Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 745: Song Kiếm

Tưởng Tử Diệc biết thực lực của đối phương bất phàm, cũng không dám khinh thường, trận chiến này, không thể thua!
Có lẽ mình thua là chuyện nhỏ, nhưng mà hiện tại mình đại biểu cho Thái Kinh, Thái Kinh không thể thua!
Lúc này phân tích sư kinh hô một tiếng:


- Đây là lần đầu tiên Tưởng Tử Diệc dùng ra nhị đoạn, nghe tên tựa hồ cũng không kém hỏa giáp của đối phương!!!


Mọi người phát hiện... trận chiến này cũng không phải đùa giỡn, nguyên bản ôm tâm thái chơi đùa một chút cũng thay đổi, dồn dập cổ vũ Tưởng Tử Diệc cố gắng lên, không được thua a!
Danh Ảnh thấy Cát Phi chiến đấu như vậy, trong lòng cảm giác nặng nề.


Nghe sư phó của y nói, kẻ này là một tên chiến đấu cuồng nhân, chỉ cần đánh lên, liền sẽ quên hết mọi chuyện.
Sẽ không quên luôn lời hôm qua mình nói đấy chứ.
Nếu như đánh mặt Thái Kinh, sợ rằng sẽ bị Thái Kinh ghi hận!


Sớm biết như vậy, liền phái một kẻ yếu ra, Thái Kinh sao lại phái nữ tử ra sân thế này...
Không đúng!!!
Danh Ảnh bỗng nhiên ý thức được một chuyện, Thái Kinh là cố ý thua, sau đó dựa vào cái cơ này, tiến quân Thanh Vũ quốc!
Hảo tâm cơ!!!


Hiện tại phải tìm biện pháp để Cát Phi nhận thua mới được, không thể để cho Thái Kinh đạt thành âm mưu.


Nhưng mà trong lòng Dạ Tư Không yên lặng thầm nghĩ, thực lực Cát Phi hẳn ở phía trên Tưởng Tử Diệc, nghe nói Tưởng Tử Diệc vừa mới đột phá đến Kiếm Hoàng, còn không thể chưởng khống toàn bộ thực lực Kiếm Hoàng, mà Cát Phi đã bước vào Kiếm Hoàng rất lâu.


- Danh Ảnh quân chủ, thực lực Cát Phi không tệ a.
Vô Thượng Nhật ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên nói ra.
Danh Ảnh sững sờ, cái tên này rõ ràng là đang bỏ đá xuống giếng.
Danh Ảnh thật muốn nói một câu... trước khi ra sân tên này đã cắn thuốc.


Thế nhưng Danh Ảnh thân là quân chủ, phải bảo vệ quốc thể, nhưng đồng thời cũng phải bảo vệ một tên tinh tú mới nổi kia, Cát Phi còn trẻ, tiền đồ xán lạn, không thể để y gánh tội danh cắn thuốc được, như thế sẽ hủy đi tiền đồ sau này của y.


- Thực lực Cát Phi quả thật không tệ, nhưng ta thấy, thực lực Tưởng Tử Diệc càng hơn một bậc.
Danh Ảnh còn có thể làm sao, chỉ có thể nịnh hót.
Dạ Côn cùng Dạ Tần liếc nhau một cái, rất bất đắc dĩ a...


Theo tràng diện xem, tựa hồ là Tưởng Tử Diệc chiếm ưu thế, thế nhưng Dạ Côn cùng Dạ Tần cảm giác, Cát Phi cũng không có dùng ra toàn lực.
Theo chi tiết đến xem, có vài chiêu tiến công rõ ràng có thể thắng, cuối cùng lại từ bỏ.


Hy vọng Tưởng Tử Diệc có thể có tuyệt chiêu áp đáy hòm đi... bằng không nếu như Cát Phi không nhường... thật sẽ thua.
Trong lúc mọi người ở đây suy tư, chỉ thấy đám mây trên bầu trời thế mà chậm rãi tách ra.
Một màn này không khỏi khiến cho tất cả mọi người ngẩn ngơ! Đây là
Băng sơn?


Không sai!
Bên trong tầng mây xuất hiện một tòa băng sơn, Cát Phi đều choáng váng, kiếm của ngươi là một tòa băng sơn sao?
Nếu như rơi xuống, chỉ sợ toàn bộ võ đài sẽ bị đè bẹp!
Nhưng mà băng sơn chẳng qua là lơ lửng giữa không trung, cũng không có rơi xuống.


Vào lúc này, từ trong núi băng bay ra rất nhiều hắc ảnh, khiến cho người ta cảm thấy tựa như từ trên băng sơn lao ra vô số bóng người.
Thế nhưng Dạ Côn thấy rõ ràng, ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc.
Kiếm này còn có thể kỹ thuật như thế?! Đây cũng quá thần đi!


Những bóng đen này đều là từng khối từng khối khối băng... hình dạng không đồng đều, thế nhưng cho người ta cảm giác nó siêu lợi hại.
Chỉ thấy một khối băng rơi xuống đầu vai Tưởng Tử Diệc!
Nguyên bản khối băng hình dạng xấu xí thế mà biến thành giáp vai.


Ngay sau đó, vô số khối băng bao trùm thân thể mềm mại của Tưởng Tử Diệc, cấp tốc biến thành hình dáng.
Thời gian không tới mấy hơi, một bộ băng khải xuất hiện!!!
Hàn khí lập tức bao phủ ra, mặc dù có kết giới bảo hộ lấy, nhưng không ít người đều cảm nhận được hàn ý.


Băng sơn phía trên, hai khối băng cuối cùng hạ xuống, trên không trung hóa thành kiếm hình, vững vàng rơi vào trong lòng bàn tay Tưởng Tử Diệc.
Hai thanh băng kiếm!
- Sau khi Tưởng Tử Diệc đạt đến nhị đoạn! Thế mà lại xuất hiện hai thanh kiếm! Ngay cả ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy!!!


Phân tích sư mang theo khẩu khí khó có thể tin la lớn, cảm giác quá thần kỳ!!!
Song kiếm tại Huyền Nguyệt đại lục nguyên bản rất thưa thớt, hơn nữa nghe đồn, người nắm giữ song kiếm, có thể dễ lĩnh hội tam đoạn hơn.
- Đứa nhỏ này ngộ nhị đoạn lại chính là song kiếm!


Ngữ khí lúc này của Tử Thanh cũng thay đổi, trước đó là muốn cướp người, mà bây giờ chính là cảm thấy nhất định phải đoạt người.
Còn trẻ như vậy đã là Kiếm Hoàng, lại cho nàng một chút thời gian, tam đoạn sẽ ở trong tầm tay.


Đến lúc đó trong Thánh Điện cũng có tam đoạn, tuyệt đối có thể rung động thế nhân, uy vọng của Thánh Điện cũng lần nữa nhảy lên một cái độ cao mới, không cần phải thấp thỏm lo âu nữa.
Thậm chí Thiên Trạch Thánh Điện cũng có thể ép bọn họ một tầng.


Tâm tư của Tử Thanh, Điện Chủ ngồi ở bên cạnh làm sao không biết.
Huyền Trạch cũng muốn, thế nhưng không dám muốn... tam đoạn quả thật rất dụ hoặc, thế nhưng mệnh càng đáng quý hơn.
Sinh mệnh đã rất ngắn rồi, cũng đừng cứ đi đường tắt.


Giữa sân, Tưởng Tử Diệc uy phong lẫm liệt, song kiếm ở trong mắt mọi người tựa hồ có chút không cân đối, thoạt nhìn có chút khó chịu.
Nhưng chuyện này không quan trong, chỉ cần mạnh là được.


Dạ Côn suy đoán, nếu như Tưởng Tử Diệc thật có thể đi đến tam đoạn, nhất định sẽ có liên quan đến băng sơn kia, thật là tò mò a...
Nhị đoạn của nàng quả thật rất suất khí, không như ba thanh kiếm của mình... nghĩ tới đây, Dạ Côn khẽ thở dài một tiếng.
- Không ngờ ngươi ngộ được song kiếm.


Cát Phi tựa hồ mang theo ý cười nói ra, trong lòng quả thật rất kinh ngạc, thế nhưng có thể cảm giác được, thực lực của đối phương có vấn đề, hẳn chỉ vừa mới đột phá đến Kiếm Hoàng, không quen chưởng khống lực lượng.
Tưởng Tử Diệc nhẹ nói ra:


- Đúng vậy, đây chính là kiếm của ta, Băng Chi Phách!
- Tên rất hay, Hỏa Thần Kiếm của ta cũng không phải chỉ có hư danh, tới đi!
Cát Phi trầm giọng quát, hỏa khải trên người đại thịnh, hỏa diễm toát ra phảng phất biến thành một đầu cự thú, mang theo tiếng gào thét kinh khủng.


Hỏa diễm lập tức đánh tới Tưởng Tử Diệc.
Tưởng Tử Diệc khẽ quát một tiếng, hàn phong gào thét.
Một đỏ một trắng tạo thành chênh lệch rõ ràng, mọi người cũng rất mãn nhãn.
- Tưởng Tử Diệc, nếu như ngươi chỉ có thế, như vậy ngươi sẽ thua!


Cát Phi chiến ý tăng vọt, đều đã quên đi lời của Hoàng Đế, Hỏa Thần Kiếm trong tay tản ra hung quang.
Tưởng Tử Diệc kiếm chỉ Cát Phi:
- Trước hết để cho ta nhìn xem ngươi lấy tự tin ở chỗ nào!
- Tốt! Vậy ngươi hãy xem uy lực của Hỏa Thần Kiếm!
- Hỏa Thần Oai!


Theo tiếng hét phẫn nộ của Cát Phi, kiếm trong tay thế mà tan biến, dung nhập vào trong ngọn lửa, mà ở sau lưng Cát Phi, thế mà toát ra một cái hư ảnh to lớn.
Một nhân vật có mặt mũi, nhưng chỉ có nửa người trên...
Mà lúc này hai tay Cát Phi chấn động, động tác của hư ảnh cũng giống nhau.


- Ở bên ngoài, ta được xưng là Tiểu Kiếm Thánh, nhưng kỳ thật... ta am hiểu nhất không phải kiếm thuật, mà là quyền pháp!
Vừa mới dứt lời, Cát Phi đột nhiên hướng về phía trước đạp mạnh.
Võ đài đã được gia trì qua, Kiếm Hoàng bình thường căn bản không thể lưu lại dấu vết.


Thế nhưng Cát Phi đạp mạnh như thế, thế mà xuất hiện vết nứt, nếu như không có gia trì, chỉ sợ...