Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 922: Côn Ca Sắp Lạnh

Dạ Côn chắp tay hô:
- Hai vị cha vợ đến, đúng là rồng đến nhà tôm a.
- Nói một chút đi, chuyện Thiên Cung, càng kỹ càng càng tốt.
Diệp Hoa nhẹ nói ra.
Dạ Côn cũng không giấu diếm, toàn bộ nói ra, duy chỉ có che giấu chuyện nợ phong lưu.
Sau khi Diệp Hoa nghe xong, hướng phía Thượng Hiên hỏi:


- Người của ta, cộng thêm người của ngươi, có thể san bằng Thần Ma hai tộc hay không?
Thượng Hiên nghe xong từ tốn nói:
- Không đủ, ở trong Thần tộc, đã có tới mấy người thực lực tương đương ta, loại phương thức này quá cực đoan, nên tìm hiểu chiến lực của Thần tộc như thế nào trước đã.


Diệp Hoa nhìn về phía Dạ Côn, Dạ Côn cười nói:
- Cha vợ, thực lực Thần Ma hai tộc, ta không biết như thế nào, nhưng hôm nay gặp được một tên Thần tộc, y có một tên thuộc hạ rất lợi hại.


- Thuộc hạ của bản tôn cũng không phải hạng người hời hợt, thám thính Thần Ma hư thực, trực tiếp đánh một trận liền biết thực lực sâu cạn.
Hoa ca vẫn không thay đổi, có thể đánh, tuyệt đối sẽ không đi nói chuyện.
Nhưng Thượng Hiên chết qua một lần trầm giọng nói ra:


- Nếu hiện tại đánh tới, Thần tộc tan tác, kết quả sẽ dẫn đến Thần Ma hai tộc liên thủ đối kháng chúng ta, chúng ta không thể để hai tộc bọn họ liên thủ.


- Hai vị cha vợ đừng gấp gáp, thân phận bây giờ của con không tệ, chỉ cần làm việc đắc lực, liền đcó thể ánh vào nội bộ Thần tộc, đến lúc đó sẽ biết được thực lực tổng hợp của bọn họ.
Dạ Côn vỗ ngực nói ra, rất có lòng tin.


Diệp Hoa cùng Thượng Hiên nhìn về phía Dạ Côn, mà Dạ Côn giang tay nói ra:
- Có đôi khi không cần khai chiến để giải quyết vấn đề, còn không bằng để bọn họ nội đấu?
- Ồ? Làm cách nào?
Diệp Hoa cũng có chút hứng thú, rất hài lòng với đứa con rể này, ngoại trừ không có tóc.


- Còn chưa nghĩ ra, nhưng đại thể con đã nghĩ kỹ.
- Nói kế hoạch của ngươi ra nghe thử.
Thượng Hiên hỏi.
- Đầu tiên, con phải tìm được hung thủ diệt Thánh Thiên gia, bắt được hung thủ chứng minh bản thân, Thần tộc sẽ mang con đến Thần Vực.


Dạ Côn ngạo nghễ nói ra, khí thế bất phàm, làm hai vị cha vợ hành chú mục lễ.
- Người đã bắt tới chưa?
Diệp Hoa hỏi.
- Đang tìm.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.
- Có đầu mối gì không?
Thượng Hiên cũng đi theo hỏi.
- Tạm thời không có.


Sắc mặt hai vị cha vợ có chút cổ quái, cảm giác con rể đang nhạo báng mình chơi.
- Hai vị cha vợ, tên hung thủ này cũng không phải người thường. . . có lẽ là người Thần tộc ng làm. . . căn bản một chút manh mối cũng không có, nguyên bản chỉ kém một chút. . . nhưng vẫn đến muộn.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, nếu như ngày đó đến sớm nửa ngày, có lẽ còn có thể ngăn cản.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên chậm rãi ngồi xuống.
Dạ Côn liền hiếu kỳ hỏi:
- Hai vị cha vợ, vì sao các ngươi muốn đánh Thần tộc?
Diệp Hoa nhấp trà từ tốn nói:
- Nhìn khó chịu.


Mà Thượng Hiênlạnh giọng nói ra:
- Có thù.
Xem ra hai vị cha vợ ăn nhịp với nhau, quyết tâm muốn đánh Thần tộc.
- Yên tâm, con nhất định sẽ cho hai vị cha vợ câu trả lời hài lòng, chẳng qua là có đôi khi cần nhờ hai vị cha vợ giúp đỡ chút.


Dạ Côn đương nhiên muốn đả thủ miễn phí, cha vợ lợi hại như vậy, không xuất ra đánh một chút, quá đáng tiếc.
Hai vị cha vợ đều không nói chuyện, xem ra là một loại ngầm thừa nhận đi.
- Đúng rồi, bên kia có tin tức lão đạo không?
Diệp Hoa nhàn nhạt hỏi.


- Không có, ở Thiên Cung con cũng không nhìn thấy lão đạo.
Diệp Hoa lộ ra một điểm phiền muộn, cảm thấy lão đạo sĩ này chính là chướng ngại vật bên trong sinh mệnh, một ngày không diệt trừ, đi ngủ đều không ngon giấc.
- Phu quân ~


Trong lúc ba người đang trò chuyện, cạnh cửa nhô ra một khuôn mặt, chỉ thấy Nhan Mộ Nhi thò đầu ra, hướng phía Dạ Côn hô một tiếng, thần thái cùng bộ dáng thật đáng yêu.
Thượng Hiên thấy nữ nhi, vốn xụ mặt, trong nháy mắt liền nở nụ cười.
Dạ Côn chắp tay cười nói:
- Con đi gặp các nàng.
- Đi đi.


Diệp Hoa khẽ thở dài một tiếng, chuyện này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn.
Bỗng nhiên Diệp Hoa hình như nhớ ra cái gì đó, hướng phía Thượng Hiên nói ra:
- Nghe nói Điện Hoàng cùng Thần tộc có thù, có muốn kết minh hay không?


- Ta có thù với Điện Hoàng, không thể nào, mà hình như ngươi cũng diệt một cái Thánh Điện của bọn họ đi.
Diệp Hoa cười khẽ một tiếng, quên mất mình diệt một cái Thánh Điện của bọn họ.


Lung lay đầu, Diệp Hoa cảm thấy mình có chút không giống chính mình, tới đây liền bó tay bó chân, không có phong phạm trước kia, vừa rồi thế mà còn nói liên minh, bản tôn lúc nào cần đồng minh?


Diệp Hoa có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường, chuẩn xác mà nói, sau khi cùng Thượng Hiên đánh một trận, liền khá là cẩn thận.
Thực lực Thượng Hiên rất mạnh, mạnh đến mức ép Diệp Hoa bày ra tam đoạn, còn dùng tới thực lực của chính mình, mới hơi chiếm thượng phong.


Nếu như không dùng tam đoạn, chỉ sợ sẽ chia năm năm.
Thế nhưng Thượng Hiên muốn nói, nếu như Diệp Hoa không có tam đoạn, chia năm năm đó là y khoác lác.


Thượng Hiên lợi hại khiến Diệp Hoa không nghĩ tới, thậm chí có đôi khi nghĩ, gặp lão đại Thần Ma hai tộc, có thể dùng ưu thế áp đảo chiến thắng hay không, nhưng từ hiện tại xem ra, nơi này không giống với những vị diện trước, vô cùng khó giải quyết.


Nhưng mà hiện tại Côn ca sẽ không đi cân nhắc vấn đề này, mà là hưởng thụ thân thể mềm mại của thê tử một chút.
Không cần quá nhiều, chỉ là ôm một thoáng.
- Phu quân, con của đệ muội các nàng thật đáng yêu nha.
Ánh mắt Nhan Mộ Nhi tựa hồ mang theo một chút hâm mộ.
Dạ Côn cười nói:


- Sợ là nàng hâm mộ đệ muội sinh nam hài đi.
Dù sao tại Thái Kinh, vẫn là tư tưởng trọng nam. . .
- Phu quân, vừa rồi chúng ta đã thương lượng, dự định sinh thêm một đứa bé.
Nhan Mộ Nhi ngước nhìn Dạ Côn, phảng phất ngươi nói một tiếng không, ta liền khóc cho ngươi xem.


Phúc lợi như thế, không cầm thì phí.
- Các nàng thương lượng tốt là được.
Trong lòng Dạ Côn có một chút áy náy, đương nhiên là chiều theo nhóm thê tử.
Nhan Mộ Nhi cảm giác có điểm gì là lạ:
- Phu quân, bỗng nhiên ngươi rất nghe lời nha.
- Thế ư? Ta vẫn luôn nghe các nàng mà. . .


- Hừ ~ mới không có đây.
- Ha ha ha, đi nhìn A Ly các nàng một chút.
- Chỉ biết A Ly, đều không cần ta. . .
- Ban đêm cũng không muộn.
Dạ Côn đùa giỡn một tiếng, khiến Nhan Mộ Nhi giậm chân một cái, đạp lên mu bàn chân Dạ Côn, sau đó hóa thành làn gió thơm chạy ra.


Nhìn bóng lưng sung sướng của Nhan Mộ Nhi, Dạ Côn đang suy nghĩ. . . trong nhà có kiều thê, còn đi trêu chọc người khác làm gì. . . thật hối hận.
- Dạ Côn.
Trong lúc Dạ Côn muốn đuổi theo, phía sau vang lên âm thanh, có chút lạnh.
Dạ Côn nghe âm thanh liền biết là mẹ vợ Liên Hàn.


Cố nặn ra vẻ tươi cười, Dạ Côn quay người cười nói:
- Chào mẹ vợ.
- Nói rõ ràng, bằng không thì ta liền giúp ngươi bàn giao.
Liên Hàn rất trực tiếp, ngươi không thể lừa gạt nữ nhi của ta.
Còn không chờ Dạ Côn nói một câu, Liên Hàn đã xoay người rời đi, không chừa chỗ thương lượng.


Đầu Dạ Côn đã sắp nứt ra, chuyện này phải giải thích thế nào, Côn ca thật là khó. . .
Làm sao vô ích, online chờ, rất gấp. . .