Phảng phất đang nói, tiểu tử này không tệ a. . . ở trước mặt Diệp Hoa lại dám kiên cường như thế.
Chẳng trách hai đứa nữ nhi ngốc lại thích.
Làm mẫu thân, Thanh Nhã cùng Đông Hoàng Bạch Chỉ cũng đã nhìn ra, làm con rể Diệp Hoa còn khó hơn làm con dâu rất nhiều.
Nếu như không có khí thế, Diệp Hoa nhất định sẽ xem thường, nếu như khí thế quá mạnh, chỉ sợ sẽ cùng Diệp Hoa đỗi lên.
Hai người đều nhất trí cho rằng, nữ nhi sẽ rất khó tìm phu quân.
Thế nhưng bây giờ nhìn Dạ Côn, tuy nhiên tuổi tác còn nhỏ lại không có tóc, thế nhưng cỗ khí thế này không thua a, ánh mắt nữ nhi vẫn rất tốt.
Diệp Hoa nghe xong bỗng nhiên cười khẽ một tiếng:
- Thoạt nhìn, bản tôn cho ngươi, ngươi không cần.
- Không, đây là vấn đề nguyên tắc.
- Như vậy ngươi là lựa chọn nguyên tắc, từ bỏ nữ nhi bản tôn.
Dạ Côn hít một hơi thật sâu, âm u nói ra:
- Không, con chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ Ly Nhi cùng Lưu Nhi.
- Ha ha ha. . . ngươi cũng biết, cá và tay gấu chỉ có thể chọn một.
Dạ Côn cảm giác, cha vợ trước mắt chính là một cục gạch tinh. . .
- Nếu đã tới, nữ nhân của con, con tự nhiên sẽ mang đi.
Ầm!
Diệp Hoa vỗ bàn một cái, quát lạnh nói:
- Khẩu khí thật lớn, thế mà còn muốn mang nữ nhi bản tôn đi!
- Phải thì như thế nào.
Dạ Côn căn bản không sợ, nếu không thể đồng ý, vậy liền không nói tiếp. . .
Ngoại trừ vài người nhận biết Dạ Côn, không biết Dạ Côn đều cảm thấy, cái tên tiểu trọc đầu này rất ngưu bức.
Đã bao nhiêu năm, cuối cùng cũng xuất hiện một tên nam nhân dám chính diện đỗi lão tôn thượng, hơn nữa còn là con rể của lão tôn thượng, thật rất thú vị.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu tôn thượng quả thật cần một người nam nhân có thể chống đỡ một mảng trời như thế.
Mà tên tiểu trọc đầu này làm không tệ.
Nếu như vừa rồi Dạ Côn ủy khúc cầu toàn, đám huộc hạ cũng sẽ xem thường Dạ Côn, trong lòng sẽ cảm thấy, chỉ là một tên nam nhân ôm bắp đùi, ăn bám mà thôi.
Mà Dạ Côn biểu hiện càng cường ngạnh, đám thuộc hạ càng để mắt.
- Có dũng khí!
Diệp Hoa trực tiếp giơ ngón tay cái lên với Dạ Côn, ngươi tên đầu trọc này. . . nhiều năm như vậy, là nam nhân đầu tiên dám ở trước mặt bản tôn trang bức!
Thượng Hiên đứng dậy, đưa tay khoác lên trên bờ vai Dạ Côn:
- Yên tâm! Còn có ta ở đây!
- Đại ca, còn có ta! ! !
Dạ Tần cũng đi theo đến, cho dù muốn đánh, cũng không sợ.
Liên Hàn cũng đứng lên, cho thấy thái độ của mình.
Nhưng mà theo người bên phía Dạ Côn đứng lên, Diệp Hoa bên kia cũng toàn bộ đứng dậy, mặc dù trong lòng bội phục dũng khí của Dạ Côn, thế nhưng nếu lựa chọn đối lập, vậy chính là địch nhân rồi.
Một cỗ không khí xơ xác tiêu điều lập tức tràn ngập xung quanh.
Lúc này Diệp Hoa còn ngồi, khẽ nhấp một ít rượu, nhàn nhạt hỏi:
- Các ngươi chỉ có ngần ấy người, còn muốn đối nghịch với bản tôn sao?
Thượng Hiên cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cảm thấy ít người liền không thể thắng sao?
- Nếu như các ngươi thua thì thế nào?
Diệp Hoa nhìn về phía Thượng Hiên hỏi.
Nhưng mà Dạ Côn hỏi:
- Vậy nếu như con thắng thì sao?
- Nếu như ngươi có thể thắng, như vậy bản tôn sẽ không bao giờ nhúng tay vào chuyện của các ngươi nữa.
Diệp Hoa từ tốn nói.
Dạ Côn rất hài lòng với câu trả lời này, lập tức nói ra:
- Tốt! Một lời đã định!
Diệp Diễm vụng trộm giơ ngón tay cái lên cho Dạ Côn, lợi hại, ngang tàng! ! !
Về sau liền gọi ngươi là Côn ca, ngưu bức!
- Đã như vậy, chúng ta chuyển sang nơi khác.
Diệp Hoa từ tốn nói.
- Được.
Bữa cơm này chỉ sợ ăn không được, nếu như Dạ Côn thắng, như vậy còn có thể tiếp tục ăn, nhưng nếu như Dạ Côn thua. . . chỉ sợ. . .
Tất cả mọi người sẽ phải thất vọng.
Diệp Ly cũng rất muốn dùng cách thức khác tới xử lý chuyện này, nhưng dựa theo tính cách của phụ thân, ngoại trừ đánh. . . không có lựa chọn khác.
Người Tố gia trông thấy đám người Diệp Hoa rời đi, đều đang tò mò suy đoán bọn họ muốn đi làm gì.
Lần này chính là toàn thể xuất động, khẳng định đã xảy ra chuyện lớn.
Chẳng lẽ bởi vì tên đầu trọc vừa tới sao?
Thật hy vọng bọn họ mau chóng rời đi, đừng tới Tố gia nữa... hiện tại Tố gia giống như đối địch với toàn thiên hạ, thật khiến người ta đau đầu.
Rất nhanh, mọi người liền đi tới mục tiêu.
Nơi này chính là chỗ lần trước Thanh Hư cùng Lăng Chiến chiến đấu, khắp nơi đều là hố to, nhìn mà than thở.
Mà Dạ Côn thấy đất đai dưới chân, cũng hơi hơi giật mình, nơi này tựa hồ phát sinh qua chiến đấu, hơn nữa còn phi thường lớn.
- Liền ở nơi này.
Diệp Hoa từ tốn nói.
- Được.
Đám người Dạ Côn đi sang một bên, mà Diệp Hoa mang theo người của mình đi sang một bên.
- Dạ Côn, chờ ta đi gặp bọn họ một chút, đúng là quá phách lối!
Thượng Hiên đã không kịp chờ đợi muốn đi thử sâu cạn.
Nhưng mà Dạ Côn nhẹ nói ra:
- Cha vợ, trước hết để con đi thử trước đã, nếu như con không xong, ngài lại đến.
- Đại ca, hay là để ta lên trước đi.
Dạ Tần đề nghị.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ cười nói:
- Đệ đệ, này dù sao cũng là chuyện của đại ca, trận đầu để cho ngươi lên, bọn họ còn tưởng rằng ta sợ.
- Ừm, vậy đại ca phải cẩn thận một chút.
Dạ Tần lo lắng nói ra, thực lực của đối phương không thể coi thường.
Nhưng mà Diệp Hoa bên này.
- Phụ thân.
Diệp Ly kêu một tiếng rất bất mãn, cần phải đánh nhau mới có thể giải quyết vấn đề sao. . .
Diệp Hoa trầm giọng nói ra:
- A Ly, việc đã đến nước này, con không cần nhiều lời, lẳng lặng nhìn là được rồi.
Đông Hoàng Bạch Chỉ ra hiệu nữ nhi đừng thuyết phục, chỉ cần Dạ Côn có thể thắng, như vậy liền không có vấn đề gì, chỉ là muốn thắng Diệp Hoa. . . thật vô cùng khó khăn.
Diệp Ly biết ý của mẫu thân, hiện tại chỉ có biện pháp này.
- Lão tôn thượng, để người nào lên trước?
Ngụy Thường đứng sau lưng Diệp Hoa nhẹ giọng hỏi.
- Trước hết để cho Dạ Côn giật mình đi.
- Hiện tại sao?
Ngụy Thường có chút ngoài ý muốn, còn tưởng rằng sẽ tìm thời cơ càng tốt hơn.
- Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, đi đi.
- Vâng, lão tôn thượng!
Lúc này Dạ Côn đã đi ra, hướng phía mọi người hô:
- Tới đi. . .
Thấy Côn ca kêu gào, mọi người cũng cười khẽ một tiếng, tiểu tử này vẫn rất thú vị.
Ngụy Thường dần dần đi ra.
- Ngươi?
Dạ Côn tò mò hỏi một tiếng.
Ngụy Thường lắc đầu:
- Không phải ta và ngươi đánh, là y đánh với ngươi.
Ngụy Thường nhìn về phía Dạ Tần sau lưng Dạ Côn.
Theo Ngụy Thường nói như thế, Dạ Côn lộ ra vẻ kinh ngạc, Dạ Tần đứng ở phía sau cũng giống như thế.
- Ngươi là có ý gì?
Dạ Côn trầm giọng nói ra, nếu muốn đánh liền đánh, đừng đùa nghịch âm mưu.
- Không có ý gì, ngươi trước đánh với đệ đệ ngươi một trận.
Ngụy Thường từ tốn nói.
- Ta cũng không phải tới biểu diễn đánh nhau cho các ngươi xem! ! !
Dạ Côn quát lạnh một tiếng, các ngươi thật quá phách lối!
Ngụy Thường cười khẽ một tiếng:
- Chẳng lẽ ngươi không có tò mò, vì sao đệ đệ ngươi lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy sao?
Trong lòng Dạ Côn trầm xuống.
Vẻ mặt Dạ Tần dần trở nên ngưng trọng.
- Lực lượng của đệ đệ ngươi, là chúng ta cho. . .
Ngụy Thường nhẹ nói ra.
Dạ Côn khϊế͙p͙ sợ!
Dạ Tần cũng bị rung động đến!