Thác Giá - Gả Nhầm

Chương 30

Hai người ở vùng ngoại ô kinh thành lao động gần một tháng mới hồi cung. Hôm trở về, các phi tử cùng hoàng tử, công chúa đều ra tận cửa cung nghênh đón. Lúc Minh Châu được phụ thân ôm vào trong ngực, cái miệng ngọt ngào như mật dường như làm nũng: “Phụ hoàng, nữ nhi rất nhớ Người.”

Giang Giác hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi một cái, khiến Minh Châu ở bên tai hắn cười khanh khách, thì thầm: “Phụ hoàng, không chỉ nữ nhi nhớ Người, mẫu thân cũng rất nhớ Người nữa.”

Những lời này, Hoa Nam đứng kế bên cạnh cũng nghe được. Vương thục nghi thấy ánh mắt ôn hòa của Giang Giác chuyển hướng sang mình thì mỉm cười dịu dàng. Minh Châu lại nói tiếp: “Phụ hoàng, nữ nhi gần đây học đánh đàn, phụ hoàng lúc rảnh rỗi xin hãy chỉ giáo nữ nhi.”

“Nữ nhi bảo gối gần đây sao tự dưng lại ham học thế?” Giang Giác ôm Minh Châu, hỏi.

Vương thục nghi đáp lời: “Nha đầu kia là muốn chờ Hoàng Thượng về để khoe đấy.”

Giang Giác cọ cọ lên mũi Minh Châu, cười: “Nếu con muốn trước mặt mọi người khoe tài thì phải học cho thật tốt, bằng không sẽ khiến mọi người chê cười.”

Đêm đó, Đế vương gia cử hành gia yến, Giang Giác lệnh tiểu công chúa đánh đàn trước mặt mọi người. Minh Châu nghiêm túc ngồi ngay ngắn, cũng không vội khảy đàn mà ngược lại giống như nhắm mắt dưỡng thần, để tâm trạng hoàn toàn trầm xuống, một lát sau mới đưa tay ra, trên dây đàn khảy một vòng. Tiếng đàn linh động sâu thẳm, đánh sâu vào lòng người, chính là giai điệu khúc ‘Vũ lăng xuân’. Mọi người đều ngưng thần lắng nghe, nàng dù sao cũng còn nhỏ tuổi, cầm nghệ chưa thuần thục, ý cảnh chưa lĩnh hội được hoàn toàn. Đàn xong khúc nhạc, đôi mắt nàng liền di chuyển, tinh nghịch hỏi mọi người: “Êm tai không, êm tai không?”

Trưởng hoàng tử vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, nịnh tỷ tỷ của mình: “Êm tai êm tai.”


Minh Châu cười hì hì: “Đệ đệ thực ngoan, ngày mai tỷ tỷ chơi với ngươi.” Nàng lại quay đầu hỏi Thái hậu: “Hoàng tổ mẫu, Người cảm thấy thế nào?”

“Tôn nữ* ngoan, đương nhiên là hay rồi.” Thái hậu hiền từ đưa tay về phía nàng, Minh Châu liền bước những bước chân nhỏ xíu, chạy đến bên cạnh tổ mẫu làm nũng.

*tôn nữ: cháu gái.

Chúng phi tử cũng nhất mực tán thưởng Minh Châu, khiến tiểu cô nương đắc ý vô cùng, chỉ có mẫu thân của nàng là nói: “Con cũng đừng kiêu ngạo, chút tài nghệ nhỏ nhặt ấy của con không tính là gì đâu. Luận về nhạc lý, bệ hạ cùng Niên phi nương nương mới là nhân tài không ai sánh bằng.”

Thái hậu cười nói: “Nhiều năm trước, lúc Hoàng Thượng vẫn còn là thiếu niên rất thích thổi sáo, còn Niên phi dùng cầm phối hợp. Tiếng sáo réo rắt sâu sắc, tiếng đàn kỳ ảo thanh lãnh, hai người ăn ý vô cùng. Nhạc thanh cao thấp đan xen hấp dẫn, hòa hợp tuyệt vời, quả nhiên dư âm như còn văng vẳng bên tai.”

Hoa Nam chính là lần đầu tiên nghe nói Giang Giác am hiểu nhạc lý. Bản thân y là người ngoại đạo, vừa nãy nghe Minh Châu đàn thật êm tai, lúc này lại càng thêm mong đợi có thể nghe Giang Giác thổi sáo, hai mắt trong sáng tựa như phát ra ánh sáng rực rỡ nhìn về phía hắn.

Giang Giác mỉm cười, hỏi Niên phi: “Ái phi đêm nay còn có nhã hứng tấu nhạc không?”

Niên phi vui vẻ đáp ứng.

Khi ô mộc cầm và tử sáo trúc* được đưa đến đại điện, Niên phi liền ngồi vào chỗ, quỳ bên cạnh cây đàn, cúi đầu tập trung, đưa tay chuẩn bị gẩy nhạc. Giang Giác cùng nàng trao nhau ánh mắt, sau đó hai người ăn ý gật đầu. Đầu tiên là tiếng sáo du dương vang lên, chốc lát sau Niên phi gẩy một cái, thanh âm thúy dao ngọc hưởng vang lên nối tiếp, hai người hợp tấu tựa như phượng hoành sóng cánh, hỗ trợ lẫn nhau. Hoa Nam cảm thấy trong lòng mình ngổn ngang tâm sự, bất giác đưa mắt nhìn về phía hai người diễn tấu. Giang Giác đang nhìn Niên phi chăm chú, ánh mắt khác hẳn với ánh mắt ôn nhu nhìn Vương thục nghi lúc sáng, nó mang theo yêu thương nhu tình, mà Niên phi cũng đồng thỉnh thoảng ngước lên nhìn Giang Giác, mỗi lần đều mang theo ý cười, sau đó tiếp tục chuyên chú gãy đàn. Trai tài gái sắc, kim đồng ngọc nữ, sóng mắt lưu chuyển đều là ân tình, khiến những ai ngồi cạnh đều ao ước.

*ô hắc cầm, tử sáo trúc: cây đàn bằng gỗ mun, cây sáo trúc màu tím.

Hai người ý hợp tâm đầu như thế khiến Hoa Nam thầm nghĩ, giữa bọn họ nhất định có một loại cảm tình không ai thay thế được, đồng thời có một khoảng thời gian trong quá khứ mà y không cách nào với tới.


Khúc nhạc kết thúc, tất cả mọi người đều nghe đến mê mẩn tâm hồn. Hoa Nam là người đầu tiên có phản ứng, y vỗ tay giống tiểu hoàng tử, tán dương: “Các ngươi diễn tấu nghe rất hay.”

Minh Châu cùng tiểu hoàng tử vỗ tay theo, mọi người còn lại thấy thế cũng lập tức noi theo.

“Hoàng Hậu, nghe nói trong của hồi môn của Người có một cây ngọc bích hoàng tiêu, vừa vặn cùng tử phượng sáo trúc của bệ hạ thành một đôi*, không bằng Người cùng bệ hạ cũng hợp tấu một khúc, để mọi người được thỏa mãn đôi tai.” Trữ mỹ nhân đề nghị. Nàng xưa nay vốn không thích Niên phi, tự nhiên không muốn Niên phi giành hết cái tốt về mình, chỉ đành trông cậy rằng Hoàng Hậu có thể áp chế khí thế của Niên phi.

*chữ ‘hoàng’ trong ‘ngọc bích hoàng tiêu’ cùng chữ ‘phượng’ trong ‘tử phượng sáo trúc’ đều có nghĩa là chim phượng hoàng.

Hoa Nam ngượng ngùng cười cười: “Đây chẳng qua là gia huynh tặng, kỳ thật ta cũng không thổi tiêu.” Thấy Trữ mỹ nhân hơi lộ ra vẻ xấu hổ, y nói tiếp: “Bất quá, ta biết một ít thứ khác.”

Dưới ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, Hoa Nam chu môi thổi một cái, phát ra âm hưởng trong trẻo như tiếng chim hoàng anh gáy gọi đồng loại. Y đổi giọng, tiếp tục thổi ra những tiếng chim kêu vui tươi khác, mà lúc này một hiện tượng kì lạ cũng diễn ra. Những loài chim buổi đêm dường như nghe thấy thanh âm triệu hồi, đồng loạt rủ nhau tiến vào trong điện, vờn quanh một vòng, cuối cùng hàng trăm hàng ngàn con chim hợp thành vòng tròn, giương cánh

“Thật xinh đẹp, thần kỳ quá đi.” Minh Châu kinh hô. Thái Hậu cũng tấm tắc khen ngợi, còn Trữ mỹ nhân thì hướng về phía Niên phi, liếc nhìn tỏ ý khinh thường. Dù đàn hay đến đâu cũng có gì là lạ, có thể so sánh với dị năng dùng hiệu lệnh điều khiển điểu thú sao? Hừ!

Niên phi thấy thần sắc Trữ mỹ nhân như thế chỉ cười một tiếng, không cùng nàng chấp nhặt.

Bầy chim ở trong điện bay lượn ba vòng, sau một thanh âm trầm thấp ngắn ngủi của Hoa Nam thì tự động tản ra.

“Hoàng Hậu, Người không hổ là lang hoàn nhất tộc, thiên phú dị bẩm quả nhiên không giống bình thường, cảnh tượng kỳ diệu thế này thật sự không phải những kẻ phàm phu tục tử có thể tùy tiện chứng kiến.” Trữ mỹ nhân mặt đầy sùng bái nhìn Hoa Nam, “Người có thể ra lệnh cho chim muông ư?”


Hoa Nam cười nói: “Không thể. Đây chỉ là trò vặt thôi, giống như người nuôi ong có thể điều khiển ong đi hút mật vậy. Ta chỉ đơn thuần là dùng tiếng nhạc dẫn dắt sự cộng hưởng của chúng.”

“Hoàng Hậu thật luôn gây cho chúng ta kinh hỉ vượt quá tưởng tượng, thần thiếp bội phục.” Niên phi hạ thấp người mỉm cười, ngữ khí đột nhiên trở nên cởi mỏ.

Vương thục nghi cùng Trương quý phi cũng đều tán thưởng, nhưng Hoa Nam chỉ khiêm tốn đáp lại vài câu, y thật sự không cảm thấy mình có điểm nào tài giỏi, đây là bản năng của y chứ không phải tài năng, thế nhưng lại đem ra khoe khoang trước mặt những người ngoài tộc, điểm ấy làm y rất hổ thẹn. Vì vậy, sau khi tan yến hội, y đã nói với Hoa Văn: “Ngươi không phải biết thổi tiêu sao? Dạy ta đi.”

Hoa Văn thản nhiên đáp: “Không dạy. Ngươi vừa lười biếng lại vừa ngu ngốc, làm việc gì cũng đều do hứng thú nhất thời, không kiên trì được bao lâu, dạy ngươi rất cực khổ.”

Hoa Nam cũng không phản bác, cười gượng: “Có lẽ thế. Không sao, ta tìm người khác dạy.”

Hoa Nam cầm lấy cây trường tiêu do huynh trưởng tặng, nhìn đến phát ngốc ra, trong đầu hiện lên ánh mắt Giang Giác cùng Niên phi trao nhau biết bao thâm tình, giữa bọn họ có rất nhiều thứ không cần phải dùng ngôn ngữ để diễn đạt.

“Niên phi đánh đàn, sao ngươi không đi học đàn?” Hoa Văn lạnh lùng hỏi, ngữ khí mỉa mai lạnh như băng.

“Ngươi hâm mộ bọn họ, bọn họ lại hâm mộ ngươi, có gì hay ho đâu. Ngươi cứ ngẩng đầu ưỡn ngực làm tốt ngôi vị Hoàng Hậu này cho ta, đừng đi theo sau gót chân người khác nữa.” Hoa Văn tiếp tục giáo huấn.

Từ tay phải, Hoa Nam nhẹ nhàng chuyển cây tiêu qua tay trái, chớp chớp mắt mấy cái, nói: “Ta chỉ là cảm thấy nhạc khí tốt như vậy không nên quá lãng phí, chỉ biết đặt ở đây, cũng không phải giống như ngươi nghĩ đâu.”

“Vậy hả? Thôi thì nếu ngươi sợ phí phạm nó, mỗi ngày lấy ra nhìn một lần cũng được rồi. Ngươi đối với âm luật không nhạy cảm, không thích hợp học thổi tiêu.”

Thần sắc của Hoa Văn trở nên ôn hòa, “Giang Giác thích dạng người như thế nào thì ngươi biến mình thành dạng đó, như thế mệt chết đi được, mà ngươi cũng sẽ không thoải mái.”


Những lời này khiến Hoa Nam người đổ đầy mồ hôi. Sao lại có khả năng này? Y làm sao lại có khả năng yêu mến Giang Giác đến tình trạng đó?

“Ta sẽ không đâu.” Hoa Nam đưa cây bích tiêu cho Hoa Văn, “Dùng được thì nên dùng, ngươi giữ lấy đi.”

Hoa Văn cũng không tiếp nhận, từ chối nói: “Ngươi cứ tự mình giữ lấy, đừng khiến ta giống như lừa đi cây tiêu của ngươi. Nếu ngươi không dùng thì sau này có thể làm của hồi môn cho nữ nhi của ngươi.”

“Ta ở đâu ra mà có nữ nhi?” Hoa Nam nghi hoặc khó hiểu, chờ đến tuổi y có thể sinh con thì Giang Giác đã già đến mức không làm ăn gì được nữa rồi, bọn họ không phải là căn bản không có khả năng hạ sinh hài tử sao?

Hoa Văn mỉm cười một cái: “Minh Châu công chúa không tính là nữ nhi của ngươi? Hoàng Hậu chính là mẫu thân của tất cả hoàng tử cùng hoàng nữ a.”

Lời vừa thốt ra đã thấy có điểm không được tự nhiên, Hoa Nam là nam hài, sao có thể tính là mẫu thân? Nhưng mà cũng không thể xem y là phụ thân nha, nếu không có khác chi khiến Giang Giác bị cắm sừng.

“Di, ta cũng xem như người đã có hài tử rồi sao?” Hoa Nam hai mắt sáng ngời, mang theo tia vui sướng, “Ai da, ta có nhi tử cùng nữ nhi rồi, hì hì.”

Hoa Văn cảm thấy sự vui vẻ của y thật không có đạo lý, liền mở miệng châm chọc: “Đúng vậy, ngươi đã có hài tử, hơn nữa không làm mà hưởng, ngươi đúng là lời to rồi.”

Trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Nam đã xụ xuống, ủ rũ hỏi Hoa Văn: “Ngươi nhất định phải đả kích ta mới có thể thoải mái?”

Hoa Văn ngẩn người. Hoa Nam cả đêm mất hồn mất vía, gương mặt không có nét cười, khó khăn lắm mới hứng thú lên được một chút, chính mình còn đả kích châm chọc y. Nghĩ vậy, ngữ khí của hắn không khỏi có chút áy náy: “Ngươi cứ tiếp tục vui vẻ đi. Miệng ta tiện, ngươi cứ xem như ta cái gì cũng chưa nói.”


“Cuối cùng ngươi cũng ý thức được chính mình miệng tiện a.” Hoa Nam tức giận, liếc mắt xem thường, “Ta vui lên không nổi.”

“Tình cảm của Hoàng Thượng cùng nàng rất sâu đậm?” Đồng tử hoàn mỹ của Hoa Nam chuyển động một chút, tựa như lâm vào trầm tư.

“Thanh mai trúc mã, mưa gió không rời, thịnh suy không bỏ. Nhiều năm trước, lúc khi Niên phi bị bắt làm con tin, Hoàng Thượng còn tình nguyện làm con tin trao đổi với nàng.”