Đông Môn Mộng một thoáng không có nghe rõ, nghi hoặc hỏi:
- Não heo?
Dạ Minh đang uống trà bên cạnh liền thổi phù một tiếng, trực tiếp phun ra ngoài.
Dạ Côn trực tiếp ném Chu Tuấn cùng Mộ Dung Khang trong tay xuống mặt đất đại sảnh, thoải mái cười to:
- Cha, mẫu thân, hai người bọn họ chính là người giật dây, lần này may mắn có Đông Phương Sảng, nếu không phải Đông Phương Sảng ám chỉ, con còn không biết bọn họ có vấn đề.
- Chuyện này có liên quan gì đến Đông Phương Sảng?
Dạ Minh ngoài khϊế͙p͙ sợ ra còn có chút nghi hoặc, Đông Phương Sảng kia không phải thiếu gia ăn chơi sao? Y còn có thể làm đại sự?
- Chỉ hai người bọn họ?
Đông Môn Mộng khó có thể tin, an bài nhiều chuyện như vậy, chính là... hai người trẻ tuổi.
Dạ Côn cầm lấy ấm nước uống một ngụm, quá kích động, đều có chút khát nước.
- Chính là hai người bọn họ.
Hiện tại Dạ Côn vô cùng chắc chắn...
- Ha ha ha... Dạ Côn! Tất cả các ngươi đều phải chết! Cả nhà chết sạch!!!
Sắc mặt Chu Tuấn tái nhợt, nhưng vẫn không quên hướng phía đám người Dạ Côn kêu gào, nhìn Mộ Dung Khang ở bên cạnh đi, rất an tĩnh... lúc này càng an tĩnh càng an toàn, ít nhất sẽ không chịu nỗi khổ da thịt, lần sau đánh chết cũng không ra ngoài.
Dạ Côn nhìn về phía mẫu thân, phảng phất đang nói... người nhìn đi... đều như vậy, còn không phải bọn chúng thì là ai?
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thượng Hiên bỗng nhiên từ bên cạnh đi ra, hiện tại không có mặc hoàng kim khôi giáp, chẳng qua là mặc một thân tố y, không khác gì đại thúc nhà bên cả, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt, chính là loại trắng bệch dọa ngươi kia.
Dạ Côn cười nói:
- Cha vợ, nói ra ngài không tin a, bọn hắn liền là người giật dây.
Thượng Hiên nghe xong sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Chu Tuấn, từ trên người Chu Tuấn ngửi được một cỗ nhàn nhạt... thi vị!
- Người này hẳn từng tiếp xúc với thi nhân.
Thượng Hiên hướng phía Chu Tuấn từ tốn nói.
Mặc dù Thượng Hiên là thi hoàng, nhưng đối với loại người từng tiếp xúc với thi nhân, chỉ có mặt đối mặt mới có thể nhìn ra được.
Dạ Côn khẽ cười một tiếng:
- Vậy khẳng định chính là Thương Minh, dù sao Thương Minh là cũng là người của bọn chúng.
- Các ngươi tốt nhất thả ta ra! Bằng không ta sẽ khiến Thái Kinh các ngươi chôn cùng!!!
Chu Tuấn lên tiếng quát lạnh, Mộ Dung Khang bên cạnh đều muốn một quyền đánh Chu Tuấn ngất xỉu, lúc này ngươi đừng mạnh miệng, tay cũng bị mất một cái... những người này rõ ràng không sợ.
- Ngươi liền không thể đổi mấy câu sao? Nói tới nói lui vẫn là mấy câu này, ta còn tưởng rằng đối thủ là cao nhân gì đó, thật khiến ta thất vọng.
Dạ Côn ngồi xổm ở trước mặt Chu Tuấn, tinh tế đánh giá y.
Chu Tuấn hung hăng nhìn Dạ Côn, hận không thể gặm đầu Dạ Côn xuống, đều bởi vì hắn! Kế hoạch của mình mới bị hủy!
Thậm chí còn đi một cánh tay!
Đầu trọc đáng chết! Lão tử nguyền rủa ngươi! Ngươi chết không yên lành!!!
Không thể không nói, thân đệ này từ trong bụng mẹ liền muốn giết chết Côn ca.
- Cha... mẫu thân...
Lúc này Trưởng Tôn Nhị cùng Tử Yên bỗng nhiên xuất hiện, nhìn hai người dưới đất có chút nghi hoặc.
- Đại ca, đây là?
Trưởng Tôn Nhị tò mò hỏi.
- Đệ muội, hai tên này chính là "bọn họ" trong truyền thuyết.
Dạ Côn cười nói.
Trưởng Tôn Nhị nhìn hai người dưới đất, có chút không thể tin được:
- Chính là bọn chúng?
Chu Tuấn phảng phất muốn thổ huyết, các ngươi biểu lộ thế là thế nào? Chẳng lẽ còn không tin sao?
- Lưu Lăng, đi gọi Tần Tần trở về.
Đông Môn Mộng hướng phía Lưu Lăng ở bên cạnh nói ra.
- Vâng, phu nhân.
Xem ra là muốn chuẩn bị đại thẩm phán.
Chuyện này khiến Mộ Dung Khang có chút lo lắng, nếu như mình chết ở chỗ này, vậy liền quá thiệt thòi.
Đúng là không nên cùng Chu Tuấn tới, thất sách a!
Đại khái một khắc, Lưu Lăng liền dẫn theo Dạ Tần trở về.
- Cha, mẫu thân, đại ca... đây là?
- Đệ đệ... hai người này chính là bọn họ.
Dạ Côn vỗ vỗ bả vai đệ đệ, không nghĩ tới ăn một bữa cơm, liền bắt được bọn chúng, ông trời đối đãi với Côn ca không tệ a.
- A? Chính là bọn chúng?
Liền Tần ca cũng nhịn không được kinh hô một tiếng, ngàn vạn không nghĩ tới, bọn chúng lại là hai tên thiếu niên, ở trong đầu Dạ Tần, "bọn chúng" hẳn là loại cấp bậc lão gia gia kia.
- Đệ đệ, ngươi ngồi trước, ta tới hỏi tình huống một chút, dù sao có quá nhiều chuyện cần phải biết.
Mọi người nhẹ gật đầu, quả thật cần hỏi rất nhiều chuyện.
- Hai người các ngươi tên gì.
Mặc dù Dạ Côn biết, nhưng vẫn muốn hỏi lại lần nữa.
Chu Tuấn không nói.
Thế nhưng Mộ Dung Khang bên cạnh liền tranh thủ thời gian trả lời:
- Ta gọi Mộ Dung Khang.
Đông Môn Mộng nghe thấy ba chữ Mộ Dung Khang này, rõ ràng sửng sốt một chút, những người khác không có chú ý tới, thế nhưng Dạ Minh lại nhìn thấy.
- Nói chuyện... còn muốn mất thêm cánh tay ư?!
Dạ Côn hướng phía Chu Tuấn khẽ quát một tiếng.
Chu Tuấn xì một tiếng khinh miệt.
Mộ Dung Khang nói lần nữa:
- Y tên Chu Tuấn.
Đông Môn Mộng nghe thấy là Chu Tuấn, đồng dạng cũng nhíu mày, Dạ Minh cảm giác thê tử hẳn biết chút gì đó, chẳng lẽ nàng biết hai thiếu niên này?
- Chu Tuấn, đã ngươi không nói, ta liền hỏi vị này, hình như vị này rất nguyện ý phối hợp, xem ra là muốn tốt cho ngươi, giữ lại một mạng.
Côn ca xưa nay không gạt người, nói ra, đó là tát nước ra ngoài.
- Mộ Dung Khang, không được nói! Đừng làm chuyện hủy đi thanh danh Mộ Dung gia!
Chu Tuấn quay đầu nhìn về Mộ Dung Khang quát nhẹ.
Dạ Côn trực tiếp cho một cước, lạnh giọng nói ra:
- Ngươi không muốn sống, nhưng cũng đừng ảnh hưởng người khác cầu sinh.
- Đúng không?
- Vâng vâng vâng, Côn ca nói đúng lắm.
Thấy Dạ Côn lại đánh Chu Tuấn, Mộ Dung Khang liền không cần mặt mũi nữa, cùng tử vong liên hệ với nhau, mặt mũi lại coi là gì chứ?
- Ta thích kẻ biết thức thời, vấn đề thứ nhất... vì sao các ngươi lại làm những chuyện này?
Vấn đề này đã bồi hồi ở trong lòng Côn ca rất lâu, làm việc đều có mục đích, vậy mục đích của bọn chúng là gì?
Mộ Dung Khang âm u nói ra:
- Côn ca, chúng ta...
- Nói, nói ra sẽ không bị đánh, không nói, vậy liền giống như y.
Dạ Côn mang theo nụ cười dữ tợn nói, Dạ Tần cảm giác đại ca rất sinh mãnh, đột nhiên trở nên hung ác như thế.
Mộ Dung Khang cũng không thèm đếm xỉa:
- Chúng ta làm những chuyện này, đều là để rèn luyện, được trưởng bối tán thành.
- Trưởng bối tán thành
Dạ Côn nhíu chặt lông mày.
- Đúng vậy, chính là như vậy.
- Nói thật, đáp án này của ngươi, ta rất không hài lòng.
Dạ Côn lạnh giọng quát.
- Là thật, Chu gia bọn họ là hoàng tộc, Chu Tuấn muốn biểu hiện một phen, đạt được gia tộc khác tán thành, như thế mới có thể kế thừa vị trí của phụ thân y, bằng không thì sẽ phải thay người.
Đông Môn Mộng nhíu chặt mày ngài, mà bây giờ Dạ Minh đã có thể khẳng định, chẳng lẽ là lần kia
- Mộ Dung Khang! Ngươi thế mà!!!
Chu Tuấn chỉ Mộ Dung Khang, phảng phất giống như là mình đã nhìn lầm người.
- Chu Tuấn, ta còn muốn sống tiếp.
Mộ Dung Khang nhìn Chu Tuấn thật sâu, ngươi là muốn chứng minh mình, Mộ Dung Khang ta chỉ muốn sống sót... có vấn đề gì không? Đây là thiên lý!