Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 791: Lễ Gặp Mặt

- Ngồi thì không cần, ta và ngươi không quen.
- Trước lạ sau quen mà, có phải hay không đại cữu tử.
Dạ Côn cảm thấy mình có thể lôi kéo vị đại cữu tử này một thoáng, nói không chừng còn có kết quả không tưởng tượng nổi.


- Ai trước lạ sau quen với ngươi, đừng ở chỗ này kéo quan hệ, đối với hôn sự của các ngươi, ta cực lực phản đối!
Khi Diệp Diễm biết muội muội của mình thế mà thành hôn, biểu thị vô cùng rung động cùng không hiểu, lấy tính cách của Lưu Nhi, đời này không thành hôn cũng là chuyện bình thường.


Thế nhưng bây giờ, không chỉ thành hôn, ngay cả hài tử cũng đã lớn như vậy, Diệp Diễm thật không thể nào hiểu được, đến cùng là một nam nhân như thế nào, lại có thể lừa gạt muội muội của mình tới tay, đây tuyệt đối liền là một tên tình thánh.


Song khi Diệp Diễm biết, tỷ tỷ của mình thế mà cũng lập gia đình, liền hoàn toàn là cả kinh nói không ra lời.
Rồi khi Diệp Diễm biết, tỷ tỷ và muội muội cùng gả cho một người, kém chút thở không ra hơi, trực tiếp đi bán muối.


Y phải mất mấy ngày mới tiêu hóa được tin tức này, nhưng vẫn không nghĩ ra, tỷ tỷ và muội muội ưu tú như thế, vì sao lại cùng cảm mến một nam nhân, chẳng lẽ người này có chỗ nào tương đối đặc thù hay sao?
Hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, tên trọc! Không có tóc! ! !


Chẳng lẽ khẩu vị của tỷ tỷ và muội muội nặng như vậy sao, đều ưa thích không có tóc. . . ta thảo! ! !
Lúc này trong lòng Diệp Diễm giống như dời sông lấp biển, nếu như không phải tỷ tỷ và muội muội khẩn cầu, y chắc chắn sẽ không chạy đến nơi đây. . .


Hiện tại Dạ Côn xem như biết, chuyện của mình cùng Ly Nhi và Lưu Nhi, cả nhà đều rất phản đối.
Đối với chuyện này, Dạ Côn cũng hữu tâm vô lực, nhưng cũng không thể mặc kệ.
Đại cữu tử thoạt nhìn cũng khá dễ nói chuyện, nếu như mình giảng đạo lý với y, có lẽ y vẫn nghe vào.


- Ta đã sớm nghe Ly Nhi nói qua ngươi, còn có chuyện các ngươi khi còn bé.
Côn thức lừa dối chính thức mở màn, muốn thu hoạch được cữu tử tín nhiệm, liền phải kéo gần khoảng cách lại.
Diệp Diễm nghe xong nhíu chặt lông mày, không ngờ tỷ tỷ thế mà nói tai nạn xấu hổ khi còn bé cho hắn nghe.


Không đúng, vậy mình vẫn phải gọi hắn một tiếng tỷ phu, chẳng phải là thua thiệt lớn hay sao!
Tiếng tỷ phu này nhất định không thể thừa nhận!
- Đừng hòng lôi kéo làm quen.


- Ngươi là đại cữu tử, cũng là tiểu cữu tử của ta, đều là người một nhà, lần đầu gặp mặt, làm tỷ phu kiêm muội phu, dù sao cũng phải cho ngươi một cái lễ gặp mặt.


- A, còn đưa lên lễ tới, Diệp Diễm ta đời này bằng phẳng, cho tới bây giờ đều sẽ không tiếp nhận hảo ý của kẻ địch, ngươi từ bỏ ý nghĩ đó đi!
Diệp Diễm vừa mới nói xong, liền cảm giác một cỗ uy áp kinh khủng ngưng tụ ở xung quanh.


Tiếng long ngâm xuyên qua đại địa, gào thét bay tới, cuối cùng hóa thành một thanh kiếm rơi vào trong tay Dạ Côn.
- Đây là Hỏa Vân Phần Thiên, Thần Kiếm.
Dạ Côn vung vẩy Hỏa Vân Phần Thiên trong tay, một cỗ sóng khí tản ra bốn phía, uy phong lẫm liệt.


Dạ Tần đứng ở bên cạnh rất kinh ngạc, đại ca thế mà đưa Thần Kiếm, đây cũng quá ngưu bức đi.
Đối với Hỏa Vân Phần Thiên, Dạ Côn cảm thấy giữ lấy cũng vô dụng, huống hồ mẫu thân cũng đã nói, không thể quá ỷ lại Thần Kiếm...


Vốn định cho đệ đệ chơi, thế nhưng đệ đệ cảm thấy mẫu thân nói có đạo lý, cho nên liền cự tuyệt.
Thời đại này Thần Kiếm đều không truyền ra ngoài, thế nhưng đưa cho cữu tử, biến cữu tử thành người mình, như vậy ở bên trong Diệp gia bọn họ, người nói chuyện giúp mình sẽ nhiều hơn. . .


Mà lần này là nhi tử của cha vợ, dùng một thanh kiếm đổi lấy, đáng giá.
- Đây là Thần Kiếm. . .
Diệp Diễm nhìn Hỏa Vân Phần Thiên trong tay Dạ Côn, nói nhỏ lấy. . . ánh mắt mang theo một cổ nóng rực.


Lần hành động này, Diệp Diễm cùng Diệp Thần cũng không có tham dự, bọn họ đều lưu lại đại bản doanh giữ nhà. . . thế nhưng cũng nghe nói chuyện Thần Kiếm, cũng rất muốn mở mang kiến thức Thần Kiếm một chút.
Hiện tại thấy một lần, quả nhiên danh bất hư truyền.


- Không sai, đây là Thần Kiếm! Chính là loại kiếm lợi hại nhất trên thế giới này, có được nó, chẳng khác nào có được hết thảy.
Dạ Côn mang theo ngữ khí sục sôi nói ra, cộng thêm Thần Kiếm tán phát uy áp, cảm giác vô cùng dọa người.


Thượng Hiên cùng Liên Hàn nghe không nổi nữa, tạm thời bay mất.
Diệp Diễm ho nhẹ một tiếng, chững chạc đàng hoàng nói ra:
- Hôm nay tới đây, là truyền lời thay tỷ muội của ta
Dạ Côn nghe xong, cảm giác có hy vọng. . . Thần Kiếm vẫn có chút hữu dụng.


Một bước đi đến trước mặt Diệp Diễm, trực tiếp giao Hỏa Vân Phần Thiên trong tay cho Diệp Diễm:
- Nếu là truyền lời, đó cũng là một phần tâm ý, đây là tâm ý của ta, ngươi nhất định phải nhận lấy.
- Vậy sao được, đây chính là Thần Kiếm, ngàn vạn lần không được.


Diệp Diễm tranh thủ thời gian từ chối, chẳng qua là cường độ từ chối cũng có chút cổ quái.
- Được, làm sao không được, chúng ta là người một nhà, đưa chút lễ có làm sao?
- Nói thật cũng có chút đạo lý.
Diệp Diễm nghiêm túc nói.
Dạ Côn cười tủm tỉm nói ra:


- Nếu như Ly Nhi các nàng ở đây, sẽ phi thường tán thành cách làm của ta, nếu như không làm, các nàng sẽ mắng người phu quân này cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn đây.
- Vậy vẫn không được, thu không được thu không được.
Gương mặt Diệp Diễm viết rõ hai chữ cự tuyệt, thế nhưng tay lại cầm rất chặt.


Dạ Côn một mặt uể oải:
- Đã như vậy, ta liền đưa thứ khác vậy.
Bỗng nhiên, Dạ Côn cảm giác tay cữu tử cầm kiếm rất chặt.


- Ầy, tỷ phu kiêm muội phu, vừa rồi ta cũng nghiêm túc suy tính một chút, nếu như không thu, tỷ tỷ của ta khẳng định rất thương tâm, ta cũng không muốn nhìn thấy các nàng thương tâm, cho nên hảo ý của ngươi, ta tạm thời nhận lấy, thay ngươi bảo quản một thoáng.


Nói xong liền vừa dùng lực, trực tiếp bắt đầu thưởng thức Thần Kiếm trong tay.
Dạ Côn xem như phục, vừa rồi còn một mặt không muốn, không tiếp thụ bất kỳ hảo ý, nhìn hiện tại một chút. . . đừng đề cập vui vẻ bao nhiêu.
Chỉ hỏi ngươi một câu!
Thơm hay không!


Bất quá Dạ Côn thật lòng muốn giao Thần Kiếm cho Diệp Diễm, quả thật muốn lôi kéo một đứa con trai của cha vợ, đối với mình vẫn rất có trợ giúp.
- Cữu tử, hiện tại Thần Kiếm cùng ta buộc chung một chỗ, bây giờ muốn chuyển cho ngươi, ta còn cần làm một ít chuyện.
Dạ Côn nghiêm túc nói ra.


- Thế ư? Cần làm gì?
Diệp Diễm tò mò hỏi, Thần Kiếm thật đúng là đồ tốt, phụ thân còn không có đây. . .
- Thần Kiếm rất lợi hại, cho nên chuyển di cho những người khác, sẽ nhận Thần Kiếm trừng phạt, nhưng ai bảo ngươi là người một nhà, cho nên Dạ Côn ta cam nguyện tiếp nhận phần thống khổ này! ! !


Dạ Côn giơ nắm đấm, ngữ khí mang theo hào khí vạn trượng.
Diệp Diễm nhìn Dạ Côn, cảm giác tỷ muội phu rất giảng nghĩa khí a!
- Nếu là như vậy, hay là trả lại cho ngươi đi.
Dạ Côn: ......
Côn ca nói những lời này, không phải muốn ngươi trả, là muốn ngươi cảm động! ! !
Dạ Côn thật sâu thở dài:


- Hiện tại đã muộn, Thần Kiếm có linh tính, lúc ta giao kiếm vào trong tay ngươi, ta đã phản bội nó, nó đã hận ta...