Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 835: Lui Mà Cầu Lần

- Phiền toái.
Nha đầu cung kính tiếp nhận tin, sau đó lập tức cài cửa lại.
Trong phòng Mộc Lưu quay đầu tò mò hỏi:
- Nha đầu, có chuyện gì?
Nha đầu mang theo vẻ mặt nghi ngờ nói ra:
- Là nhà gia chủ đưa tới tin, tiểu thư ngươi nhìn một chút xem có chuyện gì.


Mộc Lưu tiếp nhận tin trong tay nha đầu, phía trên in ấn ký Chu gia, trong lòng Mộc Lưu tuôn ra một loại dự cảm xấu.
Sau khi mở tin ra xem, mặc dù biểu lộ Mộc Lưu không có biến hóa, thế nhưng nội tâm giống như dời sông lấp biển.
- Tiểu thư, làm sao vậy?
Nha đầu thấy tiểu thư tựa hồ có chút kỳ quái, tò mò hỏi.


Mộc Lưu hít một hơi thật sâu, thu tin vào, gượng cười nói:
- Không có gì.
- Tiểu thư, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi đừng dọa ta.
Dù sao phục thị Mộc Lưu nhiều năm như vậy, tiểu thư như thế nào, nha đầu đều biết, khẳng định đã xảy ra chuyện.
- Thật không có việc gì.
- Tiểu thư. . .


Mộc Lưu bất đắc dĩ cười cười:
- Thật không có gì, chẳng qua là gọi ta đến Chu gia một chuyến mà thôi.
- Không có khả năng, nếu như chỉ là đi một chuyến, sẽ chỉ truyền miệng.
Nha đầu rất hiểu chuyện, quy củ Thiên Cung vẫn biết một chút.
Mộc Lưu nhìn nha đầu, thở dài:
- Chu gia muốn ta gả qua.
- A!


Nha đầu nghe xong lập tức giật mình, tuyệt đối không nghĩ tới Chu gia thế mà muốn tiểu thư gả đến, liên tưởng đến chuyện lúc trước, nha đầu nói lần nữa:
- Không phải muốn tiểu thư ngươi gả cho tên Chu Tuấn kia chứ, nghe nói y bị từ hôn, còn biến thành phế nhân.
- Có lẽ đây là số mệnh đi.


Mộc Lưu cười khổ một tiếng, thời điểm tiền đồ vô lượng, căn bản chướng mắt mình, hiện tại biến... liền lui mà cầu lần.
- Tiểu thư. . .


Nha đầu rất là đau lòng, tiểu thư tựa như một cái tượng gỗ một bị người khiên động, Chu gia nói một câu liền chặt đứt đại sự cả đời tiểu thư, không công bằng.
- Nha đầu, Chu gia đều đã mở miệng, tiên sinh cũng bất lực, ta cũng giống như vậy.
- Tiểu thư, chẳng lẽ ngươi cứ thỏa hiệp như vậy sao. . .


- Chu gia là Thiên Cung chi chủ, không thể so với Diêm gia.
Mộc Lưu vẫn rõ ràng lợi hại.
Nha đầu lập tức cảm thấy được một cỗ vô lực, Chu gia khổng lồ như vậy, căn bản là vô phương đối kháng.
- Được rồi, chuyện này trước đừng nghĩ, làm tốt chuyện hôm nay đi.


Mộc Lưu điều chỉnh tốt tâm tính, không suy nghĩ chuyện này nữa.
Nhưng mà trốn tránh không phải biện pháp, ngâm thơ đại hội vừa qua, vẫn phải đối mặt.


Lúc này trong một cái sương phòng khác, công tử nhà họ Diêm Diêm Tiếu cũng đang chuẩn bị lấy, lúc này nghe thủ hạ nói người Chu gia đến sương phòng Mộc Lưu, trong lòng rất là tò mò.
- Chu gia cùng Mộc Lưu một mực không có liên hệ, làm sao đột nhiên chạy đi tìm Mộc Lưu.


Diêm Tiếu chắp tay đứng cạnh cửa sổ, nhìn hoa đào phía ngoài thì thào nói ra.


Người này rất khác với Diêm Dương Văn, Diêm Dương Văn thể trạng cường tráng, mà Diêm Tiếu tương đối gầy gò, làn da hơi trắng nõn, ngũ quan không tệ, chẳng qua là da thịt trắng nõn khiến người ta cảm thấy giống như một loại bệnh trạng.


Mà nam tử ngồi ở bên cạnh chính là Thượng Quan Tử Tài trước đó tách ra.
Quan hệ của hai người không tệ, phụ thân Thượng Quan Tử Tài Thượng Quan Đức Nguyên cũng rất thích ngâm thi tác đối, Diêm Tiếu cũng thường xuyên bái phỏng, dần dà quan hệ cùng Thượng Quan Tử Tài không tệ.


- Có thể là đi làm mai đi.
Thượng Quan Tử Tài ăn bánh ngọt lạnh nhạt nói ra.
Diêm Tiếu nghe được câu này rất không cao hứng:
- Thượng Quan, chuyện này không thể nào, Mộc Lưu thân phận đê vị, Chu gia làm sao có thể để ý.


- Mặc dù thân phận Mộc Lưu quả thật thấp một chút, nhưng mà người ta học thức uyên bác, dáng người cũng không tệ, hiện tại Chu Tuấn đã là một phế nhân, chỉ có thể giảm tiêu chuẩn xuống.
Mặc dù Thượng Quan Tử Tài là đang phỏng đoán, thế nhưng loại phỏng đoán này đã đúng rồi.


- Ta không cho phép!
Diêm Tiếu quát lạnh một tiếng, mình truy cầu Mộc Lưu nhiều năm như vậy, sao có thể bằng một câu liền để ngươi Chu gia chiếm đi!
- Chuyện này không đến lượt người lên tiếng, Chu gia là Thiên Cung chi chủ.
- Ta. . .


Diêm Tiếu nhất thời không biết nên phản bác như thế nào, chỉ một câu nói như vậy, liền khiến mình vô lực tranh luận.
Thượng Quan Tử Tài cười khẽ một tiếng:
- Diêm Tiếu, chớ khẩn trương, ta cũng chỉ là suy đoán, có lẽ không phải như thế.


- Chỉ mong không có chuyện này, nếu thật có chuyện này, ta liền xin phụ thân ta ra mặt, ta không đợi!


Thượng Quan Tử Tài cười khổ lắc đầu, Diêm Tiếu muốn dùng tài văn chương của mình đả động Mộc Lưu, thế nhưng không có hiệu quả, nhưng cũng không có dùng lực lượng gia tốc, nếu sớm nhờ phụ thân ngu ngơ kia của Diêm Tiếu, hiện tại đã không xuất hiện loại tình huống này.


Đối với Diêm Tiếu, Thượng Quan Tử Tài không có một chút biểu hiện gì, dù sao cũng muốn kéo xuống nước, mình đã đáp ứng tên đầu trọc kia, ngẫm lại mình cũng quá ngu xuẩn, cảm giác giống như bị lừa, thế nhưng lại không có chứng cứ.


- Được rồi, chuẩn bị cho chuyện hôm nay đi, đã thua nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng thắng một lần chứ.
Diêm Tiếu hít một hơi thật sâu:
- Năm nay nhất định thắng nàng.
- Những năm trước, không phải ngươi đều nói như thế sao?


Thượng Quan Tử Tài bất đắc dĩ hô, trong lòng cũng không coi trọng Diêm Tiếu, tuy nói Diêm Tiếu cũng có mấy phần học thức, nhưng mà cùng Mộc Lưu so ra, vẫn có chênh lệch rất lớn, chỉ hy vọng hôm nay đừng thua quá khó nhìn.


Lúc này Dạ Côn cùng Nghênh Phong đi ở bên trong nội viện, bên hông đều treo Thiên Tú lệnh bài, cũng bị không ít người khiêu chiến.
Thân là cao thủ, có thể tùy tiện tiếp nhận người khác khiêu chiến sao?
Cho nên trực tiếp cho một cái ánh mắt cao thủ, ngươi nhìn mà xử lý đi.


Bất quá Dạ Côn cảm thấy, hoạt động như thế này thật không tệ, nhóm văn nhân trao đổi lẫn nhau, mặc dù Thái Kinh cũng có hoạt động như thế, nhưng cũng không quá lớn.
Lần này trở về nhất định phải đi thúc đẩy phát triển văn hóa mới được, phải bắt kịp bước chân của Thiên Cung a.


Bỗng nhiên, Dạ Côn nhìn thấy một đạo thân ảnh tịnh lệ trong đám người, khiến khóe miệng Dạ Côn nở nụ cười.
- Xuy Tuyết ca, ngươi đi đâu thế?
Nghênh Phong đuổi bám chặt theo.
Mà Dạ Côn chen vào trong đám người, kéo nắm lấy tay nhỏ của mỹ nhân:
- Thanh Thanh, sao nàng cũng tới?


Không sai, mỹ nhân kia chính là Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh giật nảy mình, có người dám vô lễ đối với mình, đang định cho một quyền, khi nhìn thấy cái đầu trọc kia. . . nhất thời không có kịp phản ứng.


Mà Nghênh Phong chạy tới sau lưng cũng một mặt mộng bức, chuyện gì thế này. . . Thiên Cung đệ nhất mỹ nhân thế mà bị Xuy Tuyết ca lãng phí rồi?
Côn ca còn chưa kịp lãng phí đây.
Người xung quanh cũng xì xào bàn tán.
- Gia Cát Thanh có tình nhân? Cũng quá nhanh đi.


- Đúng vậy đúng vậy, chân trước vừa từ hôn với Chu công tử, chân sau đã hẹn hò với nam nhân khác, chậc chậc chậc. . .
- Ngươi nói hẹn hò liền hẹn hò, tại sao lại chọn một tên đầu trọc cơ chứ, cho dù Chu công tử không có tu vi, nhưng ít ra vẫn có tóc a.


- Có lẽ Gia Cát Thanh có đam mê khác người cũng không chừng.
- Thật không nghĩ ra.
Người xung quanh ngươi một câu, ta một câu, thanh danh Gia Cát Thanh càng không xong, chẳng qua là không ai dám ở nói trước mặt.