- Điện Chủ, Xích đại nhân không có dấu hiệu trúng độc.
Ngọc Long kiểm tra rồi cung kính nói với Mạnh Dương.
- Không trúng độc?
Mạnh Dương trầm thấp một tiếng, đi đến bên cạnh Xích Ngộ tự mình kiểm tra tình huống.
- Điện Chủ, tình huống như thế nào?
Tả Thiên Chúng nghi hoặc hỏi, vừa rồi tất cả mọi người trông thấy Xích Ngộ phun máu đen, làm sao có thể không có trúng độc?
Mạnh Dương nhíu chặt lông mày, thấp giọng nói ra:
- Quả thật không có dấu hiệu trúng độc.
- Thế này. . .
Tả Thiên Chúng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết, Xích Ngộ không hiểu thấu chết đi, trọng điểm còn có người Thánh Điện, người Tiền Trang có mặt. . . chuyện này phải giải thích như thế nào?
Người thông minh đều sẽ hoài nghi, có phải là hai phe thế lực cấu kết, muốn vặn ngã nha dịch hay không.
- Điện Chủ, tình huống hiện tại nên giải quyết như thế nào. . . sớm biết ta đã không tới.
Tả Thiên Chúng hối hận xanh ruột, tới xem náo nhiệt gì, hiện tại đũng quần có màu vàng, không phải phân cũng là phân.
Mạnh Dương khẽ thở dài một tiếng:
- Còn có thể như thế nào, nói thật mọi chuyện ra thôi.
- Điện Chủ, nếu ngươi nói trúng độc, vậy cũng phải có dấu hiệu trúng độc chứ, nhưng nhìn y. . . căn bản không có. . .
Tả Thiên Chúng bất đắc dĩ nói.
Lúc này Mạnh Dương nhìn về phía Song Song, nhẹ nói ra:
- Hạ độc không phải tác phong của hai người chúng ta.
Song Song không nói chuyện, cầm thật chặt tay Xích Ngộ.
- Ngọc Long, ngươi đi thông tri chuyện này ra ngoài.
- Vâng!
- Chờ một chút. . . Điện Chủ, đây có phải quá qua loa rồi hay không?
Tả Thiên Chúng vẫn cảm thấy quá khiếm khuyết cân nhắc.
Ngọc Long hơi dừng lại một chút, thế nhưng Điện Chủ cũng không có nói gì thêm, cho nên vẫn đi ra ngoài.
Tả Thiên Chúng tầng tầng thở dài, hôm nay thật đúng là gặp vận đen tám đời.
Rất nhanh, mọi người nghe thấy bên ngoài truyền đến trận trận náo động, một tên nam tử cao lớn uy mãnh trực tiếp vọt vào.
Tất cả mọi người nhận biết, người này gọi Thu Dương, là người đứng thứ hai nha dịch. . .
Lúc này Thu Dương trông thấy Xích Ngộ ngồi trên ghế, phảng phất ngủ thϊế͙p͙ đi, trong lòng rất kinh ngạc.
Xích đại nhân sao đột nhiên lại chết?
- Xích đại nhân! ! !
Thu Dương kinh hô một tiếng, vọt tới bên cạnh Xích Ngộ, mang theo thê lương hô:
- Xích đại nhân! Xích đại nhân! ! !
Nhưng mà mặc kệ Thu Dương kêu gọi như thế, Xích Ngộ vẫn không thể tỉnh lại.
Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng yên lặng nhìn Thu Dương diễn trò, nói thật. . . bọn họ không cảm thấy Thu Dương sẽ đau lòng, vừa rồi chẳng qua là đang xác định Xích Ngộ có chết thật hay không, tên Thu Dương này vẫn luôn nhớ mong vị trí của Xích Ngộ.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thu Dương trầm giọng hỏi, rõ ràng là đang hỏi Song Song.
Lúc này Mạnh Dương từ tốn nói:
- Trong lúc Xích đại nhân đàm luận với chúng ta thì đột nhiên phát bệnh, lập tức tử vong.
- Đúng vậy, đối với cái chết của Xích đại nhân, chúng ta cũng rất tiếc nuối.
Tả Thiên Chúng than nhẹ một tiếng, dáng vẻ vô cùng tiếc hận.
Thu Dương bỗng nhiên cười một tiếng:
- Lời này của các ngươi chỉ có thể lừa gạt tiểu nữ hài! Xích đại nhân nhất định là bị các ngươi hại chết!
Mục đích của Thu Dương đã rất rõ ràng, chính là muốn khai chiến, như thế liền có thể đoàn kết nha dịch, ngồi lên vị trí lão đại.
Đối với Song Song vừa mới trở về, trong lòng Thu Dương có mâu thuẫn rất lớn, bởi vì trước kia Xích Ngộ làm việc, đều dẫn mình theo bên cạnh, thế nhưng hôm nay lại dẫn theo nữ nhân này, bên trong nha dịch đều nói, Song Song sẽ tiếp nhận vị trí của Xích đại nhân.
Chuyện này khiến mỗi cái lỗ chân lông Thu Dương đều rất khó chịu, chỉ bằng một nữ nhân vừa mới trở về, liền có thể đạp lên trên đầu y! Dựa vào cái gì?! Chỉ bằng nàng là một nữ nhân sao?!
Mà bây giờ cơ hội tới! Thu Dương không thể nào từ bỏ.
- Thu Dương, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung được, nguyên nhân cái chết của Xích đại nhân, vị Song Song cô nương này cũng đã nhìn thấy, thậm chí trước khi Xích đại nhân chết, còn nhường vị trí lão đại nha dịch cho Song Song vô nương, còn mời hai người chúng ta hỗ trợ.
Nói xong Tả Thiên Chúng còn nhìn Mạnh Dương.
Mạnh Dương từ tốn nói:
- Đúng thật là như thế, trước khi Xích đại nhân chết đã giao nha dịch lại cho Song Song cô nương.
- Các ngươi muốn nói gì chẳng được, đây đều là mời một phía!
Trong lòng Thu Dương chấn động, không ngờ lão gia hỏa Xích Ngộ này thật không lưu gì lại cho mình! Toàn bộ cho nữ nhân này!
- Nếu chúng ta nói không tính, vậy vị Song Song cô nương này hẳn có thể đi.
Mạnh Dương từ tốn nói
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào người Song Song.
Song Song nhìn Xích Ngộ, bi thương nói ra:
- Hai vị tiền bối nói không sai, Xích đại nhân đúng là trúng độc mà chết, thời điểm lâm chung đã bàn giao mọi chuyện.
Song Song nói như vậy, Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng đã bớt đi một cái phiền toái lớn, đồng thời cảm thấy đây là một cô nương thông minh.
- Ai biết ngươi nói thật hay giả, trước kia đều chưa thấy qua ngươi!
Thu Dương trầm giọng nói ra, dù gì Xích Ngộ là bị độc chết, không thừa nhận Song Song là được rồi.
Thế nhưng Song Song đạt được Mạnh Dương cùng Tả Thiên Chúng trợ giúp, đây cũng không phải chuyện nhỏ, cho dù năng lực Thu Dương cường đại hơn nữa, cũng không làm nên chuyện gì.
Tả Thiên Chúng từ tốn nói:
- Thu Dương, mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, Xích đại nhân đã nhờ chúng ta giúp đỡ vị cô nương này, chúng ta đương nhiên sẽ không mặc kệ.
- Ta biết rồi! Có phải các ngươi muốn chiếm đoạt nha dịch hay không! Thật đúng là lòng lang dạ thú!
Thu Dương lạnh giọng quát.
Ánh mắt Mạnh Dương phát lạnh:
- Thu Dương, hiện tại chúng ta đang rất nể tình, nếu như muốn. . . hiện tại liền có thể giết chết ngươi! Nha dịch không có Xích Ngộ, chính là năm bè bảy mảng, diệt chẳng qua là vấn đề thời gian!
Thu Dương bị Mạnh Dương quát như thế, cũng không dám lên tiếng nữa, nha dịch có thể được tôn trọng, đó là bởi vì Xích Ngộ có thể ngồi ngang hàng với bọn họ.
Nếu như bọn họ không nể mặt, như vậy nha dịch tồn tại cũng chỉ là dư thừa.
Hiện tại bọn họ chỉ thừa nhận Song Song, chắc chắn sẽ không thừa nhận mình! ! !
Chẳng lẽ thật để yên như vậy?
Tả Thiên Chúng an ủi Song Song nói ra:
- Có chuyện gì cứ nói với Tả thúc thúc, ai khi dễ ngươi, Tả thúc thúc giúp ngươi đánh người đó!
Song Song không có lên tiếng, lộ ra vẻ bi thương, nhưng vẫn gật đầu.
Lời này Thu Dương nghe thấy rất là khó chịu.
Mạnh Dương ở bên cạnh nhẹ nói ra:
- Song Song, an bài tốt tang lễ của Xích Ngộ, có cần gì liền gọi người tới thông tri Thánh Điện ta.
- Ngọc Long, đi gọi toàn bộ quản sự của nha dịch đến, phải bàn giao di ngôn của Xích Ngộ cho bọn họ.
Mạnh Dương trầm giọng nói ra.
Ánh mắt Thu Dương chìm xuống:
- Điện Chủ, đây là chuyện nha dịch chúng ta, có phải các ngươi quản quá rộng rồi hay không?
- Thu Dương, trong lòng ngươi nghĩ gì, bổn Điện Chủ đều biết. . . nhưng đừng tưởng rằng bổn Điện Chủ sẽ nhân từ, hiểu không?
Mạnh Dương chăm chú nhìn Thu Dương, từng đạo tử vong ngưng thị khiến Thu Dương có chút không chịu nổi, dù sao đây chính là một vị Điện Chủ.
Ngọc Long rất nhanh đã gọi mấy tên quản sự của nha dịch qua.
Mấy tên quản sự thấy Xích đại nhân chết, đều vô cùng kinh ngạc, cùng một thời gian nhìn về phía Thu Dương, dù sao trong lòng bọn họ, lời của Thu Dương vẫn có tác dụng.
Song Song hôm nay mới đến, ở trong nha dịch không có chút uy tín nào.