- Ta rất thích biểu tình này của ngươi, đoán chừng chính ngươi còn chưa có thử qua bị một chiêu chém chết, vậy ta liền để ngươi thử một chút.
Sắc mặt Thanh Hư lạnh lẽo, dám ở trước mặt mình phát ngôn bừa bãi, vậy chỉ có tử vong làm bạn với ngươi.
Ly Hàn Phá Thần lần nữa trở nên mãnh liệt, lần này... lực lượng hủy thiên diệt địa không chút chần chờ, quang mang to lớn trong nháy mắt giống như mặt trời bao phủ vạn vật/
Oanh một tiếng!
Quang mang chói mắt phảng phất muốn xé rách thiên địa, không thể không nói... một chiêu này quả thật rất mạnh, bên trong còn kèm theo uy áp của Thần Kiếm.
Nếu Thanh Hư đón đỡ một chiêu này, chỉ sợ sẽ phải thụ thương.
Thế nhưng đoàn đội Diệp Hoa đã sớm biết uy lực của vũ khí này, từ đó áp dụng một loạt biện pháp nhằm vào.
Tựa như Diệp Hoa nói, Thần Kiếm mặc dù lợi hại, nhưng vẫn phải xem là ai đang dùng, đương nhiên... khống chế Thần Kiếm cũng là một loại biện pháp.
Thanh Hư liền lựa chọn cách này.
Biến một thanh kiếm hệ tăng phúc thành một thanh kiếm có tính chất ăn mòn, phức tạp ở trong đó cũng chỉ có Thanh Hư mới biết.
Mây đen giăng đầy bầu trời dần dần tán đi, ánh sáng dần dần rơi xuống, nguyên bản ốc đảo đã không thấy, biến thành một cái hố cực lớn.
Thanh Hư vẫn đứng tại chỗ, trùng kích vừa rồi cũng không tạo thành tổn thương cho y, áo bào trên người đều không bị bẩn.
Đấu Phù Thế ở phía sau thầm nghĩ, Thanh Hư lão đại xuất chiêu thật lợi hại, ngàn vạn không nghĩ tới, kiếm của Thanh Hư lão đại thế mà có thể khống chế kiếm của người khác, thậm chí còn có thể phóng thích chiêu thức của người khác, đây cũng quá nghịch thiên đi.
Càng quang trọng hơn chính là, kiếm của Thanh Hư lão đại, còn không có ra khỏi vỏ... chẳng qua là lộ ra lưỡi kiếm.
Bên trong hố to có một thanh trường kiếm mất đi màu sắc, thi thể Như Dương đã không thấy đâu, phía dưới công kích khủng bố như thế, căn bản không gánh được, huống hồ vừa rồi Như Dương nhìn thấy kiếm của mình chém tới, cả người đều bối rối, căn bản không có triển khai bất kỳ chiêu thức phòng ngự nào, chết đến mức không thể chết lại.
Lúc này vẻ mặt của Lăng Chiến cùng Bất Bại đều rất nghiêm túc, đây là sự tình không thể tưởng tượng được lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, tên mập mạp kia có thể khống chế kiếm của đối thủ.
Đây chính là kiếm được Thần Kiếm gia trì, nói khống chế liền khống chế.
Xem ra mình đã xem thường đám người Thiên Phạt này, không có một chút công phu, sẽ không dám đi làm kẻ xâm lược vị diện.
- Gia chủ, loại tình huống này chỉ sợ ngươi cũng chưa từng thấy qua đi.
Bất Bại nhìn mà sợ hãi, nhịn không được hỏi.
Lăng Chiến nhẹ gật đầu:
- Quả thật chưa thấy qua, thành viên Thiên Phạt thật lợi hại, bất quá như thế mới có tính khiêu chiến, nếu chỉ là binh tôm tướng cua, vậy sẽ không có ý nghĩa.
- Đúng vậy, cũng may Kiếm Linh của y cũng tiêu tán trong vụ nổ, loại chiêu thức này nếu như có thể sử dụng vô hạn, vậy thì thật có chút biến thái.
Nhưng vào đúng lúc này, bên trong hố sâu tựa hồ xuất hiện một đoàn tím đen nhỏ, chuyện này khiến Lăng Chiến cùng Bất Bại cảm thấy không ổn.
Kiếm Linh sao có thể chịu được thương tổn như vậy?!
Thanh Hư làm luyện độc đại sư, từng nghĩ qua vô số giả thuyết, mục tiêu chính là không có sơ hở nào, trải qua Thanh Hư cải tạo, hiện tại cho dù Tà Mị chia năm xẻ bảy, đều có thể gây dựng lại.
Nhưng kỳ thật nó cũng có một điểm yếu nhỏ, đây cũng là vấn đề hiện tại Thanh Hư không có cách nào phá giải.
Đó chính là tại thời điểm Tà Mị xâm nhập khống chế, phải có một loại khẩu lệnh.
Đây cũng là tại sao phải đợi đến khi Như Dương hô lên một câu giết kia.
Tựa hồ muốn dùng chiêu thức đối phương, nhất định phải biết tên của đối phương, như thế Tà Mị mới có thể chủ đạo phóng thích vũ khí.
Nhưng nếu như không biết, vậy chẳng qua là đơn giản khống chế, đây cũng không phải chuyện Thanh Hư mong muốn, phóng thích chiêu thức đối phương, như thế càng thú vị, nhất là nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, loại cảm giác kia thoải mái đến mức toàn thân dễ chịu.
Tà Mị lần nữa ngưng kết ra, một đầu u vụ màu tím đen lần nữa xuất hiện.
Sống lại.
Ngươi có thể làm sao...
Thu hồi lưỡi kiếm Tà Mị vào trong, Thanh Hư từ tốn nói:
- Người tiếp theo.
Lăng Chiến hít một hơi thật sâu:
- Tại sao ta cảm giác y là đang hư trương thanh thế.
- Đúng vậy, vừa rồi y lập tức triệu hồi vật kia, hẳn là không thể tiếp tục dùng nữa.
Bất Bại nhẹ giọng phỏng đoán nói, cao thủ luôn chú ý đến chi tiết, phải cẩn thân quan sát từng chi tiết nhỏ của kẻ địch, như thế mới có thể thủ thắng.
- Kiếm là hảo kiếm, còn có thể khống chế kiếm của người khác, đáng tiếc phí phạm rất nhiều đạo lực, Như Dương chết có ý nghĩa.
Lăng Chiến nhẹ nói ra, trong giọng nói thế mà mang theo ý cười, Như Dương chết đối với Lăng Chiến mà nói, căn bản không coi vào đâu, một chút tiếc hận đều không có.
Bất Bại từ tốn nói:
- Nếu như là chúng ta, chỉ sợ cũng có chút không kịp trở tay.
Lăng Chiến nghe xong nuốt nuốt, cũng không nói gì, thế nhưng Bất Bại biết mình nói sai.
Cho dù biết là như thế, thế nhưng không thể nói ra được, giống như nói gia chủ của mình không được vậy.
- Gia chủ, để ta đi giải quyết y đi.
Bất Bại tiến lên trước một bước, hướng phía Lăng Chiến chắp tay quát nhẹ, khí thế bất phàm.
Lăng Chiến lần nữa lộ ra nụ cười:
- Làm phiền Bất Bại rồi.
- Nên làm.
Bất Bại nhẹ cười nói, nước đã thử qua, đối với Bất Bại mà nói, đã đủ...
Đấu Phù Thế nhìn thấy trận doanh đối phương tựa hồ muốn ra Tiểu Vương, trong lòng rất là tò mò.
Hình như bọn họ cũng không sợ hãi, chẳng lẽ lực chấn nhϊế͙p͙ còn chưa đủ đủ sao?
Không nên bị Thanh Hư lão đại dọa đến tè ra quần sao, còn có gan tiếp tục chiến, đúng là không muốn sống nữa mà.
Nếu để cho bọn họ biết, một chiêu này của Thanh Hư còn có thể dùng, như vậy sẽ không qua loa lên như thế.
Lý do ở trên đều là xây dựng ở... Thanh Hư chỉ có thể dùng một lần.
Mà lúc này Thanh Hư cũng có chút kinh ngạc, kinh ngạc dũng khí của đối phương.
Lần này tới chiến, hẳn là một kẻ mạnh hơn, vậy thì càng thú vị... dù sao khảo thí Tà Mị, còn cần rất nhiều tài liệu.
Ý của lão tôn thượng, làm thuộc hạ làm sao có thể không hiểu đây.
Bất Bại từ không trung chậm rãi hạ xuống, đứng cách Thanh Hư hơn ba trượng, không có trực tiếp động thủ, mà là chắp tay:
- Tại hạ Bất Bại, còn không biết tên của các hạ.
Thanh Hư cảm thấy, người này không phải tới chiến, mà là tới ngưng chiến.
Bất quá thái độ không tệ, mạnh hơn tên không có đầu óc vừa rồi nhiều.
- Gọi ta Thanh Hư là được.
Bất Bại khẽ cười nói:
- Vừa rồi ta đứng ở bên cạnh đã nhìn thấy, kiếm của các hạ thật khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt, lần nữa tin tưởng một chuyện, thiên hạ vạn kiếm, không thiếu cái lạ.
- Quả thật là như thế, thiên hạ to lớn có rất nhiều thứ không biết, không bằng đánh trước rồi trò chuyện.
Thanh Hư không muốn nói chuyện phiếm với tên Bất Bại này, kỳ thật loại người này rất dối trá, trong lòng hận không thể giết chết ngươi.
Bất Bại nhẹ gật đầu:
- Ta chỉ muốn để các hạ nghỉ ngơi một chút, không muốn giậu đổ bìm leo, nếu các hạ không cần, như vậy tại hạ liền không khách khí.
Đấu Phù Thế nghe xong liền phục, Thanh Hư lão đại còn cần nghỉ ngơi sao?