Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 911: Tổ Ba Người Vs Tổ Ba Người

- Hoa ca, có nghe thấy không, muốn ném ngươi vào biển cho cá ăn đấy, chỉnh như thế nào đây.
Thượng Hiên nhìn Diệp Hoa hỏi, khẩu khí đầy mùi vị trêu chọc.


Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, nếu đặt ở bình thường, y khinh thường để ý tới loại người ti tiện này, trực tiếp để thuộc hạ dọn sạch, miễn làm hỏng tâm tình của mình.
Chẳng qua là hôm nay không có mang thuộc hạ ra tới.
- Uy uy uy, hai người các ngươi điệu thấp một chút.


Dạ Minh thấp giọng nói ra, cảm giác càng ngày càng không xong, mặc dù nơi này cách Thái Kinh rất rất xa, nhưng luôn cảm giác, chuyện như vậy sẽ nháo đến tai thê tử.
Làm một nam nhân ưu tú, nếu như đi dạo hoa lâu còn bị bắt, vậy liền trực tiếp đào hố chui vào thì hơn.


Diệp Hoa cùng Thượng Hiên nhìn về phía Dạ Minh, ánh mắt lộ ra khinh bỉ thật sâu, phảng phất đang hỏi, ngươi đến cùng đang sợ ai đấy.
Diệp Hoa bưng chén rượu lên nhấp một ngụm nhỏ:
- Xảy ra chuyện, ta tới gánh.


Thượng Hiên trực tiếp giơ ngón tay cái lên, không hổ là Hoa ca, đây là chân nam nhân, tuyệt đối không sợ thê tử.
Dạ Minh trong tuyệt vọng mang theo một tia mừng rỡ, có người gánh, ít nhất sẽ không bị đánh chết.
Phải biết hiện tại Mộng Mộng rất khó lường a, lĩnh ngộ tam đoạn còn sớm hơn mình.


- Chỉ sợ ngươi không dậy nổi.
Một nam nhân lạnh giọng nói ra, ba nam nhân này thật không biết trời cao đất rộng, thế mà thả ra cuồng ngôn như thế, chờ lúc nữa cũng không biết chết như thế nào.
Diệp Hoa quay đầu từ tốn nói:


- Hôm nay hai phe chúng ta, đã định trước một phương phải vào trong biển cho cá ăn, gọi lão đại của các ngươi tới. . . xem y có tư cách gì, gào to ở trước mặt ta.
- Muốn gặp lão đại ta, ngươi xứng sao?
Tổ ba người liếc nhau một cái, rất lâu rồi chưa thây người như thế.


Thượng Hiên cũng có điểm hứng thú, hướng phía Diệp Hoa nói ra:
- Hay là đi gặp đi?
- Ngươi bảo ta đi gặp y?
Diệp Hoa âm u nói ra, từ trước đến giờ đều là người khác đến gặp bản tôn, không có người nào đáng để bản tôn đích thân đi gặp.
Thượng Hiên lạnh nhạt nói ra:


- Ra ngoài chơi, liền phải chơi cho tận hứng, hiện tại không phải có chuyện để chơi sao. . . thế nào, Dạ Minh?
Dạ Minh mấp máy môi một cái, bộ dáng ta tùy tiện.
Diệp Hoa dừng một chút, chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng nói ra:
- Gặp ta, liền sẽ gia tốc tử vong.


Vân Đình bên cạnh ngưỡng vọng nhìn Diệp Hoa, trong ánh mắt đầy vẻ sùng bái, nam nhân như vậy quá có mị lực, có thể hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.
Nam nhân đều bị lời của Diệp Hoa làm cho tức cười:


- Đi thôi, đừng cúi đầu quá nhanh, bằng không sẽ tương phản với lời nói này của ngươi.
- Dẫn đường đi.
Thượng Hiên cười nói.
- Mời!


Tổ ba người mang theo các cô nương trực tiếp đi tới lầu trên, ở trong Tiểu Lâu, tầng lầu càng cao, đại biểu địa vị càng cao, đều là nhã các được đặt trước.


Dạ Minh thật đúng là không thích mang theo cô nương đi lại bên ngoài, rất chú ý với đám người tới này, thậm chí cảm thấy ở trong chỗ tối có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm.
Diệp Hoa cùng Thượng Hiên thản nhiên hơn rất nhiều, trong lòng bọn họ, thê tử căn bản sẽ không đến.


Đúng vậy, các nàng đều sẽ không tới, thế nhưng thê tử Minh ca rất có lực hiệu triệu, có thể cảm nhiễm những người khác cùng đi bắt người.
Về sau Hoa ca cùng Hiên ca đi ra ngoài chơi, chắc chắn sẽ không mang theo Minh ca, Minh ca thật thê thảm.


Tổ ba người đi thẳng tới tầng cao nhất Tiểu Lâu, tầng cao nhất không nằm ở trong khoang thuyền, mà là một cái bình đài lộ thiên lớn.


Ở trên bình đài có ba khu tiểu đình, bên trong mỗi tiểu đình đều có ba người, một người ngồi, mà bên cạnh đều có hai vị cô nương hầu hạ, những cô nương này đều là đầu bài Tiểu Lâu, chỉ thiếu vị đầu bài Vân Đình này, bị Hoa ca gọi đi trước.


Ở vị trí trung ương chính là chỗ ca cơ biểu diễn, ca cơ rõ ràng có cấp bậc rất cao, từ quần áo và trang sức đẹp đẽ liền có thể nhìn ra, vòng eo vũ động thật có ý vị sâu xa, mỗi một cái ánh mắt đều có thể đi vào nội tâm của nam nhân, đương nhiên. . . đây chỉ là châm đối với người bình thường, đối với ba vị lão đại đang ngồi, vẫn thiếu sót rất nhiều.


Lúc này, hai tên nam tử khi nãy đi đến chỗ một vị lão đại, Dạ Minh phát hiện, bên cạnh y chỉ có một vị cô nương đang phục thị, mà hai người khác đều có hai vị cô nương hầu hạ.
Nam nhân nói nhỏ hai tiếng ở bên tai lão đại, lão đại buông đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy hô:


- Vân Đình cô nương, chờ ngươi đã lâu, mau tới đây.
Người này vừa mới dứt lời, một tên lão đại khác ợ hơi rượu, lên tiếng cười nói:
- Lỗi ca, tối nay Vân Đình cô nương có chủ, ngươi bỏ đi.
- Chung ca nói không sai, quân tử không đoạt yêu thích của người khác.


Tên gọi Lỗi ca tên đầy đủ là Vương Đại Lỗi, tên mặc dù bình thường, nhưng có thể ngồi ở tầng cao nhất Tiểu Lâu, nói rõ người này không tầm thường.
Thế nhưng đối mặt với hai người khác trêu chọc, Vương Đại Lỗi cũng không hề tức giận, xem ra cũng không phải người nóng nảy.


Vương Đại Lỗi trầm giọng nói ra:
- Sử ca, lời ấy sai rồi, hai vị đều là mỹ nhân làm bạn, ta sao có thể thiếu một người được.
Dạ Minh nghe xong xem như biết, cái tên này chính là bên cạnh thiếu một đầu bài, cho nên muốn gọi lên để đỡ mất mặt.
Sử Để Phấn mang theo một tia men say nói ra:


- Lỗi ca, vị Vân Đình cô nương này tựa hồ không nguyện ý ngồi ở bên cạnh ngươi.
Vương Đại Lỗi nghe xong nhíu chặt lông mày, hướng phía Vân Đình cười nói:
- Sử ca đã nói như vậy, Vân Đình cô nương còn đứng lấy, vậy liền không cho Vương Đại Lỗi ta mặt mũi.


Thấy tình huống như vậy, tú bà phía sau liền chạy ra giảng hòa:
- Các vị lão đại, Vân Đình còn nhỏ, không hiểu chuyện, xin đừng trách.


Tú bà đã lăn lộn hơn hai mươi năm ở Thiên Lý Thành, cũng từng qua thời trẻ tuổi, Thiên Lý Thành đại nhân vật trên cơ bản đều biết, thậm chí người Tố gia đều biết, hoàng tử cũng có chút giao tình.


Thế nhưng ba vị lão đại này, thật chưa từng nghe thấy, nhưng lão bản nói, ba vị này nhất định phải khoản đãi thật tốt, không thể lãnh đạm.
- Tiểu cô nương có thể hiểu được, ta không phải bảo Vân Đình cô nương tới sao? Ta sẽ không để ý chuyện cũ.


Vương Đại Lỗi nói lần nữa, nếu như lúc này còn không nể mặt mũi, vậy chính là đang đánh mặt Vương Đại Lỗi, bức Vương Đại Lỗi nổi bão.
Đầu bài ngồi ở bên cạnh đều nhìn về Vân Đình, lúc này tranh thủ thời gian lựa chọn bảo mệnh a. . .


Tuy lão gia bên cạnh ngươi rất có ý vị, nhưng nam nhân quá nhiều, lưu cái mạng lại mới có thể gặp người tốt nhất, ba vị này thật không thể trêu vào.
Chẳng qua là ở chỗ này, đến cùng là ai không thể trêu vào đây?


Nhưng mà tổ ba người trực tiếp bị không để ý tới, bỏ qua, ba đại lão căn bản không có để tổ ba người vào mắt.
Mặc dù Vân Đình rất ưa thích vị lão gia này, nhưng thấy y không có ý bảo hộ mình, Vân Đình cũng không phải người ngu, bảo mệnh sẽ không sai.


Vân Đình thất vọng tựa hồ quyết định đi, thậm chí chân phải hơi khẽ nâng lên.
Nhưng vào đúng lúc này, âm thanh Diệp Hoa xuất hiện ở bên tai Vân Đình.
- Cô nương, nếu như ngươi bước ra một bước này, hy vọng kiếp sau dung mạo sẽ giống như hiện tại.


Vân Đình nghe xong trực tiếp sửng sốt, thậm chí không thể tin được lời nói bên tai, chân phải đều không dám hạ xuống. . .
Nếu như mình bước ra một bước này, chỉ sợ sẽ chết rất thê thảm.