“Pháo hoa là gì?” Quân Quân hiếu kỳ hỏi.
“Bảo bảo xem rồi sẽ biết.” Giang Giác ôm lấy nữ nhi, cao giọng nói: “Bãi giá Lâm Tiên Lầu.”
Giang Giác ôm nữ nhi bước lên tòa kiến trúc cao nhất trong hoàng cung, hậu phi theo sau, cùng nhìn bao quát ánh đèn rạng rỡ sắc màu dưới lầu, lấp lánh trong màn đêm thăm thẳm.
“Phụ hoàng, nữ nhi có thể xuống chỗ bắn pháo hoa không?” Minh Châu đứng cạnh Giang Giác hỏi.
Quân Quân không biết pháo hoa là gì, nhưng thấy bộ dáng kích động của Minh Châu thì cũng thấy thú vị theo, nói: “Đại tỷ tỷ dẫn muội đi với.”
Giang Giác chọc Minh Châu: “Khi con còn bé thì có thể nghịch ngợm, nhưng hôm nay sắp lập gia đình rồi sao vẫn không ra dáng thục nữ chứ? Trẫm nghe nói Tiểu Kỷ chỉ thích những cô nương chững chạc đoan trang thôi.”
Minh Châu lập tức biến thành bộ dáng đoan trang, le lưỡi nói: “Ân, thì không đi. Chỗ bắn pháo hoa hơi nguy hiểm, muội muội có đôi mắt to xinh đẹp như thế, nếu không cẩn thận bị khói hun chảy nước mắt thì không hay chút nào.”
Những lời này của Minh Châu lập tức dẫn đến lời trêu ghẹo của tần phi: “Quả nhiên sắp lập gia đình nên thận trọng hẳn.”
Minh Châu mặt đỏ lên, liếc xéo các nàng nhưng cũng không phản bác. Giang Giác vỗ vỗ đầu đại nữ nhi, ôn nhu mỉm cười. Minh Châu cùng hắn luôn rất thân thiết, thế là nàng tựa đầu vào vai hắn, thầm nghĩ may mắn tiểu muội đã quay lại, bằng không khi nàng xuất giá phụ hoàng sẽ mất đi một người tri kỷ thân thương, tất nhiên sẽ mất đi không ít niềm vui.
Lúc này, nhìn ra phía xa, bọn họ đột nhiên nhìn thấy mười ánh lửa sáng rực phóng thẳng lên không trung, luồng ánh sáng ấy tựa như mũi tên xé toạt bầu trời mang theo tiếng nổ vang rền, nở rộ thành từng bông hoa chói mắt.
“Oa, thật đẹp quá nha!” Quân Quân vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ thán phục.
Giang Giác hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, cười nói: “Bảo bảo thích là tốt rồi, phía sau càng đẹp hơn.”
Quả nhiên, đợt bắn pháo hoa tiếp theo càng thêm tuyệt diệu, tựa như có hàng vạn ngôi sao đang lấp lánh, xanh thẳm, ánh hồng cùng vàng rực, trong mắt mọi người đều là rực rỡ sắc màu, xán lạn đến cực điểm.
“Oa!” Quân Quân lại thét lên một tiếng kinh ngạc, nàng thấy pháo hoa nổ tung trên bầu trời, vô số tia lửa bạc phóng xạ ra chung quanh theo hình cầu, rồi lại nở rộ thành những đóa hoa nhỏ, một lần nữa nổ tung, phát ra càng nhiều hơn những quả cầu sáng nhỏ li ti.
Từng đợt từng đợt pháo hoa mỹ diệu cứ thế hiện lên không trung, khiến người xem hoa cả mắt.
“Con muốn hái một đóa pháo hoa tặng cho phụ thân.” Quân Quân hưng phấn nói. Giang Giác còn chưa kịp phản ứng, nàng đã biến trở về nguyên hình bay vào khoảng không.
“Quân Quân!” Hoa Nam cùng Giang Giác đồng loạt thét lên hoảng hốt. Hoa Nam niệm một chuỗi chú ngữ, cũng cưỡi mây bay ra.
Dưới bầu trời sáng rực, chỉ thấy một thân ảnh màu bạc nhanh chóng đón lấy con rồng nhỏ khi nó còn chưa kịp bay đến gần pháo hoa, nhẹ nhàng di chuyển, khi mọi người nhìn lại đã thấy một người trưởng thành đang ôm một đứa bé. Bọn họ chậm rãi đáp xuống, gió khẽ lướt qua, nổi bật lên giữa đợt pháo hoa là hình ảnh Hoa Nam tay áo phấp phới, bồng bềnh linh động phảng phất như khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết*, có lẽ chỉ có những tiên tử đã tắm ở Ngân Hà trên thiên giới mới có được dung nhan tuyệt sắc, khí chất xuất trần như vậy. Tâm Đế vương đắm chìm trong men say, thi triển khinh công bay xuống, bước nhanh đến bên cạnh người yêu, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người ôm lấy Hoa Nam và Quân Quân, sau đó đặt xuống bờ môi hồng nhuận của y một nụ hôn.
*khinh vân tế nguyệt, lưu phong hồi tuyết: mây che bóng nguyệt, gió bay làn tuyết. Câu này được trích ra từ bài thơ Lạc thần phú (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của nhà thơ Tào Thực.
Hoa Nam hoảng hồn đẩy Giang Giác ra, nhưng Quân Quân lại hoàn toàn không giật mình, mở to mắt nhìn hai vị phụ thân, cười hì hì: “Phụ hoàng cũng hôn con đi.”
Giang Giác đặt xuống trán Quân Quân một nụ hôn theo yêu cầu của nàng, sau đó nắm tay Hoa Nam leo lên Lâm Tiên Lầu.
Vừa rồi ở trước mặt mọi người hôn môi nên khi trở lại Lâm Tiên Lầu, Hoa Nam có chút ngượng ngùng. Minh Châu nhìn lướt qua bọn họ, đôi mắt to tròn linh động đảo một vòng, hỏi Giang Giác: “Phụ hoàng, pháo hoa này thật đẹp, không giống với pháo hoa khi xưa con phóng. Là mua ở đâu vậy?”
“Không phải mua, là bí chế* của Hỏa Vân đường.” Giang Giác trả lời.
*bí chế: bí quyết chế tạo riêng.
Hỏa Vân đường do triều đình lập nên, chuyên phụ trách nghiên cứu chế tạo cơ cấu binh khí cùng hỏa dược. Lúc đường chủ Hỏa Vân đường nhận được mệnh lệnh của Giang Giác đã sửng sốt cả nửa ngày, không rõ vì sao Hoàng đế bệ hạ luôn chăm lo việc nước, chủ trương tiết kiệm lại lãng phí nhân lực vật lực tài lực* cho thứ đồ chơi này.
*nhân lực vật lực tài lực: sức người, nguyên liệu, tiền bạc.
Lúc ấy, Giang Giác đã cười giải thích: “Trẫm chỉ là một người phụ thân hy vọng nữ nhi của mình có được thật nhiều niềm vui.”
“Thực xin lỗi. Ta biết không phải xin lỗi thì có thể giải quyết mọi vấn đề, nhưng xem như nể mặt Quân Quân, thỉnh cầu ngươi hãy tha thứ cho ta.”
Hoa Nam im lặng không nói, nhẹ mỉm cười, cuối cùng gật đầu. Chỉ là tha thứ mà thôi, tha thứ cũng không đồng nghĩa với việc quay lại lúc đầu, miễn có thể dành cho nữ nhi một hạnh phúc vẹn toàn là được.