Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 889: Ngày Mai Rất Quan Trọng

Chu Hoài Nhân lau máu tươi nơi khóe miệng, nhìn đại ca cùng đại tẩu trước mắt, theo y, bọn họ đã ngây dại, vẻ mặt như thế rơi ở trong mắt y, thực sự rất thư thái.
- Không. . . sẽ không. . . phu quân, đây không phải là thật có đúng không.
Thủy Linh Linh đã sắp hỏng mất, nắm chắc tay áo Chu Bán Sinh chất vấn.


Mà Chu Bán Sinh cứng đờ tại chỗ, phảng phất linh hồn xuất khiếu, vô phương suy nghĩ.
Chu Hoài Nhân không nhanh không chậm lại ngồi xuống, chén trà còn chưa nguội, bưng lên hơi nhấp một miếng, chờ Chu Bán Sinh hoàn hồn.
Sau một hồi lâu, Chu Bán Sinh ngồi xuống, thấp giọng hỏi:
- Đây chính là sự trả thù của ngươi sao?


Chu Hoài Nhân đang nhấp trà dừng một chút, cười nói:
- Có lẽ.
- Cũng bởi vì phụ thân yêu thương ta hơn một chút, ngươi liền làm như thế sao?!
Âm thanh Chu Bán Sinh dần dần cao lên, mang theo một tia gào thét.
Chu Hoài Nhân nghe xong cũng không có phản ứng quá kích động, khẽ cười nói:


- Vì sao ngươi lại nghĩ như vậy, mặc dù chuyện này thoạt nhìn là chuyện xấu do ta làm, thế nhưng không có ta, các ngươi có thể tìm được con của mình sao? Chỉ sợ hiện tại các ngươi hoàn toàn không biết gì cả.


- Khẳng định là ngươi! Khẳng định là ngươi khích bác bọn nó, bằng không Tuấn nhi sao có thể bị phế sạch.


Thủy Linh Linh giận dữ mắng mỏ Chu Hoài Nhân, người này lòng dạ nhỏ mọn, đã sớm nghe phu quân nói qua, Chu gia ba huynh đệ, lão tam âm dương quái khí, vốn cho rằng đã nhiều năm như vậy, tình huống sẽ chuyển biến tốt đẹp.


Từ hiện tại xem ra, căn bản cũng không có, thậm chí còn tệ hại hơn, lợi dụng đến trên người hài tử.


- Vừa rồi ta đã nói, cháu có kết quả như vậy, đều là nó gieo gió gặt bão, nếu như nó không có tranh đoạt chi tâm, sao có thể xuất hiện tại Thái Kinh, sao có thể gặp phải đại điệt, từ nơi sâu xa hết thảy đều đã định trước.
Chu Bán Sinh chăm chú nhìn Chu Hoài Nhân, lạnh lùng nói:


- Cho nên ngươi cố ý để Dạ Côn đi lên, muốn ta trị tội nó, tốt nhất là thấy ta giết nó đi, sau đó ngươi lại nói ra, có đúng hay không?


- Đại ca, xem ngươi nói kìa, ta có ác độc như vậy sao? Được rồi, ta thừa nhận có nghĩ như vậy, thế nhưng Dạ Côn hắn không phải ăn chay, kết quả như vậy khẳng định sẽ không phát sinh, mà kết quả hiện tại, ta cũng không có nghĩ tới, cháu trai ở trước mặt thần sứ lên án Dạ Côn, đây quả thật là hành động ngu xuẩn, làm mất mặt Chu gia.


- Chu Hoài Nhân, ngươi thật tốt!
Chu Bán Sinh cắn răng hung hăng nói ra, muốn giết tên súc sinh trước mắt này đi!
Chu Hoài Nhân khẽ cười một tiếng:
- Đại ca, lúc trước nhị ca bảo ngươi chiếu cố ta thật tốt, ngươi sẽ không muốn giết ta đấy chứ.
Phốc phốc!


Khí tức trong cơ thể Chu Bán Sinh hỗn loạn, trong nháy mắt phun ra một ngụm máu tươi.
- Phu quân!
Chu Hoài Nhân đứng dậy cười nói:
- Chuyện cũng đã nói xong, ta sẽ không quấy rầy đại ca đại tẩu nghỉ ngơi.


Nói xong cũng không đợi hồi phục, trực tiếp quay người rời đi, chẳng qua là sau khi quay người, nụ cười của Chu Hoài Nhân trong nháy mắt tan biến, thay vào đó là oán hận sâu sắc.
Ầm!
Chu Bán Sinh một chưởng vỗ nát cái ghế bên cạnh:
- Tên súc sinh này! ! !
- Phu quân. . .


Chu Bán Sinh ngụm lớn thở dốc, mang theo hối hận nói ra:
- Nếu không phải lão nhị, năm đó ta đã giết chết y!
- Phu quân, đừng nóng giận, tình huống lúc này của ngươi không tốt.
Thủy Linh Linh dĩ nhiên nghe nói qua chuyện lão nhị Chu gia, khi đó gả tới lão nhị vẫn còn.


Nhưng mà trong một lần thực hiện nhiệm vụ trinh sát Thâm Uyên, ba huynh đệ ra ngoài, cũng chỉ có hai người trở về, bắt đầu từ khi đó, Chu Bán Sinh cùng Chu Hoài Nhân nói chuyện với nhau ít đi rất nhiều, thậm chí ngay cả vãng lai cơ bản nhất cũng không còn, thế nhưng sự tình cụ thể nàng lại không biết.


Nhưng mà Chu Bán Sinh nhớ kỹ, đó là một lần trinh sát đơn giản, kết quả lại gặp Ma tộc.
Lão nhị rất thương yêu Chu Hoài Nhân, từ nhỏ đã như thế, dĩ nhiên lão nhị cũng rất nghe người đại ca Chu Bán Sinh này.


Nhưng cuối cùng, Chu Hoài Nhân không nghe Chu Bán Sinh, không có lập tức rút lui, dẫn đến lão nhị vì cứu Chu Hoài Nhân mà chết, lâm chung nhắc nhở chiếu cố tốt Chu Hoài Nhân, ít nhất bảo đảm y không chết.


Khi đó quan hệ của Chu Bán Sinh cùng Chu Hoài Nhân đã không tốt, mà ở trong lòng Chu Bán Sinh, chính là Chu Hoài Nhân hại chết lão nhị, lúc ấy phải trực tiếp giết, nhưng cuối cùng nhân từ khiến Chu Bán Sinh không có làm như vậy.


Mà năm đó Chu Hoài Nhân ý thức được đại ca nổi sát tâm, có lẽ vào lúc đó, hết thảy đều đã thay đổi.
- Đều là lỗi của ta!
Chu Bán Sinh che ngực, nếu như năm đó mình không tranh đoạt vị trí gia chủ, Thủy Linh Linh sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, đều là mình quá tham niệm.


Thấy bộ dáng thống khổ của phu quân, Thủy Linh Linh vô lực ngồi liệt ở trên mặt đất.
Hai đứa con ruột hiện tại thủy hỏa bất dung, làm cha mẹ, đây chẳng khác gì đang cắt thịt bọn họ, có lẽ đây mới là hình ảnh Chu Hoài Nhân nguyện ý nhìn thấy nhất.


Bên trong Gia Cát phủ đệ, Dạ Côn ngồi ở trong hoa viên có chút xuất thần, suy nghĩ toàn bộ loạn.
Lúc này Dạ Côn không có ai để thổ lộ hết, cũng không có ai giúp Dạ Côn mở ra nút thắt.


Gia Cát Nhất Cách đứng ở đằng xa nhìn rất lâu, trong lòng rất là tò mò, sau khi gặp phu phụ Chu gia, cảm xúc Dạ Côn liền sa sút, Gia Cát Nhất Cách thực sự không hiểu được nguyên nhân.
- Gia chủ.
Gia Cát Nhất Cách đi ra, cung kính hô.
Dạ Côn ngẩn người, quay đầu nhìn thoáng qua, gạt ra nụ cười nói ra:


- Không có người ngài đừng gọi gia chủ, ngài là gia gia của Thanh Thanh.
- Vậy là liền mặt dày gọi một tiếng Tiểu Dạ đi.
- Ừm.
- Bọn họ hẳn là cầu ngươi thả Chu Tuấn một mạng.


Gia Cát Nhất Cách cảm thấy Dạ Côn hẳn đang lo lắng vì chuyện này, từ biểu lộ của phu phụ Chu gia lúc rời đi, Dạ Côn hẳn đã đáp ứng, có lẽ là lo lắng Thần tộc trách tội.
Dạ Côn thở dài:
- Ừm, ta đáp ứng.


- Kỳ thật chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, một người đối với Thần tộc mà nói căn bản không tính là gì, bọn họ là muốn nhìn ngươi có đáng giá hay không."
Dạ Côn nghi hoặc hỏi:
- Gia gia ngươi nói là, ta phải làm ra một ít chuyện, để Thần tộc không có lời nào để nói?


- Đúng, chỉ cần có lợi cho Thần tộc, ngươi muốn làm sao cũng được.


Dạ Côn yên lặng nhẹ gật đầu, kỳ thật trong lòng cũng không phải đang lo lắng chuyện này, mà là đang suy nghĩ chuyện của phụ mẫu thân sinh, trong đầu còn quanh quẩn hình ảnh bọn họ quỳ xuống, vừa nghĩ tới hình ảnh kia, trong lòng Dạ Côn liền có chút không thoải mái.
- Ừm, ta biết rồi.


Gia Cát Nhất Cách vỗ vỗ bả vai Dạ Côn:
- Hiện tại ngươi là thần sứ chưởng quản Thiên Cung, hơn nữa còn là gia chủ, sẽ không có ai ngỗ nghịch ngươi, lớn mật đi làm.
Nghe Gia Cát Nhất Cách nói như thế, Dạ Côn dần dần nở nụ cười, Thiên Cung, Côn ca nói tính.
- Ta đi nghỉ trước.


Dạ Côn đứng dậy, tự tin lại trở về.
- Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai đối với ngươi mà nói, rất quan trọng.
- Ừm.
Dạ Côn dĩ nhiên không có trở về khuê phòng của mỹ nhân, hưởng thụ chuyển động nhiều người, mà là trở lại gian phòng của mình nghỉ ngơi.


Xảy ra chuyện như vậy, Côn ca cũng không có hứng thú thảo luận nhân sinh với mỹ nhân nữa.