Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 756: Chu Gia

Lúc này, địa phương Chu Hoài Nhân xuất hiện thoạt nhìn vô cùng thần thánh...


Phía dưới là một tầng mây, tựa như cây kẹo đường, một tòa tòa cung điện uy nghiêm nổi bồng bềnh giữa không trung, con đường do mây tạo thành kết nối tất cả cung điện, lúc này trời chiều bao phủ Thiên Cung, hình ảnh duy mỹ hoàn hảo.
Không hổ là nơi Thần tộc năm đó ở, mỹ cảnh...


- Chu thúc thúc, ta... ta... đi về trước.
Mộ Dung Khang tranh thủ thời gian cáo từ.
Chu Hoài Nhân nhẹ gật đầu, lập tức từ tốn nói:
- Biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói không?
Mộ Dung Khang dừng một chút, quay người cung kính nói ra:
- Ta hiểu rõ.
- Rất tốt, đi đi.


Mộ Dung Khang lần nữa chắp tay, liều mạng chạy đi.
- Phân Thần, ngươi đưa nó về trước đi.
Chu Hoài Nhân hướng phía lão giả từ tốn nói.
Phân Thần hướng phía Chu Hoài Nhân chắp tay:
- Vâng!


Mà Chu Hoài Nhân đi ở trên đường mây, tựa hồ đang suy nghĩ... ở đây không thể so với Thái Kinh, Thiên Cung quả thật không nhiều người.
- Lão gia, vì sao vừa rồi không giết bọn hắn... tên đầu trọc kia thật quá đáng giận! Quá làm càn!
Tiểu Bạch đi ở bên cạnh lạnh giọng nói.


Chu Hoài Nhân bất đắc dĩ nói ra:
- Điện Hoàng tại.
Tiểu Hắc sắc mặt xiết chặt:
- Lão gia, ngươi phát hiện tung tích của Điện Hoàng?
- Không, Điện Chủ tụ tập, vậy liền đại biểu Điện Hoàng tại, đây là đạo lý thiên cổ bất biến.


- Nhưng không phải lão gia nói, những Điện Chủ kia đều là muốn đi diệt trừ Thiên Phạt sao? Cho nên mới tụ tập tại Thái Kinh.
Tiểu Hắc nghi ngờ hỏi.
- Trước đó ta là nghĩ như vậy, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, Điện Hoàng nhất định ẩn núp ở xung quanh...
Vẻ mặt Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc vô cùng nghi hoặc.


- Lão gia, thật muốn đưa Dạ Côn đến sao? Hắn không có ý tốt.
Tiểu Bạch lo lắng nói ra.
Chu Hoài Nhân khẽ cười một cái:
- Dù nói thế nào đứa nhỏ này cũng là người của Chu gia, ở bên ngoài đã lâu như vậy... hẳn nên trở về.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc giật mình, đầu có chút mộng.


- Còn nhớ năm đó sai các ngươi đi bắt bà mụ không?
Hai người liền nghĩ tới, quả thật có việc này, thế nhưng cuối cùng là do lão gia thẩm vấn, sau đó bà mụ liền biến mất... nhất định đã bị diệt khẩu.


- Năm đó bà mụ kia chẳng qua là vứt hài tử ở trong ngõ nhỏ, song khi ta đi đến, người đã không thấy... sau này ta đã điều tra một thoáng, đêm hôm đó đi ngang qua, chỉ có nữ nhân Đông Môn gia kia.
Chu Hoài Nhân cười cười, cảm giác nói ra bí mật thực tốt...


- Lão gia là muốn xem huynh đệ bọn họ tương tàn?
Tiểu Bạch nghi ngờ hỏi.
Chu Hoài Nhân lắc đầu:


- Không... ta chỉ muốn nhìn biểu lộ của đại ca một chút, nhi tử mất tích phế đệ đệ đi, thật hiếu kỳ đại ca sẽ có phản ứng gì, ta đều đã không kịp chờ đợi muốn nhìn thấy, đáng tiếc Dạ Côn không có giết Chu Tuấn đi, bằng không thì càng thú vị.


Nếu như Dạ Côn nghe được, khẳng định sẽ minh bạch... khó trách lại chủ động trao đổi con tin, nhưng thật ra là muốn mình thủ tiêu Chu Tuấn.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Hắc liếc nhau một cái, lập tức chắp tay nói:
- Lão gia anh minh.


- Thực lực của Dạ Côn bất phàm, hẳn ở phía trên các ngươi... cho nên nếu hắn tới, vẫn phải cẩn thận một chút, cái chỗ kia thật đúng là ngọa hổ tàng long.
Chu Hoài Nhân hai tay cắm vào trong tay áo, vừa đi vừa nói, khóe miệng mang theo ý cười, phảng phất đang nói chuyện vui gì.
Tiểu Bạch cung kính nói ra:


- Hắn cũng không phải đối thủ của lão gia.
- Thiên ngoại hữu thiên, Tiểu Bạch ngươi phải nhớ cho kỹ.
- Vâng, lão gia.
Chu Hoài Nhân lời vừa mới nói xong, một vệt bóng đen quỳ gối ngay phía trước, cung kính nói ra:
- Gia chủ cho mời.
- Biết.
Chu Hoài Nhân từ tốn nói, hắc ảnh lập tức tan biến.


Chu Hoài Nhân khẽ cười một tiếng:
- Thật là nóng vội.
Chu gia làm gia chủ Thiên Cung, cung điện cũng không ở phía trên nhất, mà chỉ là một cái trong số đó, cung điện tầng cao nhất là miếu đường phụng dưỡng Thần tộc.
Lúc này trong cung điện vang lên tiếng khóc của nữ tử, còn có tiếng nam nhân than nhẹ.


Trong một gian điện phụ, Chu Tuấn nằm ở trên giường, một vị phu nhân ngồi bên giường khóc, hai tay nắm lấy tay Chu Tuấn.
Mà một vị nam nhân khí thế bất phàm đứng ở một bên, cau mày.
Đây là phụ mẫu của Chu Tuấn, cũng là phụ mẫu của Côn ca!
Chu Bán Sinh cùng Thủy Linh Linh.


Nói thật, Chu Tuấn không giống thân sinh cho lắm, căn bản không có kế thừa nhan trị của phụ mẫu, ngược lại là Dạ Côn kế thừa nhan trị.
Chỉ sợ đây là cái gọi là cá và tay gấu không thể cùng lấy đi... Chu Tuấn từ nhỏ đã nắm giữ quyền lực, mà Côn ca từ nhỏ đã nắm giữ bí quyết rụng tóc.


- Đừng khóc, đây chỉ là vết thương nhỏ, có thể chữa khỏi.
Chu Bán Sinh từ tốn nói.
Thủy Linh Linh nhìn trượng phu ngốc ngốc hỏi:
- Đạo lực bị phế, đây mà là vết thương nhỏ sao?!
- Chúng ta chỉ có một đứa nhi tử như thế, nếu Tuấn Tuấn xảy ra chuyện gì... ta biết làm như thế nào đây.


- Đứa nhỏ này chính là bị nàng làm hư! Nếu năm đó không phải nàng tự tác chủ trương, làm mất lão đại đi! Hiện tại sao lại như thế?!
Chu Bán Sinh nghĩ đến đây, tâm hỏa liền đến.
Nói đến đây, Thủy Linh Linh không phản bác được, nhưng vẫn thấp giọng nói ra:


- Ta sợ hài tử chết sẽ ảnh hưởng đến ngươi... cho nên mới...
- Đủ rồi! Chẳng qua là gầy gò một chút, nàng liền tin bà mụ, sao nàng lại ngu xuẩn như thế!
Chu Bán Sinh hận không thể tát một bàn tay, kỳ thật chuyện này cũng từ trong miệng Thủy Linh Linh biết được, hơn nữa còn là rất nhiều năm sau.


Chủ yếu là Thủy Linh Linh cũng không chịu nổi áp lực trong lòng.
Mà Chu Bán Sinh nghe mình còn có một đứa con trai, rất là ngoài ý muốn... thế nhưng nghe được vừa sinh liền bị vứt đi, trong lòng kém chút nổ tung.
- Ta...
Thủy Linh Linh không phản bác được.
- Hừ!
Chu Bán Sinh hừ lạnh một tiếng.


Ngay lúc này, Chu Hoài Nhân từ ngoài phòng đi vào, hướng phía hai người chắp tay:
- Đại ca, đại tẩu.
Thủy Linh Linh thấy Chu Hoài Nhân tới, quay mặt qua chỗ khác lau khóe mắt.
- Nghe nói là ngươi đưa nó về?
Chu Hoài Nhân trầm giọng hỏi.
- Đúng vậy đại ca.
- Làm sao ngươi biết nó ở đâu?


Chu Hoài Nhân thấp giọng nói ra:
- Gia chủ tương lai ra ngoài, ta đương nhiên phải nhìn chằm chằm... chẳng qua là không nghĩ tới, vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
- Nói xem tình huống như thế nào.
- Được.
Chu Hoài Nhân nói lại mọi chuyện một lần.
- Một người tên Dạ Côn đánh con ta thành như thế?!


Chu Bán Sinh hơi hơi híp mắt, lộ ra một tia hung quang.
Chu Hoài Nhân nhẹ gật đầu:
- Đúng vậy, thực lực của Dạ Côn rất mạnh, ta cảm giác Điện Hoàng cũng ở đó, cho nên không có tự tác chủ trương... thế nhưng tên Dạ Côn này hẳn sẽ tới Thiên Cung.
- Nếu như không tới, ngươi liền chộp hắn tới!


Chu Bán Sinh lạnh giọng nói ra, dù sao nhi tử bị phế... thù này khẳng định phải báo... bằng không thì mặt mũi Thiên Cung ở nơi nào, Chu gia còn có mặt mũi làm gia chủ Thiên Cung sao? Thần tộc cũng sẽ không cho phép chuyện này phát sinh! Nhất định phải bàn giao!
- Phải! Bất quá...
- Bất quá cái gì?


Chu Hoài Nhân chắp tay nói ra:
- Gián điệp của ta nói, Chu Tuấn tựa hồ đang tìm người...