Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 849: Tư Định Cả Đời

Một đêm này phát sinh quá nhiều chuyện, đám người Thiên Cung đều cảm giác được một cổ áp lực.
Thiên Cung sáng sớm bị một tầng ánh vàng bao phủ, lộ ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm.


Nếu như Thần tộc còn ở lại nơi, đó mới gọi là thần thánh chân chính, chẳng qua là bây giờ đã thay đổi.


Một đêm này Dạ Côn ngủ không quá tốt, một mặt cảm thấy mọi chuyện phát triển giống như mình dự tính, đây là một cái khởi đầu tốt, một mặt khác là cảm thấy cần phải tính tốt những chuyện tiếp theo.


Đứng ở bên cạnh cửa sổ, chăm chú nhìn ánh vàng ngoài phòng, Dạ Côn hơi thở dài, hôm nay liền phải đi gặp cha mẹ ruột, cảm giác vẫn không thể thản nhiên đối mặt, trong lòng có chút khẩn trương và tức giận.


Rửa mặt, Dạ Côn mặc áo bào vào rồi đi ra. . . cũng không có chào hỏi với Mộc Lưu, liền trực tiếp rời đi.
Vừa mới bước ra trạch viện của Mộc Lưu, Dạ Côn đã nhìn thấy ở phía ngoài có rất nhiều người.
Vốn cho rằng là Chu Hoài Nhân phái tới, thế nhưng Dạ Côn nghĩ sai. . .


- Trời ạ, hắn thật ngủ lại cả đêm ở trong trạch viện của Mộc Lưu cô nương.
- Xong xong, Mộc Lưu cô nương thế mà qua đêm với tên phong lưu công tử này, tâm ta đã chết.
- Mặc dù không nhìn thấy, thế nhưng loại hình ảnh ô uế kia đã bồi hồi trong đầu.


- Vĩ đại thần, làm sao không hàng chính nghĩa đánh chết hắn đi. . .
Nghe các nam nhân xung quanh phun chua ngữ, Dạ Côn ho nhẹ một tiếng, lập tức lên tiếng nói ra:
- Nhất chi hồng diễm lộ ngưng hương, vân vũ vu sơn uổng đoạn tràng.


Ngâm một câu thơ, Côn ca đứng chắp tay, phảng phất vẫn lưu luyến dư vị đêm qua, vứt cho mọi người một cái bóng lưng tiêu sái.
Mọi người nghe thấy câu thơ này của Côn ca đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức ánh mắt đỏ bừng, loại người cuồng vọng này, diệt!


Khinh nhờn mỹ nhân Thiên Cung, còn đắc ý như vậy, trên đời này sao lại có loại người như thế! ! !
Mà ở trong trạch viện, nha đầu đưa câu thơ của Dạ Côn tới.


Mộc Lưu thì thào đọc một lần, khuôn mặt cũng có một chút ửng đỏ, Dạ công tử này mặt ngoài phóng đãng không bị trói buộc, kỳ thật trong lòng mang hoành nguyện, nam nhân như vậy. . . thật là xấu chết. . .


Đi trên đường lớn Thiên Cung, Dạ Côn hưởng thụ ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của mọi người, không đến một ngày, Thiên Cung hai vị mỹ nhân luân hãm, đây quả thực là khiêu khích đối với các nam nhân Thiên Cung.


Rất nhanh, Dạ Côn liền trở về phủ đệ của Chu Hoài Nhân, lúc này Chu Hoài Nhân đang ăn sáng.
- Dạ công tử tới, cùng ăn sáng đi.
Chu Hoài Nhân để muỗng canh xuống cười nói.
Dạ Côn cũng không khách khí, cười nói:
- Mới từ Mộc Lưu bên kia trở về, cũng chưa kịp ăn sáng, thật có hơi đói bụng.


Chu Hoài Nhân lộ ra nụ cười nam nhân đều hiểu:
- Dạ công tử vừa tới Thiên Cung, liền khinh bạc hai vị mỹ nhân, đây chính là muốn biến thành công địch của mọi người rồi.
Dạ Côn ngồi ở đối diện Chu Hoài Nhân, Tiểu Bạch an bài bát đũa:
- Thân bất do kỷ.


- Dạ công tử nói rất đúng, nếm thử điểm tâm của Thiên Cung đi.
- Ta liền không khách khí.
Không thể không nói, thức ăn ở Thiên Cung thật không tệ, tại Huyền Nguyệt đại lục tuyệt đối không có.
- Hôm qua ta nhìn thấy Chu Tuấn lại bị đánh, kết quả cuối cùng như thế nào?


Vừa ăn cơm, Dạ Côn vừa tò mò hỏi.
Chu Hoài Nhân nhẹ nhẹ thở hắt ra:
- Đứa cháu này của ta cũng xem như xui xẻo, sau khi bị ngươi phế đi, lại bị Diêm Tiếu một quyền phá tướng, thật thảm.
- Có lẽ là làm nhiều chuyện xấu, lão thiên gia đều không nhìn được đi.
Dạ Côn cười cười.


- Có lẽ, chẳng qua là đêm qua phát sinh một chút chuyện không thoải mái, cho nên ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Chu Hoài Nhân nhắc nhở một tiếng.
- Ồ?


Chu Hoài Nhân đại khái nói lại chuyện đêm qua một lần, đây quả thực là đưa cho Dạ Côn tình báo cực lớn, nguyên lai phụ thân tiện nghi của mình, là một gia chủ hữu danh vô thực, người khác đều không nghe.
Hơn nữa Thiên Cung lục đại gia mâu thuẫn, cũng nghiêm trọng hơn những gì mình nghĩ rất nhiều.


Hiện tại Dạ Côn có chút nghi ngờ, Chu Hoài Nhân sao lại nói với mình nhiều như thế, chỉ sợ nam nhân này cũng có bí mật không thể cho ai biết đi.
- Nghe ngươi nói như thế, xem ra gia chủ là muốn trút toàn bộ tức giận lên trên đầu ta?
Dạ Côn cười khẽ một tiếng, cái nồi này mình cõng chắc.


- Không phải là không có khả năng này.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói.
Dạ Côn buông đôi đũa trong tay xuống, nhìn Chu Hoài Nhân tò mò hỏi:
- Ngươi muốn cái gì?
- Ta?
- Đúng thế.
- Ta vô dục vô cầu, chỉ muốn tìm một chút chuyện làm mà thôi.


Lời nói này Côn ca không tin tưởng chút nào, thấy Chu Hoài Nhân không muốn nói, Dạ Côn cũng không có ý định tiếp tục hỏi.
- Ăn no rồi, chúng ta đi thôi.
Chu Hoài Nhân đứng dậy từ tốn nói.
Dạ Côn nhẹ gật đầu, rốt cuộc sắp gặp mặt.


Chu Hoài Nhân dẫn đường, Dạ Côn rất nhanh liền đi tới phủ đệ của Chu gia, nhìn cảnh vật trước mắt, một chút ấn tượng đều không có.
Có lẽ đi cửa hông hoặc là cửa sau nhìn một chút, hẳn sẽ có chút ấn tượng đi, dù sao đêm hôm đó mình bị vứt đi ở nơi kia.


Bất quá khiến Dạ Côn không nghĩ tới chính là, tốt xấu gì cũng là phủ đệ của Thiên Cung gia chủ, lại điệu thấp như thế, thoạt nhìn không khác gì gia đình phú quý ở Huyền Nguyệt đại lục.
Thậm chí cảm giác, nơi này còn kém hơn phủ đệ của Chu Hoài Nhân mấy phần.


Có phải quá thảm rồi hay không.
Rất nhanh Chu Hoài Nhân liền dẫn theo Dạ Côn đi tới đại sảnh.
Chẳng qua là ngoài ý muốn gặp một người, Dạ Côn đương nhiên không biết, mà Chu Hoài Nhân lại chắp tay hô:
- Gặp qua Gia Cát.


Ngồi trong tiền thính uống trà chính là Gia Cát Nhất Cách, tới sớm như vậy, chính là muốn nói chuyện với Chu Bán Sinh, dù sao chuyện tối ngày hôm qua. . . đối với Chu Bán Sinh mà nói, quả thật vô cùng biệt khuất.
Dạ Côn đứng ở bên cạnh nghe lão đầu này họ Gia Cát, chẳng lẽ là trưởng bối của Gia Cát Thanh?


Lúc này Gia Cát Nhất Cách nhìn về phía Dạ Côn, ánh mắt hơi hơi ngưng tụ:
- Vị này là?
- Vị này là Dạ Côn.
- Ồ, chính là Dạ Côn hôm qua cợt nhả tôn nữ của ta?
Gia Cát Nhất Cách từ tốn nói, rõ ràng cũng biết chuyện này, chẳng qua là trong lời nói mang theo một tia tức giận.


Chu Hoài Nhân không nói chuyện.
Dạ Côn biết tới lượt mình lên, liền hướng phía Gia Cát Nhất Cách chắp tay cười nói:
- Dĩ nhiên không phải, ta cùng Thanh Thanh mới quen đã thân, tư định cả đời, mong Gia Cát tiên sinh chớ trách.


Gia Cát Nhất Cách nghe xong kém chút nhảy dựng lên mắng, tên đầu trọc trước mắt thật không muốn sống nữa sao?! Dám ở trước mặt mình nói ra lời như vậy?!
- Ngươi biết ngươi nói như thế, sẽ có hậu quả gì không?
Gia Cát Nhất Cách trầm giọng nói ra, người trẻ tuổi thật không muốn sống nữa.


Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra:
- Mặc dù biết ta cùng Thanh Thanh trình trường long đong, nhưng chuyện này đều không tính là gì, vì tương lai tốt đẹp, ta nhất định phải kính dâng thanh xuân cùng nóng bỏng.
- Nóng bỏng?
Chu Hoài Nhân đều hồ đồ rồi, chuyện này có liên quan gì đến nóng bỏng?


Dạ Côn cười giải thích một chút:
- Ngươi có thể hiểu thành kích tình.
Chu Hoài Nhân: ......