Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 867: Phóng Thích Ma Thần

Vấn đề này xem như hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Sáu người trầm tĩnh rất lâu, cũng không nghĩ ra được biện pháp tốt, vẻ mặt càng ngày càng ngưng trọng.
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra:


- Chuyện lần này, mục đích cuối cùng nhất chính là muốn chơi chúng ta, mà người trẻ tuổi kia chẳng qua là một cái bình phong mà thôi.
Theo Gia Cát Nhất Cách nói như thế, mọi người nhíu chặt lông mày, cảm giác quả thật có khả năng như vậy, đây mới là mục đích thật sự.


Đâu chỉ là mục đích thực sự, đây quả thực là một hòn đá ném hai chim, có thể xưng là mưu kế hoàn mỹ, không có kẽ hở.
- Xem ra có vài người kiêng kị chúng ta rất lâu.


Chu Bán Sinh từ tốn nói, người đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là Chu Hoài Nhân, Dạ Côn là y tìm tới, mọi chuyện liên tục phát sinh cũng hợp tình hợp lý.
- Bây giờ không phải lúc tìm hung thủ, mà là làm thế nào để giữ lại cái ghế này!


Lăng Chiến lạnh giọng nói ra, hiện giờ nói mấy thứ này không có có bất kỳ tác dụng gì.
Diêm Dương Văn trợn tròn mắt hỏi:
- Khi nào chúng ta đi đánh Ma tộc. . . lần trước không phải nói muốn đi sao?


Năm người trực tiếp nhìn về phía Diêm Dương Văn, cái tên này đầu óc mặc dù không dùng được, nhưng mà lời vừa rồi lại nói trúng trọng điểm.
Ma tộc!


Hiện tại vấn đề Thần tộc quan tâm nhất chính là Ma tộc, nếu như có thể tiêu diệt âm mưu hoặc là đại nhân vật của Ma tộc, đây cũng là công lao, lấy công chuộc tội không phải là không có khả năng.


Chẳng qua là hiện tại vấn đề lại tới. . . kiếm đâu ra một đại nhân vật Ma tộc tới đối kháng, chạy đến Thâm Uyên tìm ư?
Mở ra Thâm Uyên chi môn, Thần tộc khẳng định sẽ phát hiện, đến lúc đó không chỉ đơn giản là lưu vong.
- Thiên Cung còn một tên Ma tộc,
Thượng Quan Đức Nguyên âm u nói ra.


Mọi người liếc nhau một cái, trong nháy mắt liền hiểu rõ Thượng Quan Đức Nguyên có ý gì.
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra:
- Không được, thần sứ khẳng định sẽ phát hiện, thả Ma Thần ra. . . chỉ sợ một nửa Thiên Cung liền sẽ bị hủy hoại!


- Gia Cát Nhất Cách, vậy ngươi có biện pháp tốt hơn à, thần sứ sao có thể phát hiện, phong ấn lâu như vậy, buông lỏng vỡ tan cũng là chuyện bình thường, chỉ cần chúng ta chém giết vị Ma Thần này, có lẽ còn sẽ được chỗ tốt không tưởng tượng nổi.


Lăng Chiến cảm thấy biện pháp này có thể được, trên mặt lại lộ ra vẻ tùy tiện, vừa rồi bị hù dọa.
Mộ Dung Châu nhẹ nói ra:
- Lăng Chiến nói không sai, năm đó Ma Thần Thạch Âm bị chặt đứt đầu, tuy không chết, thế nhưng thực lực đại tổn, lấy thực lực của chúng ta, vẫn có thể chế phục.


Lăng Chiến cười nói:
- Chúng ta có thể để hiện trường khốc liệt một chút, biểu hiện không sợ sinh tử, quyết tâm muốn diệt trừ Ma tộc, như thế thần sứ sẽ không trách tội chúng ta.


Thượng Quan Đức Nguyên cùng Mộ Dung Châu trực tiếp đồng ý, Diêm Dương Văn nghe thấy đánh Ma tộc, không hề nghĩ ngợi liền nhấc tay tham chiến.
Chỉ còn lại Chu Bán Sinh cùng Gia Cát Nhất Cách, cuối cùng vẫn phải do Chu Bán Sinh gật đầu mới tính.


- Gia chủ, nếu như chuyện này bị phát hiện, cũng không phải lưu vong đơn giản như vậy, tới lúc đó sẽ liên luỵ đến người nhà.


Gia Cát Nhất Cách lo lắng nói ra, người đã già, chỉ muốn một cuộc sống thoải mái, về phần ở nơi nào, Gia Cát Nhất Cách cũng không quá để ý, đã sớm nhìn thấu quyền thế.


Thế nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy, năm đó Chu Bán Sinh vì vị trí gia chủ, có thể nói là nhọc lòng, liền nhi tử đều có thể ném mất, hiện tại trước thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, càng sẽ không thèm đếm xỉa.
- Phá phong ấn không có đơn giản như vậy.


Chu Bán Sinh nhìn mọi người trầm giọng nói ra, xem như đáp ứng kế hoạch này.
Ngoại trừ Gia Cát Nhất Cách, những người khác cười.
- Chuyện phá phong ấn cứ giao cho ta là được.
Mộ Dung Châu từ tốn nói.
Chu Bán Sinh hơi hơi nhìn thoáng qua Mộ Dung Châu, y mỉm cười, hết thảy đều không nói.


Ở bên ngoài là truyền ngôn, thế nhưng trong lòng lục đại gia đều biết tình hình thực tế, Ma tộc phong ấn tại Thiên Cung, có lợi có hại, giống như bây giờ, phóng xuất là có lợi đối với mình.
Chu Bán Sinh lạnh giọng căn dặn:
- Chuyện này không thể để cho bất kỳ ai biết, hiểu không!


Bốn người khác nhẹ gật đầu, chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết.
Mà Chu Bán Sinh nhìn về phía Gia Cát Nhất Cách, hiện tại y còn chưa có gật đầu.


Gia Cát Nhất Cách nhìn mọi người một chút, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu, hiện tại tất cả mọi người đều ngồi chung một cái thuyền, một người xảy ra chuyện, toàn bộ đều gặp nạn, chạy không thoát.


- Hiện tại chúng ta thương lượng chi tiết, không thể có một chút sơ suất nào, Diêm Dương Văn, ngươi biết chưa? Không thể nói cho bất cứ ai nghe, bao gồm thê tử cùng con ngươi!
Chu Bán Sinh hướng phía Diêm Dương Văn trầm giọng nói ra, cái tên này tâm trí không ổn định, nếu để lộ ra, vậy liền xong đời.


Diêm Dương Văn tỉnh tỉnh mê mê nhẹ gật đầu, mọi người nhìn thấy cũng rất bất đắc dĩ. . .
- Biết chưa!
Lăng Chiến vỗ bàn một cái, dọa Diêm Dương Văn giật mình, tranh thủ thời gian nghiêm túc gật đầu.
Gia Cát Nhất Cách nhẹ nói ra:
- Được rồi, đừng dọa y.


- Hiện tại trong địa lao còn đang giam giữ một người, nên xử lý người trẻ tuổi này như thế nào?
Thượng Quan Đức Nguyên hỏi.
Cuối cùng mọi người cũng nhớ tới Côn ca.
Cảm giác cái tên này thật đúng là một cái khối u ác tính, từ khi Côn ca đến Thiên Cung, Thiên Cung liền bắt đầu không bình yên.


- Địa lao có người đối với chúng ta mà nói không có ảnh hưởng gì.
Mộ Dung Châu từ tốn nói.
Nghe thấy không ảnh hưởng đến việc phá phong ấn, mọi người liền nhẹ nhàng thở ra.
- Chuyện Ma tộc phải xử lý, người chúng ta cũng phải bắt, Lăng Chiến, chuyện bắt người giao cho ngươi!


Lăng Chiến khóe miệng một vệt hung tàn:
- Giao cho ta là được, ta sẽ để cho y hối hận vì đã đi đến thế giới này.
- Ta cũng muốn đi bắt, ta cũng muốn đi bắt.
Nghe thấy muốn bị bắt người xấu, Diêm Dương Văn lập tức hưng phấn lên.


Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu, hiện tại có người nhìn Diêm Dương Văn cũng tốt.
Nếu đã thương lượng xong, sáu người liền tách ra hành động, nói làm liền làm, nếu không liền đợi bị lưu vong đi.


Mà Dạ Côn ở trong địa lao còn nằm ở trên giường đá suy nghĩ, đồng thời cũng nghĩ đến Ma tộc bị phong ấn ở bên dưới, mình ngủ ở trên người của y, ngẫm lại thật đúng là có chút sợ hãi.
- Hào đội trưởng.
Trong lúc Dạ Côn suy nghĩ, nghe thủ vệ phía bên ngoài cung kính hô.


Đứng dậy, sửa sang áo bào, Dạ Côn thấy Hào Lợi đi tới liền cười nói:
- Hào đội trưởng, hôm nay sao có thời gian tới thăm ta thế.
Sắc mặt Hào Lợi nghiêm túc, ra hiệu thủ vệ tạm thời rời đi.
Thấy Hào Lợi đuổi người đi, trong lòng Dạ Côn cũng rất tò mò, đã phát sinh chuyện càng không tốt sao?


- Ngươi có đắc tội với ai không?
Hào Lợi trực tiếp hỏi.
Dạ Côn nghi ngờ một thoáng, nhíu chặt lông mày:
- Hào đội trưởng ngươi hỏi như vậy, ta đây cũng không gạt ngươi, ta đắc tội với rất nhiều người.
- Ta nói là ở Thiên Cung ngươi có đắc tội với ai không? !


- Gia chủ của các ngươi, còn có nhi tử gia chủ, còn có đệ đệ gia chủ. . .
Khóe miệng Hào Lợi giật một cái:
- Ngươi thật đúng là đã đắc tội với cả nhà gia chủ.
- Chẳng là hế, nhắc tới cũng dài dòng.