Hoa Văn hằng năm đều hồi cung thăm Hoa Nam, Hoa Nam hằng năm vào dịp sinh nhật đều trở lại lang hoàn. Hạ qua đông đến, hợp tan luân chuyển, thời gian bốn năm cứ như vậy theo khe hở thời gian chạy trốn.
Mùa xuân năm thứ tám Long Hữu, Đế – Hậu mang theo chúng phi cùng các hoàng tử, hoàng nữ đến Bắc ngự uyển ở Trùng hoa viên học cưỡi ngựa bắn cung, mấy vị trọng thận giỏi võ nghệ cũng đi theo.
Khi Minh Châu toàn thân mặc trang phục cưỡi ngựa đỏ rực, tư thế đầy oai hùng cưỡi trên lưng con ngựa trắng lướt như gió trong ngự uyển trình diễn kỹ thuật cưỡi ngựa thì trên mặt Giang Giác cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Minh Châu thành thạo ở trên ngựa ngã người về sau xoay vòng, tư thái đẹp mắt, đa dạng liên tục.
Hoa Nam mỉm cười vỗ tay, chúng phi cũng cùng tán thưởng. Tiểu hoàng tử Giang Ly ba tuổi rữa ngồi trên đùi Niên phi, vì tuyệt kỹ của tỷ tỷ mà hoan hô.
“Mẫu phi, con cũng muốn học, thỉnh tỷ tỷ dạy con đi.” Giang Ly kéo ống tay áo mẫu thân, nũng nịu thỉnh cầu.
Niên phi điểm lên cái mũi nhỏ của nó, nói: “Con còn nhỏ, phải đợi con cao thêm một chút mới được.”
“Nhưng mà con có thể cưỡi ngựa rồi. Mấy hôm trước phụ hoàng tặng con và Nhị ca mỗi người một con ngựa nhỏ, tụi con đều đã cưỡi hết.” Tiểu hoàng tử đưa ánh mắt to tròn nhìn về phía mẫu thân, sau đó lại quay sang nhìn Minh Châu còn đang trình diễn, rất hâm mộ.
Hoa Nam cùng Giang Giác đều giống như không nghe thấy, chỉ chuyên tâm xem Minh Châu trình diễn.
Niên phi nhìn chăm chú khóe miệng mang theo ý cười của Giang Giác, không biết hắn đang vì nữ nhi duy nhất tự hào hay là vì Hoa Nam mỉm cười mà vui sướng. Bốn năm nay, Giang Giác càng thêm chuyên tâm vào chính sự, gần như không hề giao thiệp với hậu cung. Điều này khiến cho vị Đế vương luôn dư thừa tinh lực dù ngoài mặt vẫn thanh nhã ôn hòa như gió xuân tháng ba, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong đáy mắt hắn tối tăm u ám thâm trầm như mây đen dày đặc trước trận mưa to, thật khiến nàng cảm thấy lòng chua xót bi ai. Nếu bốn năm trước nàng không quyến rũ hắn một đêm xuân phong, phải chăng hắn vẫn là vị thiên tử đầy khí phách đã vì Hoàng Hậu hái hoa sen ở Yêu nguyệt trì? Nàng đau lòng cho người nam nhân nàng đã yêu rất nhiều năm, rồi lại nhịn không được oán giận. Nàng tình nguyện mọi người cùng nhau đau khổ, cũng không nguyện thương tiếc người trước mắt. Chỉ cần hắn chịu buông tay với Hoa Nam ngang bướng, đâu có khó gì để mọi người cùng được hạnh phúc? Biết rõ Hoa Nam không chịu thỏa hiệp, vì sao còn khổ sở chờ bốn năm, trải qua khoảng thời gian khổ hạnh như tăng ni phật tử?*
* Anh Giác, anh mới ‘ăn chay’ có 4 năm mà khổ cái gì? Hờ hờ, chờ đi anh, ngày anh được ‘ăn mặn’ còn xa lắm, khoảng đâu… 16 năm nữa à Còn ta thì khỏe, khỏi edit H, các nàng cũng khỏi cần giải pass ^^
“Khó trách người xưa luôn nói thời gian luôn trôi qua nhanh như tên bắn. Minh Châu đã mười một tuổi rồi, năm đó ngươi vào cùng nàng mới năm tuổi.” Giang Giác nhẹ giọng nói với Hoa Nam ngồi bên cạnh. Bốn năm này bọn họ rất ít khi gặp mặt, cũng rất ít khi nói chuyện với nhau, chỉ những lúc trong cung có lễ mừng long trọng thì bọn họ mới được ở gần nhau như bây giờ.
“Hoàng Thượng thật may mắn. Tiểu công chúa thanh khiết thông minh, lan tâm huệ chất, đã sắp trở thành đại cô nương.” Hoa Nam cười nói, cũng không quay đầu lại nhìn Giang Giác. Hắn mặc dù không nhớ, nhưng đoạn kí ức kia vẫn giống như mảnh vỡ sắc bén tạo thành vết cắt trong lòng. Bây giờ hắn đã nhắc lại, y liền không tự chủ được nhớ đến lần bắn pháo hoa vào đêm y mới nhập cung, dưới bầu trời xán lạn rực rỡ, hắn mang theo khẩu khí ôn hòa trêu chọc y: “Hoàng Hậu cũng có thể suy xét về việc giúp cho trẫm có thêm hoàng tử hoặc hoàng nữ.”
Khi đó y đã nghe rất rõ, nhưng lại cố ý cúi đầu xuống, dùng vẻ mặt hồn nhiên khó hiểu hỏi: “A? Hoàng Thượng, ngươi đang nói gì?”
Lúc y nói chuyện, sắc mặt Đế vương trẻ tuổi cùng không trung như sáng bừng lên, phảng phất tựa thiên nhân, khiến tim y đập mạnh một cái. Hắn tuấn mỹ như vậy, so với Nhị ca không hề thua kém.
Sau thời khắc rạng rỡ huy hoàng ngắn ngủi của pháo hoa, trước mắt chỉ còn là hắc ám, giống như tình yêu của hắn vậy, lúc đầu quá mức đẹp đẽ sôi nổi, khi chấm dứt ngọn lửa mãnh liệt mới đem lòng y thiêu cháy thành trong tàn. Pháo hoa tắt, trong không trung chậm rãi phiêu tán màng sương trắng mờ, còn lòng y thì đến cả tro tàn cũng không biết rốt cuộc đã rơi tận nơi nào.
Tâm Hoa Nam không phải vô tình, không phải không nhìn thấy bóng ma dưới đáy mắt Giang Giác, khi ngẫu nhiên bắt gặp sẽ cảm thấy nội tâm chua xót kỳ lạ. Chỉ là, tầng bóng ma này là do hắn tự mình phủ kín, y không có cách nào thay hắn xóa đi.
Y không rõ Giang Giác vì sao cho rằng sau khi phóng túng sẽ được tha thứ, hắn lấy ở đâu ra tự tin như vậy? Qua bốn năm, rõ ràng biết không có khả năng thay đổi, hắn vẫn như trước cố chấp, kiên trì. Hắn không hề cầu xin y tha thứ, chỉ là yên lặng chờ đợi, chờ một ngày y trở lại bên cạnh hắn. Tuy càng chờ đợi hắn càng cô độc thẫn thờ, hắn thế nhưng có thể tiếp tục kiên trì.
Hoa Nam chưa từng nghĩ đến chuyện tha thứ, dù sao cho đến bây giờ y cũng không có hận Giang Giác, còn muốn nói cái gì tha thứ? Y chỉ là không biết phải làm sao mới có thể ở cạnh hắn như lúc xưa. Y không còn là nam hài luôn mở to đôi mắt trong sáng ngập nước để làm nũng, hắn cũng không còn là người khiến y như người vợ hiền ôn nhu dựa dẫm vào. Cả hai đều cùng bị tổn thương, đều tìm không được chiếc cầu bắt qua hố sâu thăm thẳm ngày càng bị thời gian xé rách.
“Tiểu Nam…” Giang Giác muốn nói gì đó, nhưng rốt cuộc vẫn ngừng lại. Lời Hoa Nam nói bốn năm trước đang nhắc nhở hắn không cần chờ mong tha thứ.
‘Ta và Người đều là nam tử, hà tất phải làm ra loại thái độ của nhi nữ thường tình?’
Đã đi con đường phản bội thì không nên hối hận, hối hận sẽ chỉ khiến chính mình không cách nào thích nghi, dây dưa khẩn cầu sẽ chỉ làm người khác phản cảm. Không bằng từ nay về sau yên lặng, không nhắc đến yêu hận tình cừu.
Xưng hô thân thiết như vậy đã thật lâu không nghe thấy, Hoa Nam cuối cùng nhịn không được xoay đầu nhìn hắn, nhàn nhạt mỉm cười, “Ân?”
Nụ cười của Hoa Nam vẫn như ngày đầu trong kí ức Giang Giác, vì vậy hắn liền bật ra nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Mặc dù tuế nguyệt vội vàng, lại không hề lưu giữ trên người ngươi bất kỳ vết tích nào.”
“Bệ hạ cũng vậy.” Dù chỉ là đoạn đối thoại thông thường, kí ức vẫn như thủy triều hướng hai người ập đến.
‘Vì để chúng ta nhìn xứng đôi, cho nên bệ hạ, ngươi ngàn lần vạn lần phải bảo dưỡng thật tốt, không nên già nhanh quá. Mấy loại chuyện tổn hao thân thể cùng tinh lực ít làm một chút, thanh tâm quả dục tu thân dưỡng tính sẽ tốt cho ngươi hơn.’
Thanh âm thiếu niên réo rét tươi đẹp như tiếng chuông gió, quanh quẩn trong trí nhớ Giang Giác, vang lên giữa đêm khi hắn bừng tỉnh cơn mộng.
Chuyện cũ lưu chuyển trước mắt hai người, ai cũng không để ý đến Minh Châu đang lướt như bay trên tuần kỵ tràng, ngay giữa không trung xoay người tuyệt đẹp, trên lưng ngựa hai tay nắm vững dây cương. Đột nhiên, một mũi tên không biết từ đâu bay đến khiến con ngựa hoảng hốt hí một hồi dài, hai chân trước giơ lên, tránh được mũi tên. Còn Minh Châu thì không kịp thay đổi tư thế, chỉ có thể hướng mặt đất rơi xuống.
“Minh Châu!” Vương thục nghi thét lên một tiếng kinh hãi. Bỗng thấy cách đó không ca, Kỷ Văn Trạch nhanh chóng lướt đến chỗ Minh Châu, trước khi nàng rơi xuống đã tiếp được nàng.
“Ai da, làm ta sợ muốn chết.” Minh Châu vỗ vỗ ngực, nói với người vừa gây ra họa, “Kỳ nhi, đây là tiễn pháp* gì của đệ? Mũi tên bắn đến đâu đó?”
*tiễn pháp: kỹ thuật bắn tên.
Giang Giác và Hoa Nam cũng rất hoảng sợ. Giang Giác vội vàng đứng dậy đi xuống thao trường xem thử ái nữ có bị thương hay không. Hoàng đệ bệ hạ tự mình đứng dậy điều tra, hậu phi đương nhiên không thể tiếp tục ngồi đó, đành phải cùng đi theo Giang Giác xuống dưới.
“Phụ hoàng, con không sao.” Minh Châu dí dỏm lè lưỡi với phụ thân, “May mà Kỷ đại nhân động tác nhanh nhẹn, bằng không nữ nhi đã lộn nhào cắm đầu xuống đất rồi, thế nào cũng dính đầy bụi đất.”
“Con nha đầu này, sao phải làm động tác nguy hiểm như thế?” Giang Giác vỗ vỗ đầu nàng, sau đó quay lại nói với nhi tử vừa gây họa: “Tiễn pháp của con thật sự quá kém. Mũi tên khi nãy cách rất xa hồng tâm, thiếu chút nữ đã bắn trúng tỷ tỷ của con.”
Cùng lúc Minh Châu trình diễn còn có hai vị hoàng tử luyện tập bắn tên. Tuần kỵ tràng và xạ cung tràng* ở kế bên nhau, nhưng cho dù Giang Kỳ có định bắn tấm bia ngắm ở gần tuần kỵ tràng nhất thì cũng không thể bắn đến chỗ Minh Châu.
* tuần kỵ tràng và xạ cung tràng: sân cưỡi ngựa và sân bắn cung.
“Phụ hoàng, đại ca là muốn bắn viên ngọc minh châu trên đầu tỷ tỷ. Khi nãy đại ca toàn bắn trúng hồng tâm, tiễn pháp không hề kém chút nào.” Nhị hoàng tử ở chỗ Trương quý phi giải thích.
Đại hoàng tử cũng vội vàng bồi tội: “Là hài nhi quá tự đại, thiếu chút nữa ngộ thương tỷ tỷ, thỉnh phụ hoàng giáng tội.”
Giang Giác đối với nữ nhi duy nhất hết mực yêu thương, hôm nay vì thuận tiện cho việc trình diễn nên Minh Châu nên nàng đã búi tóc cao lên, dùng sợi dây kim tuyến có đính mười hai hạt ngọc minh châu giữ chặt búi tóc. Nếu Kỳ nhi bắn trúng viên ngọc minh châu trên đầu nàng, dây kim tuyến tất nhiên sẽ đứt. Viên ngọc rơi xuống là chuyện nhỏ, công chúa bị mất mặt trước mọi người mới là chuyện lớn. Nghĩ vậy, hắn không khỏi thầm than vị trưởng tử này quả thật không đủ thận trọng, chỉ vì muốn mọi người chú ý liền đơn giản bắn tên, thiếu chút nữa gây ra đại họa.
Kỳ nhi đã mười tuổi, còn không hiểu chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hơn nữa chưa chắc chắn liền ra tay, đúng là không phải hành động sáng suốt. Dù có suy xét đến hậu quả sau khi bắn, nhưng mà đường hoàng võ đoán như vậy, thật khó để trọng dụng. Nhớ lại khi xưa, hắn mới mười tuổi đã rất cẩn trọng, đem Giang Diễm cùng chính mình bảo vệ cẩn thận, dù bất cứ ai cũng không thể nhìn ra nửa điểm sơ xuất.
Thấy nhi tử của mình có thái độ thành khẩn cúi đầu nhận lỗi, Giang Giác cũng không nhẫn tâm phạt nặng, chỉ nói: “Con mạo muội ra tay, không biết chừng mực, khi trở về phải hảo hảo suy nghĩ lại.”
Giang Kỳ mặc dù không phải con ruột của Niên phi nhưng là do một tay nàng giáo dưỡng, lúc này thấy nó phạm sai lầm, nàng cũng kinh hãi, thay đứa con nuôi tạ ơn: “Kỳ nhi trẻ người non dạ, nhất thời hồ đồ, thần thiếp thay mặt nó đa tạ ân huệ của bệ hạ vì đã không trách phạt.”
Trữ mỹ nhân cho tới bây giờ vẫn thường tìm cách gây khó dễ Niên phi, lúc này liền châm ngòi thổi gió: “Vừa rồi chút nữa đã hù chết chúng ta, tiểu công chúa xinh đẹp của chúng ta nếu chẳng may bị thương thì biết làm sao? May mắn, Kỷ đại nhân kịp thời cứu giá. Đại hoàng tử, không phải ta nói con, nhưng một mũi tên này của con sai lầm nhiều lắm.”
Vương thục nghi nghĩ đến nữ nhi của mình thiếu chút nữa bị thương, trên mặt cũng đầy lo sợ, ôm lấy Minh Châu nói: “May mà không có việc gì, đa tạ Kỷ đại nhân.”
Kỷ Văn Trạch không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Nương nương quá lời, bảo vệ công chúa là bổn phận của thần.”
Thấy Trữ mỹ nhân còn muốn mở miệng, Hoa Nam cười nhẹ, “Minh Châu bị dọa sợ rồi? Nào, đi uống một chén trà nóng để định thần, con trình diễn cả nửa ngày chắc cũng đã mệt. Còn Kỳ nhi, sau này không được lấy người khác làm bia ngắm nữa.”
“Dạ.” Minh Châu và Kỳ nhi cùng đáp lời.
Hoa Nam chuyển sự chú ý qua Giang Giác, cười nói: “Công chúa trình diễn đặc sắc như thế, Kỷ đại nhân cũng có công cứu giá, Hoàng Thượng nhất định muốn ban thưởng, đúng không?”
Giang Giác mỉm cười: “Đương nhiên.”
Hắn thưởng cho Kỷ Văn Trạch một cây bút lông quý giá, thưởng cho Minh Châu một xâu chuỗi ngọc mắt mèo. Hai người đồng loạt tạ ơn.
Thế là tất cả đều vui vẻ, mấy vị đại thần đi theo thấy thiên tử một nhà hạnh phúc, cha hiền con thảo, vợ chồng hòa thuận, có thể xem như làm gương cho thiên hạ.
Chỉ có Kỷ Văn Trạch là cảm thấy nụ cười của Hoa Nam nhạt đi rất nhiều. Y đã không còn là hài tử ngây thơ mắt cười tâm cười như lúc trước, y hao gầy đạm mạc như mảnh hoa tuyết, tựa như bất cứ lúc nào đều có thể biến mất. Cậu nghĩ, cậu cuối cùng đã có thể hiểu được bóng ma dưới đáy mắt Hoàng Thượng từ đâu mà đến. Đóa phù dung trắng trong suốt nay biến thành hoa tuyết thanh khiết, lãnh đạm không để người khác đến gần. Dù ngươi có sưởi ấm y, y vẫn chỉ là giọt nước mát, sẽ không vì ngươi mà sinh ra nhiệt tình như lúc xưa, hương thơm sẽ không vì ngươi mà lan tỏa.
“Có lẽ ngươi không tin, từ khi bắt đầu cho đến lúc cuối cùng, lòng ta chưa từng phản bội ngươi.”
“Không cần nói xin lỗi, cũng đừng nói đến chủ đề phản bội hay không phản bội với ta. Vốn dĩ chuẩn mực đạo đức của chúng ta đã khác nhau, cho nên ở cùng nhau là điều không thích hợp. Ngươi chỉ sớm kết thúc sai lầm này thôi.”