Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 913: Báo Cáo Sẽ Có Thưởng

Không đúng, Tam Hoa đang gạt người! ! ! Muốn hãm hại mình, quá ghê tởm! ! !
Đông Môn Mộng trừng trừng nhìn Dạ Minh, Dạ Minh bị thê tử trừng như thế, chột dạ a. . .
Nhưng cho dù chột dạ, hiện tại cũng phải biểu hiện vàng thật không sợ lửa, nam nhân lúc này không thể sợ.
Nên. . .


Cách cô nương bên cạnh xa một chút.
Chỉ thấy Dạ Minh cùng Thượng Hiên đều dồn dập cách xa cô nương, ít nhất đứng hơi xa một chút, nhưng mà Hoa ca lại không có.


Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Hoa, mà khí thế Diệp Hoa không thua, chuyện này khiến Dạ Minh cùng Thượng Hiên hô to bá khí, nếu như hai ta cũng ngưu bức như vậy, sẽ không đến mức vừa gặp các nàng liền tránh.


Nhưng mà các cô nương bên cạnh tựa hồ có thể hiểu được, các nàng thật là đẹp, thế nhưng. . . quá hung.
- Các ngươi đừng nói lung tung, chúng ta không phải người xấu! Các ngươi đây là đang. . . đang. . .
Vương Đại Lỗi một thoáng không biết mình nên nói gì. . .
Mà Bàng Chung mượn lời nói ra:


- Các ngươi đây là đang từ không sinh có, lăng không tưởng tượng! Là đang vũ nhục chúng ta. . .
- Bốn vị nữ hiệp, ba người bọn họ tự xưng là Tam Hoa gì đó, hai người bọn họ nói hoa ta tin, thế nhưng cái tên râu quai nón kia lại nói mình là hoa, thật khiến cho ta ăn ngủ không yên.


Bốn vị nữ nhân nhìn nam nhân nhà mình, các ngươi đi dạo hoa lâu còn lấy xưng hào, không tệ. . . còn Tam Hoa.
Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng bốn cô gái cũng không phải người ngu, ở bên ngoài cũng không có nắm lỗ tai nam nhân của mình kéo đi.


Cho nên hiện tại còn có thể làm sao, dĩ nhiên chỉ có thể dồn toàn bộ tức giận vào ba tên đang ngồi ở đây.
Ba vị đại lão trong lòng rất khổ, các ngươi không thể không giảng đạo lý như thế.
- Các ngươi là đang mạnh nữ nhân?
Liên Hàn lạnh giọng hỏi.


Vương Đại Lỗi tranh thủ thời gian trả lời:
- Nữ hiệp, ta là người thành thật.
Bàng Chung cùng Sử Để Phấn nghe xong khóe miệng giật một cái, ngươi đúng là người thành thật, lời này cũng nói ra được.
- Ta khách khí lễ phép mời vị cô nương này, thế nhưng vị hiệp sĩ này không cho.


Vương Đại Lỗi thành khẩn nói ra, trong ánh mắt hiển thị rõ ta là người thành thật an phận.
Diệp Hoa hơi khẽ cau mày, người này đang mượn đao giết người!
Không chỉ Diệp Hoa cảm thấy như vậy, Dạ Minh cùng Thượng Hiên cũng nghĩ như vậy, ba người cũng không ngốc.
Đông Hoàng Bạch Chỉ từ tốn nói:


- Thật không ngờ, Diệp Hoa Quân còn có nhã hứng như thế, ở nơi phong hoa tranh giành tình nhân.
Ta kháo, lời này thật chua. . .
- Ta nói. . . đây chỉ là một khâu trong kế hoạch, làm dáng một chút mà thôi!
Diệp Hoa nghiêm túc nói ra, nghiêm mặt.
- Đánh rắm!


Vương Đại Lỗi chợt quát một tiếng, Tam Hoa muốn mượn đao giết người, thực quá không biết xấu hổ.
Sử Để Phấn vội vàng nói:


- Bọn họ nguyên bản ở trên thuyền, nếu không phải Vương Đại Lỗi thiếu đi một cô nương, làm sao có thể đi gọi, nếu như không đi gọi, bọn họ còn đang chơi với các cô nương ở trong nhã cát đây.
- Ngươi thật nhiều lời!


Thượng Hiên lạnh giọng nói ra, lão tử mới vừa hòa hảo với thê tử, ngươi lại muốn chia rẽ chúng ta, thực không thể nhịn!


Năm ngón tay Thượng Hiên hướng phía hư không vồ lấy, Sử Để Phấn thân là Kiếm Đế vẻ mặt cứng đờ, lập tức biến thành một khối thịt, trình độ kinh khủng khiến hai vị đầu bài bên cạnh trợn mắt hốc mồm.


Thượng Hiên tiện tay vung lên, Kiếm Đế Sử Để Phấn bay vào trong biển, không đến mấy hơi liền bị cá lớn rỉa sạch.
"A! ! !" Hai vị đầu bài lúc này mới lên tiếng thét lên, đứng dậy liền chạy, chạy tới sau lưng tú bà.


Mà hiện tại tú bà tự thân khó đảm bảo, nơm nớp lo sợ. . . Tam Hoa thế mà miểu sát! Quá độc ác!
Vương Đại Lỗi cùng Bàng Chung trợn tròn mắt, thực lực Sử Để Phấn rất cường hãn a, mà tên kia chẳng qua chỉ tiện tay bóp, liền biến người ta thành viên cầu, quá kinh khủng.


- Xem. . . xem. . . thẹn quá hóa giận... nói không lại liền giết người.
Bàng Chung toàn thân đều đang run rẩy, thân là Kiếm Đế, đây là lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi như vậy.
Diệp Hoa lạnh giọng nói ra:
- Ta đã nói qua, hôm nay chú định có một phương phải xuống biển nuôi cá.


Lời này vừa mới nói xong, con ngươi Diệp Hoa lóe lên hồng mang, nguyên bản Bàng Chung sợ hãi bỗng nhiên đình chỉ, đôi mắt phảng phất mất đi màu sắc, như cái xác không hồn.
- Ta có tội. . . ta có tội. . . ta phải đi đền tội. . .


Lời này vừa mới nói xong, Bàng Chung liền tự đánh vào bụng mình! Tự phế đi, sau đó nhảy lên, nhảy vào trong biển.
Mặt biển gợn sóng một phen, dần dần khôi phục bình tĩnh, hiện tại chỉ còn lại Vương Đại Lỗi. . .


Vương Đại Lỗi nuốt một ngụm nước bọt, đám người này mình căn bản không chọc nổi, làm sao bây giờ. . . làm sao bây giờ. . . bọn họ tựa hồ muốn giết chết mình! ! !
Mình không thể chết, không thể chết.


Chỉ thấy Vương Đại Lỗi bỗng nhiên đi tới chỗ mọi người, hành động như vậy khiến cho người ta có chút nghi hoặc.
Nhìn sắc mặt kia của y, tựa hồ muốn quyết tử chiến, Diệp Hoa cũng tán thưởng nam nhân có dũng khí như thế, đến lúc đó cho y một cái thống khoái!
Bịch một tiếng.


Chỉ thấy Vương Đại Lỗi trực tiếp quỳ ở trước mặt mọi người, sám hối nói ra:
- Ta không nên đoạt nữ nhân với ngươi, nếu ngươi thích, nữ nhân kia ta liền nhường cho ngươi, ta còn biết rất nhiều nữ nhân xinh đẹp, đều có thể giới thiệu cho ngươi.


Vẻ mặt của mọi người khá là quái dị, nhất là Diệp Hoa.
Cái tên này trước khi chết, còn muốn thọc bản tôn một lần!
Uy áp to lớn lập tức ép xuống Vương Đại Lỗi, khiến y phải nằm rạp ở dưới đất.
Nhưng mà Vương Đại Lỗi liều mạng ngẩn đầu, khó có thể tin nói ra:


- Không phải liền là nữ nhân mà. . . các ngươi thế mà giết người diệt khẩu.
Phốc!
Vương Đại Lỗi trong nháy mắt nổ thành huyết thủy.
Thấy tràng diện như thế, đám tiểu đệ xung quanh như gà ngốc, căn bản không dám nhúc nhích.
- Các ngươi muốn ta động thủ, hay là chính các ngươi nhảy.


Thượng Hiên từ tốn nói.
Đám tiểu đệ nghe xong, không cần suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống biển, điên cuồng chạy trốn.
Thế nhưng trong tay Thượng Hiên, có thể chạy trốn được sao? Rất rõ ràng, bọn họ chạy không thoát.
Lúc này hiện trường khá là quái dị.


Tú bà cũng không biết nên nói gì, sợ kết quả sẽ giống như những người kia.
- Dẫn cô nương của ngươi rời đi.
Thanh Nhã từ tốn nói, hiện tại đã giải quyết người ngoài, là thời điểm giải quyết vấn đề nội bộ.


Tú bà nhẹ nhàng thở ra, tranh thủ thời gian ra hiệu cho các cô nương, nhưng mà lúc Vân Đình rời đi, nhìn Diệp Hoa thật sâu, nam nhân như vậy, thật đẹp trai đến ngây người. . . mặc dù vô cùng máu lạnh, nhưng hết sức mê người.
Có lẽ chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể chinh phục y.


Rất nhanh, toàn trường chỉ còn lại Tam Hoa, cùng bốn con hổ mẹ.
- Nói. . .
Đông Hoàng Bạch Chỉ lời còn chưa nói hết, Diệp Hoa trong nháy mắt liền chỉ Dạ Minh nói ra:
- Là y dẫn ta tới chơi.
Dạ Minh biểu lộ là như vậy ヾ(? д? )?


Ngươi còn tự xưng bản tôn, hiện tại ngươi ngay cả mặt mũi cũng không cần, không phải nói không sợ thê tử sao, tự vệ lên còn nhanh hơn chúng ta, quá không biết xấu hổ!
Theo Diệp Hoa báo cáo, ánh mắt bốn cô gái nhìn về phía Dạ Minh, Dạ Minh tranh thủ thời gian phản bác:


- Y nói dối, rõ ràng là y dẫn chúng ta tới, Thượng Hiên ngươi nói có đúng hay không.