Ngày tiểu hoàng tử tròn đầy tháng cũng là sinh nhật đầu tiên của Hoa Nam kể từ khi tiến cung. Lễ mừng sinh nhật của Hoàng Hậu cùng lễ đầy tháng của tiểu hoàng tử tổ chức chung một ngày, hoàn cảnh tự nhiên không giống bình thường. Giang Giác vốn dự định để Hoa Nam tiếp tục lo liệu, không nghĩ tới y lại dùng ánh mắt dào dạt mong chờ nhìn mình mà nói: “Ta không muốn tổ chức quá trang trọng làm gì, cũng không cần mọi người vì ta là Hoàng Hậu mà đến hành lễ chúc phúc ta. Ta chỉ muốn trở về lang hoàn thăm người nhà của ta, được không?”
Giang Giác dùng sự yên lặng để bày tỏ ý cự tuyệt của mình. Hoa Nam gục đầu xuống, thất vọng nói: “Không được sao? Niên phi tháng trước còn được về nhà thăm viếng, ngươi quả nhiên thích nàng nhất.”
“Không phải như ngươi nói đâu. Địa vị của các ngươi khác nhau, cho nên trách nhiệm phải gánh trên vai cũng khác nhau.” Giang Giác nắm tay Hoa Nam, giải thích: “Ta biết ngươi rất cô đơn, rất nhớ nhà. Như vậy đi, chờ cung yến kết thúc rồi ta sẽ để ngươi trở về, được chứ?”
Hoa Nam miễn cưỡng cười cười, nhỏ giọng nói: “Như vậy người nhà của ta không thể mừng sinh nhật với ta rồi.”
Giang Giác không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.
“Ngươi nhất định cho rằng ta được một tấc lại muốn tiến thêm một thước?” Hoa Nam thở dài, “Được rồi, ta sẽ nghe lời ngươi.”
Giang Giác ôm Hoa Nam, ôn nhu nói: “Không, là ta cứ một mực ủy khuất ngươi. Có hối hận không? Ngươi vì tự tôn cùng cùng mặt mũi của đế vương mà phải hi sinh tự do của mình, hơn nữa người khiến ngươi hi sinh còn là kẻ ngươi không thể tiếp nhận.”
“Ta đã nói ta sẽ không hối hận.” Hoa Nam tựa trên vai Giang Giác, không kiềm lòng được mà nghĩ rằng nếu đổi lại là Giang Minh, hắn cũng sẽ đầy lý trí như thế mà cự tuyệt mình sao? Không, hắn nhất định sẽ yêu cầu mình mang hắn cùng về lang hoàn phúc địa.
“Tiểu Nam, trong lòng ngươi, ta không tính là người nhà của ngươi ư?” Giang Giác nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu thong thả khiến Hoa Nam không nhận ra sự mong đợi trong lòng hắn.
“Ngươi đó nha, sao ngươi có thể giống với cha mẹ cùng ca ca của ta.” Hoa Nam hơi đẩy Giang Giác ra một chút rồi nhìn thẳng vào mắt hắn, “Nhưng ta không phải vẫn kêu ngươi là ca ca đó sao?”
“Ngươi chẳng phải từng nói ta và ca ca của ngươi không giống nhau? Có chỗ nào không giống?” Giang Giác kéo y cùng ngồi xuống, trong mắt hiện lên nụ cười yếu ớt.
Hoa Nam mở to hai mắt, nói: “Ngươi tốt với ta, ta sẽ xem ngươi là ca ca. Nhưng chúng ta không có quan hệ huyết thống, ngươi lại là đế vương chí cao vô thượng, cho nên dù sao đi nữa giữa chúng ta vẫn có khoảng cách.”
Y không phải tiểu hài tử không có tâm cơ, y biết rõ lời nói nào Giang Giác thích nghe, lời nói nào hắn không thích nghe. Đây không phải những lời nịnh nọt, ngược lại vô cùng thẳng thắn.
Trong mắt Giang Giác hiện lên một tầng cô đơn u ám, nét cười trên khóe miệng cũng chậm rãi biến mất. Hắn hỏi Hoa Nam: “Ngươi chưa bao giờ xem ta là người yêu sao? Dù sao thì trên danh nghĩa chúng ta cũng là vợ chồng.”
“Ta…” Nhất thời, Hoa Nam có chút do dự, cuối cùng vẫn là kiên định nói: “Hoàng Thượng, chúng ta không thể vì chính mình mà sống. Ta là Hoàng Hậu, cho nên ta sẽ không làm theo dự định ban đầu, ta sẽ ở lại nội cung tổ chức cung yến. Đây là trách nhiệm của ta. Ngươi là Hoàng Đế, là trượng phu của bốn nữ nhân, cho nên ngươi có trách nhiệm làm cho các nàng cảm thấy hạnh phúc. Ngươi không thể vì một mình ta mà tổn thương bốn người các nàng. Hạnh phúc của hai người so ra vẫn kém hạnh phúc của bốn người.”
“Tiểu Nam.” Giang Giác đặt tay lên vai y, cằm tựa vào đỉnh đầu, thấp giọng nói: “Ta cho rằng có được quyền lực thì có thể chiếm lấy tất cả những gì ta muốn, xem ra ta sai rồi.”
“Hoàng Thượng, ngươi không cần thương tâm, bất cứ ai cũng có thứ không thể chiếm được. Ta là tiểu long, nhưng muốn trở về thăm nhà cũng phải được ngươi phê chuẩn. Cho nên mới nói, quyền lực của ngươi rất là hữu dụng đó.” Hoa Nam dùng ngón trỏ chọc chọc lên khóe môi Giang Giác, nghiêng đầu nói: “Ngươi cười lên đi mà. Có một tiểu hoàng tử khỏe mạnh đáng yêu như thế, ngươi nên vô cùng cao hứng mới đúng chứ.”
Giang Giác đúng như y mong muốn, trên mặt lộ ra nét cười. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại trắng nõn của y, nói: “Tuy lại là cự tuyệt, nhưng ít ra ta đã hiểu, ngươi cũng yêu thích ta.”
Hoa Nam chu môi: “Đúng nha, ngươi cứ luôn câu dẫn ta thích ngươi, nếu ta không thích ngươi có khác gì phụ lòng cố gắng của ngươi đâu?”
Bắt y mỗi ngày phải ghi tên hắn, là muốn y mỗi ngày đều có một khoảng thời gian ngắn nghĩ đến hắn. Tặng y hoa sen, nói cái gì ‘Lòng ta không phải là đá’, không phải đều là thủ đoạn ‘câu dẫn’ của hắn sao?
Giang Giác nhéo nhéo cái mũi của y, vừa sủng nịch lại vừa có chút bất đắc dĩ: “Ngươi đó, rõ ràng thoạt nhìn là tiểu hài tử đơn thuần lại có lý trí kiên định như thế, khiến ta không cách nào làm gì ngươi. Muốn ăn ngươi thì sợ ngươi tức giận, nhưng không ăn ngươi thì trong bụng lại ngứa ngáy khó nhịn. Ngươi nói xem, ta nên làm sao đây?”
“Ta không phải quả đào, ăn có gì ngon chứ?” Trên mặt Hoa Nam hiện lên một tầng đỏ ửng.
Giang Giác đưa tay lướt nhẹ qua mặt y, chậm rãi tiến dần xuống phía dưới, mơn trớn đôi môi, kế tiếp lại nâng cằm y lên, ôn hòa cùng y môi kề môi, tựa như hồ điệp đang hút mật hoa. Thấy Hoa Nam không phản kháng cũng không đáp trả, đầu lưỡi đỏ tươi liền có ý dò xét mà liếm liếm trêu chọc.
Hôn một lát, Giang Giác buông Hoa Nam ra, dùng khẩu khí nhu mì mờ ám nói: “So với mật còn ngọt hơn, đương nhiên ăn rất ngon.”
Hoa Nam túm lấy tay áo của hắn mà lau lau miệng, bất mẫn nói: “Lại không được ta cho phép nữa rồi. Lần sau nếu ngươi còn chưa hỏi đã hôn, ta sẽ không khách khí với ngươi.”
Trong mắt Giang Giác ánh lên một tia vui vẻ, trắng trợn đáp: “Ngươi muốn không khách khí thế nào? Hôn trả lại?”
“Hừ.” Hoa Nam xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến hắn.
“Giữa chúng ta, cuối cùng nhất định phải có một người nguyện ý từ bỏ nguyên tắc của mình, nhân nhượng đối phượng. Hiện tại, ta nguyện ý nhân nhượng ngươi, ngươi ngay cả một cơ hội thứ nhất cũng không cho ta sao?”
“Được rồi. Chúng ta yêu nhau a.”