Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 200

"Xem ra sứ giả đại nhân rất hứng thú với bức tranh này?" Khóe mắt Lý Biến Thiên khẽ sáng lên một nét cười mơ hồ. Rõ ràng là cười, nhưng sứ giả lại cảm thấy cái lạnh ăn vào xương cốt.


Gọi một tiếng đại nhân cũng không có gì sai. Lúc trước, Tấn quốc là thiên triều, bất cứ vị đại thàn nào cũng cao quý hơn quốc vương của một tiểu quốc. Nhưng lúc này, vị sứ giả lại cảm thấy hai chữ kia thốt ra từ miệng hắn nghe thật chói tai.
Lý Biến Thiên ngoắc tay, sai hộ vệ cởi trói cho gã.


"Không không không, chỉ hiếu kỳ một chút mà thôi. Bức tranh này rất thú vị, mỗi nét bút vẽ ra đều rất tỉ mỉ, có thể thấy người vẽ đã dành rất nhiều tâm tư.


Bị ánh mắt nhẹ nhàng của Lý Biến Thiên dõi theo, gã cảm thấy như có một chiếc lông vũ cháy xém đang phe phẩy trên người, máu nóng toàn thân dồ lên tới mặt. Mỗi một cử động nhỏ của vị đến vương này đều để lại ấn tượng sâu sắc, dùng cách thức không thể diễn tả để xâm chiếm toàn bộ giác quan người đến diện, khiến kẻ đó căng thẳng thần kinh.


Dù hai tay đã không còn bị trói, còn được nam nhân kia gọi là đại nhân, cư xử rất lễ độ như trước, nhưng sứ giả đã không còn dám nghênh ngang như hồi sáng. Gã còn nhớ rõ ràng lúc trước minh ở trong phòng ngủ, xung quanh còn có mấy chục tinh binh của Tấn Thành đế phái tới canh gác, ngay cả con ruồi cũng khó mà bay lọt, vì sao vừa tỉnh dậy đã ở hoàng cung Kích quốc rồi.


"Ngài nhìn lâu như thế, có phát hiện ra điều gì không?" Lý Biến Thiên buông tấu chương trên tay, thong thả dựa vào long ỷ. Mí mắt hơi khép, hàng mi dầy đậm phủ bóng xuống gương mặt, vừa nghiêm cẩn, vừa yên tĩnh, lại vừa uy lực, rõ ràng là dáng vẻ lẫm liệt không thể xâm phạm của bậc đế vương. Ngồi ở vị trí cao như vậy nhưng vẫn khí định thần nhàn, phong thái ung dung, hỏi han ân cần, chính điều đó lại tạo cho đối phương cảm giác bị đe dọa.


Sứ thần rụt rè ngẩng đầu, thoáng thấy Lý Biến Thiên đang ngắm nghía một tấm ngọc bài vô cùng tinh xảo. Vừa trông thấy vật này, gã sợ đến mức đũng quần ướt sũng.


Tấm ngọc bài bài này có lai lịch, được sản xuất ở vùng Bắc bộ Tấn quốc, chất liệu mặc ngọc vô cùng quý hiếm, là hắc ngọc mà cao tăng Huyền Trang vẫn thường nhắc đến. Loại ngọc trơn nhẵn, đen như mực, là khoáng thạch quý giá của Tấn quốc, cũng là hàng đặc sản. Hôm nay, gã và các sứ thần khác đã thỏa thuận với nhau về việc ăn chia kho báu Khiển tộc, dùng miếng hắc ngọc này làm tín vật kết minh.


Nhưng giờ nó lại nằm trong tay Lý Biến Thiên!
"Rất ấm áp, khiến người ta ngưỡng mộ." Sứ thần run cầm cập nói.


Đế vương bỗng nhiên bật cười lạnh nhạt. Thường ngày, sứ thần cũng là loại người luồn lách giảo hoạt. Gã biết câu trả lời mà Lý Biến Thiên muốn không phải như vậy. Cứ tiếp tục thế này thì dù gã có mất mạng cũng chẳng ai hay, cần phải tìm cách đáp sao cho đối phương vừa ý. Mồ hôi trên trán tuôn đầm đìa, một câu trả lời liên quan đến tính mạng, khiến hắn càng sợ hãi, ngay cả xưng hô cũng bất giác thay đổi, "Nô.....nô tài cả gan đoán một người trong tranh là bệ hạ ngài, còn người kia thì trông khá quen."


"Quen?" Ánh mắt Lý Biến Thiên thoáng nghiêm nghị. Cảnh tượng trong mộng lần nữa hiện ra. Huyệt thái dương hắn đau như bị dùng đinh gõ vào. Nhưng ký ức mơ hồ đang dần phá vỡ gông xiềng. Lý Biến Thiên vẫn bất động như núi, sai người đưa sứ giả đến một căn nhà nhỏ bên vách núi, khi nào nghĩ ra được thì thôi.


Sứ giả bị đưa đi, Lý Biến Thiên lại liếc mắt nhìn những bức tranh trên tường, không nói lời nào.
Đúng lúc này, Thập Ngũ đến báo, một vi y giả muốn xin diện kiến. Trong tay lão cầm chiếc hộp gấm mà Lý Biến Thiên từng đưa cho.
Chiếc hộp chứa miếng thịt mà hắn đã cắn đứt trên vai Lý Ngộ.


Lý Biến Thiên nhận lấy chiếc hộp nhưng không mở ra, chỉ trầm ngâm một hồi, rồi nói ra phỏng đoán, "Không phải người Khiển tộc?"
Y sư im lặng gật đầu.
Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất.


Gương mặt Lý Biến Thiên cứng đờ, ngây người nhìn mặt bàn phía trước. Chất sơn bóng loáng phản chiếu ánh máng mơ hồ lên làn da tái xanh.


Cùng thời điểm đó, sứ giả bị bức cung cuối cùng đã nhớ ra trông thấy người này khi nào. Năm đó, khi Kị Tang quốc và Trăn quốc cùng đến triều cống, hoàng đến gọi các đại thần từng đi sứ nước ngoài vào cung bẩm báo tình hình. Khi ấy, trong ngự thư phòng có một tiểu thái giám vô cùng thanh tú đang cạo râu cho hoàng thượng. Chỉ những thái giám được hoàng đế tin tưởng nhất mới được giao công việc này.


Các đại thần đều rất kinh ngạc vì tuổi tác và dung mạo của thái giám kia, nhất là hắn thi thoảng còn hầu chuyện khiến cho bệ hạ đang cau có cũng phải bật cười, khen hắn thông minh. Gã nhớ lúc ấy tiểu thái giám chỉ mỉm cười bình thản, không mang hơn thua. Đúng vậy, chính là khí chất bình thản đó, có nét rất giống với thần thái trong tranh, cho nên nhiều năm qua như vậy mà gã vẫn còn ấn tượng.


Nhưng tên thì không nhớ lắm, dù sao cũng không phải nhân vật quan trọng. Sau nhiều lần tra tấn khổ sở, sứ giả nhớ được một chữ trong tên người này, là chứ Phó, bởi vì khi ấy An Trung Hải gọi hắn là Tiểu Phó Tử.


"Phó.....Thái giám......" Lý Biến Thiên gặm nhấm vài chữ này. Năm đó, lúc ở quán trọ Tấn quốc, hắn cũng từng hoài nghi cho nên đã lột sạch quần áo đứa bé kia để kiểm tra, cho đến khi thấy bộ phận đặc trưng cho nam tính mới thôi nghi ngờ. Lúc này, đầu óc hắn như bị lửa thiêu đốt, càng cố gắng nhớ lại thì càng đau đớn khổ sở thêm. Dù Lý Biến Thiên có khả năng chịu đựng hơn hẳn người thường cũng phải từ bỏ để tránh làm tổn thương kinh mạch, "Còn nhớ ra gì nữa, nói hết đi."


Sứ giả đã vắt hết óc. Chuyện qua nhiều năm rồi, còn là một kẻ vô danh tiểu tốt, gã làm sao nhớ kỹ được. Tiểu thái giám kia còn gì đặc biệt không......Nói đến chuyện này, nếu năm đó tiểu thái giám này không chết thì chắc sẽ thành nhân vật thăng chức nhanh nhất trong cung. Có một khoảng thời gian, sau khi giúp đỡ hoàng thái hậu, các nương nương luôn miệng nhắc đến hắn.


"Chết? Từ năm năm trước?" Lúc này, khuôn mặt Lý Biến Thiên có chút vặn vẹo, vừa như giận vừa như cười, khiến người ta càng sợ hãi thêm.
Đó cũng chính là thời điểm mạng lưới tình báo trong cung của hắn bị diệt, những việc diễn ra thường ngày cũng không đến được tai hắn.


Khi các bằng chứng dồn dập xuất hiện thì ngay cả những chuyện nghe có vẻ tự nhiên nhất cũng thành âm mưu được xây dựng kỹ càng. Lý Biến Thiên không tùy tiện nghi ngờ thân tín, nhưng một khi có manh mối thì kể cả phải lật trời quấy nước, hắn cũng phải tra ra mọi mối liên hệ nhỏ nhất, không bỏ qua bất cứ khả năng nào.


Ngón tay Lý Biến Thien run rẩy, mạch máu giật khẽ dưới da. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu hồi tưởng lại những ký ức kia lần nữa.. truyện kiếm hiệp hay
Năm năm trước.


Lần đầu hắn nhìn thấy Lý Ngộ là sau khi rời khỏi Quan Tinh Lâu. Lý Ngộ trôi dạt trên sống hộ thành. Người hắn đầy thương tích, máu thịt lẫn lộn, không biết là bị tấn công bởi loại vũ khí nào.


Ám sát Thiệu Hoa Trì thất bại, Thất Sát xuất hiện trong hậu cung, trúng máu Khiển tộc, quấy phá quốc yến Tấn quốc, dụ mật thám vào rừng rồi giết chết, sau đó lại dùng sức mạnh tuyệt đối để vạch trần thân phận Thẩm Kiêu, khiến y bị giam vào lao ngục. Thất Sát trốn ra ngoài thành, bị tê tước đuổi theo, nhưng cuối cùng hắn vẫn đào thoát.


Kể từ đó, hắn bắt đầu để tâm đến nhân vật này.
Nghi lễ hồi sinh của Tân Di bị thất hoàng tử phá ngang.


Trên đường về Kích quốc, Lý Ngộ bị truy sát, sau khi điều tra thì biết kẻ đuổi giết hắn là Vanh Hiến tiên sinh, tâm phúc của thất hoàng tử. Lý Ngộ bị truy sát cũng rất hợp lý, vì hắn là dân đầu đường xó chợ nên phát hiện ra thất hoàng tử không hề tầm thường, có thế lực ngầm trong dân gian. Vanh Hiến tiên sinh nhận lệnh diệt cỏ tận gốc.


Ở thôn Thượng Thiện, Lý Ngộ phấn đấu quên mình, xả thân cứu hắn.
Đến Ấm Đột quốc, thuật Miêu quỷ với Thất Sát thất bại, tộc Ô Ưởng bỗng nhiên tạo phản, Thánh Tử xuất hiện, thả hoàng thân các nước ra. Trong trận chiến, Lý Ngộ đỡ cho hắn một mũi tên trí mạng.


Trăn quốc tạm dừng nội loạn nhờ hai nhân vật ổn định triều chính, một người từng là thái giám ở Tấn quốc nhưng từng phạm lỗi, tên gọi Diệp Tân. Người còn lại thì không có tin tức gì, vô cùng thần bí.


Nha phiến bị tiêu hủy, Tấn quốc hoàng đế cũng biết tác hại của chúng, việc lan rộng phải tạm dừng.
Ám sát Tố Nữ tinh Mai phi thất bại.
A Tam làm phản, phá nổ kho thuốc súng.
Ám sát thất hoàng tử nhiều lần bất thành, hoài nghi có nội gián.


Thám tử trong hoàng cung Tấn quốc đều bị giết, chỉ còn lại vài người, thế lực tạm thời không thể xây dựng lại.
Phi Khanh tính ra được Thất Sát ở gần Đế Vương tinh, nhưng người gần hắn có vô khối, hắn không quá coi trọng lời phỏng đoán thiếu căn cứ này.


Càng nghĩ càng kinh hãi, chân mày Lý Biến Thiên gần như xoắn chặt vào nhau. Tất cả những điều Lý Ngộ làm vì hắn, hắn chưa từng quên. Đứa trẻ này có trung có nghĩa, lại vô cùng sùng bái hắn, làm sao có thể? Làm sao có thể?
Huyệt thái dương giật liên hồi, hai mắt càng tăm tối.
Năm năm sau.


Có tin đồn về kho báu Khiển tộc, nhiều mật đạo xuất hiện ở quốc đô.
Lý Cẩm Trình bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, các nước dừng nội chiến, ngừng mua vũ khí của Kích quốc.
Năm mươi tám chốt liên lạc bị cắt đứt.
Tộc Ô Ưởng đột kích, biên quan thất thủ.


Lý Diệp Tổ tiêm nha phiến cho hắn, luôn miệng nói nghi ngờ Lý Ngộ.
Năm năm qua, hắn thử Lý Ngộ không dưới trăm lần, nhưng chưa từng phát hiện ra điều gì đáng ngờ. Dù có thân tín nào phản bội đi nữa, người đó nhất định không thể là Lý Ngộ.


Phản bội......Chưa từng trung thành thì đâu thể xem là phản bội.
Máu toàn thân dường như đông lại, toàn thân Lý Biến Thiên lạnh như khối băng.


Hắn liệt kê đủ mọi sự việc đã xảy ra trong năm năm, ít nhiều hình dung được phong cách của Thất Sát. Vô thanh vô tức, sạch sẽ gọn gàng, không lưu hậu họa, mỗi lần ra tay đều đánh sâu bảy thước, khiến họ bị áp đảo dần dần.
Nhìn bề ngoài thì chẳng có việc gì liên quan đến Lý Ngộ.


Không......liên quan?
Kinh mạch bỗng nhiên co rút, cơn đau thấy óc lại quay về khiến hai mắt Lý Biến Thiên tối sầm. Chiếc bàn trước mặt hắn bị một chưởng đánh tan tác, chén trà, bút mực, sổ sách rơi đầy đất. Hắn ngã từ trên bậc cao xuống, tóc tai tán loạn, chưa từng chật vật như thế.


"Bệ hạ!" Đám Thập Ngũ kinh hãi quỳ xuống.
Lý Biến Thiên ngoảng mặt làm ngơ, cắn răng chịu đựng cơn đau như thể linh hồn đang giằng co với thể xác. Lớp băng che đậy ký ức bị phong tỏa kia cuối cùng vỡ tan, để lộ sự thật vốn có.
Tròng trắng của mắt phủ đầy tơ máu, nhìn xuyên quan màn tóc hỗn độn.


Hắn nhớ ra rồi.....
Khi bị Thiệu Hoa Dương truy sát, bọn họ nhảy xuống dòng sông dưới vách núi tìm đường sống. Hắn va vào tảng đá, hôn mê bất tỉnh.
Con sông kia có tên trong tiếng địa phương là Hắc Thủy.
Thân thể ngâm trong dòng nước lạnh lẽo. Một tia sát khí chợt lóe lên!


Trải qua hơn hai trăm lần bị ám sát, bản năng thôi thúc hắn bừng tỉnh khỏi cơn mê, chăn lại cánh tay kia.
Người bên cạnh hắn khi đó là....Lý Ngộ!
Lý Biến Thiên một tay chống thân mình, không để ý đến lòng bàn tay chảy máu đầm đìa, tay kia ôm trán.


Cơn thèm khát nha phiến lại bắt đầu nhộn nhạo trong cơ thể.


Hắn siết bàn tay đầy máu, thân hình cao lớn chậm rãi đứng dậy, hoàn toàn không có vẻ suy nhược của vị đế vương ngồi trên xe lăn suốt mấy thập niên. Khoảnh khắc nhớ ra những ký ức kia cũng là lúc cơn thịnh nộ trong hắn bùng cháy. Hắn rít khẽ, "Lý Ngộ.....Không, ta nên gọi ngươi là gì?!"


Thanh âm đó giống như một tiếng sấm, sát khí mãnh liệt như khiến cả Ngự Thư phòng chấn động. Những đồ đạc rải rác xuong quan bị nội lực quét đến, tan thành bột mịn.
..........


Thiệu Hoa Trì bước ra khỏi ngôi miếu. Vẻ mặt y quá mức cương nghị, khiến cho La hằng đứng bên cạnh cũng cảm thấy được chủ tử nhà mình hôm nay hơi khác mọi khi.


"Thuộc hạ không yên lòng. Sao công tử bỗng nhiên lại nguyện trung thành với ngài?" Thứ nhất, hắn không nhất thiết phải can dự vào cuốc chiến tranh ngai vị giữa các hoàn tử. Thứ hai, thế lực của Thụy vương yếu kém, gia nhập rồi thì khó mà bảo toàn bản thân.


"Hắn cho ta lựa chọn, mà ta cũng cho hắn lựa chọn, rất công bằng thôi."
Một cuộc trao đổi đồng giá, đôi bên tình nguyện.
Thiệu Hoa Trì nói một câu không đầuk hông cuối, người khác nghe cũng chẳng hiểu gì. La Hằng nghĩ mất nửa ngày vẫn không đọc được ý chủ tử.


"Hắn không có mưu đồ gì chứ?" Vào thời khắc quan trọng thế này mà giao hậu phương cho Phó Thần, lỡ xảy ra chuyện thì Thụy vương sẽ hai mặt giáp địch.


"Dù ta có chết, Phó Thần cũng vẫn đứng vững." Sao hắn có thể phản bội ta. Từ khi cùng hắn đón thương binh, ta đã biết bản tính Phó Thần vừa nhân vừa nghĩa, thiện lương nhưng không cổ hủ, tàn ác nhưng có nguyên tắc. Hắn còn thương yêu bách tính hơn hoàng tộc.


Khi Thiệu Hoa Trì đưa người xuống núi, tướng quân Nhã Nhĩ Cáp cùng các phó tướng đã đưa đa só quân thủ thành về đây chờ lệnh.


Sau lưng bọn họ là không biết bao nhiêu bách tính. Khi thấy Thiệu Hoa Trì, mắt bọn hừng hực cháy. Đó là ngọn lửa đấu tranh của những người dân bị dồn đến đường cùng, mà dẫn đầu chính là những người đã trốn khỏi khu Hắc Huyết mấy ngày trước.


Ánh mắt Thiệu Hoa Trì rất ôn hòa, "Đừng ở đây nữa, trốn hết lên núi đi. Ta sẽ sai người bảo vệ ngọn núi này."
Bách tính nghe được lời y, càng thêm căng thẳng.
Trăm nghe không bằng một thấy. Quả thật thời gian vừa qua, Thụy vương cũng chịu nhiều tủi nhục không kém họ.


Trong những ngày này, để truy tìm Thiệu Hoa Trì và Thất Sát, Lã Thượng tiến hành một cuộc tàn sát quy mô lớn. Dân chúng hốt hoảng chạy, thi thể nằm la liệt, khói bốc lên bốn phía. Thành Bảo Tuyên chìm trong hỗn loạn.
Một người quỳ xuống, rồi lần lượt đến những người sau.


Có người im lặng, có người kêu khóc, có người gào thét trong tuyệt vọng.
"Mất rồi! Người nhà ta chết hết rồi! Trốn đi đâu cũng thế mà thôi!"
"Thụy vương, ngài đưa ta theo đi!"


"Chúng ta đã sống qua nạn châu chấu, đại hàn, dịch bệnh, còn cả thiên hoa lần này nữa. Nếu bọn chúng muốn giết cả thành, lão già này liều mạng với chúng!" Một ông lão đến đứng còn run nói. Lão từng là binh sĩ, trải qua nhiều chiến trường, các con đều chết trận, chỉ còn mỗi một đứa cháu. Lão bị mất một cánh tay, sau khi quay về thì đối mặt với sưu cao thuế nặng. Nhưng cho đến giờ, lão vẫn chưa dám nói một lời than trách với Thiệu Hoa Trì về thuế má. Thiên tai có thể chịu, nhưng nhân họa thì quyết không bỏ qua.


"Điện hạ, xin ngài cứu chúng!" Dân dung dập dầu than khóc.
"Chúng ta chẳng có gì, chỉ có cái mạng này."
"Ngài... Có nhận lấy mạng của ta không?" Một nam nhân lực lưỡng nước mắt ròng ròng, nhìn Thiệu Hoa Trì.
Đây là lần phản kháng cuối cùng của họ, với tất cả những gì họ có.


Thiệu Hoa Trì há miệng thở dốc. Y nhẹ nhàng che đi trái tim đang không yên ổn trong lòng ngực. Y biết giờ thứ y phải gánh vác không chỉ là sinh mệnh của bản thân.
Y quay đầu nhìn thoáng qua đài cao lộng gió, nơi Phó Thần đang đứng.
Cách quá xa, không thể thấy vẻ mặt đối phương.


Y nuốt cơn nghẹn ngào, nhìn kỹ từng gương mặt bách tính sẽ cùng mình kề vai sát cánh, "Ta nhận!"
Thiệu Hoa Trì cắn răng, không để lộ một chút cảm xúc yếu đuối nào. Y là trụ cột, không được lùi bước.


"Chúng tướng nghe lệnh. Ta, Thụy vương Thiệu Hoa Trì, dùng tính mạng mình để thề, sẽ cùng tồn vong với thành Bảo Tuyên!" Giọng nói bình tĩnh mà uy nghiêm của Thiệu Hoa Trì vang lên.