Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 964: Sao Lại Là Nàng?

Ngồi ở bên tay phải Tả Thiên Chúng là một lão đầu, đầu tóc trắng xóa như thác đổ, thậm chí còn che khuất cả khuôn mặt.
Người này tên là Vân Hạc, danh phù kỳ thực Kiếm Tôn trung phẩm, phải biết, gia chủ mấy đại cổ tộc cũng chỉ có thực lực này.


Nhưng mà cao thủ như vậy, cam nguyện làm việc cho Tả Thiên Chúng, rõ ràng Tả Thiên Chúng cũng là người có thủ đoạn.
Mà ngồi bên tay trái Tả Thiên Chúng, gọi là Cửu Vân Dương.
Mái tóc màu tím vô cùng phiêu dật, trên trán có hoa văn kỳ quái, hiện lộ rõ một cỗ tà khí.


Khóe miệng lộ ra một tia đường cong, phối hợp ngũ quan xinh xắn, cũng có thể mê đảo một vài tiểu cô nương không hiểu chuyện.
Mà người này cũng có thực lực Kiếm Tôn trung phẩm, cùng Vân Hạc, là hai cánh tay đắc lực của Tả Thiên Chúng.


Nhưng mà Cửu Vân Dương cũng không phải đơn giản chỉ là Kiếm Tôn trung phẩm, y từ Yêu hóa thành hình người, một đường tiến hóa tới Kiếm Tôn trung phẩm.
Đồng dạng tu vi, Cửu Vân Dương vẫn lợi hại hơn Vân Hạc một chút, nhưng cũng không thể phân ra thắng bại.


Chẳng qua là Vân Hạc người này không thích nhiều lời, bảo y giết người rất đơn giản, thế nhưng muốn y động não suy nghĩ, vậy liền tương đối khó.


Cho nên đều là Cửu Vân Dương đưa ra ý kiến của mình, về phần mấy vị Kiếm Đế khác, trừ phi Tả Thiên Chúng hỏi, mới có thể trả lời. . . nếu không thì sẽ không nói.
Chuẩn xác là không dám nói.


- Tả trang chủ, chuyện xảy ra hôm nay ta cũng có nghe thấy, ta cảm thấy đây là chuyện tốt, Xích Ngộ không có, nha dịch xem như yếu đi rất nhiều, có lẽ sẽ chậm rãi tàn lụi, đến lúc đó Võ Thành Bảo cũng chỉ còn lại hai nhà, mà Thánh Điện không ra, Tiền Trang liền độc nhất vô nhị.


Cửu Vân Dương đưa ra ý nghĩ của mình, Kiếm Đế phía dưới dồn dập tán thưởng, cái mông ngựa này thật đúng là đập đến vang dội.
Tả Thiên Chúng cười cười, hỏi:
- "Vân Hạc, ngươi thấy thế nào?
Vân Hạc một đầu tơ bạc che mặt hơi hơi dừng một chút, chậm rãi nói ra:
- Không biết.


Câu trả lời này đúng là đơn giản sáng tỏ, dù gì ngươi hỏi, ta cũng không biết, cũng không biết Vân Hạc này là thật ngốc hay là giả ngu.
Tả Thiên Chúng cũng từ bỏ hỏi thăm, từ tốn nói:
- Thực lực nha dịch suy yếu, đây là chuyện chắc chắn, ta chỉ có chút lo lắng cô nương kia.
- Cô nương?


Cửu Vân Dương nghi hoặc hỏi.
- Đúng, là một vị cô nương, cô nương này nhìn như đơn giản, nhưng kỳ thật không phải. . . lúc đó ta không có nghĩ nhiều như vậy, thế nhưng trên đường trở về, ta liền cảm thấy mình đã bị lừa rồi.
- Trang chủ, lời này như thế nào?
Cửu Vân Dương hỏi.


Tả Thiên Chúng kể lại mọi chuyện, khiến Cửu Vân Dương rất hoài nghi Song Song.
Vân Hạc bỗng nhiên nói ra:
- Trang chủ, để ta trực tiếp đi giết.
Tả Thiên Chúng lắc đầu:


- Qua nhiều năm như vậy, chỉ có Tả Thiên Chúng ta lừa gạt người khác, cho tới nay không ai có thể gạt ta. Nhưng hôm nay, ta thế mà bị một nha đầu lừa gạt, nàng là một đối thủ đáng tôn kính, hơn nữa ta cũng rất tò mò, nàng có thể đi được bao xa?


Xem ra Tả Thiên Chúng cùng Mạnh Dương đều giống nhau, rất có hứng thú đối với Song Song, tò mò Song Song muốn làm gì.
Nếu như chẳng qua là nhìn trúng vị trí lão đại nha dịch, như vậy hai người kia liền sẽ rất thất vọng, dù sao chỉ có tục nhân mới làm loại chuyện này.


- Nghe trang chủ nói như thế, ta cũng bắt đầu hứng thú đối với vị cô nương này.
Cửu Vân Dương khẽ cười nói.
Nào chỉ bọn họ, tất cả mọi người trong Võ Thành Bảo đều rất tò mò với vị lão đại nha dịch mới này


Nội bộ nha dịch đối với loại chuyện này rất kinh hãi, thậm chí còn không có tiêu hóa xong cái chết của Xích Ngộ, lão đại đột nhiên liền đổi thành nữ.
Sao có thể làm việc cho một nữ nhân không rõ lai lịch được.


Thế nhưng nghe có Thánh Điện Điện Chủ, Tiền Trang trang chủ làm chỗ dựa, bọn họ đều choáng váng một nửa. . . mặt ngoài là thừa nhận, thế nhưng trong lòng không phục.
Thậm chí rất nhiều người có quan hệ tốt với Thu Dương, bảo Thu Dương phản. . .


Thu Dương cũng muốn phản, thế nhưng phản như thế nào, không có hai nhà kia thừa nhận, liền sẽ bị dị nghị.
Từ khi Song Song trở lại trạch viện, liền an bài tang lễ cho Xích Ngộ, những chuyện khác đều mặc kệ, khiến nội bộ nha dịch thì thầm càng nhiều hơn.


Sự tình đến ngày thứ hai, rất nhiều người đến đây tế bái, nhưng đại đa số người đều muốn đến xem lão đại nha dịch mới, đến cùng là nhân vật như thế nào.
Đương nhiên, người tới tế bái cũng phải có thân phận, thấp nhất tối thiểu cũng phải có thân phận Kiếm Đế.


Mà hôm nay Dạ Côn cũng đến tế bái, không có dẫn theo đệ đệ, mà là theo chân Tiểu Ngân. . .


Không có cách, Dạ Côn vốn là không có ý định dẫn theo, thế nhưng tiểu mập mạp đánh chết cũng muốn đến, không đến liền lăn lộn, Dạ Côn cảm thấy, nữ nhi của mình đều không ngang bướng như thế, cũng không biết Mê Đồ chịu đựng như thế nào.


- Tiểu Ngân, ngươi chắc chắn chúng ta đến tay không được chứ?
Dạ Côn cũng muốn mang ít đồ, nhưng Tiểu Ngân không cho.
Tiểu Ngân đứng ở bên cạnh nghiêm túc nói:
- Lão gia, ngài như thế sẽ rất tục, đồ vật nào sánh được với một trái tim chân thành, có đúng hay không.


- Lời nói không sai, nhưng ta luôn cảm thấy.
Dạ Côn nhìn đội ngũ một chút, trong tay bọn họ đều cầm đồ vật, dùng tỏ tâm ý.
Chỉ thấy Tiểu Ngân sát bên tai Dạ Côn nói ra:
- Lão gia, ngược lại Xích Ngộ cũng đã chết, bắp đùi này không cần ôm nữa, cũng không thể lãng phí tiền.
Dạ Côn: ......


Làm cả nửa ngày, nguyên lai là ngươi hẹp hòi.
Đi vào cửa chính, có nha dịch tiến hành đăng ký.
- Tính danh.
- Mê Đồ.
Dạ Côn từ tốn nói.
Nhân viên đăng ký ngẩng đầu liếc mắt nhìn Dạ Côn, phảng phất đang hỏi, đồ vật của ngươi đâu?


Nhưng mà hai tay Dạ Côn trống rỗng, nào có mang thứ gì.
- Chúng ta là tới tế bái Xích đại nhân vĩ đại, ngươi không cho phép sao?
Tiểu Ngân ở bên cạnh lập tức nói ra.
Dạ Côn thầm nghĩ tiểu mập mạp biết nói chuyện, có mấy phần phách lực của mình.


Tên Mê Đồ tại Võ Thành Bảo có chút danh tiếng, dù sao cũng là Kiếm Đế.
Người của nha dịch cũng không nói gì, mặc dù không đến mức kết thù, nhưng quan hệ khẳng định không tốt như vậy.


Đi vào phủ đệ, Dạ Côn nhìn đám người kết bè kết phái tụ tập ở xung quanh thảo luận, đối tượng thảo luận hình như chính là lão đại tân nhiệm.
Dạ Côn rất tò mò, bộ pháp đều nhanh hơn.


Nhưng mà tế bái cũng phải xếp hàng, Dạ Côn đứng ở bên ngoài đại sảnh không nhìn thấy tình huống bên trong, cũng chỉ có thể chờ.
Đáng mừng chính là, Tiểu Ngân xếp hàng không có kiếm chuyện.
- Mê Đồ đến đây tế bái!
Theo một tiếng gào to, Dạ Côn rốt cuộc bước vào trong hành lang.


Ở giữa đặt một cái quan tài to lớn, Côn ca nhìn thấy chơi như thế trong lòng liền có chút sợ hãi, quan tài này lớn gấp hai bình thường, khí thế phú hào đập thẳng vào mặt.
- Bái!
Người bên cạnh lên tiếng hô.


Dạ Côn đi đến trước mặt gia thuộc người nhà, đầu tiên nhìn một chút, cũng không biết ai mới là lão đại tân nhiệm.
- Lão gia chúng ta muốn gặp lão đại mới của các ngươi một lần.
Tiểu Ngân ở bên cạnh bỗng nhiên nói ra.


Dạ Côn cảm thấy ngực mình đã xuất hiện một vết rạn nứt, đau quá. . .
Nhưng vào đúng lúc này, Dạ Côn nhìn thấy một vị nữ tử ngẩng đầu lên, khiến Dạ Côn chấn động không thôi.
Thế nào lại là nàng? ? ?
- Ngươi tìm ta có việc?
Song Song nhìn Mê Đồ trước mắt, nhàn nhạt hỏi.