Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 42

Ngẫu nhiên ông trời cũng sẽ lắng nghe lời thỉnh cầu của chúng sinh một chút, thỏa mãn kỳ vọng của những con người bé nhỏ thấp kém. Cuối cùng, mưa dầm mấy ngày liền ở Đông Bắc cũng đã ngừng. Giang Giác xuất từ trong quốc khố ra hai trăm vạn lượng bạc, một trăm vạn tạ lương thực cứu trợ thiên tai, phái tân khoa Trạng nguyên mới nhậm chức tại Hộ bộ đi áp giải ngân lương.

Thời khắc quốc nạn, nội cung hết thảy đều giảm chi phân nửa. Hoa Nam hỏi Mai Hương: “Hoàng Thượng mỗi tháng cho ta bao nhiêu lượng bạc?”

Mai Hương trả lời: “Năm ngàn lượng.”

Hoa Nam trừng to mắt: “Trời ạ, một năm sáu vạn lượng! Hắn đối với ta cũng quá hào phóng, đối với nạn dân thì ngược lại keo kiệt. Ta chưa từng dùng đến phần tiền hàng tháng kia, ta đến đây cũng hơn một năm rồi, hiện tại chắc đã tích lũy được không ít. Ngươi giúp ta lấy ra đi, ta quyên góp cho nạn dân.”

Y vốn không biết chi phí của Hoàng Hậu tiền triều một năm đến hai mươi vạn lượng, sau khi Giang Giác kế vị mới chủ trương đơn giản, chi phí hậu cung hết thảy giảm bớt, cho nên y mới cảm thấy một sáu vạn lượng là con số khổng lồ. Cũng khó trách, trước năm mười sáu tuổi y còn không biết lấy bạc làm tiền lưu thông. Hơn nữa y lại là trường hợp đặc biệt, mỗi ngày ba bữa chỉ ăn hoa quả mật ong, không có nhu cầu chế tạo trang sức, ngay cả quần áo còn ít khi may, tất cả đều mang từ quê hương đến. Phượng Nghi Cung chi tiêu ít nhất, cho nên một năm sáu ngàn lượng này hoàn toàn không cần thiết.

Mai Hương quỳ xuống thay nạn dân tạ ơn Hoàng hậu, Hoa Nam phất tay ý bảo nàng đi lấy ngân phiếu. Đây là lần đầu từ khi vào cung y nhìn thấy Giang Giác ưu sầu phiền não, cũng thật sự rõ ràng phát hiện làm Hoàng đế rất mệt mỏi. Trách nhiệm của giang sơn xã tắc đều đặt trên vai một người còn trẻ như vậy, hắn thế nhưng lại chưa bao giờ kêu khổ tiếng nào.


Hoa Nam thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải hảo hảo yêu thương hắn, cũng muốn chính mình trở nên mạnh mẽ hơn, có thể vì hắn phân ưu giải sầu.

Tuy thời tiết đã chuyển biến tốt, lương thực cứu trợ thiên tai đã phân phát xuống cho dân chúng, Giang Giác vẫn bận đến mức không cách nào xẻ đôi thân người, cho nên lần kế tiếp đặt chân đến Phượng Nghi Cung là chuyện một tháng sau. Khi đó Hoa Nam đang luyện chữ, chợt nghe truyền đến thanh âm lanh lảnh của thái giám: “Hoàng Thượng giá lâm.”

“Ca ca sao lại đến đây, ngươi không phải bận rộn nhiều việc lắm ư?” Hoa Nam đứng dậy nghênh đón, từ trước đến nay y thấy Giang Giác đều không hành lễ, chỉ thân mật quấn lấy cánh tay hắn.

“Ta cố gắng tranh thủ lúc rảnh rỗi a. Tiểu Nam của ta so với đống văn án không thú vị kia đẹp mắt hơn nhiều. Để ta nhìn thật kỹ xem nào, có gầy đi hay không.” Giang Giác nâng cằm y lên, nhìn thẳng vào y.

Đôi con người đen láy trong suốt như thủy tinh của Hoa Nam nhìn lại Giang Giác, nụ cười ngây thơ thuần khiết nở ra trên gương mặt tú tuyệt: “Ta không ốm. Ca ca gầy, hôm nay không cần ăn hoa quả với ta nữa, bảo ngự trù phòng làm một bàn toàn món ăn ngươi thích, ta sẽ nhìn ngươi ăn.”

“Món ta thích ăn nhất ngự trù phòng không làm được.” Nụ cười của Giang Giác có vài phần mập mờ tà khí.


Lỗ tai Hoa Nam nóng nên, minh bạch ý của hắn, miệng liền chu dài ra: “Ngươi cứ thích trêu chọc ta.”

“Không có trêu chọc ngươi, ta nói chính là sự thật.” Giang Giác cầm tay Hoa Nam. Tay của hắn rất nóng, nhiệt độ nhanh chóng truyền đến cho y.

“Ca ca, có phải chỗ kia lại ngạnh lên?” Hoa Nam lè lưỡi, tự giác hỏi rõ ràng, mắc cỡ đến đỏ mặt.

“Đúng vậy. Tiểu Nam muốn làm sao đây?” Hắn ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng hỏi, cắn cắn vành tai đáng yêu trắng nõn.

Hoa Nam dùng thanh âm nhỏ xíu yếu ớt trả lời cái gì đó, Giang Giác liền cười to ôm y tiến đến phượng sàng.

Giang Giác cấm dục đã lâu, khó tránh khỏi có chút càn rở, Hoa Nam cũng coi như phối hợp, chỉ là xong việc thì mơ màng chìm sâu vào giấc ngủ.


Giang Giác ôm lấy y, vuốt ve da thịt bóng loáng. Hơn một năm rồi, dung mạo y không có chút nào thay đổi, phảng phất như y sống bên ngoài năm tháng. Y có thể sống đến mấy trăm năm, thậm chí là lâu hơn, khi hắn tóc bạc da nhăn thì y vẫn mang bộ dáng thiếu niên tuấn lệ vô cùng như cũ. Giang Giác vẫn cho rằng có quyền lực thì có sức mạnh, cho tới bây giờ cũng cho rằng như vậy, nhưng hắn biết rõ sức mạnh này thật ra có hạn. Dù hắn ngồi trên đỉnh quyền lực, cũng không cách nào giữ được dung nhan xuân sắc, không chi phối được trăng tròn rồi khuyết, không ngăn cản được tai nạn xảy ra.

Sức mạnh tự nhiên mới là lớn nhất, Giang Giác đã từng rất nhiều lần chứng minh đạo lý “nhân định thắng thiên”, nhưng có rất nhiều thứ dù hắn thông minh cơ trí, quyền lực ngập trời cũng không thắng không được. Hắn muốn chính mình cùng Hoa Nam có sinh mệnh dài như nhau, nhưng điểm ấy lại là không thể, bất kể là Hoàng đế hay tên ăn mày, cuối cùng đều đến lúc kết thúc sinh mệnh. Mỗi khi nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc của Hoa Nam, hắn luôn không thể tránh được cảm giác thất bại. Hắn không biết y có nghĩ đến vấn đề này hay không, tuổi thọ bình quân ở thiên triều là bảy mươi, thời gian có thể ở gần nhau hóa ra rất ngắn, đó là còn chưa kể những chuyện xảy ra ngoài ý muốn.

“Tiểu Nam, nếu ta già thì ngươi sẽ thế nào?” Giang Giác véo mũi Hoa Nam, đơn giản đem y lay tỉnh.

“Vẫn ở bên ngươi.” Hoa Nam nheo nheo đôi mắt mông lung buồn ngủ, “Mãi mãi ở bên ngươi.”

“Nếu ta chết?” Giang Giác hỏi tiếp.

“Trở lại lang hoàn.” Hoa Nam mơ hồ trả lời. Đây là vấn đề y đã nghĩ đến rất nhiều lần. Từ khi ra đời đến giờ y rất hiếm khi phải đối mặt với cái chết, cho dù là có cũng không phải người vô cùng thân thuộc. Hơn nữa, lang hoàn nhất tộc vốn đã nhìn thấu hồng trần, nhìn xuyên qua sinh tử, đối mặt với cái chết bình tĩnh hơn phàm phu tục tử rất nhiều. Y chỉ biết chết là thân thể không còn nữa, nhìn cũng không thấy. Trước đây khi nghĩ đến thì cảm thấy trong lòng có chút mất mát, rồi đến khi càng lúc càng thích Giang Giác, mỗi lần nghĩ đến sẽ rất khó khăn. Sau này Hoa Văn biết đã qua loa nói: “Cái này có gì đâu. Nếu hồn phách hắn bay lên thiên giới, ngươi cứ đi thiên giới tìm đến. Nếu như rơi xuống địa ngục, ngươi cứ trở lại lang hoàn, chờ kiếp sau hắn đầu thai, nếu như ngươi còn yêu hắn thì liền đi tìm hắn, chẳng có gì phải đau lòng.”


Hoa Nam nghĩ những lời này cũng có đạo lý. Trăm năm sau y sẽ dặn dò Giang Giác đừng uống bát canh Mạnh bà, để kiếp sau hai người có thể gặp lại, y muốn làm người duy nhất của hắn. Thế nhưng trong mông lung y lại không trả lời nhiều như vậy, khiến Giang Giác nghe vào tai có chút thất vọng, sau đó lại thôi: “Vậy đã đủ rồi, sao còn có thể yêu cầu những thứ quá xa vời ở tiểu ô long?”

“Bí đỏ cục cưng, chúng ta sinh một tiểu bí đỏ cục cưng a.” Giang Giác nhẹ giọng thương lượng với Hoa Nam, mặc dù y đã nhiều lần nhấn mạnh rằng y tuổi còn nhỏ, không cách nào mang thai, thế nhưng dù sao hắn vẫn hy vọng hai người có thể lưu lại một điểm huyết mạch, giống như để sinh mạng bọn họ kéo dài, mặc kệ phải đợi bao nhiêu năm.

“Đau, không sinh.” Tiểu ô long nhắm mắt trả lời, bất mãn càu nhàu: “Ca ca ồn quá, ta muốn đi ngủ.”

Y dù sao cũng còn mang theo tâm tính của trẻ con, lúc này đây đã hoàn toàn quên chính mình muốn ‘hảo hảo yêu thương’ Giang Giác, nên vì hắn làm một chuyện khiến hắn vui vẻ. Y chỉ một lòng thuận theo nhu cầu sinh lý, muốn ngủ một giấc. Vì vậy, y tự nhiên không nhìn thấy nỗi thất vọng trong mắt hắn.

Sau khi tỉnh lại y mới nhớ đến chuyện này, không khỏi thẹn thùng. Sợ đau không muốn sinh tuy là lời nói thật lòng nhưng nếu Giang Giác thật sự muốn, đợi khi thời cơ chín muồi, sinh một hài tử cũng không phải là không thể. Giống như Minh Châu một nữ nhân đáng yêu như vậy, chính mình sinh một đứa cũng không phải chuyện gì xấu.

Ngươi là một hài tử chỉ am hiểu chuyện phong hoa tuyết nguyệt, về mưu quyền tâm kế thủ đoạn, sao ngươi có thể so với ca ca của ngươi? Ngươi nói xem ngôi vị Hoàng đế của phụ hoàng ngươi là làm sao mà vững chắc? Nếu không có hắn bày mưu tính tế, chúng ta căn bản không thể sống đến hiện tại.

Nếu để hắn phát hiện ra ngươi có một chút ý niệm phản loạn trong đầu, hắn tuyệt đối không chừa cho ngươi con đường sống!