Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 814: Thần Long Hợp Thể

Nguyên bản Dạ Côn còn đang suy nghĩ, người này tái sinh, hẳn không thể một mực duy trì, khẳng định có thời điểm tiêu hao, chẳng qua là hiện tại xem ra. . . căn bản không có chuyện kia, đánh thế nào cũng không chết, ngược lại có thể mài chết ngươi.
Đấu pháp lưu manh a.
- Làm sao vậy? Có nghi vấn gì không?


Long Liệt mang theo ý cười nhìn về phía Dạ Côn, giống như kẻ chiến thắng đang hỏi người chiến bại.


Dạ Côn cũng không có cảm giác được đau đớn, bởi vì vì tất cả tổn thương đều bị áo giáp màu bạc hấp thu hết, thế nhưng loại đánh không chết này cũng rất biệt khuất a. . . tiếp tục như thế, áo giáp chắc sẽ bị y đánh nát.
- Không có nghi vấn gì.
Dạ Côn từ tốn nói.


- Không có liền tốt, nếu như hiện tại ngươi nhận thua, ta sẽ vô cùng thất vọng.
Diệp Hoa nhìn giữa sân từ tốn nói:
- Nếu như Dạ Côn không nghĩ ra biến pháp ứng đối, trận tiêu hao chiến này sẽ phải thua.
- Tên kia đánh không chết, hơn nữa lực đạo cũng nặng như vậy, cảm giác y là đang gian lận!


Diệp Ly tức giận không thôi, nào có loại phương thức chiến đấu này cơ chứ, cảm giác còn biến thái hơn cả Thanh Hư, ít nhất Thanh Hư không thể vô tận phục sinh được.
Diệp Hoa lạnh nhạt nói ra:
- Chỉ cần là vấn đề, như vậy liền có biện pháp giải quyết, phải xem Dạ Côn có thể nghĩ đến hay không.


- Dùng pháp khí sao?
Diệp Lưu tò mò hỏi.
Tuyệt Thiên âm u nói ra:
- Pháp khí đối với loại chiến đấu này đã không có hiệu quả quá lớn, trừ phi có pháp khi đạt đến cấp bật như bọn hắn, hoặc là tam đoạn.
- Dạ Côn còn chưa ngộ được tam đoạn sao?
Diệp Hoa hướng phía nữ nhi hỏi.


Diệp Ly cùng Diệp Lưu lắc đầu, ít nhất lúc mình rời đi, phu quân còn chưa ngộ được tam đoạn, nhưng lâu như vậy, có lẽ đã ngộ được tam đoạn cũng không chừng, chẳng qua là hiện tại không có lấy ra mà thôi.
- Không phải hắn còn có một thanh Thần Kiếm sao?
Diệp Hoa hỏi lần nữa.


Diệp Diễm đứng ở bên cạnh quăng cục lơ, tỷ phu kiêm muội phu đã đưa Thần Kiếm cho mình, không ngờ vừa mới đưa Thần Kiếm, liền đụng phải đối thủ như vậy, thật quá không may a.
- Có lẽ không muốn dùng đi.
Diệp Ly bất đắc dĩ nói ra.
Diệp Hoa từ tốn nói:


- Dùng Thần Kiếm hẳn có thể tổn thương y, không có Thần Kiếm. . . có lẽ sẽ có chút khó khăn.
Lúc này Dạ Côn cũng không có nghĩ tới Thần Kiếm, mà là cảm giác khôi giáp trên người có chút dị trạng.
Tựa hồ có chút nóng bỏng, giống như dòng máu đang quay cuồng.


Cúi đầu xem xét, Dạ Côn phát hiện áo giáp màu bạc xuất hiện dị trạng, bên trên nhô lên một đầu một vật thể bất minh, tựa hồ là lồi ra tới,
Cho người ta cảm giác, tựa như người nổi giận toát ra gân xanh.
- Giao cho ta.
Dạ Côn bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh.
- Ngươi là. . .
- Ta chính là.


Dạ Côn không nghĩ tới con rồng này thế mà tỉnh lại. . . chẳng lẽ là bị đánh tỉnh lại sao?
Lần này Dạ Côn đoán đúng, đúng là bị đánh tỉnh lại, thật sự nếu không ra tới, chỉ sợ điểm nguyên thần cuối cùng này cũng sẽ bị đánh tan.


Tên đầu trọc này ngu muốn chết, thế mà dùng thân thể bản Thần Long đi ngăn cản lực lượng!
- Ta phải làm thế nào?
Dạ Côn tò mò hỏi.
- Thả lỏng, lần trước ta cũng tiến vào thân thể của ngươi như thế.
Dạ Côn nghe xong nhíu thật chặt lông mày, lời này sao cứ cảm thấy có gì là lạ.


Bất quá Dạ Côn biết, đầu Long này sẽ không hại mình, lần trước nó cũng khống chế qua thân thể của mình.
Cho nên Dạ Côn thả lỏng một chút, hy vọng lúc nó tiến vào, nhẹ một chút là được.
Trong nháy mắt, Dạ Côn cảm giác thân thể không phải của mình, hoàn toàn bị con rồng này chưởng khống.


Lá gan Côn ca cũng tính lớn, dám để cho người khác vào. . . nếu như muốn chơi âm mưu, liền có thể trực tiếp giết chết Côn ca. . .
Dưới tình huống bình thường, người bình thường đều sẽ không để cho một cái Nguyên Thần tiến vào, sợ bị chiếm cứ.
Gào!


Một hồi long ngâm bỗng nhiên vang vọng đại địa, lúc này Dạ Côn phát ra khí tức, toàn bộ đều là Long vị, vô cùng tinh khiết.
Mà vừa rồi chẳng qua là kẹp lấy một chút.


Chỉ thấy khôi giáp trên người bỗng nhiên bành trướng, từng đầu gân xanh màu bạc nhảy ra, lúc này khôi giáp đã không phải lạnh như băng, mà là một loại cảm giác có máu có thịt.
Long Liệt cảm nhận được cỗ khí tức này, nghi hoặc hỏi:
- Ngươi còn là một đầu Long?


- Phế vật không xứng nói chuyện!
Dạ Côn bị khống chế trầm giọng quát, giữa ngón tay bắn ra một đạo lục sắc quang diệu, chiếu xanh toàn bộ bầu trời.
Lông mày Long Liệt hơi hơi xiết chặt, đang muốn lẩn tránh, quang diệu màu xanh lá giữa ngón tay thế mà chia thành hơn mười phần, hình thành một cái hình tròn bao phủ y.


- Long Pháo!
Dạ Côn xòe bàn tay ra, khẽ quát một tiếng.
Oanh!
Ở trong lòng bàn tay Dạ Côn, bắn ra một đạo sóng xung kích màu vàng kim cường độ cao, mặc kệ là đụng vào thứ gì đều có thể giảo sát, biến thành cặn bã.


Y thức Dạ Côn vẫn còn, thấy con rồng này thế mà dùng ra đạo thuật, trong lòng hết sức kinh ngạc. . . không ngờ đạo thuật thế mà tạo nên tác dụng.


Mình muốn tu luyện đạo thuật, nói từ rất nhiều năm trước, thế nhưng vẫn không có bắt đầu, nhìn đầu Long này đi. . . đạo thuật tùy tiện hất lên liền ra tới, liền ngâm xướng cũng không cần, trọng điểm là, đạo thuật có thể vây khốn Long Liệt phải đạt đến đẳng cấp gì?


Lúc này Long Liệt tựa hồ không còn bình tĩnh, nhìn sóng xung kích màu vàng kim từ xa đánh tới, hai tay hung hăng bắt lấy quang diệu màu xanh lá.
Tê tê tê. . .
Chỉ thấy hai tay Long Liệt phát ra tiếng vang bén nhọn, giống như là bị nướng vậy. . .


Thế nhưng Long Liệt cũng không có buông tay, tựa hồ muốn tránh thoát cái lồng giam này.
Không tới một hơi, trên tay Long Liệt đã không còn da thịt. . . chỉ còn lại xương cốt trắng hếu, nhưng cho dù như thế, Long Liệt vẫn đang vùng vẫy muốn thoát khỏi, lồng giam màu xanh lá bị bẻ cong.


Nếu như cho Long Liệt thêm một chút thời gian, chỉ sợ y thật có thể né được.
Nhưng lúc này đã chậm, sóng xung kích kim sắc trong nháy mắt bao phủ Long Liệt, thậm chí đều có thể trông thấy Long Liệt hóa thành tro tàn.
Nhìn sóng xung kích màu vàng kim bay về phía nơi xa, Dạ Côn có chút khϊế͙p͙ sợ.
Cứ như vậy?


Có phải quá qua loa rồi hay không, tên Long Liệt kia không phải siêu cấp cường giả sao? Bị miểu sát như vậy? Liền cặn bã cũng không còn.
Còn nữa, đạo pháp này cũng quá biến thái đi! ! !


Dạ Côn sở dĩ một mực không có tu luyện đạo pháp, đó là cảm thấy cho dù luyện đạo pháp, cũng chỉ là phụ tá, chân chính có thể đánh vẫn là lực lượng.
Nhưng tình huống vừa rồi khiến Dạ Côn hiểu rõ, đạo pháp luyện đến cực hạn, có thể đánh ra tổn thương không ngờ tới.


- Lão tôn thượng, con rể này của ngài thật mạnh a.
Ngụy Thường đứng ở bên cạnh nhịn không được trêu chọc một tiếng, từ trên thực lực đến xem, Dạ Côn rõ ràng đạt tiêu chuẩn.


Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, mặc dù nói tiểu tử này xác thực mạnh, thế nhưng chỉ cần bản tôn không hé miệng. . . vậy ngươi vẫn phải thành thành thật thật.


Mặc dù Diệp Hoa tự ái, nhưng lúc này cũng không thể không thừa nhận Dạ Côn mạnh, đứa nhỏ này thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ, nhưng thực lực lại mạnh như vậy, rèn luyện thêm một chút, sau này có thể bớt đi rất nhiều đường vòng.


Lúc này Dạ Côn hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, thế mà nhẹ nhàng giải quyết như vậy, có chút kinh ngạc. . . cửu tử nhất sinh kia cũng không đáng tin cậy a.
Có lẽ là Côn ca cao hứng quá sớm, nguyên bản khí tức vừa tan biến lại xuất hiện rồi!