Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 894: Chuẩn Bị Trở Về

Ánh mắt của vị Hải Chi đại nhân khi nãy, cũng rất không thân thiện, thật đúng như lời Thanh Hoa Cổ Long nói, Thần tộc không thể tin, hiện tại mình còn hữu dụng, chờ đến lúc vô dụng rồi, có lẽ mình chính là tên Chu Tuấn thứ hai.
- Làm sao vậy?
Dạ Côn khẽ cười nói.
Mộc Lưu lắc đầu:


- Không có gì, chỉ là thấy ngươi có chút kỳ quái.
Dạ Côn vỗ vỗ đầu Mộc Lưu, động tác vô cùng thân mật, khiến Mộc Lưu trong nháy mắt liền đỏ mặt.
- Không có gì, chẳng qua là có chút cảm xúc mà thôi.
- Như thế à, làm ta sợ muốn chết.
Gia Cát Thanh vỗ vỗ bộ ngực.


Nhìn động tác của Gia Cát Thanh, Côn ca nuốt một ngụm nước bọt, khá lắm. . .
Gia Cát Thanh thấy ánh mắt Dạ Côn, tức giận nện bả vai Dạ Côn một thoáng, cảm giác Dạ công tử đã khôi phục lại.
Dạ Côn cười cười:
- Chúng ta về trước đi.


Hai cô nương đương nhiên nghe Dạ Côn, mà Dạ Côn cũng dự định trở về, sự tình Thiên Cung không có một chút manh mối.
Hiện tại đầu mối duy nhất chính là Thánh Thiên gia, Thánh Thiên gia cấu kết người nào đó ở Thiên Cung, mà người kia khẳng định cũng là người hãm hại mình.


Trở lại Gia Cát phủ đệ, Gia Cát Thanh ôn nhu nói:
- Dạ công tử, ngươi đi uống chút trà trước, ta đi làm cơm.
- Chớ nóng vội nấu cơm, chúng ta tâm sự một chút, ta cũng không đói.
Dạ Côn cười nói.


Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu liếc nhau một cái, làm sao cảm giác Dạ công tử muốn bàn giao đại sự gì, trong lòng có chút lo lắng.
Ba người đi vào hoa viên, nhưng cũng không hề ngồi xuống, mà là dạo bước ngắm hoa.
- Ta dự định trở về Huyền Nguyệt đại lục.
Dạ Côn thấp giọng nói ra.


Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu lập tức dừng bước, Dạ công tử quả nhiên dự định trở về, chuyện này cũng quá đột nhiên đi, căn bản không có cách tiếp nhận.
Mặc dù các nàng đều biết Dạ Côn sẽ trở lại Huyền Nguyệt đại lục, thế nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.


Nhìn biểu lộ của Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu, Dạ Côn tranh thủ thời gian bổ sung một câu:
- Ta chỉ là đi giải quyết chuyện thần sứ yêu cầu, sẽ còn trở lại.
Hiện tại Côn ca sợ các nàng muốn đi theo, thật vậy liền sẽ lành lạnh.


Nếu như bị Ly Nhi các nàng biết, mình ở Thiên Cung mở một cái hậu cung, thì còn đến đâu. . . da đều bị lột, đời này cũng đừng hòng tóc dài.
- Dạ công tử, ngươi mới lên làm thần sứ, nhanh như vậy liền đi Huyền Nguyệt đại lục, quá nhanh đi.


Gia Cát Thanh nhẹ nói ra, trong giọng nói mang theo một chút mất mác, vẫn muốn giữ Dạ Côn lại.
Mộc Lưu lập tức nói tiếp:
- Đúng đó Dạ công tử, nếu ngươi đi... Thiên Cung liền không có hạch tâm.
- Ta đã nghĩ kỹ, sự vụ Thiên Cung ta sẽ giao cho gia gia ngươi tới xử lý, dù sao gia gia ngươi đã từng là gia chủ.


Dạ Côn khẽ cười nói, giao cho Gia Cát Nhất Cách vẫn có thể yên tâm, ở chung mấy ngày, cảm giác Gia Cát Nhất Cách vẫn rất tốt.
Quả nhiên, Dạ Côn nói như thế, Gia Cát Thanh có chút sốt ruột.
- Vậy. . . lần này Dạ công tử đi làm việc, khẳng định nguy hiểm, mang ta theo đi, thực lực của ta cũng không tệ lắm.


Gia Cát Thanh vội vàng nói, Thiên Cung nữ tử nhận định, vậy liền chạy không thoát, ngươi đi nơi nào, liền cùng theo người đến nơi đó.
Nếu như Côn ca sớm biết sẽ như thế, liền sẽ không đi trêu chọc các nàng.
- Ta. . . ta. . .


Mộc Lưu ta nửa ngày, không tìm ra mình có điểm nào lợi hại, chẳng lẽ nói, mình dùng mồm mép nói chết địch nhân sao.
Dạ Côn cảm thấy không sai biệt lắm có thể nói cho các nàng biết, không thể khiến các nàng càng lún càng sâu.
- Thanh Thanh, Mộc Lưu, kỳ thật ta đã thành hôn.


Dạ Côn dừng bước, quay người nhìn hai vị mỹ nhân.
Trước ngã ba cặn bã cùng chính trực, Côn ca vẫn chọn chính trực.
Nghe Dạ Côn nói thế, Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu đều ngây ngẩn cả người, Dạ công tử đã có gia thất.
- Nhiều thêm hai người cũng được.
Mộc Lưu đột nhiên nói một tiếng.


Dạ Côn biểu lộ là như vậy 0ДQ
Câu nói này từ trong miệng Mộc Lưu nói ra, Dạ Côn liền choáng váng, nhiều thêm hai người cũng được.


Còn nói nhẹ nhàng như vậy, khi đó Ly Nhi cùng Mộ Nhi, đều cảm giác đối phương là dư thừa, nhìn Thanh Thanh cùng Mộc Lưu cô nương một chút, cô nương khéo hiểu lòng người biết bao.


Nói thật, Côn ca cũng không muốn buông tha mỹ nhân như vậy, nhưng Côn ca biết. . . Ly Nhi các nàng khẳng định sẽ nổi bão, các nàng nổi bão, như vậy hai vị cha vợ cũng sẽ nổi bão, ngẫm lại thật đúng là có điểm rùng mình.
Muốn mỹ nhân, hay là muốn sinh mệnh, đây là một lựa chọn vô cùng dễ dàng.


- Thanh Thanh, Mộc Lưu, ta còn có ba đứa con gái.
Dạ Côn lời này ý tứ rất rõ ràng, ta sẽ không phản bội mình gia đình.
Nhưng mà Gia Cát Thanh kiên định nói ra:
- Chúng ta sẽ coi như con đẻ.
Dạ Côn: ......


Nhìn thái độ của các nàng, căn bản không có một chút nhượng bộ, nhắm chuẩn ngươi rồi, ngươi xem đó mà làm.
Dạ Côn cũng không nghĩ tới, các trái tim của các nàng lại kiên định như vậy.
- Thế nhưng thê tử của ta sẽ không cho phép.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra.


Nhưng mà Mộc Lưu nghiêm túc nói:
- Ta sẽ thuyết phục các nàng.
- Đúng.
Dạ Côn cả người đều muốn nứt ra, các ngươi lại muốn dùng mồm mép thuyết phục, thật quá lợi hại... quá ngây thơ.
- Thanh Thanh, Mộc Lưu, ta nói là sự thật, các ngươi đều là cô nương tốt.


Côn ca thế mà lại phát thẻ người tốt, hơn nữa còn phát thẻ người tốt cho Thiên Cung mỹ nhân, đúng là bạo tàn thiên vật a, không phải nam nhân.
- Dạ công tử, chúng ta biết ý của ngươi, nhưng nữ tử Thiên Cung chúng ta, luôn luôn cương liệt, đời này hoặc là đi theo ngươi, hoặc là đi qua Thông U môn.


Gia Cát Thanh nghiêm túc nói ra.
Liền hỏi ngươi có sợ hay không, không muốn đúng không. . . chúng ta liền đi, ngươi nhẫn tâm sao. . . nếu nhẫn tâm, vậy chúng ta cũng nhận!
- Các ngươi yên tĩnh một chút, chút chuyện bao lớn liền muốn đi Thông U môn.


Dạ Côn cảm thấy mặc kệ là Huyền Nguyệt đại lục, hay là Thiên Cung, nữ tử đều giống nhau, động một chút lại dùng cái chết để uy hϊế͙p͙ ngươi.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, lời đã để ở chỗ này.


Dạ Côn che cái trán, bất đắc dĩ cười một tiếng, đây đúng là tự tạo nghiệt. . .
Cho nên mới nói, nam nhân tuyệt đối đừng trêu hoa ghẹo nguyệt, thoải mái nhất thời, cỏ đầy trên mộ.
- Chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta đi uống chén trà trước.


Hiện tại Dạ Côn cần ổn định các nàng, nghĩ biện pháp, thực sự không được liền lén trốn đi, các nàng có thể biết mình đi nơi nào sao. . . mình quá thông minh.
- Gia chủ, ngươi đang ở đây à, may thật.
Gia Cát Nhất Cách vội vàng đi tới, cấp bách nói ra.
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:


- Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
- Kỳ thật cũng không có việc gì lớn, hiện tại ngươi là gia chủ, có một số việc cần ngươi chú ý.
Dạ Côn hướng phía Gia Cát Nhất Cách chớp chớp mắt, lão đầu liền hiểu:
- Thanh Thanh, các con rời đi trước, có một số việc ta muốn bẩm báo gia chủ.


Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu nhẹ gật đầu, lần nữa liếc mắt nhìn Dạ Côn, đừng hòng bỏ chúng ta lại.
Dạ Côn chỉ có thể tạm thời gật đầu.
- Gia chủ, có chuyện gì không?
- Ta phải trở về.