Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 743: Trận Đầu

Theo Dạ Côn hô một tiếng như thế, tất cả mọi người đều sửng sốt, chúng ta cũng muốn sôi động, thế nhưng nhóm Điện Chủ ở đây, sao dám sôi động được.
Dạ Côn vốn muốn dùng Ngô Trì lão sư tới khiến mọi người thả lỏng, không ngờ lại không có tác dụng gì.


Xem ra đã xem thường địa vị Điện Chủ ở trong lòng mọi người rồi.
Ngô Trì dĩ nhiên hiểu rõ ý của Dạ Côn, mang theo nụ cười đứng dậy, lên tiếng nói ra:
- Nếu là Tiết Khánh Nguyên, như vậy thật cần náo nhiệt lên!


Quả nhiên, Ngô Trì vừa nói xong, mọi người trong nháy mắt liền náo nhiệt, xem ra lời Điện Chủ vẫn có tác dụng.
Mạnh Dương ngồi ở bên cạnh từ tốn nói:
- Ngô Trì, phải chú ý hình ảnh.
Ngô Trì hướng phía Mạnh Dương chắp tay, Mạnh Dương cũng không nói gì.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, đám Điện Chủ này thật đúng là tự ái, chẳng qua chỉ nói vài câu thế mà liền nhắc phải chú ý hình tượng, vậy lúc trước đến Đông Môn gia... hình ảnh tên Huyền Trạch kia chẳng phải đã nổ tung rồi hay sao?
Một bộ kêu đánh kêu giết, chạy nhanh nhất cũng là y.


Vạn năm lão bà này còn giả bộ nai tơ, người ta giả bộ nai tơ tối thiểu cũng là mười sáu mười bảy tuổi, nàng thế mà đựng mười một mười hai tuổi, thật khiến cho Côn ca xấu hổ a.
Cùng Mạnh Dương không quen không biết, Dạ Côn cũng không có ý định nói thêm cái gì.


Phân tích sư thấy tràng diện náo nhiệt, liền nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại bắt đầu khuấy động.


- Năm nay Tiết Khánh Nguyên do Thái Tử điện hạ an bài, khác với những lần trước kia, người trẻ tuổi đến từ tứ quốc sẽ cống hiến cho chúng ta những trận đấu nảy lửa! Đưa lên phần lễ thứ nhất cho Tiết Khánh Nguyên.


- Không tiếp nhiều lời, trận đầu do Học Viện Nhật Nguyệt Tưởng Tử Diệc đấu với Thanh Vũ quốc thế hệ trẻ tuổi Cát Phi!
Trận đầu... đương nhiên phải an bài cao thủ quyết đấu!


Chỉ thấy Tưởng Tử Diệc từ một bên đi ra, nhường người ở chỗ này cảm thấy kinh diễm, An Khang châu Học Viện Nhật Nguyệt còn có một nhân tài.
Toàn bộ Thái Kinh, Tưởng Tử Diệc nằm trong thế hệ người trẻ tuổi, đã đạt đến trình độ Kiếm Hoàng, đây chính là chuyện không thể tưởng tượng nổi.


Đương nhiên... đây là ở bên trong đám nữ hài.
Bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Mà từ một bên khác đi ra chính là Thanh Vũ quốc Cát Phi, đây là một nam hài, tướng mạo cũng thường thường, cõng một thanh trường kiếm, ăn mặc giản dị, cho người ta một loại khí thế kiếm khách.


Phân tích sư lúc này muốn tới phân tích một đợt.


- Tưởng Tử Diệc năm nay mười tám, tướng mạo kinh diễm, chính là hoa khôi của Học Viện Nhật Nguyệt, càng là nữ thần trong lòng người trẻ tuổi, nàng một mực tu luyện tại Học Viện Nhật Nguyệt, bây giờ đã đạt đến trình độ Kiếm Hoàng, muốn theo đuổi nữ hài như thế, các chàng trai phải càng cố gắn hơn nữa.


Dạ Côn nghe được lời như vậy, cũng cười khẽ hai tiếng, tên phân tích sư này... càng ngày càng lạc đề.
Bất quá cũng kéo ra không ít tiếng cười sung sướng.


- Cát Phi đến từ Thanh Vũ quốc, năm nay hai mươi tuổi, tại Thanh Vũ quốc có biệt danh "Tiểu Kiếm Thánh", là đối tượng vô số người trẻ tuổi truy phủng, lần này y chiến với Tưởng Tử Diệc của chúng ta, sẽ ma sát ra tia lửa gì đây, chúng ta hãy cùng rửa mắt chờ đợi.


Võ đài vô cùng rộng rãi, vì để luận võ không thương tổn đến quần chúng đã gia trì không ít phòng hộ, cho dù bên trong đánh long trời lở đất, bên ngoài cũng sẽ không cảm thấy gì.


Cát Phi đứng ở trên đài rất bình thản, nhưng trong nội tâm lại oán giận dị thường, vốn cho rằng lần này tới, có thể làm Thanh Vũ quốc vẻ vang, để người Thái Kinh nhìn một chút, Thanh Vũ cũng không phải dễ trêu.


Nhưng ngay tại đêm qua, quân chủ căn dặn mình phải thua, hơn nữa phải thua tự nhiên không để người phát hiện.
Cát Phi thân là người có thực lực cao nhất trong nhóm người trẻ tuổi, làm sao có thể tiếp nhận chuyện như vậy, trong lòng liền quả nhiên cự tuyệt.


Thậm chí liền biểu lộ cũng là cự tuyệt, thế nhưng Hoàng Đế Danh Ảnh đã nói như vậy, mình còn có thể làm sao... chỉ có thể nịnh nọt Thái Kinh, đưa vinh quang cho Thái Kinh, như thế mới có thể bảo chứng Thanh Vũ quốc không bị xâm phạm.


Cố ý thua... hơn nữa còn phải thua đến nhiệt huyết sôi trào, thua có phong phạm đại quốc.
XXX!!!
Chuyện này còn khó hơn cả thắng!!!
Dạ Côn ngồi trên đài khẽ cười nói:
- Đệ đệ, còn nhớ luận võ năm đó không...
- Làm sao lại không nhớ chứ.
Dạ Tần cười nói.


- Khi đó Phong Điền đấu với Tưởng Tử Diệc, kết quả bạo lạnh...
- Nếu như bây giờ lại tới một trận, chỉ sợ vị trí sẽ bị hoán đổi.
Dạ Tần trêu đùa một tiếng, năm đó khoảng cách không phải rất lớn, thế nhưng hiện tại khoảng cách đã lớn hơn rất nhiều.
Dạ Côn thở dài một hơi:


- Nhìn người trẻ tuổi chiến đấu, ta cũng muốn lên tràng luyện một chút.
- Đại ca, có muốn ra sân luyện một chút hay không.
Dạ Tần cười nhẹ nói.
- Xem ra đệ đệ ngươi rất đói khát.
Dạ Côn run run lông mày, trên mặt, có lông, cũng chỉ có lông mày.


Nếu như ngay cả lông mày cũng bị mất, vậy nhan trị của Côn ca sẽ thẳng tắp giảm xuống, khủng bố như vậy.
- Đúng vậy...
- Không bằng chúng ta tới một trận áp trục luận võ.
Dạ Côn kiến nghị nói ra.
- Gia gia sẽ đồng ý sao?
- Đoán chừng sẽ không.


Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, mình cùng đệ đệ đánh một chút không sao, nhưng nếu như đánh vào lúc này.
Như vậy vấn đề liền rất nghiêm trọng, bởi vì bất kể là ai thua, như vậy danh vọng phe thua nhất định sẽ bị giảm xuống, đây chính là chuyện Thái Kinh không cho phép.


Dạ Tần cũng hiểu rõ, xem ra chỉ có thể vụng trộm cùng đại ca đánh một trận hữu nghị mà thôi.
Giữa sân, Tưởng Tử Diệc rất là bình tĩnh, phảng phất nắm chắc thắng lợi trong tay, chẳng qua là dưới loại tình huống này, Tưởng Tử Diệc vẫn nhẹ nói ra:
- Đừng ẩn giấu thực lực, thi triển toàn bộ ra đi.


Cát Phi nghe Tưởng Tử Diệc nói, trong lòng thầm mắng một tiếng, nếu như có thể... ta cũng muốn dùng hết thực lực.
Nhưng mình không thể thắng, ngươi lại muốn dùng loại phương thức này chọc giận ta... kiếm cớ ra tay đối với Thanh Vũ quốc!
Thái Kinh các ngươi thực quá hèn hạ, ta sẽ không mắc lừa!


- Ngươi ta đều biết, đây chỉ là một trận biểu diễn.
Cát Phi từ tốn nói.
Tưởng Tử Diệc hơi hơi thở hắt ra:
- Mặc dù là biểu diễn, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi có thể tôn trọng luận võ.


Cát Phi sững sờ, không ngờ Tưởng Tử Diệc thân là nữ nhân còn có thể nói như thế, ngược lại khiến mình thay đổi cách nhìn.
- Ngươi không giống với những nữ tử khác, đã như vậy... ta tôn trọng ngươi!
Cát Phi chậm rãi rút kiếm trên lưng ra, kiếm nhận màu bạc dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt.


Mà Tưởng Tử Diệc chậm rãi nâng đầu ngón tay lên, năm cái ngón tay mảnh khảnh vừa nắm.
Một đạo ngân lưu mang theo cương phong kéo tới, trên không trung xoay tròn vài vòng, vững vàng rơi vào trong tay Tưởng Tử Diệc.
Dạ Minh nhìn thấy yên lặng nhẹ gật đầu:
- Bức này trang không tệ.
Mọi người:......


Nhưng mà Mộ Dung Khang đứng ở bên cạnh rất muốn nói, nàng nào muốn trang bức, người ta lúc đầu đã có...
Trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt Tưởng Tử Diệc u lãnh:
- Ta sẽ không hạ thủ lưu tình.
Lời vừa mới vừa dứt âm, khí thế Kiếm Hoàng lập tức hướng phía Cát Phi đối diện đánh tới.


Cảm nhận được khí tức của Tưởng Tử Diệc, chiến ý của Cát Phi cũng điên cuồng dâng lên, thậm chí đều quên mình phải giả thua.
Một cỗ khí thế không thua Tưởng Tử Diệc từ trên thân thể Cát Phi bùng nổ, hai khí tức đụng vào nhau, hình thành một cái khí tràng to lớn!