“Tại sao chúng ta đi dạo cả nửa ngày, gặp được đa số đều là thanh niên nam tử?” Hoa Nam đem đồng tâm kết cất vào túi áo trong, cùng Giang Giác mười ngón tay đan chặt vào nhau.
“Bây giờ đã gần đến kì thi xuân, thí sinh khắp nơi đều lên kinh, tự nhiên sẽ có nhiều nam tử trẻ tuổi.” Giang Giác dẫn y đến trước một tòa tửu lâu, “Có mệt không? Vào đây nghỉ ngơi một chút a.”
Tửu lâu này muốn bước vào phải đi ngang cây cầu, tổng cộng có ba tầng, mái ngói cong đỏ rực, nguy nga vô cùng, trên tấm biển đen treo chính giữa là ba chữ ánh vàng ‘Quỳnh Ngọc lâu’.
“Mấy chữ này nhìn cũng không tệ lắm, nhưng có điểm hơi mềm mại yếu ớt, so với ca ca thì kém xa.” Hoa Nam tâm tình vui vẻ, đầy chuyên nghiệp ca ngợi Giang Giác.
“Đa tạ nương tử khích lệ.” Giang Giác mỉm cười ôn hòa với y, trong mắt lóe lên tia sáng ôn hòa ấm áp như ngọn lửa hồng.
Từ ngoài cửa, hai người đã thấy dưới lầu náo nhiệt ầm ĩ vô cùng, thế nhưng vừa bước vào trong thì lại đột nhiên an tĩnh, hơn chục ánh mắt cứ như nam châm hút sắt mà dán chặt vào mặt Hoa Nam. Giang Giác nhíu mày, nói: “Ở đây nhiều người quá, chúng ta lên lầu tìm một gian phòng yên tĩnh đi.”
Điếm tiểu nhị sửng sốt cả nửa ngày mới hồi phục tinh thần, cung kính mời hai vị khách quý lên lầu hai. Khi đi đến nấc thang gỗ cuối cùng, ba người mới nghe ai đó chậm rãi nói: “Tỏa ra hào quang luôn kìa. Thiên nhân*, quả nhiên là thiên nhân.”
*thiên nhân: người nhà trời.
Hoa Nam quay đầu lại mỉm cười với người đó, chỉ nghe thanh âm ‘Lạch cạch’ vang lên, người đó đã từ trên ghế dài ngã ngồi xuống đất. Giang Giác không vui liếc nhìn Hoa Nam. Hoa Nam thu lại nét cười, hỏi hắn: “Ta có phải mê người lắm không?”
“Tiểu ô long ngày càng không biết thẹn thùng.” Khẩu khí Giang Giác có vị chua, “Ngươi cười với hắn làm gì?”
“Hắn đang khen ta, ta cảm kích cười một cái không được ư?” Tiểu ô long vui vẻ nhìn Giang Giác, “Lần đầu tiên ta thấy ngươi vì ta mà ghen.”
“Thỏa mãn lòng hư vinh quá nhỉ?” Giang Giác lấy cây quạt gõ nhẹ lên đỉnh đầu y.
Hoa Nam sờ sờ đầu, cười đến chói lóa: “Một chút a. Nếu ca ca ngây ngốc uống vài ly rượu sầu, ta sẽ càng thỏa mãn hơn đó.”
Giang Giác vừa tức vừa buồn cười, dùng cán quạt nâng cằm y lên, tà khí ghé vào lỗ tai y thì thầm: “Sau khi về nhà, ta sẽ đem ngươi ném lên giường, xé rách quần áo ngươi mà làm để chứng tỏ quyền sở hữu, thế nào?”
Hoa Nam ngượng ngùng lắc đầu: “Cái này không cần đâu, ta đã sớm khuyên ngươi làm nhiều quá sẽ hại thân.”
“Thật muốn đem ngươi một ngụm nuốt vào.” Giang Giác nhanh nhẹn liếm qua vành tai y một lượt, khi đối mặt với *** tiểu nhị thì vẫn là bộ dáng thư sinh công tử tao nhã.
Hoa Nam lè lưỡi, nội tâm như nai con đi loạn. Ban ngày ban mặt trước mọi người dám nói những lời này, may mắn là không ai nghe được.
Theo chân *** tiểu nhị lên lầu, chỉ thấy những tấm bình phong ngăn cách các gian phòng với nhau, ở phía tây vẫn còn một gian phòng yên tĩnh còn trống. Giang Giác gọi vài mâm hoa quả, lại muốn xem thêm vài món ăn đặc sản ở đây. Điếm tiểu nhị sau khi giúp hai người châm trà thì vội vàng xuống lầu lấy thực đơn.
Hoa Nam mở cửa sổ ra nhìn xuống dưới, bên ngoài lâu ánh mặt trời chiếu rọi mặt hồ, phảng phất từng cơn gió xuân lướt nhẹ ngang. Y hứng thú nhìn dòng người tấp nập từ dưới thuyền bước lên bờ hướng về kinh thành, còn Giang Giác thì nghiêng tai lắng nghe động tĩnh ở gian phòng cách vách.
Cách vách dường như có ba thanh niên đang ngồi, nghe được một người nói: “Các huynh gọi một bàn đầy hải sản như vậy, đến lúc tính tiền nhiều quá thì các huynh làm sao lo liệu?”
Một thanh âm trong trẻo trả lời: “Nếu vậy Triệu huynh có thể viết một câu đối cho tửu lâu để gán nợ. Câu đối do trạng nguyên tương lai đề ra, rất đáng giá.” Người này tựa hồ nhìn sự việc đơn giản hơn, trả lời rất chắc chắn.
Người thứ ba nói: “Đệ có thể đừng đem ngu huynh ra trêu chọc được không? Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn*, sao đệ có thể khẳng định huynh nhất định sẽ đậu Trạng Nguyên?”
* Nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn: người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.
Xem ra là thí sinh lên kinh ứng thí. Lại nghe thanh âm trong trẻo kia nói tiếp: “Triệu huynh, huynh chính là tài tử nổi danh ở Giang Nam, khi thi hương liên tiếp dành chiến thắng, trong số cử nhân tú tài cũng đứng đầu bảng, Trạng Nguyên không phải là huynh thì còn có thể là ai khác?”
“Ha ha, Kỷ huynh nói rất đúng. Tiểu đệ đây cũng rất xem trọng Triệu huynh. Triệu huynh thi từ đều giỏi, nếu nói về câu đối thì ai nấy đều ngưỡng mộ vô cùng.” Thanh âm của người thứ nhất vang lên.
Thanh âm trong trẻo tiếp lời: “Chi bằng ba người chúng ta mỗi người ra một bộ câu đối. Để xem của ai hay nhất sẽ dùng tặng cho tửu lâu này?”
Người thứ nhất lên tiếng: “Vậy tiểu đệ xin mượn hoa kính Phật.” Hắn ho nhẹ một tiếng, suy nghĩ chốc lát rồi bắt đầu: “Chước lai trúc diệp ngưng bôi lục. Ẩm bãi đào hoa thượng kiểm hồng.”
Có người vỗ tay, sau đó thanh âm thanh âm dễ nghe tiếp tục: “Tiểu đệ cũng xin tự làm xấu mặt mình. Thiết hán tam bôi cước nhuyễn, kim cương nhất trản diêu đầu; nhập tọa tam bôi túy giả dã, xuất môn nhất củng oai chi hồ.”
Giang Giác thầm nghĩ câu đối của người thứ hai này xác thực so với người thứ nhất hay hơn, không biết người thứ ba được bọn họ ca ngợi sẽ ra câu đối thế nào. Hoa Nam muốn cùng Giang Giác nói chuyện, lại thấy hắn mỉm cười giống như đang lắng nghe người khác trò chuyện nên cũng học theo hắn chăm chú lắng nghe. Lúc này, người thứ ba ngâm lên: “Vi danh mang, vi lợi mang, mang lý thâu nhàn, ẩm bôi trà khứ! Lao lực khổ, lao tâm khổ, khổ trung tác nhạc, nã hồ tửu lai!”
* Thật ngại quá, mấy câu đối này ta tài hèn sức mọn không dịch được, chỉ biết nó là mấy câu có sẵn từ các tích xưa chứ không phải của tác giả nghĩ ra.
“Quả nhiên là hảo câu đối.” Giang Giác vỗ tay cười thán phục.
“Chúc mừng bệ hạ tìm được nhân tài.” Hoa Nam cũng cao hứng như Giang Giác.
Giang Giác lại nói: “Biết ngâm thơ đối câu thì chính là tài tử nhưng chưa chắc đã là nhân tài.”
Thấy Hoa Nam chớp chớp đôi mắt to, Giang Giác cười nói: “Bí đỏ cục cưng của chúng ta miệng thổi ra hoa sen, lại biết thổi khúc điều khiển phi điểu, đây mới là nhân tài.”
Hoa Nam biết hắn chế nhạo mình, liếc xéo hắn một cái rồi tiếp tục nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Còn chưa nhìn được gì thì đột nhiên sửng sốt đến ngây người, một vị lão bà bà đang bò ra khỏi lan can, ‘Rầm’ một tiếng nhảy xuống dưới.
“Không hay rồi!” Cùng lúc đó, ở sát vách vang lên tiếng thét kinh hãi. Một bóng người lập tức từ cửa sổ lao ra, theo lão bà bà nhảy xuống.
Giang, Hoa hai người cũng lập tức nhảy từ cửa sổ đến bên cạnh cây cầu, chỉ thấy một lão bà bà đang đạp nước, một thiếu niên nhanh chóng bơi đến bên cạnh đem bà cứu lên bờ.
Lão bà bà nôn ra mấy ngụm nước, trên mặt ướt sũng không phân biệt rõ là nước sông hay nước mắt. Đợi khi có thể nói được thì vừa đấm ngực dậm chân vừa khóc lóc thảm thiết đất trời: “Tại sao lại cứu ta? Cứ để ta chết đi cho rồi.”
“Bà bà, bà có chuyện uẩn khúc gì trong lòng sao?” Hoa Nam lấy ra chiếc khăn tay đưa cho lão bà bà lau mặt, còn hai người thanh niên bên cạnh thiếu niên cũng đang ân cần hỏi hắn có ổn hay không.
“Ô, cái này ta biết nói sao bây giờ. Tên nghịch tử kia, ta sống còn ý nghĩa gì nữa, chi bằng chết sớm một chút để đi gặp lão nhân gia.” Lão bà bà vừa khóc lại vừa muốn nhảy sông lần nữa, liền bị bọn người Giang Giác ngăn cản.
“Các người là Thiên vương lão tử a? Ta muốn chết, các người có quyền gì ngăn cản?” Lão bà bà vẻ mặt không cam lòng nhìn mọi người, quên cả khóc than.
“Nương, người sao lại đòi sống đòi chết chứ? Khó khăn lắm nhà chúng ta mới phất lên được, người lại tới đây nhảy sông, người muốn bức tử hài nhi sao?” Một thanh niên anh tuấn chen ra từ đám người, quỳ gối trước mặt lão bà bà, ôm chặt lấy đùi bà, bất đắc dĩ nói: “Hài nhi chuyện gì cũng có thể nghe theo người, nhưng chỉ duy nhất có chuyện này là không được, người vì sao phải khổ sở ép bức hài nhi? Nếu người có mệnh hệ gì, người bảo hài nhi sau này làm sao làm người đây?”
“Những thứ ta có được bây giờ đều là do ta vì chính mình hao tâm tổn trí tranh đoạt, còn những thứ ông trời ban cho ta thì quá ít. Vận mệnh đối với ta cũng không quá mức ưu ái, dù hôm nay ta có được của cải trong toàn thiên hạ, nhưng biết đâu ngày nào đó thiên hạ đổi chủ cũng không chừng. Tiểu Nam, với ta ngươi nhất định sẽ không từ không bỏ, phải không?”
“Hoàng Thượng, thứ ngươi có được rất nhiều nhưng có thể vào mắt ngươi lại quá ít, cho nên ngươi mới cảm thấy ông trời không chiếu cố ngươi. Thiên phú, tài năng học vấn, cần cù, tự tin, những thứ một đấng minh cần ngươi đều có đủ. Kể cả dung mạo nữa, trong hoàng tộc này ngoại trừ Cảnh vương còn ai có thể vượt qua ngươi? Thật ra, người ông trời chiếu cố nhiều nhất phải là ngươi đó.”