Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 843: Chu Tuấn Đáng Thương

Thế nhưng Chu gia nghĩ như thế nào muốn thông gia cùng Mộc Lưu, chuyện này không phù hợp với tác phong của Chu gia, mặc dù Mộc Lưu xinh đẹp, thế nhưng không quyền không thế còn không có thực lực, ngoại trừ học vấn liền không có thứ khác, không đủ tư cách làm con dâu Chu gia.
- Phu quân!


Thanh Phượng khẽ quát một tiếng, khiến Diêm Dương Văn bên cạnh cười ha hả trong nháy mắt làm mặt khóc, một đại hán làm ra động tác như vậy, thật là khiến người ta im lặng.
Diêm Dương Văn bĩu môi nói ra:
- Thanh Phượng, làm sao vậy. . .


- Bất kể như thế nào, ngươi không thể để cho nhi tử bị tổn thương, biết không?
Thanh Phượng trầm giọng nói ra.
Diêm Dương Văn phất phất tay cười nói:
- Thanh Phượng, nàng yên tâm đi, ta sao có thể để Tiếu Tiếu bị thương được, Tiếu Tiếu còn phải bồi cha chơi. . .


Nghe thấy phụ thân hứa hẹn, Diêm Tiếu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra.
Mặc dù bây giờ phụ thân đã choáng váng, nhưng lúc trước có phụ thân là người nói một không hai, chỉ cần nói, vậy nhất định sẽ làm được.
- Mẫu thân, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Diêm Tiếu vẫn cảm thấy lo lắng a.


Thanh Phượng suy nghĩ một chút, âm u nói ra:
- Chúng ta liền đi Chu gia, chuyện này ngươi nhất định phải đi nói lời xin lỗi, hiểu chưa?
- Tốt, con biết rồi, con đi xin lỗi.
Diêm Tiếu nào dám không xin lỗi. . . nếu như nói xin lỗi có thể vãn hồi một cái mạng, xin lỗi thế nào cũng được.


- Chúng ta ra ngoài chơi sao? Quá tốt rồi, ta đi đổi một bộ y phục.
Nói xong Diêm Dương Văn liền hoạt bát rời đi.
Mẹ con hai người nhìn bóng lưng Diêm Dương Văn, ánh mắt có chút trầm nặng.
- Mẫu thân, bệnh của cha, còn trị được không?


Diêm Tiếu thấp giọng hỏi, nếu như phụ thân bình thường, vị trí gia chủ, làm sao có thể là Chu gia, khẳng định là của Diêm gia!
- Bệnh tình của cha con, xem thiên ý.
Thanh Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, những năm này nghĩ hết biện pháp, thế nhưng không có một chút tác dụng.


Ba người hơi thu thập một chút liền chạy tới Chu gia.
Chẳng qua là hiện tại bên trong Chu gia vang lên tiếng than khóc của Thủy Linh Linh.
- Hài tử đáng thương của ta. . . bệnh nặng mới vừa khỏi, ngày đầu tiên ra cửa, lại bị đánh. . . Tuấn nhi đáng thương a. . .


Chỉ thấy trong phòng, Thủy Linh Linh ngồi ở bên giường thút thít kêu gào, con trai mình sao lại thảm như vậy, đi tới chỗ nào đều bị người khi dễ.
Chu Bán Sinh đứng ở bên cạnh nhìn, nghe Thủy Linh Linh kêu khóc trong lòng rất sốt ruột.
- Đủ rồi! Không biết còn tưởng rằng nó đã chết!


Chu Bán Sinh khẽ quát một tiếng.
Thủy Linh Linh không ngừng lại, hướng phía Chu Bán Sinh khẽ kêu:


- Đây chính là con của ngươi, đều bị đánh thành như thế, người làm cha như ngươi lại không có chút thông cảm nào, trước đó còn bị một tên tiểu súc sinh ở trên Huyền Nguyệt đánh. . . người đâu. . . người đâu! ! !
Chu Hoài Nhân đứng sau lưng Chu Bán Sinh cung kính nói ra:


- Đại tẩu, người trước đó ra tay với Tuấn nhi, ta đã mang tới.
Chu Bán Sinh sững sờ:
- Mang đến?
- Đúng vậy, tới chính là muốn nói chuyện này, thế nhưng không ngờ cháu trai xảy ra chuyện... ài. . .
Chu Hoài Nhân thở dài một tiếng.


Nghe xong người phế đi nhi tử đến, Thủy Linh Linh phảng phất muốn đổ toàn bộ nộ khí lên trên đầu Dạ Côn, lạnh giọng nói ra:
- Vậy còn chờ gì, dẫn người đến! ! ! Ta muốn chém hắn thành muôn mảnh! ! !
Làm một mẫu thân, nhi tử bị khi dễ như vậy, có ý nghĩ như thế cũng là chuyện bình thường.


Thế nhưng mọi chuyện luôn kỳ diệu như thế, người ngươi muốn chém thành muôn mảnh, cũng là con ruột của ngươi.
Chu Bán Sinh đang chờ Chu Hoài Nhân trả lời chắc chắn.
- Đại ca, người tùy thời đều có thể dẫn đến, hiện tại việc cấp bách vẫn là xử lý tốt chuyện này. . .


Chu Bán Sinh liếc mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Nhân, lập tức hướng phía Thượng Quan Tử Tài bên cạnh hỏi:
- Ngươi xác định là Diêm Tiếu đánh sao?
- Vâng, gia chủ, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy, là bởi vì Mộc Lưu nên xảy ra tranh chấp.
Chu Bán Sinh thở hắt ra, trầm giọng nói ra:


- Trước đó ta đã nói, không cần cho Tuấn nhi hôn sự này, hiện tại tốt, vì một nữ nhân, nhi tử lại bị đánh thành thế này! ! !
Chu Tuấn thực sự quá đáng thương, bị đủ loại khi phụ.
Không có cách, nam nhân đắc tội Côn ca, lão thiên tự động phán định tử hình.


- Ta cũng chỉ suy nghĩ vì Tuấn nhi, nào ngờ lại biến này thế này, Diêm gia thật khinh người quá đáng!


Thủy Linh Linh khẽ kêu nói ra, kỳ thật trong lòng Thủy Linh Linh đã sớm không vui, mặc dù trượng phu làm gia chủ, thế nhưng năm nhà khác tựa hồ không tán đồng, trong một ít chuyện thậm chí còn có thể nghe được âm thanh phản đối.


Mà trượng phu không áp dụng thái độ cường ngạnh, mà là ủy khúc cầu toàn, tiếp tục như thế, càng không được tôn kính.
Nhìn một chút, nhi tử ở Thiên Cung đều bị đánh!
Lần này Chu Bán Sinh cũng rất giận, xem ra mình nhượng bộ, để bọn họ cảm thấy mình dễ khi dễ...


Cần phải mượn chuyện này chỉnh đốn một chút!
- Gia chủ, Thượng Quan Đức Nguyên ngoài cửa cầu kiến.
Một vị gia vệ đi vào nói ra.
- Ừm.
Thượng Quan Tử Tài dừng một chút, cha thế mà đến nhanh như vậy.


Rất nhanh, Thượng Quan Đức Nguyên liền đi vào trong nhà, đầu tiên là nhìn thoáng qua nhi tử, lập tức hướng phía Chu Bán Sinh chắp tay:
- Gặp qua gia chủ.
Chu Bán Sinh nhẹ gật đầu:
- Biết chuyện rồi?
- Vẫn là không rõ ràng, Chu công tử thế nào?
Thượng Quan Đức Nguyên lo lắng hỏi.
- Còn tốt.


Thượng Quan Đức Nguyên nhìn thoáng qua, mặt Chu Tuấn đều bị bao lại, nhìn tình huống, không phải hủy dung. . . thì chính là hủy khuôn mặt.
- Thật sự là Diêm Tiếu làm?
Hiện tại Thượng Quan Đức Nguyên còn không thể tin được, Diêm Tiếu thế mà làm ra chuyện như vậy.
Thượng Quan Tử Tài cung kính nói ra:


- Người ở chỗ này đều nhìn thấy.
Nghe thấy nhi tử nói, Thượng Quan Đức Nguyên nhíu mày.
- Đến đại sảnh đi, để sai người đi thông tri Diêm gia tới.
Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra, trước tiên đi ra.
Mọi người đều rời đi, chỉ còn lại Thủy Linh Linh ngồi ở trên giường, nhìn nhi tử đáng thương.


Trong tiền thính, ba vị gia chủ đều đang ngồi, Thượng Quan Tử Tài đứng ở sau lưng cha mình, làm vãn bối, y còn không có tư cách ngồi.
Nhưng mà vừa mới ngồi xuống, bên ngoài liền truyền đến một hồi âm thanh.
- Đêm hôm khuya khoắt thế mà xảy ra chuyện như vậy, thật là bực mình. . .


Chỉ thấy Lăng Chiến từ bên ngoài đi tới, thậm chí còn mang theo nụ cười, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Bộ dạng này của Lăng Chiến khiến Chu Bán Sinh rất khó chịu, con trai mình biến thành như thế, cái tên này thế mà còn đang cười?!


"Khục!" Thượng Quan Đức Nguyên ho nhẹ một tiếng, ra hiệu Lăng Chiến đừng kiêu ngạo như vậy.
Nhưng mà Lăng Chiến cũng không lĩnh tình, hướng phía Thượng Quan Đức Nguyên nói ra:
- Thế nào, bị cảm sao? Còn ho khan, phải uống thuốc.


Thượng Quan Đức Nguyên không để ý đến, ngươi tiếp tục làm như thế, không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra chuyện!
Lăng Chiến tùy tiện ngồi xuống, hướng phía Chu Bán Sinh hỏi:
- Con của ngươi không tồi, ta thấy việc này chỉ là hài tử đánh nhau, chơi đùa mà thôi.


- Vậy để ta đánh con ngươi thành như thế, xem ngươi còn chơi đùa được không!
Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra.
Lăng Chiến cười khẽ một tiếng:
- Bọn tiểu bối đánh thua, ngươi làm trưởng bối cũng ra làm chỗ dựa, chuyện này không thể nói nổi đi.