Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 794: Hồng Môn Yến

- Không được, trước đó không phải đã nói rồi sao? Ta là trộm chạy ra, nếu để cho phụ thân biết ta đi cùng với ngươi, chỉ sợ hậu quả khó mà lường được, bất quá ngươi yên tâm, ta đứng ở bên phía của ngươi. . .
Diệp Diễm vỗ vỗ bả vai Dạ Côn.


Trong lòng Dạ Côn thở dài, nguyên bản tiểu tử này cũng sợ cha vợ như vậy.
Ngay cả con ruột đều sợ, huống chi là con rể đây.
- Đã như vậy, cữu tử ngươi liền rời đi trước đi, chớ bị ta liên lụy.
Dạ Côn bất đắc dĩ nói ra, tựa như đang nói, ngươi là sợ cho nên mới rời đi.


Quả nhiên, Diệp Diễm có chút khác thường.
Thế nhưng vừa nghĩ tới phụ thân lợi hại, vẫn cảm thấy không chọc thì tốt hơn.
- Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, ngày sau gặp lại!
- Thuận buồm xuôi gió.
Dạ Côn khẽ cười nói.
Thậm chí còn tới ôm một hồi, giống như tình cảm rất tốt vậy.


- Tình cảm không tệ lắm.
Đột nhiên một âm thanh vang lên.
Chuyện này khiến Diệp Diễm giật nảy mình.
Bị phát hiện rồi sao! ! !
Chỉ thấy trong hư không xuất hiện một đạo vòng xoáy màu đen, bên trong đi ra một bóng người. . .


Người này dĩ nhiên chính là Ngụy Thường, lúc này mặc trường bào rộng rãi màu đen, hai tay cắm vào trong tay áo, ánh mắt bình tĩnh. . .
Thượng Hiên nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, khẽ nhíu mày một cái, ngay cả Liên Hàn bên cạnh cũng giống như vậy.
Nam nhân này. . . không phải. . . y không phải người! ! !


Chỉ là một bộ túi da.
Lúc này trong lòng Thượng Hiên thầm nghĩ, xem ra mình vẫn chủ quan, hẳn nên gọi đám thuộc hạ của mình đến. . . thực lực của đối phương rất cường hãn! ! !
- Ngụy thúc.
Diệp Diễm còn có biện pháp nào, hướng phía Ngụy thúc chắp tay.


Dạ Côn thấy thế, cũng học Diệp Diễm bộ dáng, hướng phía Ngụy Thường chắp tay hô:
- Ngụy thúc.
Ngụy Thường khẽ ừ:
- Một đường chạy đến, trở về ăn một chút gì đi.
Dạ Côn sững sờ, tình huống như thế nào? Kêu mình trở về?
Không phải là Hồng Môn yến đấy chứ! ! !


Lúc này Dạ Côn không khỏi cảnh giác lên.
Mà Diệp Diễm nhếch miệng cười nói:
- Đã các ngươi có việc đàm, ta liền không quấy rầy, về trước đây.
- Diệp Diễm, lão tôn thượng muốn gặp ngươi.
Diệp Diễm toàn thân chấn động, trong lòng toát ra hai chữ.
Xong phim.


- Như thế à, rất lâu không có gặp phụ thân rồi, thật rất nhớ.
Nụ cười kia của Diệp Diễm rất miễn cưỡng, nhớ cái gì cơ chứ. . . ước gì chạy bao xa hay bao xa đây.


Ngụy Thường nhìn Dạ Tần sau lưng Dạ Côn một chút, vẻ mặt Dạ Tần hơi hơi trầm xuống, trong lòng nhất thời cảm giác rất không thoải mái, bắt đầu cảnh giác lên.
Ngụy Thường đương nhiên sẽ nhìn Dạ Tần thêm vài lần, dù sao Dạ Tần là nhiệm vụ của mình.
- Hai vị này chắc là phụ mẫu Mộ Nhi đi.


Ngụy Thường hướng phía Thượng Hiên cùng Liên Hàn nhẹ nói ra.
Thượng Hiên từ tốn nói:
- Đúng vậy.
- Mộ Nhi trong khoảng thời gian này ở trong phủ rất an toàn, không có nhận bất kỳ ủy khuất nào, hai vị cứ yên tâm.
Dạ Côn thấy Ngụy Thường nói như vậy, thầm nghĩ không ổn.


Đây giống như muốn lôi kéo cha vợ của mình vậy, căn bản không muốn trở mặt, chuyện này không giống như mình nghĩ a.
Không phải là cột người không thả sao?
Liên Hàn lạnh giọng nói ra:
- Nếu như nữ nhi của ta nhận ủy khuất, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Phu nhân yên tâm.


Ngụy Thường nhẹ nói ra, cũng không tức giận.
Dạ Côn nghi hoặc nhìn về phía Diệp Diễm, trước đó ngươi không phải nói, người trong nhà các ngươi đều rất ngưu bức sao?
Làm sao hiện tại. . . khắp nơi nhượng bộ a, sao ta không nhìn thấy ngưu bức của bọn họ ở đâu?


Diệp Diễm cũng rất nghi hoặc a, hôm nay Ngụy thúc có chút khác thường.
- Vậy liền dẫn đường đi.
Thượng Hiên từ tốn nói.
- Đi theo ta là được.
Ngụy Thường nhẹ nói ra, chậm rãi quay người, nổi bồng bềnh giữa không trung dẫn đường.
Dạ Côn hướng phía Diệp Diễm hỏi:


- Cữu tử, hình như ngươi rất sợ y?
- Đây là Ngụy Thường, một trong các thuộc hạ của phụ thân ta, rất trâu bò. . .
Diệp Diễm nhẹ nói ra.
- Sao ta không nhìn thấy y trâu bò ở chỗ nào?
- Ách. . . chuyện này ta cũng không biết.
Diệp Diễm bất đắc dĩ cười nói, hôm nay có chút khác thường.


Đại khái nửa khắc sau, rốt cục đã tới bên ngoài Thiên Lý Thành, tất cả mọi người hạ xuống đi bộ.
Diện tích Thiên Lý Thành chỉ bằng một nửa Thái Kinh, nhưng trình độ to lớn lại không thua kém một chút nào, đến một cái địa phương mới, Dạ Côn cùng Dạ Tần đều đang quan sát xung quanh.


Kiến trúc xung quanh không khác Thái Kinh là bao, chẳng qua là nữ hài tử trên đường. . . ăn mặc có chút mát mẻ a.
Bờ eo trắng thon, oạch ~


Côn ca đi trên đường, lọt vào mắt không ít cô nương, mà Tần ca cũng giống như vậy, dáng người uy mãnh, phối hợp với vết sẹo trên mặt, đây đúng là chân nam nhân điển hình.
- Đại ca, cô nương Thiên Lý Thành thật không biết xấu hổ.
Dạ Côn: ......


Nhìn eo của người ta, còn nói người ta không biết xấu hổ, đệ đệ. . . ngươi đây mới là không biết xấu hổ a.
Thiên Lý Thành quả thật có một cỗ phong vị khác, những cô nương này thật quá gợi cảm.


Nhưng Côn ca còn chưa quên Thiên Trạch nắm đó, những cô nương kia không chỉ gợi cảm, vừa thấy nam nhân liền nhào. . .
Cũng là có một phong vị khác.
Ở Đông U lâu, nhìn quen cô nương Đông U, hàm súc đẹp. . .
- Nhìn cái gì đấy! ! !
Liên Hàn khẽ quát một tiếng.
- Không có nhìn gì cả.


Vừa rồi Thượng Hiên chỉ hơi liếc bắp chân cô nương nhà người ta một cái, thế mà bị bắt được.
Liên Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Thế nào, bây giờ muốn thử tiểu cô nương nhu tình sao.
- Nào có. . . nhìn nàng nói kìa, lão cũng có một loại phong vị khác a.


Mặt Liên Hàn trong nháy mắt liền âm trầm:
- Ngươi đang nói ta già?
Trong đầu Thượng Hiên toát ra bóng dáng của Dạ Minh, nữ nhân. . . cho dù già thế nào, ngươi cũng phải nói nàng trẻ tuổi.
- Làm sao lại thế, nàng vẫn non giống như hạt bồ đào vậy.
Thượng Hiên khẽ cười nói.


Liên Hàn hừ lạnh một tiếng, không nói.
Nhưng mà ở trong lòng Thượng Hiên lại nhiều hơn một câu, chẳng qua là hiện tại biến thành hạt bồ đào khô, lời này không dám nói, sợ bị đánh chết.
Thưởng thức phong thái Thiên Lý Thành, rất nhanh mọi người liền đi tới Tố gia.


Tại Thiên Lý Thành, mọi người đều biết Tố gia tồn tại, chẳng qua là không biết. . . Tố gia là cổ lão thế gia.
Lúc này Dạ Côn nhẹ giọng hỏi:
- Cữu tử, chút nữa ta cần chú ý chuyện gì không?


- Lúc phụ thân nói chuyện, đừng có phản đối ông ấy là được, ông ấy nói cái gì chính là cái đó.
Diệp Diễm tổng kết ra kinh nghiệm, chống lại phụ thân, không có quả ngon để ăn.
Dạ Côn cảm giác, đây là một người không nói lý. . . không phải cảm giác, mà là khẳng định!


Tại cửa ra có hai chiến sĩ mặc khôi giáp màu đen đang đứng, Thượng Hiên từ trên người bọn họ, không cảm giác được sinh mệnh gợn sóng.
Hai người này đã chết.
Chuyện này khiến Thượng Hiên âm thầm giật mình.
- Mở cửa.
Ngụy Thường lên tiếng hô.


Hai vị hắc giáp chiến sĩ mở cửa ra, cung kính cúi đầu.
- Các vị, mời. . .
Ngụy Thường đứng ở bên cạnh cười nhẹ một tiếng.
Dạ Côn nhìn vào bên trong, hít một hơi thật sâu, nếu tới. . . vậy liền chơi đi! ! !
Cha vợ! ! !