khiến Phó Thần trở thành điểm ngắm, đồng thời cũng vì nụ cười của Phó Thần ban nãy mà ấm đầy cõi lòng.


Hóa ra Phó Thần cũng có lúc "ngu xuẩn" như vậy.
Chẳng cần thừa lời cũng cảm nhận được tâm ý đối phương. Tình cảm đôi bên càng lúc càng sâu nặng.


Ánh mắt quấn quýt si mê ngắn ngủi của bọn họ không bị ai phát hiện, trừ Mục Quân Ngưng vừa đến đây. Nàng và Thiệu Hoa Trì gần như cùng lúc nhìn thấy Phó Thần, nhưng ánh mắt hắn lại chẳng có một tia nhỏ nhoi nào giành cho nàng hết. Không biết từ khi nào, đôi mắt ấy đã chỉ dừng ở một người duy nhất.


Phó Thần là kẻ tàn nhẫn, luôn đâm người khác một dao chí mạng trong lúc lơ đãng như thế đấy.
Đối với hắn, nàng chẳng là cái gì.


Phó Thần dùng thân phận là thái giám thân tín của Lưu Túng để tiếp cận đám người đang cãi nhau. Theo kế hoạch của nhóm thập nhất hoàng tử, bọn họ đáng lẽ sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Các đại thần có mặt đều thuộc phe họ, dễ dàng gán được tội giết vua lên đầu Thiệu Hoa Trì. Dù chỉ là hoài nghi thì cũng phải giải đến Lệ Hình xử để tra xét. Thiệu Hoa Trì không có quan văn ủng hộ, không quan hệ tốt với các hoàng tử khác, cộng thêm lời chứng của thái y chính nhất phẩm, Thiệu Hoa Trì sẽ không có cơ hội trở mình.


Nhưng mà chỉ một lúc sau, Thiệu Hoa Trì không những gỡ bỏ hiềm nghi cho bản thân, còn lật ngược được thế cờ.


Có thể nói, chỉ cần lần này hạ bệ được Thiệu Hoa Trì thì tam vương đảng muốn phán tội y thế nào cũng được. Các đại thần đều biết thế, nên dốc hết sức, tìm mọi cách đưa người vào khám thi thể hoàng đế. Làm được vậy thì có đến tám phần thành công. Mất Thiệu Hoa Trì, thất vương đảng chẳng có gì đáng sợ.


Để người của Thái Y viện tạo ra chứng cớ, lại châm ngòi thổi gió đảng bảo hoàng, thập nhất đã tính toán vạn lần.


Nhưng bọn họ quá mức xem thường thất vương đảng, xem thường Thiệu Hoa Trì, xem thường Phó Thần. Nếu chúng án binh bất động, Thiệu Hoa Trì cũng không phản kích. Vậy mà chúng lại từng bước dồn ép chọc giận Thiệu Hoa Trì, đánh thức một con sư tử đang ngủ say. Giờ đến lượt y cho chúng ăn hành.


Vị thái y định vạch tội Thiệu Hoa Trì ban nãy, giờ đã trốn ra đằng sau, run như cầy sấy.
Ánh mắt Thiệu Hoa Trì dương dương tự đắc, nhìn Phó Thần đầy vẻ trấn an, dường như muốn nói, "Ngươi đừng can thiệp, ở đó mà nhìn uy phong của ta."


Bất cứ nam nhân nào cũng muốn thể hiện bản thân mình vượt trội trước mặt người thương, mà Thiệu Hoa Trì đã kìm nén lòng mình lâu như vậy, chấp niệm càng lớn.
Dáng vẻ kiêu ngạo của y khiến Phó Thần nhớ đến vị tiểu hoàng tử ngông nghênh ngày trước, trong lòng ngọt như đường.


Trong lúc chuẩn bị thong thả nhìn Thiệu Hoa Trì ra tay ngăn cơn sóng dữ, hắn chợt phát hiện Mục Quân Ngưng đang lạu gần. Vì Tấn Thành đế mới qua đời, các phi tần còn đang đứng ngoài khóc lóc chưa rời đi. Các nàng không phải thương xót gì Tấn Thành đế, chẳng qua đang tranh thủ vì mình.


Trừ tứ phi, hoàng quý phi hoặc hoàng hậu, đa số các nàng đều bị đưa đến am ni cô hoặc nơi sâu nhất trong hậu cung, hoặc là tuẫn táng. Mục Quân Ngưng nắm giữ Triều Phượng lệnh trong tay, cho nên bọn họ đều ra sức cầu xin hoàng quý phi khoan hồng độ lượng, không thì cầu xin tổng quả phủ Nội Vụ là lưu túng để được ở lại trong cung, mà danh sách này thì rất hữu hạn.


Hoàng quý phi nghỉ ngơi một lát rồi quay lại, trông có vẻ đã khôi phục khá nhiều. Gương mặt nàng hồng nhuận như tô phấn, cả người ngập tràn sức xuân, xinh đẹp như trẻ lại cả chục tuổi.
Trông thấy nàng, Phó Thần hơi nheo mắt.


Dáng vẻ nàng quá kỳ lạ. Mấy lần gặp trước, nàng hết sức suy yếu, sao bây giờ trạng thái lại tốt như vậy?
Khi Phó Thần còn đang suy nghĩ, hắn chợt thấy thứ gì đó lóe lên trong tay áo nàng, nhưng nhanh chóng bị lớp vải dày che khuất.


Tim Phó Thần đập mạnh. Hắn không màng đến nguyên tắc bo bo giữ mình nữa, lập tức tách khỏi đám người, đi thẳng về phía Mục Quân Ngưng.


Trong lúc hai bên còn đang giằng co, không ai chú ý hoàng quý phi vừa xuất hiện. Hoàng quý phi là người có thể chủ trì đại cục, mẫu phi của tân đế, chắc chắn sẽ trở thành thái hậu. Ai được vị thái hậu tương lai này ủng hộ thì phần thắng sẽ lớn hơn nhiều.


Mục Quân Ngưng chỉ vừa kịp đụng tới Thiệu Hoa Trì thì đã bị Phó Thần túm chặt lất cổ tay, dùng lực mà siết. Thứ gì đó bay ra khỏi lòng bàn tay nàng. Sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, lộ vẻ tuyệt vọng, thống khổ, như thể đã biết kết cục của mình là thế.


Mục Quân Ngưng bỗng nhiên bị ngăn cản, ai nấy đều quay sang nhìn tên thái giám to gan lớn mật dám dĩ hạ phạm thượng với nàng. Hắn không cần mạng nữa chăng, tội này đủ để tri di cửu tộc.
Lúc binh lính định xông lên bắt người, mắt phượng của hoàng quý phi lại trừng lớn, uy thế bừng bừng, "Lui cả xuống."


Nàng nhìn Phó Thần đã rời khỏi nhóm thái giám để bước vào trung tâm, đâu còn chút dáng vẻ khiêm tốn, nhún nhường ngày xưa nữa. Gương mặt Phó Thần không lộ cảm xúc, nhưng ánh mắt lại lạnh hơn băng, tựa như nếu nàng dám động vào một sợi tóc của Thiệu Hoa Trì, hắn sẽ khiến nàng phân thây vạn đoạn.


Vì y, ngươi có thể từ bỏ nguyên tắc của mình, bước ra đây để trở thành cái bia cho người ta ngắm sao?
Tim nàng đau đến chết lặng.
Bỗng nhiên, nàng mỉm cười. Đôi mắt ngấn lệ, đẹp chấn động tâm can, môi mấp máy nói, "Ta biết ngươi sẽ đến."


Giới hạn của ngươi là không được đụng đến Thiệu Hoa Trì phải không?