Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 891: Ta Là Một Người Rất Nỗ Lực

Chu Bán Sinh chú ý tới ánh mắt của Dạ Côn, trong lòng cũng khó chịu.
Kỳ thật đêm qua Chu Bán Sinh đã thương lượng với Thủy Linh Linh, đầu tiên dĩ nhiên chính là nhận nhau, đây là ý của Thủy Linh Linh, nhưng mà Chu Bán Sinh lại đề nghị tỏ ra không quen biết nhau.


Có đôi khi nhận nhau không bằng không quen biết nhau, ở trong mắt Chu Bán Sinh, nếu như Dạ Côn biết thân thế của mình, sợ rằng sẽ càng khó chịu, trước kia đã thương tổn nhi tử, hiện tại không thể tổn thương lần nữa.


Thủy Linh Linh cũng không phải loại nữ nhân không nói lý, mặc dù không nỡ, nhưng cũng biết Chu Bán Sinh nói không có sai, có đôi khi không quen biết nhau, cũng là một loại bảo hộ.
Làm gia chủ đời trước, Chu Bán Sinh điều chỉnh tốt tâm tính, chậm rãi đi đến trung ương.


Mâm tròn ở giữa bỗng nhiên bắt đầu bay lên, độ cao không quá lớn, cũng chỉ hơn một trượng liền dừng lại.
Chu Bán Sinh nhìn về phía tất cả mọi người ở đây, nhớ khi đó mình lên làm gia chủ, cũng đứng ở chỗ này, có lẽ y là gia chủ có nhiệm kỳ ngắn nhất ở Thiên Cung từ trước đến nay.


- Hôm nay chính là đại lễ Thiên Cung.
Chu Bán Sinh la lớn, hiện tại cũng buông lỏng.


Mọi người xung quanh lẳng lặng nghe, trong lòng đều biết hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì, đều đang ngóng nhìn anh hùng trèo lên đỉnh, thậm chí đều không quan tâm lai lịch của Dạ Côn, ở trong lòng của bọn họ, lục đại gia không chịu được, Dạ Côn có thể đứng vững, điểm này là đủ rồi.


- Vài ngày trước, Ma Thần xâm nhập Thiên Cung, tổn thương người vô tội, may mắn có một vị anh hùng đứng ra, mới không để Thiên Cung chịu tổn thất nghiêm trọng, cứu tất cả mọi người ở Thiên Cung, phần dũng khí này đáng để chúng ta kính nể!


- Ngày hôm qua, Thần tộc tuyên bố Dạ Côn nhậm chức thần sứ chưởng quản Thiên Cung, gia chủ tạm thời, chúng ta hãy cùng hoan nghênh Dạ Côn!
Chu Bán Sinh không có nói tình huống của mình, trực tiếp giới thiệu Dạ Côn, đây là lựa chọn sáng suốt, nói ra cũng chỉ hạ thấp thân phận.


Mọi người nhất thời phát ra tiếng hò hét trùng thiên, mười phần điên cuồng, dù sao cũng là nam nhân có thể đánh đuổi Ma tộc đi.
Dạ Côn lập tức tiến lên một bước, mà Chu Bán Sinh lui ra phía sau lưng Dạ Côn, nhìn bóng lưng thiếu niên trước mắt.


Chu Bán Sinh phảng phất thấy mình lúc còn trẻ, tràn đầy huyết khí, nhưng biến thành khôi lỗi hướng tới quyền thế từ lúc nào không hay, ngay cả y cũng không biết được.


Dạ Côn nhìn mọi người trước mắt, thật không nghĩ tới, mình đi vào Thiên Cung chưa đến mười ngày, liền đứng ở đỉnh cao nhất, thật khó có thể tin được, lúc này thật muốn chia vui với người nhà.
Tuy nhiên hiện tại cần nói một vài lời trước đã.
- Các vị, trước an tĩnh một chút.


Dạ Côn giơ tay lên, tràng diện náo động trong nháy mắt liền an tĩnh lại, đây mới là uy nghiêm lão đại nên có.
- Có lẽ rất nhiều người còn không biết ta, ta gọi Dạ Côn, một người bình thường đến từ Huyền Nguyệt đại lục.


Dạ Côn nhẹ nói ra, loại ngữ khí trầm thấp kia, phảng phất giống như đang kể ra chuyện xưa.


- Lúc còn nhỏ, quyền sách đầu tiên ta đọc chính là sự tích anh hùng của Thần tộc, mặc dù nhìn như chuyện bình thường, thế nhưng lại khắc sâu vào trong đáy lòng ta, Thần tộc làm mọi thứ cũng là vì thương sinh phồn vinh, đây là chuyện không thể nghi ngờ.
- Cho nên từ nhỏ ta đã nỗ lực.


Lúc Côn ca nói câu này, ánh mắt phi thường thành khẩn, ở trước mắt mọi người phảng phất xuất hiện một tên tiểu trọc đầu đánh cọc gỗ, mồ hôi rơi như mưa, nhưng mảy may không có kêu khổ.


Nhưng chỉ cần là người quen của Côn ca đều biết, Côn ca lúc nhỏ chẳng qua là có ý nghĩ nỗ lực mà thôi, không có hành động nỗ lực, thời điểm cần cố gắng, đều sẽ giáng xuống lực lượng khiến ngươi không cần cố gắng nữa, loại cảm giác vô lực kia chỉ có Côn ca mới hiểu được.


Dạ Côn hơi hơi ngửa đầu, thấp giọng nói ra:
- Ta dậy sớm hơn gà, ngủ được muộn hơn Hổ Điêu, chính là vì tương lai có một ngày, có thể đứng ở trước mặt Ma tộc, ngẩng đầu ưỡn ngực đối kháng, dù cho chết cũng sẽ không lùi bước, đây chính là tinh thần của Thần tộc, Thần tộc vạn tuế!


Dạ Côn hung hăng giơ nắm đấm gầm thét một tiếng.
Nhưng mà toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, Côn ca có chút mộng bức, mình kéo bầu không khí lên như thế, sao bọn họ lại không có phản ứng, tốt xấu gì cũng nên cho thần sứ một chút mặt mũi chứ.


Sau một hồi, biểu tình của mọi người dần dần từ kinh ngạc chuyển thành phấn khởi.
- Thần tộc vạn tuế!
- Thần tộc vạn tuế!
- Thần tộc vạn tuế! ! ! !
Tiếng gào thét trùng thiên phảng phất quán triệt giữa đất trời, thậm chí muốn hô đến Thần Vực, để bọn họ biết tinh thần người Thiên Cung.


Thấy cảnh này, Dạ Côn nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai là bị mình chém gió chấn kinh.


Lục đại gia đứng ở phía sau trợn mắt hốc mồm nhìn Dạ Côn, tiểu tử này làm sao có thể nói như vậy, lịch đại gia chủ tiền nhiệm, người phía dưới đều không phấn khởi như thế, loại tràng diện này nhìn mà than thở, hiện tại cho dù mở ra Thông U Trụ, chỉ sợ những người này đều sẽ đỏ mắt lao đến Ma tộc tranh cao thấp một trận.


Trong lòng Chu Bán Sinh cũng vui mừng, mình không làm được, Dạ Côn toàn bộ làm được, đồng thời còn có hổ thẹn.


Thủy Linh Linh đứng ở trong đám người nước mắt rơi như mưa, nhưng đây là nước mắt vui sướng, trong đầu xuất hiện hình ảnh Dạ Côn khi còn bé, thời điểm đó Dạ Côn gầy như củi g, mặt vàng như nến, thế nhưng hiện tại, là Dạ Côn một nam nhân đỉnh thiên lập địa.


Có lẽ đúng như phu quân nói, hắn không biết là kết quả tốt nhất, thấy hài tử hiện tại sống tốt, bọn họ đã hài lòng.
Gia Cát Thanh cùng Mộc Lưu nhìn Dạ Côn, ánh mắt ngoại trừ sùng bái, cũng chỉ có tràn đầy nhu tình.
Bản sự trêu chọc cô nương của Côn ca, càng ngày càng lợi hại.


Làm thế hệ trẻ tuổi lục đại gia, trong lòng ngoại trừ kính nể, còn lại chính là ghen ghét. . . thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn mình, thế nhưng thành tựu sớm đã vượt qua mình, chỉ sợ đời này đều không thể siêu việt.


Lúc này Gia Cát Nhất Cách đi ra, hướng phía mọi người ra thủ thế, tràng diện dần dần an tĩnh lại.
Xem ra vị gia chủ đời trước này cũng rất có uy tín.
- Gia chủ chuyển giao.
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng quát.


Chu Bán Sinh đứng ở phía sau đi lên phía trước, bàn tay mở ra, một cỗ áng mây màu vàng kim xuất hiện ở trong tay.
- Đây là thần khí mở ra Thông U Trụ, bảo quản thật tốt.
Chu Bán Sinh nhìn Dạ Côn nhắc nhở nói.


Dạ Côn cảm giác ánh mắt Chu Bán Sinh hôm nay không giống bình thường, bất quá lúc này vẫn nghiêm túc nói ra:
- Ta hiểu rồi.
Thần khí trong tay Chu Bán Sinh phảng phất có sinh mệnh, chậm rãi lướt tới chỗ Dạ Côn, trực tiếp chui vào trong lồng ngực Dạ Côn, chỉ thấy toàn thân Dạ Côn lóe lên ánh vàng.


Cỗ ánh vàng này rất nhanh liền tan biến, mà Dạ Côn cũng không có cảm giác gì.
- Trong lòng lặng yên nghĩ, thần khí sẽ xuất hiện.
Chu Bán Sinh căn dặn nói ra.
- Ừm.
Dạ Côn nói xong dừng một chút, tiếp tục nói:
- Chuyện đáp ứng ngươi, ta sẽ làm.


Nghe Dạ Côn nói, ánh mắt Chu Bán Sinh sáng lên vẻ cảm kích, nhưng làm phụ thân của hài tử, cũng không muốn thiên vị người nào, Chu Tuấn không vào Thâm Uyên, người làm cha này vào vậy!