Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 945: Người Trẻ Tuổi, Đừng Quá Cuồng

- Từ hôn. . .
Ba Bán Tuyết lẩm bẩm một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, thế nhưng người quen thuộc gia chủ đều biết, gia chủ là đang tức giận, hơn nữa còn rất tức giận.
Dạ Côn lạnh nhạt nói ra:
- Đúng vậy, từ hôn.
- Ta không hỏi ngươi.


Ba Bán Tuyết âm u nói ra, nhìn Dạ Tần, hơi đả kích khí diễm Dạ Côn một thoáng.
Côn ca đương nhiên sẽ không dễ dàng tức giận như vậy, vững như Hổ Điêu.
Dạ Tần kiên định nói ra:
- Đúng vậy, Ba gia các ngươi lãnh đạm như thế, không có chút thành tâm, cho nên từ hôn.


Dạ gia huynh đệ sao có thể xuất hiện ý kiến chia rẽ, vốn muốn trực tiếp từ hôn, hiện tại tìm được một cái cái cớ thật hay, càng thuận tiện hơn.
Ba Bán Tuyết khẽ hít một hơi, bỗng nhiên cười ra tiếng:
- Tiểu bối Dạ gia như các ngươi không có quyền nói ra chuyện từ hôn này.


Không đợi Dạ Côn nói, Dạ Tần đã từ tốn nói:
- Gia chủ, lời này chỉ sợ không ổn, ta cảm thấy ta càng có quyền nói lời như thế.
- Trước đó chúng ta còn đang nói, hiện tại đến cùng là Đông U Dạ gia, hay là Thái Kinh Dạ gia. . .
Dừng một chút, Ba Bán Tuyết nhìn chăm chú hai huynh đệ:


- Ta thấy. . . ta đã quá coi trọng Dạ gia các ngươi, nguyên bản có thể trở thành Đông U Dạ gia, đáng tiếc vẫn chỉ là Thái Kinh Dạ gia.
Lời nói này Côn ca đều muốn cười.
Giống như ôm bắp đùi của bọn họ liền sẽ trở thành Đông U Dạ gia vậy.


Côn ca đương nhiên sẽ không sợ, lúc này không đỗi trở về, vậy thì thật mất thể diện.
- Gia chủ, lời này của ngươi lại sai rồi, ngươi hoàn toàn không hiểu gì về Dạ gia cả.
Dạ Côn từ tốn nói.


- A a a a. . . những năm này Dạ gia các ngươi cướp đoạt Ngũ Nhạc cùng Cổ U, trở thành thế lực lớn nhất Đông U, thông gia với các ngươi, đó là cổ tộc để mắt, thật cho rằng Dạ gia các ngươi hiện tại có thể vô pháp vô thiên sao? Người trẻ tuổi. . . tầm mắt thiển cận.


Dạ Côn cười nhẹ không nói, đột nhiên cảm thấy Ba gia có một loại khí chất đặc biệt người khác không có.
Đó chính là ếch ngồi đáy giếng, đúng là cái gì cũng không biết.
- Gia chủ, từ trong miệng ngươi nói ra, giống như thành tựu hiện tại của Dạ gia đoạt được rất dễ dàng vậy.


Ba Bán Tuyết vẫn bình tĩnh nói ra:
- Cuộc chiến Ngũ Nhạc, Dạ Côn ngươi dùng lực lượng một người chém ngàn vạn đại quân Ngũ Nhạc, trận chiến Cổ U, Dạ Tần dùng lực lượng một người đánh lui đại quân Cổ U, có phải ngươi muốn nói chuyện này hay không?


- Hay là nói, mẫu thân Đông Môn Mộng của các ngươi, đồng dạng cũng là cổ tộc, hơn nữa ngoại công của các ngươi lĩnh ngộ tam đoạn, đây đều là át chủ bài các ngươi muốn nói, ta đều biết, bằng không thì bằng vào Dạ gia, Ba gia ta còn không đến mức thông gia.


Lời của Ba Bán Tuyết khiến Dạ Côn cùng Dạ Tần không có nghĩ đến, gia chủ Ba gia thế mà điều tra rõ ràng như vậy, cũng phí hết tâm tư.
Nhưng mà lời nói này khiến người của Ba gia cũng hết sức kinh ngạc, kinh ngạc ở chỗ, Đông Môn Trí Bác thế mà lĩnh ngộ tam đoạn! ! !


Cổ tộc cân bằng ở chỗ thực lực bình đẳng, thế nhưng hiện tại Đông Môn gia cao hơn. . . vậy thì không phải chuyện tốt gì.
- Tin tức của gia chủ thật là linh thông, ngay cả ông ngoại của ta lĩnh ngộ tam đoạn đều biết, bội phục.
Dạ Côn chắp tay, mang theo ý trào phúng.


- Lần này mục đích của các ngươi đến chính là vì từ hôn đi, chuyện của Ba Uyển Thanh cùng Dạ Tần, ta cũng có nghe thấy.
Ba Uyển Thanh ngồi ở phía dưới sầm mặt lại, không ngờ mẫu thân đều biết... chẳng lẽ là phụ thân?


Không sai, chính là Ba Đài nói, kỳ thật cho dù Ba Đài không nói, Ba Bán Tuyết cũng có thể biết. . . quá đơn giản.
Ba Bán Tuyết tiếp tục nói:


- Ba gia ta ở bên ngoài bị ủy khuất, đương nhiên phải đòi lại, nguyên bản cho các ngươi một cơ hội chuộc tội, thế nhưng các ngươi lại không muốn. . . đúng là ngu muội đến cực điểm.


- Gia chủ, đối với chuyện Ba gia các ngươi bố thí, Dạ gia ta đương nhiên không cần, thế nhưng ngươi cho rằng Dạ gia cũng chỉ có ngần ấy sao? Thật cảm thấy có thể tùy tiện giải quyết hai huynh đệ ta sao?
- Không nói giải quyết, quản giáo vẫn là có thể.
Ba Bán Tuyết lạnh nhạt nói ra.


- Ha ha ha. . . ta sợ ngươi không có bản sự này, quản giáo, dựa vào cái gì?
- Bằng ta là gia chủ Ba gia, nữ nhân thủ hộ Côn Miểu! ! ! Dù cho người Thiên Cung tới, cũng phải tất cung tất kính! ! !
Ba Bán Tuyết hung hăng vỗ lan can, giận dữ mắng mỏ một tiếng.


Nộ khí này cũng hết sức chân thực, không có một chút ngụy tạo nào.
Dạ Côn không khỏi tò mò, gia chủ Ba gia đến cùng có lai lịch thế nào, dám nói người Thiên Cung tới đều phải tất cung tất kính.


Kỳ thật Côn ca còn chưa thả ra át chủ bài, nếu thật nói. . . vậy át chủ bài liền không gọi là át chủ bài.
- Không ngờ gia chủ ngay cả Thiên Cung cũng không e ngại. . . ngược lại khiến ta không nghĩ tới.
Dạ Côn trầm giọng nói ra, tựa hồ đang vận một cái bức lớn.


- Dạ Côn, Dạ Tần, ta thừa nhận, chai người các ngươi là người nổi bật, thậm chí vạn năm khó gặp một lần cũng không quá, thế nhưng biểu hiện hôm nay của các ngươi, thật sự khiến ta rất thất vọng, lời đồn cũng chỉ đến thế mà thôi.


Trong lời của Ba Bán Tuyết giống như có gai, thật đúng là khó đối phó.
Lúc này Ba Lang đứng ra nói:
- Gia chủ, Dạ gia công tử trẻ tuổi nóng tính, chớ nên trách tội, người trẻ tuổi mà. . . có thể hiểu được.
- Đúng vậy, gia chủ đừng tức giận.
Ba Tử Mặc cũng nói theo.


Thật có người sắm vai phản diện, liền sẽ có người đóng vai chó săn.
Dạ Tần rất muốn nói. . . đại ca ta chính là Thiên Cung thần sứ, ngươi dám lập lại lời vừa rồi một lần nữa, ở trước mặt thần sứ, đều phải cúi đầu xuống.


Nguyên bản Côn ca đường đường chính chính tới từ hôn, thế nhưng dựa theo tình huống hiện tại, ngược lại biến thành tuổi nhỏ không hiểu chuyện. . . ồn ào lung tung.
- Nhớ lần trước, ta và mẫu thân cùng đi Thánh Thiên gia từ hôn, tình huống cũng giống như hiện tại.


Dạ Côn hơi thở dài, liếc nhìn mọi người từ tốn nói.
Đối với Đông Môn gia cùng Thánh Thiên gia thông gia, Ba gia đương nhiên biết đến, thế nhưng bọn họ đột nhiên náo băng ra lại không biết. . .
- Hiện tại ta còn nhớ rõ, lúc ấy Thánh Thiên gia rất phẫn nộ, tuyên bố nhất định phải san bằng Kiếm Sơn. . .


- Lúc ấy ta sợ sao? Không sợ. . . nhất định là không sợ, ta bảo bọn họ phóng ngựa đến.
Người của Ba gia nghe rất là nghiêm túc.
- Khi đó Thánh Thiên gia còn kéo theo một vị Điện Chủ, quy mô vô tiền khoáng hậu, thế nhưng ta không sợ.


- Các ngươi cũng biết, Điện Chủ vừa mới bước vào Kiếm Sơn, còn chưa nói hai câu liền bị thuyết phục chạy đi, mà Thánh Thiên gia chỉ trở về một nửa, một nửa kia chính là bị đồng tộc động thủ giết.
- Càng quan trọng hơn là, từ đầu đến cuối, ta còn chưa ra tay. . .
Dạ Côn hơi mở hai tay, nói xong.


Mặc dù rất đơn giản, nhưng những lời này nghĩ kĩ lại, cực sợ a.
Trọng yếu nhất chính là, Côn ca không có động thủ, đối phương liền trở về một nửa, nếu như Côn ca động thủ, vậy còn có người có thể trở về sao?


Đối mặt với Côn ca khiêu khích, Ba Bán Tuyết cũng không có e ngại, thậm chí lạnh giọng nói ra:
- Dạ Côn, ngươi đây là đang tuyên chiến sao?
- Gia chủ, có phải tuyên chiến hay không, không ở chỗ ta.