Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 904: Đại Ca, Đại Sự Không Ổn

Đông Môn Mộng bỗng nhiên nhẹ nói ra:
- Vậy nếu như vị Quỷ Súc Thiên Tôn này là do Thần tộc thả ra thì sao?
Sắc mặt Dạ Côn thay đổi, lời này cũng rất có lý, thấy nhân tộc có xu thế quật khởi, cho nên muốn bóp chết từ trong trứng.


Dạ Côn cảm thấy lai lịch Quỷ Súc Thiên Tôn rất là cổ quái, tên này bị hai vị Thiên Tôn phong ấn ngay tại sàn xe của cha vợ.
Nếu nói cha vợ không biết, khẳng định không có khả năng, thậm chí còn cần cha vợ đồng ý mới được.


Như vậy vấn đề lại tới, năm đó hai vị Thiên Tôn bị phong ấn, bọn họ lại nói là mình đánh nhau, rõ ràng là đang nói láo, đến cùng là ai phong ấn bọn họ?


- Dạ Côn, có một số việc, ngươi phải đi hỏi Thượng Hiên mới được, y biết nhiều hơn ta, có một số việc y không có nói cho ngươi, có lẽ là vì muốn tốt cho ngươi.
Liên Hàn nhẹ nói ra.
Dạ Côn nhẹ gật đầu:
- Tạ ơn mẹ vợ.
- Côn Côn, đi nghỉ ngơi sớm đi.


Đông Môn Mộng ôn nhu nói, thế nhưng ánh mắt lại tản ra hưng phấn, bởi vì lần này có thể bóp chết tên đàn ông phụ lòng kia, nếu như bị bắt tại trận ở hoa lâu.
Dạ Côn còn tưởng rằng buổi tối hôm nay mẫu thân muốn đi đâu, cũng nhẹ nhàng thở ra:
- Vâng.
- Mẫu thân, con cũng đi nghỉ ngơi.


Dạ Tần cũng rời đi theo sau lưng Dạ Côn.
Hai huynh đệ đi vào gian phòng, Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Uống một chén.
- Hửm? Đại ca? Tâm tình không tốt sao?
Dạ Tần muốn tâm sự với đại ca, nói đại ca đừng quá áp lực.


Thế nhưng nghe thấy câu nói kế tiếp của đại ca, Dạ Tần cảm thấy, đại ca áp lực là chuyện thường, nếu đổi thành mình, chậc chậc.
- Đệ đệ, ngươi nói đại ca ta có phải có số đào hoa hay không?
Dạ Côn uống từng ngụm rượu, biểu lộ mang theo vẻ bất đắc dĩ.
Dạ Tần cười nói:


- Đại ca có biết không? Ngươi nói những chuyện này, đổi thành người khác đều sẽ cười nở hoa rồi, đây chính là Thiên Cung mỹ nhân, hiện tại nhận định ngươi, không phải chỉ có thêm hai vị tẩu tẩu à, chúc mừng đại ca, kiều thê vào cửa.


- Ngươi nằm mơ à, đến lúc nào rồi, còn trêu chọc đại ca, nếu như bị tẩu tử ngươi biết, chậc chậc chậc. . .
- Đại ca, ngươi là sợ bị hai vị cha vợ biết đi.
Dạ Tần chớp chớp mắt cười nói.


- Ai. . . ai biết cái miệng này của ta, không cẩn thận liền biến thành như thế... may mà hôm nay ta đi nhanh, bằng không thì. . .


Mẹ vợ Liên Hàn đều ở nơi này, lúc đầu nàng đã rất để ý mình tìm nhiều thê tử như vậy, nếu như để nàng biết lại tới hai người, chỉ sợ sẽ bắt Mộ Nhi đoạn tuyệt quan hệ với mình.


- Đại ca, không phải đệ đệ nói, đại ca ngươi từ nhỏ đã như thế, càng không muốn, liền càng xuất hiện.
- Ồ? Nói như vậy, đệ đệ ngươi muốn đại ca ta suy nghĩ ngược lại, hiện tại phải mong các nàng nhanh chóng đến? Lão thiên liền sẽ không để cho các nàng tới.


- Đúng, không sai, nhớ các vị tẩu tẩu làm sao tới không? Cũng là bởi vì đại ca ngươi không muốn, kết quả liền dùng sức mạnh.
Dạ Côn sờ lên cái cằm, đệ đệ nói cũng có mấy phần đạo lý, thê tử của mình đều tự tìm đến, một chút cảm giác theo đuổi cũng không có.


- Đại ca, hiện tại ta ngược lại lo lắng cho cha, không biết có bị mẫu thân đánh chết hay không.
Dạ Tần dời chủ đề, đề tài này một mực bàn đến khuya, hai huynh đệ trực tiếp suy đoán 1000 loại kiểu chết của cha, mãi đến canh ba Dạ Tần mới trở về phòng nghỉ ngơi.


Dạ Côn quần áo đều không cởi, liền trực tiếp nằm ở trên giường ngáy o o, rượu là thứ tốt, nói ngủ là ngủ.
Mùi vị quen thuộc, đây mới là nhà, Dạ Côn một đêm này ngủ vô cùng thoải mái.
Trong lúc Dạ Côn say giấc nồng, bên tai lại truyền đến tiếng Dạ Tần hô to.


- Đại ca, đại sự không ổn! ! !
Tiếng hô thật là quen thuộc, nếu sáng sớm không nghe thấy câu nói này, vậy tuyệt đối không phải là một buổi sáng tốt.
Chỉ cần vừa về nhà, trăm phần trăm có thể nghe thấy mấy chữ "đại sự không ổn này".


Dạ Côn tỉnh tỉnh mê mê còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng mà âm thanh lớn dần, còn có tiếng đập cửa vang lên, lúc này Dạ Côn mới ý thức được một chuyện, mình đã về nhà rồi! Không còn ở Thiên Cung.


Dạ Côn đột nhiên mở to mắt, bên tai vang lên âm thanh hoảng sợ của đệ đệ, phảng phất giống như Thần tộc đánh tới.
- Làm sao vậy? Thần tộc đánh tới sao?
Dạ Côn nhanh chóng mở cửa hỏi.
Dạ Tần một mặt hoảng sợ:


- Đại ca, chuyện này còn nguy hiểm hơn cả Thần tộc. . . mỹ nhân hôm qua ngươi nói, giết đến rồi! ! !
- Hả! ! !
Dạ Côn choáng váng, chuyện này sao có thể, các nàng sao biết nhà mình ở nơi nào.
Không có khả năng a! ! !
Chẳng lẽ là!
Chu Hoài Nhân! ! !


Chỉ có Chu Hoài Nhân biết vị trí cụ thể, khốn kiếp, nhất định là y, thật muốn vọt thẳng đến Thiên Cung giết, người hãm hại Côn ca, không có một ai có kết cục tốt.
- Đại ca, làm sao bây giờ, có cần chạy trốn hay không.


Dạ Tần tranh thủ thời gian nghĩ kế cho đại ca, loại tình huống này, chỉ có chạy là biện pháp giải quyết tốt nhất, nếu đi ra. . .
Dạ Côn nuốt một ngụm nước bọt, đào hoa không dễ tiêu thụ a:
- Đệ đệ, hiện tại mẫu thân như thế nào?
- Mẫu thân rất bình tĩnh, nhưng mẹ vợ đại ca ngươi. . .


Dạ Côn suy nghĩ một chút, đối với mẫu thân mà nói, trách cứ khẳng định sẽ có, thế nhưng mẹ vợ Liên Hàn lại khác.
- Đại ca?
- Được rồi, không chạy, mọi chuyện vẫn phải giải quyết.


Dạ Côn cũng không phải loại nam nhân trốn tránh kia, có chuyện gì liền giải quyết, hiện tại chạy, sau này sẽ không cần giải quyết sao?
Dạ Tần nhẹ gật đầu:
- Đại ca, vậy ngươi cẩn thận một chút.
Dạ Côn cười khổ một tiếng:
- Đi thôi.


Mang theo tâm tình trầm trọng, hai huynh đệ đi vào đại sảnh, chẳng qua là Dạ Tần không có đi vào.
Dạ Côn nghe thấy âm thanh quen thuộc kia, trong lòng cảm giác nặng nề, các nàng thật tới.
- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?
Trưởng Tôn Nhị đứng ở ngoài cửa tò mò hỏi.
Dạ Tần thấp giọng nói ra:


- Đại ca ở bên ngoài chọc hoa đào.
- A. . .
Trưởng Tôn Nhị che cái miệng nhỏ nhắn, hết sức kinh ngạc, cảm thấy đại ca không phải loại người như vậy.
Trong phòng, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu trông thấy Dạ Côn đi vào, lập tức đứng lên, cũng không có dấu hiệu sinh khí, ngược lại dáng vẻ ủy khuất.


Ánh mắt kia phảng phất đang hỏi Côn ca, vì sao bỏ rơi các nàng.
Dạ Côn rất bất đắc dĩ, hướng phía mẫu thân cùng mẹ vợ chắp tay:
- Mẫu thân, mẹ vợ.
- Hừ! ! !
Liên Hàn hừ lạnh một tiếng.
Dạ Côn biết ngay sẽ như vậy.
- Hiện tại lên làm Thiên Cung thần sứ, ngay cả tam cung lục viện cũng có rồi.


Liên Hàn trầm giọng nói ra.
Dạ Côn rất thấu hiểu tâm tình của mẹ vợ lúc này, nếu đổi thành mình, khẳng định sẽ không nói chuyện, trực tiếp đánh.
- Mẫu thân, mẹ vợ, chuyện này quả thật là lỗi của con, nhưng con vẫn là muốn giải thích một chút.


Dạ Côn còn muốn vùng vẫy giãy chết một thoáng, nói không chừng có thể vô ích qua thì sao.
Mặc dù Đông Môn Mộng sinh khí, nhưng nam hài lúc còn trẻ, sao có thể không phạm sai lầm, có thể hiểu được.
- Côn Côn, con muốn giải thích thế nào?


Đông Môn Mộng nhẹ giọng hỏi, nói như vậy, đương nhiên là đang giúp nhi tử vượt qua cửa ải khó, hai vị cô nương kia thoạt nhìn không tệ.