Tháng sáu năm thứ ba Long Hữu, thiên tử tứ hôn cho Trạng nguyên đương triều, thế nhưng vị Trạng nguyên tuổi trẻ tuấn mỹ lại kiên quyết cự tuyệt, khiến cho thiên tử nổi giận. Nếu không phải các vị trọng thần cầu tình thay, vị Trạng nguyên không biết tốt xấu kia tám phần sẽ gặp chuyện không lành.
Đối với vị Trạng nguyên trẻ tuổi nhất lịch sử, ai nấy trong nội cung đều tương đối chú ý. Khi sự việc xảy ra không lâu, Hoa Nam ở tại Phượng Nghi Cung liền được nghe Mai Hương nhắc đến.
“Hoàng Thượng muốn chỉ hôn ai cho Tiểu Kỷ?” Hoa Nam đặt bút lông sói xuống, hỏi. Gần đây y chăm học lên rất nhiều, bởi vì Hoa Văn đã trở về lang hoàn, không có ai ở bên cạnh làm bạn, khi y tịnh mịch liền đọc sách viết chữ.
Mai Hương cúi thấp người trả lời: “Là đường muội* của bệ hạ, Nhược Hạm quận chúa ở Duệ thân vương phủ.”
*đường muội: em họ.
Hoa Nam ngạc nhiên nói: “Tiểu Kỷ cũng quá lớn mật, cự hôn trước mặt mọi người, vậy còn gì là mặt mũi của Hoàng Thượng nữa? Bất quá sao đột nhiên Hoàng Thượng lại muốn làm bà mai, cũng không tìm hiểu xem trước đó người ta đã có người trong lòng hay chưa.”
Chẳng lẽ thật sự là vì để y không cần ghen tuông lo lắng? Không có khả năng, lúc ấy y rõ ràng đã tỏ ý chỉ nói đùa, vậy chắc chắn phải có mục đích khác. Khó trách hôm đó hắn nói một trong những nguyên nhân chọn Tiểu Kỷ là vì cậu tuổi trẻ tuấn mỹ. Một nhân vật như vậy, có ai không nguyện ý để cậu trở thành con rể của mình? Đem chính trị phối hợp cùng hôn nhân, cân bằng lực lượng các phe phái trong triều, đây mới là mục đích cuối cùng của Giang Giác? Hoa Nam thay Kỷ Văn Trạch ai oán, rồi ngẫm lại cuộc hôn nhân của chính mình chẳng phải cũng có yếu tố chính trị ư?
Mai Hương cắt ngang luận điệu kỳ quái của y, mỉm cười nói: “Hoàng Hậu, bệ hạ nhất định là rất coi trọng trạng nguyên lang nên mới chỉ hôn cho hắn.”
Hoa Nam vẫn không thể tiếp nhận chế độ độc tài của hoàng quyền. Nhìn nụ hoa sen trắng cắm trong chiếc bình ngọc thanh khiết, y lẩm bẩm: “Làm mai mối thì phải khiến người ta vui vẻ, hắn chỉ một câu đã quyết định chuyện hôn sự của người ta, nếu sai lầm chẳng phải sẽ làm lỡ mất cả đời hai người bọn họ ư? Việc hôn nhân của các ngươi đúng là kỳ quái, cần phải có người làm mai mối. Chúng ta ở lang hoàn đều là thiếu nam thiếu nữ tự do lựa chọn, trước khi kết hôn hai người đều biết rõ rốt cuộc họ có hợp nhau hay không. Còn các ngươi, sau khi giở tấm khăn đỏ lên mới biết người kia bộ dáng thế nào, sau này nếu có phát hiện không xứng thì cũng đã muộn mất rồi.”
Mai Hương nghe vậy, nội tâm dấy lên một tia phiền muộn. Như sợ bị Hoa Nam nhìn ra, nàng cúi đầu cung kính nói: “Có lẽ có một ngày, thế giới này của chúng ta cũng sẽ được tự do kết hôn như quê hương của Người.”
“Mai Hương, ngươi muốn xuất giá sao?” Hoa Nam ân cần nhìn Mai Hương, “Ngươi chắc là cũng cùng tuổi với ta? Ở thế giới các ngươi, cô nương mười chín tuổi nên sớm xuất giá nhỉ.”
Mai Hương cố gắng không để cho thần sắc của mình có vẻ ảm đạm, dùng ngữ khí bình tĩnh bẩm báo: “Hoàng Hậu, những cung nữ phục vụ trong cung như chúng ta phải hai mươi lăm tuổi mới được xuất cung.”
Hai mươi lăm tuổi? Còn phải chờ sáu năm nữa? Sáu năm này đối với cô nương như hoa như ngọc chính là những năm tháng vàng son rực rỡ nhất, sao có thể nhẫn tâm bắt nàng làm nô tỳ bên cạnh mình?
“Ngươi muốn xuất cung lập gia đình? Nếu có thì nói cho ta biết, ta sẽ xin Hoàng Thượng cho ngươi xuất cung.” Hoa Nam suy nghĩ một chút, hé miệng cười, nghiền ngẫm nói: “Mai Hương, ngươi bình thường vốn không nhiều lời, lại càng không nhắc đến việc triều đình, sao hôm nay lại đem những việc này nói với ta?”
Mai Hương hai má ửng đỏ, khom gối quỳ xuống, rụt rè nói: “Nô tỳ lúc trước từng nghe Hoàng Hậu nói với Hoa công tử chuyện tình cờ gặp gỡ Kỷ đại nhân bên ngoài cung, cho nên nhân tiện đối với việc Hoàng Hậu tương đối quan tâm Kỷ đại nhân mà xằng bậy xen vào việc triều đình, thỉnh Hoàng Hậu trách phạt.”
Hoa Nam đối với hành vi thủ lễ phân rõ tôn ti của nàng thật không biết làm sao, đành bước đến nâng nàng đứng dậy, “Ngươi không nghị luận việc triều chính cũng không châm ngòi thị phi, ta phạt ngươi làm gì?” Y dừng một chút, “Nếu ngươi yêu thích ai, phải cho người kia biết rõ.”
Mai Hương không nói gì, nàng chỉ là cung nữ, sao dám có quá nhiều hy vọng xa vời?
Hoa Nam mỉm cười cổ vũ với nàng, trấn an: “Ngươi là một cô nương chăm chỉ thật thà, có trách nhiệm, ngươi nhất định sẽ tìm được hạnh phúc. Nắm chặt cơ hội đi, ta sẽ giúp ngươi.”
“Tạ ơn Hoàng Hậu.” Mai Hương cúi đầu với y. Nàng là một nữ nhân từ nhỏ đã lớn lên dưới sự dạy dỗ của cung quy, cung quy nói cho nàng biết, dù Hoàng Hậu thương cảm nàng thế nào, nàng cũng không thể quên tôn ti.
Khi bọn họ đang trò chuyện thì ở bên ngoài vang lên thanh âm lanh lảnh của thái giám truyền báo: “Hoàng Thượng giá đáo.”
“Bị chọc tức đến nỗi ngay cả chính sự cũng không thèm lo.” Hoa Nam lè lưỡi chạy đến bên thư án làm bộ như đang chuyên chú luyện chữ. Mai Hương cúi đầu hành lễ với Giang Giác, hắn liền phất phất tay ý bảo nàng lui ra.
Giang Giác đi đến bên cạnh Hoa Nam. Y nhường chỗ cho hắn ngồi, đáy mắt vui vẻ dịu dàng: “Lạ ghê nha, sao ban ngày mà bệ hạ lại rảnh rỗi chạy đến hậu cung vậy?”
Nhìn thấy Hoa Nam, trên mặt Giang Giác vốn dĩ còn lưu lại một ít điểm hờn giận liền giống như sương mai gặp ánh mặt trời mà nhanh chóng tan đi. Hắn ngạc nhiên nói: “Ban ngày không thể đến gặp ngươi ư?” rồi lộ ra nụ cười xấu xa: “Hay Tiểu Nam cho rằng chỉ buổi tối ta mới có thể đến tìm?”
Ngữ khí vô cùng ái muội khiến Hoa Nam nghe thấy đỏ bừng cả mặt, y sẵng giọng: “Ngươi thật không đứng đắn.”
Giang Giác mỉm cười, dù than phiền thì phong độ ưu nhã vẫn như trước không chê vào đâu được: “Trẫm lần đầu tiên làm mai mối lại bị người ta không chút do dự cự tuyệt. Tiểu Kỷ này, mối nhân duyên tốt như thế lại đi thoái thác.”
Hắn đại khái cho rằng Kỷ Văn Trạch thật không biết điều, thiên tử muốn gả đường muội cho cậu, cậu lại từ chối.
“Sao không nói gì?” Giang Giác nâng cằm y lên, thấy bờ môi y mang theo nét cười, trên mặt hiện rõ thần sắc không cho là đúng, liền hỏi: “Không đồng ý việc ta ban hôn?”
Hoa Nam nháy mắt mấy cái với Giang Giác, nói: “Ngươi cho rằng đó là tốt nhưng chưa chắc Tiểu Kỷ đã thấy hay. Ta thật không biết tại sao ngươi đột nhiên nghĩ đến chuyện tứ hôn? Tiểu Kỷ là một thiếu niên xuất chúng như thế, có lẽ sớm đã hứa gả cho cô nương nhà khác rồi. Còn nếu không, cứ đợi thêm mười năm nữa đem Minh Châu gả cho hắn không tốt ư? Đã thích hắn như thế, không bằng chọn hắn làm con rể, thế thì có thể thân thiết hơn chút ít nha.”
Giang Giác lắc đầu, cười ha ha: “Vậy cũng không được. Nữ nhi bảo bối của ta mới sáu tuổi, Tiểu Kỷ so với nàng lớn hơn đến một con giáp.”
“Chồng già sẽ càng biết cách cưng chiều vợ trẻ. Phụ thân ta lớn hơn mẫu thân ta đến hai con giáp, nhưng bọn họ vẫn rất ân ái.” Hoa Nam nghĩ đến sự chênh lệch về tuổi tác giữa những người trong tộc với người phàm liền cười rộ lên, “Ta cũng chỉ tùy tiện nói thôi. Tiểu Kỷ nhỏ hơn ngươi sáu tuổi, nếu cùng Minh Châu gọi ngươi là phụ hoàng chắc sẽ quái dị lắm.”
Đại khái là liên tưởng đến bộ dáng Minh Châu khi trở thành thiếu nữ trong bức tranh của Giang Minh, Giang Giác lộ ra vẻ tự hào của người làm cha: “Hài tử kia khi lớn lên nhất định khuynh quốc khuynh thành. Nếu Tiểu Kỷ sinh trễ vài năm thì vừa lúc xứng đôi với tiểu công chúa rồi.”
“Ngươi không giận hắn nữa à?” Hoa Nam mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra một ý, đề nghị: “Thật muốn cùng hắn kết thân gia. Hay là chờ Kỳ nhi lớn lên rồi lấy nữ nhi của hắn đi.”
Giang Giác dùng ngữ khí khiến người khác không nhìn ra tâm tình mà trả lời: “Quân vương không cần cùng thần tử tranh đua. Ta cần gì suy nghĩ đến mấy việc đó cho nhọc tâm.”
Kỉ Văn Trạch cự hôn cũng giống như khiêu khích hoàng quyền, hắn sao có khả năng không tức giận? Nhưng hắn vẫn trả lời như thế là vì không muốn cho y nhìn ra tâm tư của hắn? Y biết rõ, có rất nhiều chuyện quan điểm chủ trương giữa hai người khác nhau. Ví dụ như việc cự hôn này, y cho rằng Kỷ Văn Trạch không sai, Giang Giác nhất định biết y suy nghĩ như thế.
Hoa Nam khoát tay lên vai hắn, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi. Hôm nay thời tiết oi bức, không thích hợp tức giận.”
Giang Giác kinh ngạc nhìn y: “Tức giận còn phải chọn thời tiết?”
“Đương nhiên, nếu tức giận lúc thời tiết không tốt thì tâm tình sẽ khó mà tốt lên được.” Vô lý đến mấy cũng bị y nói thành đương nhiên, “Ai, đại khái sắp mưa to rồi, sét còn đánh ầm ầm nữa, ồn muốn chết.”
Cái ôm của người nam nhân này làm y thoáng an tâm, nhưng không cách nào vuốt lên nỗi cô tịch từ sâu trong tim. Ban ngày rất ít khi gặp hắn, đã rất lâu rồi y không nhìn thấy bộ dáng hắn đứng dưới ánh mặt trời.
Hắn là chúa tể của quốc gia này, còn y chỉ là thứ phụ thuộc vào hắn, chỉ có thể ở nơi đây chờ hắn mệt mỏi quay về.