[TFBoys] Quên Em! Anh Không Làm Được

Chương 46

Rain mở cửa xe ra ngoài đám con trai đấy lại gần cười đểu. Ông cầm đầu ra lại chỗ Rain nói:

-Trịnh Bá Thiên lâu lắm rồi không gặp cậu nhỉ?

-Các cậu đến đây làm gì?_Rain gạt tay tên đang bá vai cậu ra

-Bạn cũ thì muốn rủ đi chơi thôi.

Anh ta cười còn Rain đáp trả lại rằng sẽ không giao du nữa rồi bọn đấy lao vào đánh cậu. Nó đứng dựa lưng vào xe khoanh tay xem bọn họ đánh Rain để cho chừa cái thói kết bạn xấu đi. Cảm thấy đủ rồi nó mới vào cuộc đánh cho lũ kia năm la liệt dưới đất. Bọn kia cố gượng dạy chạy không dám quay đầu. Đưa Rain vô nhà rồi nó xích thuốc cho cậu.


-A_thuốc sát trùng làm vết thương của cậu xót

-Biết đau thì lần sau tránh cái bọn đấy ra không có tôi thì chắc cậu đang ở nhà xác rồi đấy_nó dí mạnh vào vết thương của Rain.

-Tôi biết rồi. Chị nhẹ tay thổi_Rain mếu máo xin nó. Bôi thuốc xong nó caat họp thuốc rồi đi ngủ, còn Rain cậu cứ ngồi ôm gối với hình ảnh của nó từ lúc ở khu nhà đến khi đánh bọn kia.

Sáng hôm sau nó và Rain bắt đầu một ngày làm việc mới. Hôm nay nó được trưởng phòng giao cho nhiệm vụ là đến nhà Khải phỏng vấn, nhận nhiệm vụ nó và Rain cùng đi. Xe dừng trước nhà Khải nó nhìn ngôi nhà thì tự nhiên trong đầu nó xuất hiện một hình ảnh mờ nhạt. Một cô gái mở cửa chờ chàng trai đi làm về. Nó cứ đơ ra đến khi Rain bấm chuông là nó giật mình. Khải vui vẻ ra mở cửa mời nó và Rain vào nhà. Vào đến nhà nhìn mọi thứ xung quanh làm nó choáng váng một vài hình ảnh không biết của ai xuất hiện trong đầu nó dồn dập. Lọang choạng Khải vội đỡ nó ngồi xuống lấy nước đưa cho nó. Anh lo lắng hỏi thăm nó là Rain để ý đến cách nhìn mà anh dành cho nó mỗi nghi hoặc xuất hiện trong đầu cậu. Sau khi phỏng vấn Khải xong anh vô tủ lạnh lấy bánh trôi nước ra mời nó và Rain:

-Hai đứa ăn đi anh tự làm đấy.

-Anh cũng thích ăn bánh trôi nước hả? Bố em cũng thích ăn lắm đấy.

Anh hụt hẫng khi nghe nó nói ra câu này. Những tưởng nó sẽ nhớ ra chút gì đấy nhưng vẫn vô vọng. Ăn và nói chuyện một lúc thì nó và Rain tạm biệt Khải về công ty. Báo cáo kết quả xong trưởng phòng tập hợp mọi người trong phòng thông báo một vài tin:


-Trưa nay phòng chúng ta sẽ liên hoan một bữa gọi là tất niên và mọi người sẽ được nghỉ tết từ 28 ðến mùng 8 âm lịch_tất cả mọi người đều hò reo và rồi họ kéo nhau đi ăn.

Chiều hôm đấy nó và Rain cùng đi mua một cây đào nho nhỏ rồi về dọn dẹp nhà cửa và trang trí cho có không khí tết. Dọn dẹp xong cũng đã tối nó nấu cơm và cùng ăn với Rain. Trong lúc ăn Rain có hỏi nói:

-Lịch trình tết của chị là gì vậy??

-Về Việt Nam ăn tết thôi.

-Cho tôi đi với. Tôi cũng muốn sang_lời đề nghị của Rain làm nó suýt sặc. Cứ tưởng cậu sẽ xin nó đi bar hay tụ tập gì đấy ai dè lại muốn vê Việt Nam cùng nó. Nó vui vẻ đồng ý rồi đặt vé máy bay cho cậu. 8 giờ sáng hôm sau hai người đã có mặt ở sân bay sau khi làm thủ tục thì len máy bay. Nó ngồi cạnh Rain nói chuyện một lúc thì ngủ đầu lơ lửng rồi cuối cùng yên vị ở trên vai Rain. Nhìn nó ngủ mà tim cậu lỡ mất một nhịp. Hẳn là lúc ngủ nó mơ gì kinh khủng lắm mới khiến mồ hôi chảy rồi lại nắm chặt tay Rain. Nó lẩm bẩm:


-Cứu tôi với, tôi xin cô mà...

-Chị Rin chị Rin à

Rain lo lắng lay nó dậy. Nó bừng tỉnh nước mặt rơi đầm đìa trong giấc mơ nó thấy cảnh tượng bị một chiếc ô tô đâm thẳng vào và rôi kêu cứu nhưng người đói bỏ đi. Rain vỗ vai an ủi làm cho nó yên tâm hơn. Nó dần quên đi và lúc đấy máy bay cũng hạ cánh "Welcome to Vietnam"

Au xin lỗi các bạn nhé. Tạm thời au sẽ ngừng viết truyện sau 15-06 au sẽ viết truyện lại nhé. Mọi người thông cảm và đừng bơ au đấy. Có gì tt với au ở fb nick ở cmt nhé. *moaaaaaaaaaaa*