Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 52

“Không được!” Thái Hậu mang theo bọn người Niên phi chạy đến, nghe thấy hai người đối thoại liền vội vàng ngăn cản, “Hoàng Thượng thân gánh giang sơn xã tắc, sao có thể xem thường tính mạng của mình như thế?”

Bà chuyển ánh mắt sang Hoa Văn, thành khẩn nói: “Không còn biện pháp nào khác sao?”

Hoa Văn cau mày, nói: “Không có. Thái Hậu nương nương nói đúng, bệ hạ thân thể ngàn vàng, không thể tùy ý mạo hiểm được. Xin cho phép tại hạ mang di thể Tam công tử cùng tiểu tiểu thư về.”

Giang Giác nhặt lên cây dao đã tổn thương Hoa Nam, hướng về phía ngực mình, ánh mắt dứt khoát quét qua mọi người, kế tiếp nói với Niên phi: “Hâm nhi, thực xin lỗi, chúng ta đều đã thay đổi.”

Đã rất nhiều năm rồi hắn không gọi khuê danh* của Niên phi, giờ đây hắn muốn thông báo cho tất cả mọi người rằng tình cảm của hắn theo thời gian đã thay đổi, khiến cho Niên phi giật mình, nhịn không được chậm rãi rơi lệ.

*khuê danh: tên gọi của người con gái lúc chưa lấy chồng.

Ánh mắt Giang Giác cũng không dừng lại trên người Niên phi quá lâu. Hắn ngước nhìn phía Hoa Văn, chân thành mà tin tưởng nói: “Nhất định phải cứu y tỉnh lại.”

“Thật sự muốn nhìn hắn xé ***g ngực ra lấy máu?” Ngoài cửa sổ, nam tử trẻ tuổi thanh dật mặc y phục màu trắng cất tiếng hỏi. Hắn xòe bàn tay ra, trong đó có một vầng sáng màu vàng nhạt, bên trong là một tiểu bạch long, trên đầu có cặp sừng màu xanh ngọc nho nhỏ, hai mắt ngấn lệ. Nghe thấy có người hỏi, tiểu bạch long chậm rãi lắc đầu.

Nam tử nói: “Vậy trở về đi, cục cưng ngoan, về xem nữ nhi của ngươi.”

Tiểu bạch long do dự rút đầu về, trốn trong vầng sáng không chịu nhúc nhích.

“Nhị ca đưa ngươi trở về.” Nam tử ôn nhu nói, tay áo khẽ nhúc nhích, chớp mắt người đã vào tới trong điện.

“Nhị công tử.” Hoa Văn nhìn thấy Hoa Sam thì có chút cúi người.


Mặc dù tất cả mọi người ở đây đều đang cực kỳ đau khổ xót thương trong lòng, nhưng vẫn không thể không tán thưởng vẻ đẹp của nam tử này. Nếu chia vẻ đẹp của cả thế gian làm mười phần thì một mình hắn đã độc chiếm tám phần. Không chỉ khiến người ta ngưỡng mộ vì dung mạo, nam tử này còn tỏa ra khí chất rạng rỡ sâu thẳm, y phục trắng nhẹ tung bay, phảng phất như được bao phủ bởi một tầng tiên khí.

Hoa Sam gật đầu, đối với ánh mắt kinh ngạc thán phục của mọi người đã tập mãi thành quen. Đi đến bên cạnh Giang Giác, hắn cười nói: “Ngọc nhi, đã lâu không gặp.”

Giang Giác nhìn thấy Hoa Sam thì tựa như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng. Hắn nắm lấy cổ tay Hoa Sam, kéo đến trước cơ thể Hoa Nam, khẩn cầu: “Hoa Sam, ta biết huynh nhất định có thể cứu hắn. Bất kể muốn ta phải trả một cái giá lớn thế nào cũng được, xin huynh cứu hắn tỉnh lại.”

Hoa Sam duỗi tay ra, thổi nhẹ vào vầng sáng, thân thể Hoa Nam lập tức được một tầng ánh sáng vàng rực bao phủ. Tử khí trên mặt y dần dần biến mất, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người khẽ run rẩy bờ mi, chậm rãi mở mắt ra. Y đã sống lại!

Hoa Văn nhếch miệng, Nhị công tử quá nhẹ tay với tên Hoàng đế này.

“Tiểu Nam, thực xin lỗi.” Giang Giác thanh âm khàn khàn, quỳ gối trước phượng sàng, nắm tay Hoa Nam.

Hoa Nam muốn rút tay về nhưng do mất quá nhiều máu nên không còn khí lực, đành hướng đôi mắt trong veo về phía Hoa Sam. Hoa Sam ngồi xuống bên giường, khẽ vuốt ve gương mặt tái nhợt của y, ôn nhu nói: “Nhị ca ở đây, sẽ không có bất cứ ai có thể tổn thương ngươi nữa, không cần sợ.”

Lúc này, Thái Hậu mới ôm Giang Viên bước đến, hiền từ nói: “Nam nhi, đây là hài tử của ngươi, ngươi xem nó xinh xắn biết bao nhiêu.”

Không ngờ, Hoa Nam vừa nhìn thấy hài tử liền nhịn không được lệ rơi đầy mặt, dường như vô cùng bi thương.

Hoa Sam nhẹ nhàng vỗ về y, trấn an: “Không sao đâu. Ta sẽ mang nó về lang hoàn, nó sẽ không có việc gì.”

Thấy bọn người Thái Hậu không hiểu ra sao, Hoa Văn đành nhàn nhạt giải thích: “Tất cả hài tử ở lang hoàn khi sinh ra đều có thể hoàn toàn biến thành hình người. Đứa bé này trên đầu có sừng, chứng tỏ nó rất yếu. Nếu tiếp tục ở lại hoàng cung, có thể sống được một tháng hay không vẫn còn là câu hỏi.”

Gương mặt Giang Giác căng cứng, thần sắc ảm đảm, tay siết chặt thành quyền, từ nãy đến giờ vẫn chưa nói gì.

Hoa Sam quay lại nhìn mọi người, cười nói: “Tiểu đệ đã thoát hiểm, nhưng tại hạ vẫn cần tiếp tục trị thương cho y. Các vị có thể tạm thời tránh mặt không?”

Thái Hậu đưa cháu gái của bà cho Hoa Văn rồi dẫn theo chúng phi rời đi. Nhất thời, trong điện chỉ còn lại ba người ở lang hoàn và Giang Giác.

Hoa Văn lạnh lùng nói: “Bệ hạ, Người vẫn nên tránh mặt một chút thì tốt hơn.”

Giang Giác liếc nhìn Hoa Văn, sau đó dời ánh mắt dò hỏi về phía Hoa Sam. Nhưng Hoa Sam cũng nói y như thế: “Ngươi nên đi ra ngoài thì hơn.”


Thời gian chờ đợi luôn đặc biệt dài dằng dặc. Giang Giác ở bên ngoài đi qua đi lại, đến lúc nghe tiếng nữ nhi khóc thì nhịn không được đẩy cửa bước vào, bị Hoa Văn hung hăng trừng mắt. Hắn thấy sắc mặt Hoa Nam đã hồng hào không ít, nhưng gương mặt Hoa Sam ngược lại đổ đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng. Hắn có chút xấu hổ, không dám nhìn Hoa Sam.

Hoa Sam nhẹ nhàng thở phào, nói với Giang Giác: “Nếu không phải thấy ngươi chịu hy sinh mạng sống cứu Tiểu Nam, ta sẽ không đưa hồn phách y trở về.”

Giang Giác nhíu mày, nói: “Là ta có lỗi với hắn.”

Hoa Sam lắc đầu: “Ngươi sai, nhưng Tiểu Nam cũng sai. Dù ngươi tổn thương trái tim y thế nào, y cũng không nên dùng biện pháp tuyệt tình khiến nhiều người thương tâm tiếc nuối như thế.”

Hoa Nam nằm trên giường trề trề môi. Y nhắm mắt lại, không nhìn bọn họ nữa. Lúc đó lòng y đã nguội lạnh, xác thực nghĩ rằng sẽ cứ như vậy rời đi, lại không nghĩ đến phụ mẫu cùng ca ca sẽ đau lòng biết bao. Y chỉ nghĩ đến bi thương của mình mà quên đi người khác, quả thật có chút ích kỷ.

“Ngọc nhi, kỳ thực ta cũng giống như Hoa Văn vậy, nghĩ muốn giết ngươi. Ngươi sao có thể dụ dỗ đệ đệ thuần khiết thiện lương của ta xong rồi sau đó tổn thương y nặng nề?” Ánh mắt Hoa Sam thanh tịnh chín chắn, thậm chí còn có một tầng hơi nước trong vắt như hài đồng, lại mang theo ánh sáng trí tuệ không thể miêu tả bằng lời, đẹp đến mức khiến người khác tâm hồn điên đảo. Dù bây giờ ngữ khí của hắn rất ôn hòa nhưng vẫn làm cho Giang Giác cảm thấy một luồng sát khí.

Giang Giác nhìn về phía HoaNam, khẽ cười khổ: “Thời tuổi trẻ, dục vọng vẫn luôn vượt lên trên lý trí. Ta không chối bỏ rằng mình đã phạm lỗi, thế nhưng Tiểu Nam, ta thật sự không đáng để tha thứ như vậy sao?” Hắn quay lại nhìn Hoa Sam chăm chú: “Nhị ca, ngươi có thể tha thứ cho Tần Hoán, tại sao Tiểu Nam không thể tha thứ cho ta?”

Hoa Sam gọi Giang Giác là ‘Ngọc nhi’*, bởi vì khi Giang Giác còn nhỏ địa vị không sánh bằng Giang Minh, mà lúc đó tên hai người lại tương tự, cho nên phụ hoàng đành tách tên của hắn ra phân nửa để gọi. Từ trước đến giờ, hắn luôn gọi Hoa Sam là ‘Hoa huynh’, hôm nay sửa thành ‘Nhị ca’, cho thấy hắn và Hoa Nam đã có quan hệ phu thê. Dù Hoa Nam không chịu tha thứ cho hắn, nhưng danh phận thì nhất định phải cho hắn.

* chữ ‘Giác’ [jué] viết thế này 珏 còn chữ ‘Ngọc’ [yù] viết thế này 玉 –> chữ ‘Ngọc’ là phân nửa phía sau của chữ ‘Giác’. Không biết có ai còn nhớ không, ta đã từng giải thích chữ ‘Giác’ có nghĩa là hai mảnh ngọc ghép lại, bây giờ tách ra nghĩa là chỉ còn một mảnh ngọc thôi.

“Ngươi không phải Tần Hoán, Tiểu Nam cũng không phải ta, cho nên không thể so sánh với nhau được.” Khóe miệng Hoa Sam nhếch lên thành một đường cong châm biếm, “Ngươi còn chưa hiểu ư? Nội tâm Tiểu Nam quá trong sáng, ngươi một lần lệch khỏi quỹ đạo còn muốn trở lại sánh đôi bên y, y sẽ cảm thấy so với nuốt phải ruồi bọ còn mắc ói hơn.”

Gương mặt Giang Giác đổi màu liên tục*, biểu tình phức tạp rối bời. Hoa Văn thấy vậy thì trong lòng vui vẻ vô cùng, đáng đời, ai bảo ngươi phụ tiểu ô long nhà chúng ta!

*nguyên văn là ngũ thải tân phân, có nghĩa là năm màu vàng, xanh, đỏ, trắng, đen.

Hoa Nam mệt mỏi chau mày. Y không muốn nghe tiếp mấy chuyện tha thứ hay không tha thứ nữa. Giữa bọn họ đã không có sự tin tưởng, lại có hố sâu ngăn cách lớn như vậy, sao còn có thể tiếp tục kề cận bên nhau?

“Tiểu Nam mệt rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Hoa Sam ôm hài nhi, dẫn theo mọi người bước ra ngoài.

Đứa bé này không khóc không nháo, yên tĩnh ghé vào vai Hoa Nam, mở to đôi mắt đen láy nhìn mọi người.

Giang Giác thật sự không ngờ Hoa Nam có thể đành lòng đem đứa bé này giấu trong bụng bốn năm. Y oán hận chính mình đến mức độ đó sao?


Mọi người ở Phượng Nghi Cung thấy Hoàng đế đã khôi phục thái độ ung dung thì biết ngay nguy hiểm đã qua, lập tức hết thảy sự hiếu kỳ đều tập trung vào tiểu công chúa có cặp sừng màu xanh ngọc. Đứa bé này trắng nõn phấn nộn, đôi mắt đen tuyền sáng rực, hoàn toàn không giống hài tử mới sinh. Bộ tộc của Hoàng Hậu quả nhiên thật may mắn, sinh hài tử không giống như người thường, hơn nữa từ đầu tới cuối không hề có ai phát hiện y mang thai, không hổ là nơi thần bí trứ danh a.

“Từ khi sinh ra đến giờ nó chưa được uống sữa, không đói bụng sao? Có cần trẫm gọi một nhũ mẫu đến không?” Nhìn tiểu nữ nhi, Giang Giác lộ ra nụ cười dịu dàng ấm áp. Hắn ân cần hỏi thăm Hoa Sam, nhân tiện đón lấy nữ nhi ôm vào ngực.

“Bệ hạ sai người mang một chén mật ong đến là được rồi. Bảo bảo rất yếu, hai ngày nữa ta sẽ mang nó trở về lang hoàn.” Ở trước mặt mọi người, Hoa Sam liền khôi phục lại cách gọi kính trọng dành cho bậc đế vương.

Giang Giác không rời mắt khỏi nữ nhi, nhẹ giọng hỏi: “Phải bao lâu mới có thể đưa nó quay lại đây?”

Hoa Sam nói: “Ta nghĩ Tiểu Nam sẽ hy vọng Quân Quân* được trưởng thành ở lang hoàn hơn.”

*chữ ‘Quân’ [yún] có nghĩa là cây trúc.

“Quân Quân?” Giang Giác nhướng mi hỏi.

Hoa Sam cười nói: “Là nhũ danh* do một người bạn của Tiểu Nam đặt cho đứa bé này.”

*nhũ danh: tên gọi thân mật khi còn bé, như ta gọi ‘bé Nấm’ hay ‘nhóc Cún’ gì gì đó 

Giang Giác mất mát gật đầu. Mọi người đều biết Tiểu Nam có hài tử, chỉ có hắn thân là phụ hoàng của nó lại không biết.

Có lẽ vì chưa từng nhìn thấy hài tử có sừng nên khi đã khôi phục lại thể lực được một chút, Hoa Nam liền có chút tò mò sờ cặp sừng nhỏ trên đầu nữ nhi, nhẹ giọng hỏi: “Quân Quân khi trưởng thành vẫn còn giữ lại cặp sừng nhỏ này sao?”

Hoa Sam vỗ vỗ vai y, nói: “Không đâu. Qua vài năm nữa, chờ khi nó điều dưỡng thân thể thật tốt thì có thể biến hóa thành hình dạng con người hoàn toàn.”

Hoa Nam ngước mắt nhìn huynh trưởng, áy náy nói: “Nhị ca đã từng thề rằng sẽ vĩnh viễn không rời khỏi lang hoàn. Lần này lại vì ta mà phá lời thề, thực xin lỗi.”

“Mấy loại lời thề thế này, chỉ có thể tuân thủ vào lúc cần tuân thủ thôi.” Hoa Sam nhéo nhéo cái mũi của y. Trong mắt hắn, người đệ đệ này vẫn chỉ là hài tử thường chui vào lòng phụ mẫu làm nũng, dù bây giờ y đã làm phụ thân cũng vậy.

Hoa Nam nháy mắt mấy cái, Hoa Sam cười nói: “Đôi khi xuất hiện tình huống đặc biệt thì vẫn có thể phá lệ mà. Hôm qua, thấy hắn vì ngươi mà sẵn sàng hy sinh mạng sống, ngươi có cảm động không? Tha thứ cho hắn không chỉ là khoan dung với hắn mà còn là khoan dung với chính mình nữa.”

Nửa đêm bừng tỉnh từ cơn mộng, một mình mở to đôi mắt đối diện với bóng đêm dày đặc, y quả thật đã từng nghĩ đến chuyện tha thứ, nhưng Giang Giác lại bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất rồi.


“Hiện tại nói tha thứ thì có ý nghĩa gì đâu? Dù sao chúng ta cũng không thể trở lại như lúc trước.” Hoa Nam nhẹ nhàng thở phào một cái, khuôn mặt tươi cười có chút giãn ra, “Ta cho rằng mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều sẽ đau lòng thương cảm. Nhưng hiện tại, ta ngay cả cảm giác như vậy cũng không có.”

“Ngươi không còn yêu thương hắn nữa ư?”

Hoa Nam lắc đầu: “Ta không biết. Nhị ca, ta không đủ kiên cường, bị tổn thương một lần sẽ rất sợ hãi, không dám tiếp tục yêu. Tình yêu thật sự quan trọng như vậy sao? Ta cảm thấy, tình yêu chỉ là thứ xa xí phẩm dành cho những người tìm kiếm cảm giác ấm áp. Còn ở nơi hoàng cung lạnh lẽo này, ta không dám hy vọng chuyện tình yêu xa vời, thậm chí ngay cả cảm giác ấm áp ta cũng không cảm nhận được.”

“Như vậy, ngươi có muốn theo ta trở về lang hoàn không?”

“Không, ta đã đáp ứng hắn sẽ ở cạnh hắn đến chết.” Hoa Nam trả lời không chút do dự.

Hoa Sam lại hỏi: “Nếu như ta khiến hắn quên đi lời hứa của ngươi?”

Hoa Nam mở to mắt: “Ngươi muốn xóa đi một phần trí nhớ của hắn?”

“Có gì mà không thể?” Hoa Sam nhàn nhạt hỏi, trong mắt hiện ra một tia vui vẻ dịu dàng.

“Không cần, ta phải giữ lời hứa với hắn, ở cạnh hắn đến chết.” Hoa Nam yên lặng nhìn ca ca, đột nhiên cười khổ, “Nhị ca, ngươi lại ép ta nói ta còn yêu hắn.”

“Yêu một người, chính là cho dù không vui cũng muốn ở cạnh người đó. Tuy tên xấu xa kia không xứng đáng, thế nhưng ngươi vẫn yêu hắn, ngươi đúng là tiểu ngu ngốc.” Hoa Sam nhu hòa cười với đệ đệ, ánh mắt trìu mến.

Hoa Nam ngượng ngùng nói: “Quen tai quá nha. Có phải là những lời năm xưa đại ca nói với ngươi không?”

Hoa Sam gật đầu, nói khẽ: “Ta biết Giang Giác không thể so với Tần Hoán, nhưng đạo lý vẫn là giống nhau. Ngươi cứ tự mình suy nghĩ lại cho kỹ.”

Hoa Nam nhíu mày, hết nhìn nữ nhi lại nhìn sang huynh trưởng, cuối cùng nói: “Nhị ca, ta mới hai mươi mấy tuổi, có lẽ ta còn chưa hiểu hết thực tế cuộc sống, rất nhiều việc ta hiện tại nhìn không thông suốt, thôi cứ để thời gian thay ta giải quyết những vấn đề này. Ta ở đây cùng hắn, từng ngày từng ngày chậm rãi suy nghĩ, có lẽ trước khi hắn già yếu chết đi ta sẽ đột nhiên nghĩ thông suốt, lựa chọn giải phóng quá khứ.”

Hoa Sam không tiếp tục khuyên y nữa, đạo lý của người ngoài cuộc chỉ là mớ lý thuyết sáo rỗng, nếu người trong cuộc mà không tự nghĩ ra thì cũng chỉ là uổng công thôi. Có lẽ thật sự chờ qua mười năm hai mươi năm nữa, khi Tiểu Nam trưởng thành hơn, năm tháng sẽ bào mòn đi khúc mắc trong lòng y, vậy y có thể từ bỏ đoạn tình cảm mờ mịt này.

Sau đó, Hoa Văn có hỏi Hoa Sam rằng vì sao phải nói giúp Giang Giác, Hoa Sam nói: “Ta không phải giúp Giang Giác, ta là giúp Tiểu Nam. Tiểu Nam còn yêu hắn nên mới cố ý ở lại hoàng cung, nếu như ta lúc ấy cứ tiếp tục khuyên y trở về lang hoàn thì không phải càng làm y thương tâm hơn sao? Lúc trước đồng ý cho y tiến cung, không phải đều là vì muốn y được vui vẻ?”

“Đau dài không bằng đau ngắn, để y một mực ở lại trong cung đối diện với Giang Giác, y sẽ vĩnh viễn không buông xuống được, không bằng đưa y trở về.” Hoa Văn phản đối.


Hoa Sam mỉm cười: “Tôn trọng ý của Tiểu Nam đi, loại chuyện này chỉ có thể do y tự mình làm chủ.”

Hoa Văn suy nghĩ một chút: “Cũng phải.”

“Con cứ tưởng rằng phụ hoàng có những hài tử khác nên không cần con nữa, bởi vì trên đầu con có sừng nên Người mới không thích con.”

“Không có đâu, phụ hoàng thích nhất chính là Quân Quân.”